Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tôi Có Mắt Âm Dương

Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Chương 17

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17


côche ô quay trở lại chỗ bóng cây, vẫy tay với em ma: “Lại đây.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ekip của Thẩm Tu và Thường Huỳnhđãsớm lên kế hoạch ổn thỏa, muốn lấy chuyện công khai tình cảm để đá bay Diệp Tuệ, nhưng bọn họ lạikhôngngờ rằng mọi chuyệnđãbị đảo lộn.

Con bé nghe xong liền khựng lại, đầu từ từ cúi thấp xuống, nó ngồi xổm dưới đất, cầm lightstick vẽ vòng tròn, trông rất tội nghiệp.


Lúc này Diệp Tuệ và con ma cũng vội vàng chạy tới nhưngkhôngkịp, cửa thang máyđãđóng kín.

“Mấy hôm trước Thẩm tổng còn gọi điện bảo tôi xử lý mấy cái tin tứckhônghay về Diệp Tuệ mà.” Quản lý Trình nhịn đến điên luôn rồi,nóitoạc ra hết luôn, “anhnóixem có lạkhông? Trước đây Thẩm tổng chưa từng để ý quan tâm tớimộtcôgáinào hết.”

mộtcâu này Bùi Ninh nghe thấy rấtrõràng,côta dừng bước, lập tức quay ngườiđitới chỗ người kia, liếc mắt nhìnthìthấytrênmàn hình hiển thị người gọi đến là Thẩm tổngthật.

Tim củacôta thoáng chốc đập rất nhanh.

Diệp Tuệ đành phải chờ thang máy khác,côhỏi lại con mamộtlần để xác nhận: “Mẹ em ở tầng bao nhiêu?”

Bây giờ ekipđãthay đổi lại style chocôấy, trở thànhmộtDiệp Tuệ xinh đẹp động lòng người, thu hút rất đôngsựchú ý.

Ngườiđitrênđườngkhôngcó ai che ô cả, chỉ có duy nhấtmộtngười phụ nữ là cầmmộtcái ô màu đen, rất nổi bật giữa đám đông.

Gần đây Hoa Thụyđangđàm phánmộthạng mục với tập đoàn Vi thị, hai bên đều là công ty có tiếng trong nước, hợp lực lạithìsẽrất có lợi.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, chỉ còn chừa ramộtkhe hở rất bé.

Phần diễn của Diệp Tuệđãxong nêncôcó thểđicùng nó,côcầm túi xách chuẩn bị rờiđi, mới bước vài bướcthìlại pháthiệnra là nókhôngđitheo mình.

Đoàn làm phim sao lại công khai đoạn clip đó chứ, chẳng lẽ họ muốn làm bẽ mặt Thẩm Tu và Thường Huỳnh hay sao?

Lần này người tiếp Hoa Thụy chính là Tần Hân, chủ tịch của tập đoàn Vi thị, hai bên hẹn địa điểm đàm phán là ở tập đoàn Vi thị, xeđãthu xếp xong, Thẩm Thuật cùng các vị lãnh đạo cấp cao chuẩn bị xuất phát.

Bộ phận PR của Hoa Thụy đương nhiên là chẳng sợ gì hết, công ty họ là công ty giải trí lớn nhất nước, cho dù có điều tra ra được là bọn họ làmthìekip của Thẩm Tu và Thường Huỳnh cũng chỉ đành phải nuốt cục tức vào trong thôi.

Thẩm Tu là lưu lượng tiểu sinh, từ khi vào showbiz tới giờđãtrải quakhôngít sóng gió, những thủ đoạn trong giớihắncũng hiểu rấtrõ.Lần nàyhắncông khai chuyện tình cảm với Thường Huỳnh, thế mà lại bịmộtngười qua đường nào đó bôi đen, nhất định là người đóđangcố ý muốn hạihắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người quản lý bộ phận PR hỗ trợ xử lý chuyện nàyđãgiúp Thẩm tổng che giấu được mấy hôm, nhưng đến ngày thứ nămthìanhấykhôngthể nhịn nổi nữa màđãtiết lộ cho Vương Xuyên biết.

Ông chủ lớn của công ty Hoa Thụy trị giá cả trăm tỷ lại có quan hệ vớimộtnghệ sỹnhỏtuyến 18 đầy antifan, bọn họ nhất định phải giấu chuyện này cho tốt, bởi vìmộtkhi tin tức này bị lộ rathìcả cái giới giải trísẽnổ tung lên mất!

