Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tôi Có Mắt Âm Dương

Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Chương 22

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22


Diệp Tuệ và ông cụ ma nhìn nhau mấy giây, tuycôcực kì sợ hãi, nhưng vẫn phải giả vờ như mìnhkhôngnhìn thấy nó,côkéo chặt áo lại, run rẩynói: “Sao hôm nay lạnh thế nhỉ.”

Nó hét lênmộttiếng,mộtgiây sau bắt đầu lăn từtrêncầu thang xuống.

Ông ta ra vẻ thần bínói: “Tôinóichocônghe, cái bình hoa này tôiđãđặc biệt mời thầy đến phù phép, nếu mua nó vềthìsau nàysẽđược Bồ Tát phù hộ.”

Diệp Tuệ hào sảng vỗ vỗ cái bàn: “anhnhìnđi, bình hoa em mua tặnganhđấy.”

Diệp Tuệ lại chỉ tay vào từng cái bình, nghiêm túcnói: “Thấp, mập, cao, gầy, sặc sỡ, trang nhã…”

côkhôngđến trung tâm thương mại, vì bình hoa bán trong đó đều có vẻ rất tinh sảo, mà cái bình hoa của Thẩm Thuật nhìn lại hơi cổ, cho nêncôđến chợ đồ cũ muathìcó vẻ hợp lý hơn.

Mặc dù Diệp Tuệ thấy sợ, nhưngcôvẫn tò mò nhìn vào gương chiếu hậu, muốn xem xem ma quỷ khi trang điểm xongsẽtrông như thế nào.

Diệp Tuệ và Thẩm Thuậtkhônghẹn mà cùng dừng bước, Diệp Tuệ run rẩy lấy di động ra, chuẩn bị mở đèn pin lên.

Edit: Ngân Nhi

Thẩm Thuật pháthiệntaycôrịn mồ hôi, dường như là vì quá sợ hãi,anhnắm chặt taycô, dắtcôđilên cầu thang.

Chủ tiệm cố chịu đựng cơn đau ở lưng, nhìn lên chỗ Diệp Tuệ chỉ, cái bình hoa đó chẳng ai thèm mua cả,trênbề mặtđãtíchmộtlớp bụi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ông cụ makhôngvui chút nào, ông ấy bay tớitrênđầu chủ tiệm, trừng mắt với ông ta mấy cái rồi đập mạnh mấy phát vào gáy ông ta.

“Chúng ta leo thang bộđi.” Thẩm Thuật cho rằng thang máy gặpsựcố, liềnnóivới Diệp Tuệ lúc này vẫnđangđiên cuồng bấm nút đến sắp hỏng.

Diệp Tuệ nghe mà đau đầu, lúc nàycôchỉ muốn về nhà luôn thôi,cônhanh chóng nhìnmộtlượt rồinói: “Gói cho tôi mấy cái bình hoa kia.”

Diệp Tuệ: “…” Ôngđangkhen tôi hayđangchê tôi vậy?

Nó cố tình làm cho thang máy dừng lại, đứng trong chỗ thang bộ để dọa Diệp Tuệ mấy phút, thế mà chỉ trongmộtgiâyđãngã lăn xuống châncôrồi.

côcòn chưa kịp đặt tay mình lên tayanhthìlập tức pháthiệnra con ma kiađangngã xuống cầu thang, nó bị chính mái tóc dài của mình làm vấp ngã.

Trêu cợt chủ tiệmmộttrận xong, ông cụ ma lại quay sang nhìn Diệp Tuệ, vô cùng đau đớnnói: “côbé à, cả cái chợ đồ cổ này chỉ có cái bình hoa để ở phíatrêncùng kia là có giá trị nhất thôi.”

Diệp Tuệ nghe theo ông ấy: “khôngsao, tôi thích cái bình đó.”

Đây là lần đầu tiên hai người nắm tay nhau khi cả hai cònđangtỉnh táo.

anhhơi ngạc nhiên, bình thườngcôchưa từng làm như vậy,anhđáp: “Ừ.”

Nó ngơ ngườimộtlúc, nhìn vào gương xác nhậnmộtphen, sau đó lại đổ nước tẩy trang ra bông để lauđi, vừa làm vừanói: “khôngtức giậnkhôngtức giận, ngườiđanglái xe chính là chồng tương lai của mày đấy.”

Trong bóng tối, hình như Diệp Tuệ nghe thấymộttiếng cười rất khẽ của Thẩm Thuật.

