Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tôi Có Mắt Âm Dương

Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Chương 4

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4


hắnvốn cho lànóivậythìsẽkhiến Diệp Tuệ tức giận, nào ngờ Diệp Tuệ và Thẩm Thuật đềuđangnhìnđichỗ khác, hiển nhiên làkhôngnghehắnnói.

Chuyện Thẩm Tu là người thừa kế của nhà họ Thẩm làmộtbí mật mà nội bộ gia đình ngầm hiểu với nhau, cho nên Thẩm Tu trước nay thích cái gì là có cái đó, mà đóng phim cũng làmộttrong những sở thích củahắn.

Thẩm Thuật cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, khẽ cau mày, cảm giác nhưkhônghào hứng cho lắm, có vẻ như bữa cơm tốisẽlàm đảo loạn kế hoạch trong ngày củaanh.


Đối việc Diệp Tuệ lúc này,anhvàcônhư cách nhau cả dải ngân hà vậy, huhukhôngđược,anhmau trở lại đây cho em!

Cái chân củaanhđầu bếp ma cứ run lẩy bẩykhôngngừng được, thịttrênmặt cũng rung theo.

Chốc látđãtới giờ cơm tối, Diệp Tuệ là vợ của Thẩm Thuật nên tất nhiên là ngồi bên cạnhanh.

Hồi lâu sau vẫnkhôngcó ai đáp lại, nhưng màrõràngcôđãtận mắt trông thấyanhđivào phòng, nên chắc chắn là bên trong có người.

Tuy là Thẩm Tuđangtrong quá trình đàm phán với Hoa Thụy, nhưnghắnvẫn chưa được gặp Thẩm tổng, cho nên cũngkhôngbiết đáp lại mấy lời đó thế nào.

Diệp Tuệ vừa vào là Thẩm Tuđãchú ý ngay, mấy hôm trướccôđãkhônghề nể mặthắn, cơn giận này bị nghẹn trong ngựckhôngthể nguôi ngoai được.

Diệp Tuệ xấu hổ cười trừmộtcái,côquay đầu nhìn Thẩm Thuật, miễn cưỡng nghĩ được biện pháp đối phó tiếp theo trong nửa giây ngắn ngủi.

“Gần đây cháuđangbàn bạc với người phụ trách của công ty Hoa Thụy, bộ phim lần này đầu tư cả trăm triệu, cháuđangdo dựkhôngbiết có nên đồng ý tham giakhông, nếukhôngđóngthìcó hơi đáng tiếc.”

Ông Thẩm vẫnđangđể ý đến Thẩm Thuật, thầm thở dàimộtcái.

“Nhắc đến Hoa Thụy, tổng giám đốc họ Thẩm của công ty đó chưa từngmộtlần lộ diện, đợt trước có đến Hoa Thụy muốn hợp tác mà cũngkhônggặp được sếp tổng.”

Ngay cả khiđangquây quần ngồi với nhau thế này,anhcũng chỉ nhưmộtbức tường làm nền, mọi ngườithìnóichuyện, cònanhthìyên lặng ăn cơm.Cơm nước xonganhcũngsẽyên lặng về nhà,khôngnóichuyện với ai, hôm nay cũngkhôngngoại lệ.

khôngbiết là người nào có thể bước vào trái tim của Thẩm Thuật.

anhquay đầu nhìn Diệp Tuệ,côkhôngnhìnanh, hai taiđãđỏ lên, làm bộ nhưkhôngcó chuyện gì.

Nhưng cuối cùnganhvẫn gật đầu đáp: “Ừm.”

Sau khi trở thành ma, nó vẫn thích quẩn quanh trong nhà bếp, vì nơi ấy là tất cả kí ức của nó.Sờ sờ con dao, vuốt vuốt cái thớt, tiệnthìđứng nhìn người ta ăn cơm luôn, cuộc sống làm ma rất là thảnh thơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Con ma kia trước khi c·h·ế·t làmộtđầu bếp với kĩ năng nấu nướng tuyệt đỉnh, nó cũng khá là tham ăn, trongmộtlần thấy món ăn mình nấu quá ngon nênđãăn ngấu nghiến dẫn đến việc bị nghẹn c·h·ế·t.

Tuynóinhà họ Thẩm có thể thoải mái rút ra mấy trăm triệu để đầu tư cho phim của Thẩm Tu, nhưng Thẩm Tu lại thích được tự đứng vữngtrênđôi chân của mình hơn.

Tay Thẩm Thuật lại truyền đến xúc cảm mềm mại,trêngương mặtanhkhôngcó biểu cảm gì, nhưng lại lộ ramộtsựbối rối khó mà giải thích được.

“khôngchừng Thẩm tổng đó lại có họ từ mấy trăm năm trước với nhà chúng ta cũng nên.”

Lần này lại tiếp tục mặt dàymộtlần nữađi.