Phía bên kia, Diệp Tuệ và em ma fan cuồng cũngđangtrênđườngđi, tập đoàn Vi thị cách phim trườngkhôngxa nên cả haiđibộ luôn, suốt đoạn đường Diệp Tuệ đều che ô, em mathìđibên cạnh.

Nó vui sướng hô lên: “Chị à, chị đúng là người tốt.”

Diệp Tuệ thở dài, từ tốnnói: “Mẹ emkhôngtin chị, bà ấy vẫn chưa đồng ý đâu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc này bầukhôngkhí bỗng trở nên hơi lạnh, cảm giácâmkhíđangkéo tới, Diệp Tuệ cúi thấp đầu, trông thấymộtgiọt máuđangrơi xuống mặt đất.

Cảm xúc của em ma tới cũng nhanh màđicũng nhanh, nó ngẩng đầu hỏi: “thậtkhôngạ?”

Bùi Ninh đồng ý luôn: “Tôisẽmang tới choanhngay đây.” Tắt máy,côta lại xem số điện thoại của Thẩm tổng rồiâmthầm nhớ kĩ.

Edit: Ngân Nhi (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi mà nóđãsuy diễn ra rất nhiều điều, nó mếu máo, lỗ mũi nở ra như muốn khóc.

Vương Xuyênđangmượn di động của Thẩm Thuật để gọi, nghe vậy liền hỏi: “côlà ai?”

Vương Xuyên dụi mắt rồi lại nhìnthậtkỹ, thấy người đó vẫn duy trì tư thế ấy, thầm nghĩ liệu có phải là thói quen của người takhôngnhỉ.

côta cầm lấy cái điện thoại rồinóivới người quét dọn: “Để tôi nhận máy, chịđilàm việc của mìnhđi.” Sau đócôta mang theosựvui sướng mà bấm nút nghe.

Diệp Tuệ tất nhiên là đồng ý rồi,cônói: “Được thôi.”

Mặc dùcôta chưa được gặp Thẩm tổng lần nào, vì tầng làm việc của tổng giám đốc luôn có bảo vệ đứng canh, nhưng Bùi Ninh là ngôi sao quốc tế, là mỹ nhân hàng đầu trong giới giải trí, đượcmộtngười như thế theo đuổi, Thẩm tổng hẳn là cũngsẽđộng lòng thôi nhỉ.

Nó gọi: “Chị.” Bây giờ Diệp Tuệđãhoàn toànkhôngsợ nó nữa rồi, ngược lạicôcòn thấy con bé này rất đáng thương.

Diệp Tuệ chưa từng trông thấy con bé vui vẻ đến vậy, nó vẫnđangđắm chìm trong cảm xúc hạnh phúc của mình: “Yeah yeah yeah, cuối cùngthìem cũng có thể gặp mẹ rồi!”

Diệp Tuệ nhìn con sốđangđếm ngược, thang máy sắp đến rồi, “OK, chúng ta lên tầng 20 nào.”

Thẩm Thuật thờ ơ liếc nhìnmộtcái, chỉ thấy được bóng lưng của Diệp Tuệ, người đó che ô, tóc xõa xuống vai, dáng người thon thả, cảm giác rất quen thuộc.

Vương Xuyên ngẩng đầu nhìn trời, xác định là mìnhkhôngnhìn lầm, ngày hôm nay gần như làkhôngthấy ánh nắng,nói: “Cái thời tiết này mà vẫn có người che ô được.”

Thẩm Thuật và Diệp Tuệ đềukhôngbiết rằng, điểm đến của hai người giống nhau, đều là tầng 20 của tòa nhà lớn này.

Bùi Ninh: “Em là Bùi Ninh ạ.”

Vương Xuyên: “Tôi là Vương Xuyên, tôi để quên điện thoại trong công ty,cônhờ người nào đó mang đến tập đoàn Vi thị giúp tôi đượckhông? Cảm ơn nhiều.”

Nhìn thấy chiếc điện thoại trong tay người kia,côta cũngkhôngđể tâm lắm, vừa địnhđiquathìchuông điện thoại vang lên, người kia nhìn màn hình, lẩm bẩm: “Sao lại là Thẩm tổng gọi tới nhỉ?”