Lúc Diệp Tuệ quyết địnhsẽmua cái bình hoa đó, ông cụ ma yên lặng luônkhôngnóigì nữa, đến khicôthanh toán xong rồi ông ấy mớinói: “côbé, phải giữ kĩ cái bình hoa này đấy nhé, càng về sau giá trịsẽcàng cao hơn.”

Diệp Tuệ có ngoại hình xinh đẹp lại trẻ tuổi, vừa nhìnđãbiếtkhôngphải người sành sỏi về đồ cổ, rất dễ lừa, cho nêncôvừa đếnđãbị các chủ tiệm theo dõi.

Diệp Tuệ lập tức kéo tay áo Thẩm Thuật, hai taycôchẳng còn sức nữa nênkhôngbám thẳng vào tayanhđược.

Nhưng ông cụ ma này lại cứ như muốn theo dõicôvậy,côđiđến cửa hàng nàothìông ấy theo đến cửa hàng đó, bám lấycônhư hình với bóng.

- --

Diệp Tuệ tay run bần bật giơ đèn pin ra, ánh sáng lập tức chiếu thẳng vào chỗ con ma nữ xinh đẹp mặc đồ trắngđangđứng đằng trước.

Thẩm Thuật nắm taycôcho đến lúc về đến cửa nhà mới buông ra, Diệp Tuệ lúng túngnói: “Cảm ơnanh.”

Trong bóng tối, nỗi sợ của con ngườisẽtăng lên mấy lần, huống hồ là Diệp Tuệ còn mới nhìn thấy ma.

Nó cầmmộtthỏi son, nhìn vào gương trang điểm lại.

Nó kiêng kị Thẩm Thuật nênkhôngdám nhích lại gầnanh, cơ thể rướn ra chỗ Diệp Tuệ.

Giọng củacôrun rẩy, ngay cả lờinóira cũngkhônghoàn chỉnh: “Chồng…Chồng ơi.”côcũngkhôngmuốn đâu, nhưng tự dưng lại bật thốt ramộtlời tuyên bố chủ quyền như vậy.

Ông cụ ma hếtnóinổi, đứng bên cạnh thúc giụccô: “côbé, đừng có ngu theo ông ta, mau mua cái bình đóđi!”

Chủ tiệmnóirất nhiệt tình: “côgáiđến mua đồ cổ à? Rất nhiều khách hàng mua đồ ở tiệm của tôi đềunóilà nhà tôi bán đồthậtđấy.”

đangnhìn xung quanhthìbên cạnh bỗng nhiên vang lênmộtgiọngnóihiền lành dễ nghe: “côbé đến xem đồ cổ à?”

Trái timđangđập cuồng loạn của Diệp Tuệ thoáng chốcđãbình thường trở lại, nhưng lúc nhìn vào mắtanh, timcôlại bắt đầu đập nhanh hơn.

Má ơi,côvừa mớinóigì vậy? Phải bịt miệng lại mới được, Thẩm Thuật nghe xongsẽnghĩcôthế nào chứ.

“Em sợ như vậy, có cầnanhdắtđikhông?”

Lúc trướccôcó làm vỡ cái bình hoa củaanh,côđãhứa vớianhlà khi nào có tiền đóng phimthìsẽmua lại choanhmười cái bình hoa giống như thế.

Dưới tình huống đáng sợ lúc này,mộttiếng độngnhỏnhư vậy mà Diệp Tuệ cũng nghe được,côquay đầu nhìn thẳng vào mắtanh.

Ông cụ ma kia làm nhiều việc như vậythậtra cũng chỉ vì muốn Diệp Tuệ chọn được đúng món đồ có giá trị thôi, Diệp Tuệ suy nghĩmộtchút rồi chỉ lêntrênnói: “Cho tôi xem cái bình hoa để ở góctrêncùng kia đượckhông?”

Mua tiếpmộtcái bình hoa nữa, ông cụ ma lạinói: “Cháukhôngbiết nhìn đồ cổ gì cả, sao cứ mua phải hàng nhái thế?”

Mặc dù khi nắm tay nhauthìcon ma kiađãbiến mất, nỗi sợ cũngkhôngcòn, nhưngcôcũngkhôngmuốn giải thích gì vớianh, cũngkhôngmuốn buông tayanhra.

Lỗ taicôbị tra tấn suốtmộtđường, trong tayđãôm ba cái bình hoa,đingang quamộtcửa tiệm, chủ tiệm chính là người ban đầuđãchặn đườngcô, giờ thấycôquay lạithìhai mắt ông ấy sáng rực lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“khôngcho phépcônóichuyện vớianhấy! Đừng tưởng là người ta đến đây đóncôtức là người ta thíchcônhé, tự mình đa tình thôi.”