Lúc Thẩm Thuật và Diệp Tuệ về nhà họ Thẩm, trong nhàđãcó mấy người đến trước rồi, khác hẳn với nhà họđangở, nơi nàyrõràng là náo nhiệt hơn nhiều.

Diệp Tuệ liếc nhìn Thẩm Thuật,anhcúi thấp đầu, ngón tay thon dài cầm đôi đũa màu đen càng làm nổi lên làn da trắng nhợt, có thể thấp thoáng nhìn thấy cả những đường gân xanh.

Ông Thẩm hồn nhiênkhôngbiết là sau lưng mình cómộtbóng đen, mà cái bóng này trông khá là mập mạp đángyêu, nếu nhưkhôngcómộtvết cắt rất sâu ở cổ kia.

Huống hồ công ty Hoa Thụy lại là công ty giải trí đứng đầu cả nước, phim do công ty này sản xuất nhất địnhsẽrất thành công. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Là người duy nhất nhìn thấy ma, Diệp Tuệ cũng sợ run hết cả người, còn con ma tham ăn kiathìcũng run rẩy nhìn Thẩm Thuật, động tác của cả hai tự nhiên lại khá giống nhau.

Ông Thẩm vui mừng gật đầu, sau đó mới hỏi đến Thẩm Tu: “Vậy còn cháu?”

Diệp Tuệ nhìnanh,côtưởng là Thẩm Thuật chỉ sống dựa vào nguồn vốn ủy thác đầu tư của gia đình thôi,khôngngờanhcòn rất có ý chí vươn lên nữa.

Thẩm Thuật nghe tiếng bố hỏi liền quay đầu nhìn, đáp: “Conđangđầu tưnhỏthôi.” Giọng củaanhtỏ ra rất khiêm tốn.

Ông Thẩm ngồi ở ghế chính giữa nhìn sang Thẩm Thuật, cười hỏi: “Cậu ba dạo nàyđanglàm gì rồi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghe thấy hai chữ Hoa Thụy, Thẩm Thuật lập tức trừng mắt nhìn về phía Thẩm Tu, nhưng sau đó cũng chỉ lướt quamộtcái rồi thôi.

côkhó khăn nhìn xuống, quyết địnhsẽtiếp tục bám lấy Thẩm Thuật, lần này có phần bạo dạn hơn,côdịch cả người sang, gần như kề sát vàoanhluôn.

Trước đây ánh mắt của Thẩm Thuật chưa từng nhìn Diệp Tuệ quá lâu, lúc nàyanhvẫn giữ thái độ im lặng như cũ, nhưng lại nhìn Diệp Tuệ khoảng mười giây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ông Thẩm nhìn ra là Thẩm Tukhôngưa Diệp Tuệ, cho nên liền chuyển đề tài.

Diệp Tuệ ngoài mặtthìbình tĩnh, nhưng nội tâm lại cực kì rối rắm,côcũng khổ lắm mà, đâu có muốn làm vậy chứ.

“Con c·h·ó này nhìnthìnhỏvậy nhưng sủa lên nghe hung dữ quáanhnhỉ?” Vì để rửa sạch oan ức cho bản thân, Diệp Tuệkhôngchút do dự mà đổ tội cho con chónhỏ.

Diệp Tuệ khóckhôngra nước mắt, sao đến nhà họ Thẩm rồi mà vẫn còn gặp ma chứ, cái cơ thểđiđến đâu cũng gặp ma nàythậtsựquá đáng sợ rồi.

Diệp Tuệ ngồi bên cạnhthìlòngđãtrùng xuống,côlạimộtlần nữa ngước mắt lên nhìn, con ma đầu bếp kia lại xuấthiệnrồi, nó vẫn run rẩy nhìn Thẩm Thuật, cảm giác còn run hơn vừa nãy nữa.

Diệp Tuệ thở phàonhẹnhõm,cônhìn lại hướng sau lưng ông Thẩm, tên đầu bếp ma béo ú kia quả nhiênđãbiến mất.Diệp Tuệ mỉm cười, cảm thấysựthèm ănđãquay trở lại rồi.

Diệp Tuệ suy nghĩmộtchút, cuối cùng vẫn gõ cửa phònganh, còn cố ýnóinhỏđể Thẩm Thuậtkhôngbị giật mình: “Thẩm Thuật?”

côliếc nhìn Thẩm Thuật,anhvẫn cúi đầu ăn cơm, dường nhưkhôngchú ý tới hành động củacô.

Diệp Tuệkhôngnhìn Thẩm Thuật, tay chậm chạp hướng về phíaanh, mấy giây sau, tay củacôđãthành công chạm được vào tayanh.

Vài giây sau, Thẩm Thuật lại giơ tay lên tránhđi, lần nàyanhcách xa Diệp Tuệ hơnmộtchút,mộtlần nữa trở lại khoảng cách an toàn của mình, cảm thấy an tâm hơn rồi.

Lúc hai người đếnthìThẩm Tuđãcó mặt, chỗ ngồi củahắnlà ở ngay đối diện Thẩm Thuật.

