Tôi Có Mắt Âm Dương
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 33
Xe chậm rãi dừng lại trước mặt hai người, Diệp Tuệ lên xe cùng Thẩm Thuật.
Diệp Tuệ nhích lại gầnanhhơn: “Thẩm Thuật,anhcó cảm thấy trong xe hơi lạnhkhông?”
Ánh mắtanhmang theosựngờ vực, tò mò nhìn nghĩa trang cách đâykhôngxa, hỏi Diệp Tuệ: “Đây là nhà em à?”
Thẩm Thuậtthìvẫn điềm đạm như cũ, cầm đũa ăn cơm rất thong thả.
“Cuối cùng cũng gọi được xe.” Diệp Tuệ vừa ngồi vào xe vừa cảm thán,côôm bụng nhăn nhó: “Đói quáđi.”
Thẩm Thuật an ủicô: “Sắp được ăn rồi.”
Lúc trông thấy hai vợ chồng Diệp Tuệ, bà vô cùng ngạc nhiên, nhưng sau đó làsựvui mừng, cười rất tươinói: “Hai đứa sao lại đến giờ này? Mau vào nhàđi.”
Tờ giấy dántrêncột điện bị gió thổi mạnh mà rungnhẹ, Diệp Tuệ quay sang nhìn thoáng qua,trênđó ghi làđangtìm nhân chứng chomộtvụ tai nạn giao thông.
Thẩm Thuậtđangngồi ngay bên cạnh mình đây, nếukhônglợi dụnganhmộtchútthìthậtcó lỗi với chính mình.
Tài xế vừa bị mắng lúc này liền cười ha hả: “Tôi đùa tí ấy mà, đêm rất dài, tìm chút chuyện vui vui để làm cũng tốt mà.”
Trong phòng chỉ cómộtcái giường thôi, làm sao mà ngủ đây?
Ha ha, trống trải quá nhỉ.
Diệp Tuệđangmuốn ngăn bà lạithìđúng lúc bụngcôkêu òng ọc, Thẩm Thuật nhìncôcười.
Trời đất!côquên mất bây giờđanglà mùa thu, cho nênkhôngthuận lợi để chiếm tiện nghi cho lắm.
*Trẻ connóichuyệnkhôngkiêng dè.
Diệp Tuệ do dự hồi lâu, muốnnóinhưng lại ngại: “khôngcó gì.” Thôi nhịnmộtchútđi, chắc còn mấy bến nữa thôi là tới bến cuối rồi.
côlại cảm nhận thời tiết lúc này, hình nhưkhôngcó gió.
Tiếp sau đó, toàn bộ những hành kháchtrênxe bắt đầu chuyện trò với nhau, dường như đối với chuyện này bọn họđãtập thành thói quen rồi, ai cũng có những điều tiếc nuối, nhưng đành phải chấp nhận số phận thôi.
côcứng đờ cả người, đầu cúi thấp xuống nhìn mũi chân mình.
“Lão Hồ, đầu óc ông có vấn đề đấy à! Tất cả chúng tôi đềuđitới bến cuối cùng mới xuống mà, làm gì có ai xuống bây giờ.” Cómộtbácgáimakhôngnhịn nổi mà gào lên với tài xế.
anhđưa chocô,nói: “Nếu thấy lạnhthìem uống chút nước nóngđi.”
Thẩm Thuật gật đầu.
“Hoan nghênh quý khách lần sau lại lên chuyến xe số 318 nhé.” Tài xế cườinói.
Nghiêm Lamkhôngrõvì sao Diệp Tuệ lại biết chân bà bị thương, trong lòng rất cảm động, trước kia Diệp Tuệ chưa từng quan tâm hỏi han bà như thế: “khôngcó gì đáng lo ngại đâu.”
“Thẩm Thuật, gió to quá.” Diệp Tuệ nhanh chóng nhích lại gầnanh.
mộtđôi vợ chồng bị g·i·ế·t hại ở chỗ này, nhưngkhôngtìm ra hung thủ, thời gian làmộttuần trước.
“Bến này có ai xuốngkhông?” Giọng tài xế rất to, cảm giác như cả khoang xe cũng bị chấn động theo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Haizz..” Lại làmộttiếng thở dài nữa.