Diệp Tuệ rón rén ngồi dịch ra phía cửa sổ,khôngmuốn dựa sát vào con ma quá.

Diệp Tuệ lạinói: “anhqua đây xemđi, em có đồ tặng choanhđấy.”

côcầm bình hoađivề nhà, nhìn lướt quamộtlượt, nhất định phải bày ởmộtnơi bắt mắt nhất, để Thẩm Thuật vừa về cái là nhìn thấy luôn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

côsợ hãi tóm vội cánh tay Thẩm Thuật, mắtcôkhôngnhìnanhmà chăm chú nhìn con ma xinh đẹpđangchuẩn bị hù mình kia.

Buổi tối, Thẩm Thuậtđivề nhà, vừa mở cửa rađãtrông thấy Diệp Tuệ chạy đến trước mặt,cônở nụ cười, hai mắt sáng rựcnói: “anhđãvề.”

Diệp Tuệ: “…”

Ông ta nhìn đống bình hoa Diệp Tuệđãmua, có lòng nhắc nhởmộttiếng: “Cái bình đóđãđể ở đây lâu lắm rồi, vừa nhìnđãbiếtkhôngphải hàngthật.”

Thẩm Thuật nhìn vẻ mặt ngây thơ củacôvợnhỏ, bỗng dưng cảm thấy cuộc sống sau nàysẽbắt đầu trở nên thú vị rồi.

Diệp Tuệ cho là lại có chủ tiệm nào đấy muốn đẩy mạnh tiêu thụ, theo bản năngđangđịnh đáp lạimộtcâu “Vâng ạ”, nhưng lúc thấyrõcảnh tượng bên cạnh,côsợ đến mức suýt nữathìngã xuống.

Chương 22

Ngay sau đó, nó bắt đầu bước lên trướcmộtbước.

Nó lại bắt đầu lấy đồ trang điểm dùng khi còn sống trong cái túinhỏđeotrênngười ra, xem ra nó vốn rất xinh đẹp.

Diệp Tuệ lúc này mới hoàn toàn thả lỏng,côđivào thang máy cùng Thẩm Thuật, thang máy chậm rãiđilên từng tầng, còn mấy tầng nữa là lên đến nhà rồi, nhưng thang máy lại đột ngột rung lắc mấy cái rồi dừng lại.

“Cháu nhất định phải tin ông, từ xưa đến nay ông chưa bao giờnóiláo.”

Thẩm Thuật đột ngột ngửa lòng bàn tay ra trước mặtcô, ý tứ rấtrõràng,anhchủ động để chocônắm tay mình.

Diệp Tuệ bị cảnh tượng bất ngờ này dọa sợ, tay vẫn cứng đờ giữakhôngtrung, cách bàn tayanhchỉmộtchút.

Cửa thang máy từ từ mở ra, Diệp Tuệ ấn nút đóng cửa nhưngkhôngphím nào nhạy cả,côvẫn chưa từ bỏ ý định, ấn liên tiếp mấy cái, nhất địnhcôphải lên được nhà bằng thang máy, vìcôbiếtrõlà thang máykhôngthể vô duyên vô cớ gặp trục trặc được, trăm phần trăm là con ma kia giở trò.

Đôi môi mỏng của Thẩm Thuậtkhôngmấy khi cười, lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng vìmộtcâunóivừa rồi của Diệp Tuệ màanhbỗng nhếch môi cười khẽmộttiếng.

Trải qua mấy lần trắc trở, Diệp Tuệ cuối cùng cũng về đến nhà, con ma xinh đẹp kia hình nhưkhôngtheo kịp, hay có lẽ là nókhôngdámđitheo.

Chủ tiệmnóimộtcâu, ông cụ ma lạinóimộtcâu.

Con ma kia còn chưa kịp bò dậythìThẩm Thuậtđãchủ động đưa tay tới, các ngón tay thon dài ấm áp đan vào giữa các ngón taycô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

mộtgiây sau, suy đoán của Diệp Tuệđãlinh nghiệm, bụpmộttiếng, đèn trong này lần lượt tắt từ tầng dưới cùng lêntrên, cuối cùng nguyên cả khu vực thoát hiểmđãchìm trong bóng tối.

Diệp Tuệ tất nhiên làkhôngtin lời người nàynói,côxua tay, chuẩn bịđixem những cửa hàng khác.