Đôi mắtanhtrong veo, tựa như ngày tuyết đầu mùa vậy, nhìn cái là có thể xuyên tới đáy, lúc này vì hành động củacômà ánh mắtanhhiệnlên chút nghi ngờ.

Cún con tự dưng bị người tanóixấu, lập tức kêu lên: “Ngao ngao ngao.” Xemđi, cún con sủa nghe có đáng sợ chút nào đâu.

Thẩm Thuật kín đáo khép gọn tay vào,khôngđể tay Diệp Tuệ chạm phải nữa.

rõràng Thẩm Thuật chỉđangnhìncômộtcách rất bình thường, nhưng Diệp Tuệ bịanhnhìn lại sợ đến mức suýt nữathìnóira hếtsựthậtrồi.

Diệp Tuệ cố kiềm chếsựbất ổn trong lòng, lén liếc nhìn Thẩm Thuậtmộtcái,côvẫnkhôngquên lúc trông thấy bácgáima, chỉ cần ôm lấy tayanhlàsẽkhôngnhìn thấy ma đâu nữa.

Mấy ngày naycôcứ nắm tay Thẩm Thuật suốt, giờđangăn cơm mà cũng tranh thủ đụng chạm, đừngnóilà Thẩm Thuật, ngay chínhcôcũngkhôngchịu nổi mà muốn thay mặtanhhỏimộtcâu rằng: Diệp Tuệcôtựnóiđi, tóm lại làcôcó ý đồ gì với Thẩm Thuật vậy hả?

Bên này ông Thẩmđãthở dài đến mức đủ lượngkhôngkhí để thổimộtquả bóng rồi, còn bên kia Diệp Tuệ lại trông thấy cómộtcon mađangđứng sau lưng ông Thẩm, sợ đến nỗi suýtthìđánh rơi đôi đũađangcầmtrêntay.

Hôm nay nó lại đứng nhìn mọi người ăn, nhưng lúc nó trông thấy Thẩm Thuậtthìsuýt nữađãngã quỵ, sao sao sao sao…Sao lại cómộttên khắc ma ở đâu chui ra thế này, hù c·h·ế·t nó rồi!

Chân màyanhkhẽ cau lạimộtchút vìanhvốnkhôngcó thói quen đụng chạm với người khác, liếc Diệp Tuệmộtcái, thấycôkhônghề nhìnanh, chỉ cúi đầu ăn cơm, chỉ có điều sắc mặtcôtrông hơi tái.

Edit: Ngân Nhi

côđangmuốn nhích lại gầnmộtlần nữa, nhưng lại đúng lúc ngẩng lên đối diện với ánh mắt của Thẩm Thuật.

Chắc là vô tình đụng phải thôi.

Thẩm Tunóixong còn cố tình mỉa mai Diệp Tuệ: “Từ trước đến giờ cháu luôn muốn dựa vào chính khả năng của mình, chứkhôngphải là ăn theo người khác.”

May làmộtgiây sau Thẩm Thuậtđãnhìnđichỗ khác, quay ngườiđilên nhà, Diệp Tuệ thở phàonhẹnhõm, vội vàngđitheo.

côcó nhận được điện thoại từ nhà họ Thẩm, bảocôvới Thẩm Thuật buổi tối về nhà ăn cơm, vì Thẩm Thuậtkhôngthíchnóichuyện nên ông Thẩm mới gọi cho Diệp Tuệ.

Thẩm Tuđangám chỉ chuyện của Thường Huỳnh, Diệp Tuệ ra mắt với biệt danh Tiểu Thường Huỳnh, cho nên Thẩm Tu cực kìkhôngvui.

Chương 4

Phòng của Thẩm Thuật và Diệp Tuệ cách khá xa nhau, cửa phònganhđãđóng chặt, tỏ ý từ chốinóichuyện với bất cứ ai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Diệp Tuệđangđịnh gõ cửa tiếpthìcửa phòng lại đột ngột mở ra, Thẩm Thuật đứng bên trong vẫn vớimộtbiểu cảm như cũ, Diệp Tuệ vội vàngnóicho xong: “Bốanhbảo chúng mình về nhà ăn cơm.”

Lúc cúi đầu xuống, Thẩm Thuật lạnh nhạt nở nụ cười, khóe miệng hơi nhếch lên, tạo thành độ cong nhưng lạikhônghề thấyrõ, cho nên mọi người đềukhôngchú ý đến.

Thẩm Thuật có những thói quen cố hữu của riêng mình,sẽkhôngthay đổi vì bất cứ ai,mộtkhiđãxác định việc gì làanhsẽkiên trì mà làm.

Nhưng Thẩm Thuật tất nhiên là cảm nhận được xúc cảmtrêntay,anhcúi đầu nhìn, thấy tay của Diệp Tuệđangchạm vào tayanh.

Diệp Tuệ muốn khóc quá, mày run cái gì chứ? Tao mới là người phải sợ đây này!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4