Bọn họ ngồi vào xe, lúc này Vương Xuyên mới nhớ ra là mìnhđãđể quên điện thoại ở công ty,

Diệp Tuệ nhớ lại cuộc điện thoại lần trước với Tần Hân, Tần Hânkhônghề tincômà cúp máy luôn,cônói: “Chịđãgọi cho mẹ em rồi, nhưng mà…”

Con ma kêu than: “Nhanh hơnmộtbước thôi làđãkịp rồi.”

Diệp Tuệkhôngnhìn thấyrõtình hình trong thang máy,côkhônghề biết là người đứng trong đó chính là chồng mình, hai người chỉ cách nhaumộtcánh cửa thôi.

côta cầm chặt cái điện thoại, mang theosựvui sướng khi sắp được gặp Thẩm tổng màđiđến tập đoàn Vi thị.

Biết được người gọi đếnkhôngphải Thẩm tổng, Bùi Ninh có hơi thất vọng, nhưng nếu chủ nhân của số máy này là Thẩm tổngthìcó nghĩa là Thẩm tổng cũngđangở đó, nếu bây giờcôtới tập đoàn Vi thịmộtchuyếnthìkhôngphải làsẽgặp đượcanhấy hay sao?

Thẩm Thuật cũngkhôngbiết người bên ngoài là Diệp Tuệ, chỉ cách mấy giây thôi là hai ngườiđãchạm mặt nhau.

Tìnhyêucủamộttiểu hoa và tiểu sinhđanghot trong giới vốn nên được nhậnsựchúc phúc của toàn thể cư dân mạng, nhưng bây giờ bọn họ lại phải nhận về những lời chất vấn.

Xe của Thẩm Thuậtđãgần tới Vi thị rồi,anhngồi trong xe,khôngnhìn ra ngoài cửa sổ mà chỉ nhìn thẳng phía trước, Vương Xuyênthìcứ nhìn trái nhìn phải, mắtkhôngrảnh rỗi được lúc nào.

“Cái gì cơ?” Ngoàisựkinh ngạc rathìVương Xuyên đột nhiên nghĩ tới tối hôm ấy, ở trong nhà hànganhcó nhìn thấymộtcôgáiđibên cạnh Thẩm tổng, nhìn mặt rất quen, bây giờ nghĩ lại mới thấy đúng là nghệ sỹnhỏtuyến 18 Diệp Tuệ rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nó dùng vẻ mặt chờ mong nhìn Diệp Tuệ, hai mắt sáng rực: “Chị ơi, chịđãnóichuyện với mẹ em chưa?”

Hôm nay Thường Huỳnh trầm tính lạ thường, ngay cả khinóichuyện với Thẩm Tuthìcôta cũng tỏ ra rất thờ ơ, Thẩm Tu cũngkhôngtìm gặp Diệp Tuệ đểnóichuyện nữa vì muốn tránh hiềm nghi.

Diệp Tuệđangở phim trường quay phim, sau chuyện ngày hôm qua, dư luận lạiđangbắt đầu đứng về phíacô, tiếng tăm của Thường Huỳnh và Thẩm Tuthìlại bị ảnh hưởngmộtchút.

Mặc dù Diệp Tuệkhôngđược nổi tiếng lắm, nhưngnóivề ngoại hìnhthìtuyệt đối làkhôngthua kém ai cả, trước đâycôấy theo phong cách ngây thơ thuần khiết, tự đặt cho mình cái tên “Tiểu Thường Huỳnh”, bị người ta chửi mắng thậm tệ.

Chương 17

côngẩng lên nhìn, quả nhiên là emgáima fan cuồng, nó ngượng ngùng lau máutrêntrán, cầmmộtcái lá cây đặt lên vết thương để cố gắng cheđi.

Bùi Ninh cũng có chút tâm tư với Thẩm tổng, bọn họ đều nhìn thấy hết,côta cứ rảnh rỗi làsẽgiả vờđingang qua phòng làm việc của Thẩm tổng.

Quản lý Trình: “Tôiđangnghi là Thẩm tổng có quan hệyêuđương vớimộtnghệ sỹ.”

Nó đáp lại cực nhanh: “Vâng ạ.” Rồi bay vèo đến đứng dưới ô, ngoan ngoãn ở bên cạnh Diệp Tuệ.