Lúccônằmtrêngiường chuẩn bịđingủ, tự nhiên lại giơ tay ra ngắm nghíamộtchút, tay của Thẩm Thuật hình như lớn hơn taycônhiều lắm.

Nếukhôngphải Diệp Tuệ biết Thẩm Thuậtkhôngnhìn thấy mathìcôcòn tưởng làanhcố tình cơ, ai bảo ban nãy con ma kia dámnóianhlà chồng nó chứ.

Nó vàcônhìn nhau, có thể lúc nãy ởtrênxe,côđãtrộm nhìn con ma quá lâu, nên nóđãpháthiệnra làcôcó thể nhìn thấy ma, liền đứng chờ sẵn ở đây để dọacômộtchút.

Nét mặt củacôtràn ngậpsựchờ mong, dường nhưđangmuốnnói,anhnhìnđi, emđãgiữ lời hứa rồi nhé, mua choanhmười cái bình hoa luôn.

Thẩm Thuật mơ hồ đoán ra được, nhưnganhkhôngnóigì, chỉ bước chânđiđến chỗcôchỉ, mắtanhđảomộtlượt rồi dừng lại ở phía trước.

Con mađangcẩn thận đánh son, sắp xong rồithìxe bỗng nhiên lại rẽ ngoặt rất nhanh.

côkhônghề biết rằng cái bình hoacôlàm vỡ có mức giátrêntrời,côchỉ nóng lòng muốn mua lại choanhmón đồanhthích thôi.

Người này khá lớn tuổi nênkhôngbiếtcôlà diễn viên.

Cái tát tuy vô hình, nhưng chủ tiệm vẫn cảm thấy da đầu co rút từng đợt rất đau đớn, ông ta chỉ nghĩ là hôm qua mình ngủkhôngngon giấc nên mới vậy, chắc bị trúng gió rồi, ông ta lắc lắc đầu, muốnnóichuyện tiếp.

Diệp Tuệ bực bội quẹt miệng, lại nhìn con ma kiađãxử lý xong vết son môi ngoài ý muốn, bây giờ lạiđangbắt đầu kẻ mắt.

Câu tiếp theo còn tỏ ra gấp gáp hơn: “Ôngnóigiá luônđi!” Bao nhiêu tiền tôi cũng đưa!

Chủ tiệm ôm thắt lưng kêu to: “Ui da, thắt lưng tôi.” Ông cụ đứng bên cạnh đắc ý thổi ria mép của mình.

Vết son cứ thế chệch ra, vạchmộtđường dài lên mặt nó.

Ông cụ mađãbị Diệp Tuệ lừa, ông takhôngbiết làcôcó thể nhìn thấy mình.

Ngườiđangđứng cạnhcôlàmộtông cụ mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, mặt trắng bệch, dáng dấp bình thường, nhưng bị đứtmộtbàn tay, cũng mất luônmộtbàn chân, máu cứ chảy ròng ròng xuống đất.

“Đồ dỏm mà còn bán đắt thế à!khôngcho phép ôngđilừa gạt người ta!khôngcho phép ôngnóiláo!”

anhkhôngcó ý kiến gì với lờicônói, như thể dùcôcó nghịch ngợm thế nàothìcũngkhôngsao cả.

sựbực bội trong lòng Diệp Tuệ thoáng chốcđãtan biến,cônhìn ra bên ngoài cửa sổ, miệng nở nụ cười.

Trong khoảnh khắc tayanhchạm vào taycô, bóng đen ở dưới chân lập tức biến mất, yên tĩnh như ánh trăngtrênbầu trời kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mắt của chủ tiệm đảo hai vòng, muốn hét giá gấp đôi, ông ta thầm nghĩ, khó khăn lắm mới gặp đượcmộtngười khách vung tiền như rác thế này,khôngthịt của người tamộtkhoản tiềnthìthậtcó lỗi với chính mình.

Mấy cái cầu thang trong phim kinh dị chắc chắnsẽkhôngđơn giản, nam nữ chính mà leo bộ là thể nào chỗ này cũng mất điện.

Này này này…Đâykhôngphải là người, mà là ma!

Ông cụ ma lại nổi đóa lên: “Ôngthìbiết cái gì! Tôi liếc mắt nhìn thôi cũng có thể phân biệt đượcthậtgiả rồi! Có muốn đầu thai lại để xem ai mới là đầu heokhông?”

Dựa theo mấy câu chuyện kinh dịthìchắc chắn trong khoảnh khắccôbật đèn pin lên,trêncầu thang chắc chắnsẽcómộtcon ma nữ tóc đen da trắngđangnằm sấp ra đấy.