Nghiêm Lam nghe con ngồi yênmộtchỗ, hỏi: “Muộn thế này rồi mới đến, hai đứa ăn cơm tối chưa?”
“Đều tại tôi, đều tại tôi!”
Cả cửa trước lẫn cửa sau xe đều được mở ra, mấy con ma bắt đầu lục đụcđixuống, Diệp Tuệ định chờ họ xuống hếtthìcômới xuống, nhưng Thẩm Thuậtđãnhanh chóng cầm túi đặt bên cạnh châncôlên rồiđixuống từ cửa sau,côđành phải vội vàng đuổi theoanh.
Ban nãy hai người họnóimấy câuđãkhiến cho tài xế sợ mất mật,anhta suy luận rằng Diệp Tuệ và Thẩm Thuật chính là đôi vợ chồng tuần trướcđãbị sát hại ở chỗ này.
Diệp Tuệ bật cười, cảm ơnanhđãphối hợp cùng em nhé.
Cơm nước xongthìcũngđãmuộn lắm rồi, trong lúc hai người ăn cơm Nghiêm Lamđãvào thu dọn phòng ngủ, bình thường bàkhôngbiết khi nàothìDiệp Tuệ về nhà, nên ngày nào cũng quét dọn phòngmộtlần, bây giờ chỉ cần dọn quamộttí là được thôi.
Diệp Tuệ liếc mắt nhìn, con mađangtự tát mìnhkhôngngừng kia làmộtcon ma có độ tuổi trung niên, quần áotrênngười ông ta hơi cũ, trông có vẻ nghèo khó.
Diệp Tuệ như sắp ngừng thở tới nơi,mộtgiây trước khi sắp hít thởkhôngthông,côliền bắt đầu có suy nghĩkhôngđứng đắn.
Đầu ngón tay của Diệp Tuệ lúc này chỉ còn cách mặt của Thẩm Thuật 0,1 cm nữa thôi, đột nhiên phía ghế lái lại truyền đến tiếng hô lớn, làmcôgiật bắn mình phải rụt tay về.
Trùng hợp là địa điểm mà bọn họ đón xe lại ở ngay cạnh nghĩa trang, chả trách màanhtài xế lại nghĩ nhiều.
Diệp Tuệkhôngmuốn chạm mắt với mấy con ma, nên chỉ nhìn lénmộtgiây rồi quay đầu nhìn Thẩm Thuật,khôngngờ lại đúng lúcanhcũngđangnhìncô.
“Con tôi năm nay thi đỗ, thế mà vì tôi…Vì tôi…Mà nókhôngthể học đại học.” Giọngnóiđãtrở nên nghẹn ngào.
Thẩm Thuật thấy ánh mắt của Diệp Tuệđangảm đạm nhưng thoáng cáiđãsáng lên, giống nhưđangmuốn xin xỏanhcái gì đó.
Lúc này Thẩm Thuật mới thu lại ánh mắt tò mò, đây là lần đầu tiêncôthấy vẻ mặt này củaanh, xem raanhkhá ngỡ ngàng khi tưởng nhà vợ mình ở nghĩa trang.
Diệp Tuệ mau chóng kéoanhtài xếđangđứng bên bờ vực sụp đổ về: “anhlái nhanh lên, tôi và chồngđangmuốn về nhà ăn cơm thôi mà.”
Gió thu buổi đêm rất lạnh, đặc biệt là ở nơi hoang vu hẻo lánh như thế này, đứngmộtlúc mà rét run.
Thẩm Thuật vừanóixong câu đóthìpháthiệnsắc mặt của Diệp Tuệkhôngđược ổn lắm, có vẻkhôngđược thoải mái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong tiếng trách móc của hành khách, chiếc xe bus lại tiếp tụcđivề phía trước, Diệp Tuệ lúc nàythậtsựkhôngcó đủ can đảm đểnóilàcômuốn xuống xe.
Chẳng mấy khi Diệp Tuệ về nhà, Nghiêm Lam liền vào bếp làmmộtbàn thức ăn, Diệp Tuệđãđói đến mức ngực dán vào lưng rồi, thức ăn vừa lên làcôăn luôn, vừa ăn vừa khen ngon.
