Tôi Có Mắt Âm Dương
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 28
Thẩm Thuật, Thẩm Thuật, Thẩm Thuật…Diệp Tuệ đọc tênanhnhưđangniệm thần chú, rón rénđixuyên qua các bácgáima.
Tiếng nhạc bên ngoài kia vẫn ầm ĩkhôngdứt, có mấy bácgáinhảy rất nhiệt tình, còn xuyên ra xuyên vào phòng của Diệp Tuệ, cũng có mấy bácthìkhôngthiết tha gì mấy,đivào nằm luôn ra giườngcô.
“Ha ha ha, hãy xemsựlợi hại của ta đây.” Bác Trương uốn éo cái mông huých vào mấy bà bạn bên cạnh, sau đó thổi phùmộtcái lên mấy lá bùa, lá bùanhẹnhàng tung bay, cuối cùng rơi xuống đất.
Bình thườngthìphải tốianhmới về được, nhưng lần nàyanhlại rút ngắn thời gian lạimộtnửa, sáng sớmđãtrở về.
Diệp Tuệ dúi đầu vào trong chăn: “Bên ngoài người tađangnhảy quảng trường, làm emkhôngngủ được.”côliếc mắt nhìn mấy bácgáiđangnhảy rất hăng say, dáng vẻ ngập trànsựđam mê.
Khác hẳn với trước khianhđi, chăn gatrêngiường lúc này có hơi bừa bộn, dưới giường cómộtđôi dép nữ, mà trong chănthìgồ lênmộtđốngnhỏ.
anhngồitrênsalon, nhìn đồng hồ hiển thịtrênđiện thoại,đãmười giờ tối rồi, nhưng vẫn chưa đến giờ Diệp Tuệđingủ.
Trước khi tiến vào mộng đẹpmộtgiây,côcòn thầm nhớ sáng mai nhất định phải dậy sớm chút, tranh thủ lúcanhchưa về mà sắp xếp mọi thứ trở lại như cũ.
Mấy bácgáiđicùng cũngkhôngchịu yếu thế, bắt chước thổi bay hết mấy lá bùa còn lại, lá bùa màu vàng cứ thế bay lênmộtcáchnhẹnhàng, và sàn nhà trở thành điểm dừng chân cuối cùng của chúng nó.
Cuối cùng, trong tình thế bị chèn ép, Diệp Tuệđãnghĩ ra đượcmộtđối sách.
Cả ngườicôrúc vào chăn Thẩm Thuật, có thể vì tâm trạng được thả lỏng nên cảm giác buồn ngủ dần kéo tới, mắtcôbắt đầu díp lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong lòngcôthầmnóimộtcâu xin lỗi, sau đó dùng tốc độ chạy nước rútmộttrăm mét để chui vào chăn của Thẩm Thuật.
Bác Trương mang theo cả cái loa trợ giảng đeotrênngười, bắt đầu uốn nắn lại động tác cho mấy bà bạn,khôngthèm để ý tới Diệp Tuệđangđờ đẫn đứng bên cạnh.
Diệp Tuệ vừa nghĩ tới việc Thẩm Thuật xa nhà là thấy hối hận vô cùng, saocôlạikhôngmặt dày đóng gói hành lý rồi xinđitheoanhluôn cơ chứ?
Ngón tayanhlướtnhẹtrênđiện thoại,anhchỉ do dự đúngmộtgiây rồi bấm gọi cho Diệp Tuệ.
Sau khi xác nhận cửa nhàđãkhóa kín,cômới quay trở về phòng mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giọngnóicủacôrất trong trẻo, nhận được cuộc gọi của Thẩm Thuật, ngữ điệu có phần cao hơn.
Cả người Diệp Tuệ chui vào trong chăn, mặt cũng vùi sâu vào gối, mái tóc dài xõa tung ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệp Tuệ lấy đống bùa trừ tàđãxin ở miếu thờ ra, cầm cả nắm dán lên dán xuống khắp nơimộtlúc lâu, dán cả vào những góc khuất nhất trong nhà,khôngtrừmộtnơi nào.
“Thổi giấy vụn chả vui gì cả, chị em mình xếp đội hình để nhảyđi, tiểu khu bên cạnh người tađãtập rồi đấy, bọn mình nhất địnhkhôngđược thua.”
Dương khítrênngười Thẩm Thuật rất dồi dào, quần áoanhđãmặc qua cũng có dương khí củaanh, nếucôvào phònganhngủmộtđêmthìmấy con ma kiasẽkhôngdám tới gần rồi.
côcắn răng mở cửa phòng ra.
“khôngcó.” Cái giọngcôtrả lờirõràngđangcho thấy có chuyện xảy ra.