Ánh mắt của Thẩm Thuật nhìncôchăm chú, cho dù lúc này ánh sáng rất yếu, nhưngrõràng có thể nhận ra làanhđangnhếch môi cười.

Ông ta giơ lênmộtngón tay,nóiramộtcái giá rất đắt.

Lúccômua cái bình hoa trắng tiếp theo, ông ấy liềnnói: “côbé à, sao nhìn cháu xinh đẹp thế này mà mắt thẩm mỹ lại kém thế chứ.”

Cứ thế, Diệp Tuệđãmua chín cái bình hoa đểu, nhưng cuối cùng lại thu về đượcmộtcái bình hoa cổ quý giá vớimộtmức giá rất rẻ.

Nhưng đượcanhnắm tayđicạnh nhau thế này, bờ vai hai người dựa sát, cảm nhậnsựnóng bỏng trong lòng bàn tayanh,côlạikhônghề thấy sợ nữa.

Chủ tiệmkhôngkhuyên đượccô, liền trèo lên thang lấy cái bình xuống đưa chocô, ông ta rất hào phóng giảm hẳn nửa giá cho cái bình này, chẳng khác nào tặngkhôngchocô, thế mà ông ta vẫn cảm thấy là mình rất lời, ông cụ ma mỉa mai cườimộttiếng: “Đúng là đồ ngu.”

Chủ tiệm còn chưa lên tiếngthìông cụ ma lại thổi phùmộtcái, Diệp Tuệ cảm nhận đượcmộtcơn gió thổi qua, còn chủ tiệmthìnhắm mắt lại kêu lên: “Ui da, sao lại có cát bay vào mắt thế này?!!”

Chị Diệp đángyêuthế này,khôngrung độngthìmới là lạ đấyanhơiii))

Diệp Tuệ thấy Thẩm Thuậtkhôngtruy hỏithìmới thở phàonhẹnhõm, con ma xinh đẹp đằng sau lại mở miệng mắngcô.

Diệp Tuệ đành phải nghe lời theo sát Thẩm Thuậtđivề phía cầu thang bộ,côrất căng thẳng, sợanhđinhanh quácôlạikhôngđuổi kịp.

Diệp Tuệ nghe xongkhôngkhỏi cảm thấy khó chịu, Thẩm Thuật là chồngcô,khôngphải chồng người khác, cũngkhôngphải là chồng của mấy con ma nhé.

Chủ tiệmkhônghề biết là mìnhđangbị mắng xối xả, ông ta cònnói: “cômua cái gì cũng tốt hơn là mua cái bình đó.”

Cũng đúng lúc sắp kẻ xongthìchiếc xe lại vội vàng phanh gấp.

Diệp Tuệ c·h·ế·t lặng cầm lấymộtcái bình hoa, cũng c·h·ế·t lặng mà trả tiền, cuối cùng c·h·ế·t lặngđira khỏi cửa tiệm, tớimộtcửa hàng khác, ông cụ ma kia vẫnđitheocô.

Lúc ông tađangche mắt lại, ông cụ ma lại vểnh cái mông lên huých vào người ông ta, làm cho thắt lưng ông ta đập vào kệ hàng.

Sau khi phim đóng máy,cônhận đượcmộtkhoản tiền, liền lập tứcđiđến chợ bán đồ cổ luôn, vừa bước chân vào chợthìlập tức cómộtchủ quánđira ngăncôlại.

nóixongcôvội vàng chạy về phòng mình.

“Emkhôngbiết làanhthích kiểu bình hoa như thế nào, cho nênđãchọn đủ loại luôn.” Đúng là kiểu gì cũng cóthật.

Cầu thang rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thởnhẹnhàng củacôvàanh, cùng với tiếng bước chân rất khẽtrênmặt đất.

Lời của chủ tiệm tương đối dễ nghe, nhưng ông cụ mathìkhôngnghe nổi: “Mời thầy? Phù phép? Ông cứ thử xem sau này ông chếtđirồi, Bồ Tát có phù hộ cho cái loại người dối trá như ôngkhông?”

Cũng may là con ma xinh đẹp đó nghĩ rằng mìnhkhôngthểnóichuyện được với Diệp Tuệ, sau khinóimấy câu, nó liền rụt người về ngồi lại ở ghế sau.

“A, mắt của tôi, đừng sợ đừng sợ, mày vẫn rất xinh đẹp.” Bút kẻ mắt chọc vào mắt nó, việc kẻ mắt đương nhiên thất bại.


Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22