Kỳ lạ hơn chính là cái ô kia rất lớn, mà người kia lại chỉ đứng ởmộtbên ô, như thể là còn cómộtngười nữađicùng, nhưng bên phía ô còn lạithìtrống trơnkhôngcó ai cả.

Tuy nhiênanhcũngkhôngnghĩ nhiều, lúc xeđingang qua Diệp Tuệ,anhlại quayđikhôngnhìn nữa.

Xe dừng ở bãi đậu xe, đoàn của Thẩm Thuậtđivào thang máy, lên phòng làm việc của Tần Hân ở tầng 20.

Sau khi mọi người rời khỏi, người chịu trách nhiệm vệ sinhđivào quét dọn, thấy cómộtchiếc điện thoại đểtrênbàn, liền cầm lấy rồi mang ra ngoài hỏi xem là của ai.

Nhưng cả ekip điều tra hồi lâu mà vẫnkhôngbiết được thân phận của người kia, rốt cuộcthìngười đó là ai? Thế lực lớn đến mức ngay cả nhà họ Thẩm cũngkhôngthèm kiêng dè.

côquay đầu lại nhìn, thấy nó vẫn đứng dưới bóng cây, rụt rè nhìn ánh mặt trời, dáng vẻ có phần sợ hãi, Diệp Tuệ lúc này mới nhớ ra là ma rất sợ ánh sáng, liềnnói: “Em đợi chịmộtlát.”

Quản lý Trình lắc đầu, ra vẻ thần bínói: “Là Diệp Tuệ, Tiểu Thường Huỳnh ý.”

Vừa rathìgặp ngay Bùi Ninh,côta vừanóichuyện với người đại diện của mình, chiều naykhôngcó lịch trình gì nêncôtađangchuẩn bị về nhà.

Thời tiết hôm naykhôngtốt lắm, trong tầng mây dày chỉ hé ramộttia nắng mặt trời, ánh nắng quá yếu ớt nên sắc trời trông cứ u ám.

Phòng làm việc của Thẩm Tuđãhỏi qua tổ làm phim rồi, trước giờ bọn họnóigìthìđoàn phim cũng nghe theo, nhưng riêng lần nàythìnhất địnhkhông, việc xóa bỏ đoạn clip đó làkhôngthể, tuyệt đốikhôngthể.

Diệp Tuệđãquay xong cảnh đầu tiên của hôm nay, các cảnh saukhôngcó phần củacô, nêncôliền yên lặng ngồimộtchỗ đọc kịch bản.

Nó nghẹn ngàonói: “Có phải mẹđãquên em rồikhôngchị?”

Vương Xuyênđãlàm việc ở Hoa Thụy nhiều năm, cho đến bây giờ vẫn chưa từng nghenóigì về việc này,anhsuy nghĩmộtlượt các nghệ sỹ của Hoa Thụy, suy đoán đó là người nổi tiếng nhất: “Bùi Ninh à?”

Người này chính là người màcôta vẫn luôn thầm thương trộm nhớ trong lòng mà chưa có cơ hội được gặp đó.

Nó đáp: “Tầng 20 ạ.”

Nóđanghưng phấn khi nghe được nửa câu đầu, tay cứ cầm lightstick mà vẫy,nói: “Có phải mẹđãđồng ý gặp em rồikhôngchị? Em nhớ mẹ lắm.”

Bùi Ninh kiềm chếsựkích động,côta hắng giọngmộtcái, cố tìnhnóigiọngnhẹnhàng yểu điệu hơn bình thườngmộtchút: “Alo.”

Suy nghĩmộtlát, nó lạinóitiếp: “Em biết hôm nay mẹsẽở tập đoàn Vi thị, chị em mình cùng đến đó tìm gặp mẹ emđi!”

Bỗng dưng cómộtngười phụ nữđãthu hútsựchú ý củaanhấy.

Có đôi lúc Diệp Tuệ cảm giác có ngườiđangnhìn mình, nhưng lúc quay đầu nhìnthìchỉ thấy góc mặt nghiêng của Thẩm Tu,côchả buồn quan tâm xemhắnđangnghĩ cái gì, chỉ cần hai người đókhôngđộng chạm gì đếncônữa làcôđãthấy vui lắm rồi.

Diệp Tuệ vội vàngnóithêm: “Nhưng mà chúng ta có thể tiếp tục cố gắng, chị tin là bà ấysẽđồng ý gặp em thôi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17