Trong xe rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù bên ngoài cửa sổ, con đường này vốn dĩ khá vắng vẻ, chẳng có mấy chiếc xe chạy qua chứ đừngnóilà người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cuối cùng cũng tới nhà Nghiêm Lam, Diệp Tuệđitới bấm chuông,mộtlát sau Nghiêm Lamđira mở cửa.
Diệp Tuệ vì hiếu kỳ nên cứ dán mắt vào mà xem, xem xong lại thấy sợ.
“Tha cho tôiđi, tôitrêncó mẹ già dưới có connhỏ, người chẳng được nổi hai lạng thịt, ănkhôngthơm đâu, nếu hai vịkhôngchê, về nhà tôisẽcúng bái cho hai vị đầy đủ.”
Nghiêm Lamkhôngbiết quan hệthậtsựgiữa Diệp Tuệ và Thẩm Thuật là như thế nào, bà đẩy hai người vàomộtphòng,nói: “Hai đứa nghỉ ngơi sớmđi, mệt mỏi cảmộtngày rồi.”
Ý đồ vừa mới nảy lên trong đầuthìcôlập tức hành động luôn,côlàm bộ thờ ơ dịch người lại gần Thẩm Thuật, giả vờ vô tình để cánh tay mình áp vào cánh tayanh.
Vừa nghe Diệp Tuệ và Thẩm Thuật bảo chưa ăn, bà lại sốt ruột, như vậy sao mà được? Thế là bà lại kiên trì muốn vào bếp nấu cơm.
Mặc dù đượcanhquan tâm, nhưng Diệp Tuệ vẫn chưa hết sợ hãi khiđangngồi trongmộtchiếc xe bus toàn ma quỷ này.
Đành phải đổi mục tiêu vậy, chỉ cần chọcnhẹmặtanhmộtcái thôi rồicôsẽthu tay về ngay.
Diệp Tuệ cảm giác toàn thân ớn lạnh, đánh bạo quay mặt ra đằng sau xem thế nào,côphải cảm thấy may mắn vì nguồn dương khí cực thịnh của Thẩm Thuật, cho nên những ghế trống vây quanhcôvàanhmớikhôngcó “người” ngồi.
Cái xe bus này cũng cũ rồi, tài xế nếu muốn biết có ai xuống bếnkhôngthìtoàn phải rống lên hỏi như vậy,mộtgiây sau, xe chậm rãi dừng lại.
Diệp Tuệ nhìn lên bản đồ tuyến đườngđicủa xe bus này, thấy bến cuối chính là “Nghĩa trang Vĩnh Hằng”.
Cònmộtchút nữa thôi là thành công rồi, thế mà tự dưnganhlại rụt tay lại rồi đút vào túi áo, làm taycôcứ lúng túng giơ ra giữakhôngtrung.
Thấy Thẩm Thuật đến, mấy con ma lập tức tránh đường choanhđi, ai nấy đều liều mạng lui về sau, suýt nữathìgiẫm đạp lên nhau rồi.
mộtgiây sau bỗng nghe thấymộttiếng bốp, Diệp Tuệ hình dung cảnh tượng lúc nàymộtchút, chắc là con ma kia vì quá sầu não nênđãtự tát mìnhmộtcái.
“Đến bến cuối rồi!” Tài xế lại rống lên.
Diệp Tuệ lắc đầu.
Lưu luyếnkhôngrời quay mặtđichỗ khác,côchỉ muốn nắm tayanhthôi mà. Cũng may là có Thẩm Thuật bên cạnh nên mấy con makhôngtiến lại gầncô, nêncôcó thể chịu được.
anhnhíu mày hỏi: “Em khó chịu à?”
Thẩm Thuật được dương khí che chở nên chưa bao giờ cảm nhận được khí lạnh mà người cõiâmđem tới,anhlập tức cúi người xuống, lấy ramộtcái bình giữ nhiệt trong chiếc túi đặt bên chân Diệp Tuệ.
Bến cuối cùng là nghĩa trang, nhìn từ xađãthấy những bia mộ đứng thẳng hàng nhau.
côlại nhìn Thẩm Thuật rồinóitiếp: “Với lại bọn con có phải là khách đâu, mẹ ngồi nghỉ cho khỏeđi.”
côvội vàng ngước mắt lên nhìnanh,anhvẫnđangnhắm mắt,khôngcó vẻ gì là muốn mở mắt ra cả.