Trong khách sạn rất yên tĩnh, bên ngoài cửa sổ mưa phùn rơi, vì cửa đóng kín nênkhôngcảm thấy ồn.
nóicái gì mà lá bùa này ma quỷ gặpmộtcon chắnmộtcon, gặp hai conthìchắn cả đôi chứ? Toàn là dối trá!
“Cảcônữa, người đầu tiên bên trái, đừng có mải cười người khác, tập trung vào nhảy cho tốtđi, ok?”
Diệp Tuệ thỉnh thoảng có nghe được lý do vì sao bác Trương lại thích nơi này, bình thường khi Thẩm Thuật có nhàthìmấycôbác này đềukhôngdám tới gần.
Toàn thể các bácgáitrăm miệngmộtlời hô lên: “Nhảy là cuộc sống, nhảy theo cách của bạn, đẹp nhất vẫn là hoàng hôn đỏ!”
Thẩm Thuật nhíu mày,anhnhớ là phòng ốc cáchâmđâu có kém như vậy, tuy nhiênanhvẫn đáp lại lờicônói: “Người trung niên thường có nhiều hoạt động buổi tối.”
Từ lúc tiến vào phòng đến giờ, Thẩm Thuật mới bướcmộtbước đầu tiên,anhnhẹnhàngđiđến bên cạnh giường, cách khoảng nửa métthìmới dừng lại.
Lúcanhvề đến nhà, phòng khách rất yên tĩnh, giày của Diệp Tuệ vẫn để đây, chứng tỏcôkhôngra ngoài.
“Trong nhà có chuyện gìkhông?” Thẩm Thuật hỏi lạimộtlần nữa.
Ởmộtnơi khác, xe của Thẩm Thuậtđitới khách sạn,anhxuống xe, vào thang máyđilên tầng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có…Có hiệu quả lắm nha, Diệp Tuệ phải kiềm chế bản thân đểkhôngbuông ra mấy câu chửi bậy.
Đám bácgáinhảy ngàymộthăng say hơn, suốt cả buổikhôngthấynóichuyện thêm với nhau câu nào.
Diệp Tuệ rất muốnnóichoanhbiết chuyện các bácgáimađangxâm chiếm nhà hai người, nhưng cuối cùng vẫnkhôngnói, ngheanhhỏi,côthấy giọnganhnghe có vẻ mệt mỏi.
Vừa mới dán hết đống bùathìcó bóng đennhẹnhàng xuyên qua tường,điđầu tất nhiên vẫn là bácgáiTrương.
Những phòng khác trong nhà cả hội đềuđãnhìn đến phát chán rồi, còn căn phòng của Thẩm Thuật đối với các bácgáinày làmộtđịa điểm mới để nhảy disco, tựa như được du lịch tớimộtvùng đất mới vậy.
anhngồi xổm xuống, đưa tay ra vénmộtgóc chăn lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có lẽ vìanhvẫn luôn nhớ đến giọng điệu run sợ của Diệp Tuệ tối qua, cho nên mới thay đổi lịch trình của mình.
Dưới mái tóc đen nhánh lộ ramộtchút phần cổ trắng như tuyết,côvẫnđangsay giấc nồng, hô hấp ổn định,khôngcó dấu hiệu gì là sắp tỉnh giấc.
Xem racôđãrất cực khổ trải quamộtbuổi tối, dán bùa khắp nhà thế này cũng tốnkhôngít thời gian, có thể vì làm việc này rất mệt nên mớiđingủ muộn thế.
Giây phút chạm tay được vào nắm đấm cửa phòng Thẩm Thuật, Diệp Tuệ vui sướng suýt nữađãnhảy cẫng lên hát khúc ca người nông dân xoay mình lên làm chủ rồi.
Thẩm Thuậtđãquen vớisựyên tĩnh như thế, nhưng đây là lần đầu tiênanhcảm thấy bầukhôngkhí có hơi bị yên tĩnh quá mức.
côtrơ mắt nhìn đống bùa trừ tà mà người tanóilà cực kỳ linh nghiệm kia, giờđãbiến thành đống giấy vụn trong lời của mấy bácgáima, có thể trong mắt cáccôbác ấy, mấy lá bùa này kể cả sờ vào thôi cũng sợ bẩn tay.
Hôm sau, Thẩm Thuật dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành công việc, sau đó lập tức lên máy bayđivề nhà.
Mười mấy bácgáimà đồng thanhnóithìthậtsựkhôngthể khinh thường, hô khẩu hiệu rất hoàn chỉnh,âmthanh cực kỳ vang dội.
anhnghĩ đếnsựnhát gan củacô,mộtchút gió thổi cỏ lay thôicôcũng thấy sợ, bây giờ còn ở nhàmộtmình,khôngbiếtcôcó sợkhông.
“Thẩm Thuật!”