Diệp Tuệ lặng lẽ lần mò, mục tiêu là nắm được tayanh.
Diệp Tuệkhôngnhìn nữa, thoát ra khỏi đám ma quỷ, cuối cùngcôcũng được thả lỏng rồi, vừa quay đầuthìtrông thấy Thẩm Thuậtđangnhìn xung quanh.
Chờ Thẩm Thuật và Diệp Tuệ xuống xe xong, mấy con ma mới hò hét nhảy xuống, cuối cùng cũng về đến nhà rồi, sao màkhôngvui được cơ chứ.
anhvừanóidứt lời, Diệp Tuệ liền c·h·ế·t lặng quét mắt nhìnmộtvòng những người bên trong xe,rõràng là ghế nào cũngđãcó “người” ngồi rồi.
Lúc nàyanhđangnhắm mắt nghỉ ngơi, trông có vẻ khá mệt mỏi, rất tiện chocôcó cơ hội lợi dụng sờ mó.
nóixong bà chuẩn bịđivào phòng bếp, Diệp Tuệ đứng lên giữ tay bà lại, nhìn xuống chân bà, quan tâm hỏi: “Chân mẹ còn đaukhông?”
Mấy con ma vui vẻ lần lượt nhảy lên những phần mộ, bóng dáng của bọn họ thoáng chốcđãbiến mất trước mắt Diệp Tuệ.
Thẩm Thuật mắtkhôngchớp phụ họa theocô: “Đúng là gió bắt đầu thổi mạnh hơn rồi.”
Chương 33 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đừng kêu than nữa, người cũngđãchết rồi, chuyện của con cái đành thuận theo tự nhiên thôi.”mộtbácgáilớn tuổi ngồi phía trước nghe thấy tiếng khóc, liền lấy thân phận ngườiđitrước để khuyên bảo.
Phi phi phi, đồng ngôn vô kỵ*.
Nghiêm Lamnói: “Hai đứa đói lắm rồi đúngkhông? Mẹđinấu cơm luôn đây.” Lúc nàynóithế nào bà cũngkhôngchịu nghe lời Diệp Tuệ nữa.
“Haizz..”đangyên tĩnhthìbỗng cómộttiếng thở dài vang lên ở vị trí đằng trước của Diệp Tuệ.
Edit: Ngân Nhi
Diệp Tuệ lén liếc nhìnanhmộtcái, chỉ có mặt và bàn tayanhlà lộ ra bên ngoài thôi.
Xách hành lýđivào phòng, sau khi nhận thấyrõtình hình bên trong, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ đều ngẩn người, đồ đạc trong phòng khá đầy đủ, nhưng hơi bất tiện là…
Trước đó Diệp Tuệkhôngnóivới Nghiêm Lam là mìnhsẽđến vì muốn tạo bất ngờ cho bà, hai ngườiđivào ngồi trong phòng khách, Nghiêm Lamnói: “Hai đứa ngồi nhé, mẹđirót nước.”
mộtgiây sau, xe taxi bỗng tấp vào lề đường rồi đỗ lại, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật còn chưa hiểu ra saothìtài xế tự dưng lại chắp tay cầu xin.
“Sao thế?”anhhỏi.
Diệp Tuệ kéo Thẩm Thuậtđi, cùnganhđứng ở bến xe bus, ngượng ngùng giải thích vớianh: “Bọn mình lên nhầm xe rồi.”
Trong số đó cómộtcon ma có hành động khác với những con ma còn lại, nhìn rất kỳ lạ, ông ta nhích rất chậm đến phần mộ, dáng vẻ rấtkhôngcam tâm, đó chính là bác traiđãkhóc lúc ngồitrênxe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệp Tuệ vẫn kiên quyết bắt bà ngồi xuống,khôngcho bà đứng lên: “Chân mẹđangđauthìđừngđilại nhiều.”
Hai người xem như khá may mắn,trênđường vốn rất ít xe qua lại, lúc này lại cómộtchiếc taxiđitới, Diệp Tuệ hào hứng hẳn, liều mạng vẫy tay với cái xe.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.