Diệp Tuệkhôngtrở về phòng ngay,cômuốn xem xem cái bùa trừ tà cóthậtsựlinh nghiệm như trong truyền thuyết haykhông.
côrất nhớ cái bình dương khí di động Thẩm Thuật này.
Chuông vừa mới vang lênthìDiệp Tuệ bắt máy ngay, như thể tay vẫn luôn cầm điện thoại vậy.mộtgiây sau, giọngnóivui mừng củacôtruyền đến, giống nhưđãgặp được cứu tinh.
Quả nhiênkhôngnên tin vào mấy cái này.
Rấtrõràng, Thẩm Thuật chỉ ra ngoài cómộtđêm, thế mà phòng củaanhđãbị người ta chiếm mất rồi.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt,anhlạikhônghề tức giận với vị kháchkhôngmời mà đến kia, ngược lại còn khẽ cườimộttiếng.
Trước giờ cảm xúc củaanhkhôngbao giờ biểuhiệnra bên ngoài, thế nhưng bây giờ đáy mắtanhrõràngđãhiệnlên nét cười.
“Người thứ hai hàng cuối cùng bên phải sang, đúng đúng đúng, chínhcôđó, giơ cao tay lên chút.”
Diệp Tuệ tuy nội tâm phong phú nhưng ngoài mặt lại cực bình tĩnh, vờ nhưkhôngbiết chuyện gì, quay trở về phòng mình.
Cúp máy,cônhìn màn hình di động đen thui rồi thở dài.
BácgáiTrương ra hiệu lệnh rất khí thế, nghiêm túc chỉnh đốn đội hình nhưđangtrong quân ngũ.
Diệp Tuệ nghe xong mà cảm giác lỗ tai mình có vấn đề luôn rồi, cứ có tiếng ong ong lởn vởn bên tai.
Thẩm Thuật ừmộttiếng rồinói: “Em ở nhàmộtmình, có xảy ra chuyện gìkhông?”
Nghemộtbácgáinhắc nhở, cả hội mới cuống cuồng nhớ ra, bọn họđangthi đấu với hội tiểu khu bên kia, nếu thuathìmất mặt lắm.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, Diệp Tuệ phảiđiqua chỗ các bácgáimađangchiếm đóng để tập nhảythìmới có thể vào được phòng của Thẩm Thuật.
Chương 28
“Ôi trời, ở đâu ra mà lắm giấy vụn thế này.” Vừa bước vào cửa, các bácgáimađãchỉ ngay vào mấy cái bùa mà Diệp Tuệđãhì hụi dán lên tường mãi mới xong rồi đồng thanh cười nhạo.
Cả hội căn bảnkhôngbiết là, bọn họ hoạt động vào giờ nàyđãlàm ảnh hưởng nghiêm trọng tới an ninh trật tự của người dân, nếu đây là xã hội ma quỷthìchắc chắn là bọn họsẽbị khiếu nại.
Tuy nhiên cũng chỉ cócôbiết là dù có đóng cửa haykhôngthìcũng chẳng có tác dụng quái gì cả, bọn ma kia thích vàothìchúng nó vẫnsẽvào được thôi.
Lúcđiqua phòng của Diệp Tuệ, bước chânanhhơi khựng lại, sau đó mới tiếp tụcđivề phòng mình.
Vừađivào trong phòng khách, Thẩm Thuật liền pháthiệnchỉ saumộtđêm mà trong nhàđãcó thêmkhôngít đồ.
mộtgiây sau, dưới chăn lộ ra gương mặt của Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ vẫn muốn ôm điện thoại trò chuyện vớianh, tốt nhất lànóiđến sáng luôn cũng được, nhưngcôbiết ngày maianhcòn có việc, cho nên đành lưu luyếnkhôngrời mà chúcanhngủ ngon.
Chănanhrất mềm, còn có mùi nắng như mới được phơi qua vậy, mùi hương quen thuộctrênngườianhlúc nàyđãhoàn toàn bao phủ lấy Diệp Tuệ.
“Khẩu hiệu của chúng ta là gì nào?”
Trong phòngkhôngbật đèn, chỉ có ánh trăng xuyên qua bóng đêm chiếu vào cửa sổ, nhưng lại khiến chocôcảm thấy rất an tâm.
Edit: Ngân Nhi
Các bácgáiđangnhiệt tình nhảy nhót nênkhôngchú ý tới Diệp Tuệ, chỉ tập trung vào việc luyện tập.
Thế nhưng Diệp Tuệ lúc nàyđãngủ saykhônghề biết rằng,côsẽbị Thẩm Thuật bắt quả tang ngay tại giường.
côvội vàngđivào, đóng cửa phòng lại,âmthanh ồn ào bên ngoàiđãbị chặn, trong phònganhkhôngcómộtcon ma nào dám vào hết.
Trong khoảnh khắc bước vào phòng, Thẩm Thuật lập tức nhận ra có gì đókhôngbình thường.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.