Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tôi Có Mắt Âm Dương

Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Chương 138

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 138


côcảm thấy mình ngốc quáđimất, mấy hôm nay vì quá bối rối nênđãquên mất mấy hành động của những hồn ma lúc trướccônhìn thấy.

Từ sau khianhbiết đếnsựtồn tại của Diệp Tuệ,anhvàcôvẫn luôn giao tiếp với nhautrêngiấy.

Diệp Tuệđitheo Thẩm Thuật mấy ngày, lúcđingang qua hành lang,côbỗng nghe thấymộtgiọngnóiai đó gọi mình.

Nghiêm Lam và Vương Xuyên đều bịsựthay đổi này của Thẩm Thuật làm cho ngỡ ngàng, Thẩm Thuật dường nhưđãkhôi phục lại trạng thái trước đây,anhnói: “Mẹ, vất vả cho mẹ rồi.”

côcó thể di chuyển đồ vật trong phòng để Thẩm Thuật nhận rasựtồn tại củacô, nhưngcôtuyệt đối phải cẩn thận, nếu bị Thẩm Thuật hiểu lầm là những hồn ma khác đến quấy rầythìkhônghay cho lắm.

Mấy chữ này đánh mạnh vào mắtanh,anhsững sờ nhìnmộtlúc lâu, sau đó run rẩy cầm tờ giấy lên.

Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, tạo thành những cái bóng lướt tới lướt luitrênmặt đất, cuối cùng biến mất hẳn.

Thế mà lúc nàyanhpháthiệnđầu ngón taycôcó vết thương, giống như bị thứ gì đó động vào, còn chảy máu nữa.

anhlập tức hồi phục lại tinh thần, suýtthìquên mất thể chất của mình,anhcó thể làm cho các linh hồn bị thương, cũng có thể làm ảnh hưởng đến Diệp Tuệ bây giờ.

Nghi ngờ trong lòng Vương Xuyên còn chưa được giải đápthìcửa thang máy mở ra, Nghiêm Lam với nét mặt vui mừngđitới,trêntay cầm theomộttúi lớn.

cônhìn Thẩm Thuật càng ngày càng gầyđi,cômuốnanhbiết đếnsựtồn tại củacôbây giờ, cho dùanhkhôngnhìn thấycônhưng vẫn có thể biết làcôđangở ngay bên cạnhanh.

Lúc này Thẩm Thuật mới cảm thấy có gì đókhôngđúng,anhnhớ rấtrõlàanhđãđóng cửa sổ rồi mà.

Nếu chỉmộttiếng đóng cửa có thể đánh thứccôthìanhsẵn sàng đốt pháo dưới cổng bệnh viện luôn, hy vọng tiếng pháo có thể kéocôra khỏi giấc mộng dài này.

Kỳ lạ là Diệp Tuệkhôngthể nào có tiếp xúc với người nào khác được,côvẫn luôn được Thẩm Thuật chăm nom, hơn nữa những bác sĩ và y tá điều trị chocôcũng được tuyển chọn nghiêm ngặt,khôngthể xảy rasựcố gì được.

Vương Xuyên cũng kinh hoàng nghĩ, Thẩm tổng có vấn đề rồithìphải.

côbénóitiếp: “Chị bị hôn mê, fan bọn em cũng khóc sưng cả mắt luôn,khôngngờ sau khi em c·h·ế·t lại được gặp chị lần cuối.”

Lúccôquay người mới pháthiệnchủ nhân của giọngnóikia cũng giốngcô, làmộtlinh hồn.

Dù là lúc Thẩm Thuật ăn cơm hayđilại, Diệp Tuệ đều luôn theo sátanh, miệngkhôngngừng càm ràm.

Diệp Tuệ cười khổ nhìn đầu ngón tay mình, bây giờcôcoi như biến thành mamộtnửa rồi, cho nên dương khí của Thẩm Thuật mới khắccônhư vậy.

“Cậu đừng gấp, vết thươngkhôngnghiêm trọng, bôi thuốc làsẽkhỏi thôi.” Mạnh Hàn biết khoảng thời gian này Thẩm Thuật rất nhạy cảm,mộtchút chuyệnnhỏcũng có thể khiếnanhhoảng hốt, cho nên việc đầu tiên là phải trấn ananh.

Qua lời Thẩm Thuật, Diệp Tuệ biết mìnhđãhôn mê hơn nửa tháng,anhcũngđãở đây trôngcôchừng ấy thời gian rồi.

Nghiêm Lam đau lòng nghĩ, con rể mình hình như phát điên rồi.

Vào lúc này, Diệp Tuệ chỉ biết suy nghĩ tích cực là dương khí của chồngcôquả nhiên danh bất hư truyền, phải tự mình tiếp xúcthìmới biết được làanhlợi hại cỡ nào.

Chiều tối, lúc Thẩm Thuật có việc phải rời khỏi phòng bệnh, Diệp Tuệkhôngđicùnganhmà quanh quẩn trong phòng bệnh vài vòng.

Lúcanhvề chỗthìchiếc bút máy rơi xuống chỗ cũ, như thể ban nãy chỉ là ảo giác củaanhvậy.

Công việc ở công ty cũng bịanhmang đến phòng bệnh làm, thỉnh thoảng có việc gấpanhmới ra ngoài, nhưng cũng quay lại rất nhanh, giống như sợ mình về muộn chút thôi làsẽmấtcômãi mãi vậy.

Nhưng ngay sau đó, tayđangcầm tay nắm cửa củaanhbỗng khựng lạimộtchút,anhcúi đầu cười khổ, lúc này mới nhớ ra là Diệp Tuệ vẫn cònđangở trạng thái hôn mê.

nóixong, chiếc bút máy mãi vẫnkhôngchuyển động,khôngdựng lên để viết chữ như vừa nãy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Thuật thủ thỉmộtmình,anhkhôngbiết Diệp Tuệ có nghe đượckhông, nhưng ngày nàoanhcũng kiên trì kể chuyện xảy ra trong ngày chocônghe.

Thẩm Thuật gấp gápnói: “Ngón tay Diệp Tuệ bị thương, hình như là bị thứ gì đó làm bỏng.”

Diệp Tuệkhôngđành lòng nhìn tiếp,côtrở lại phòng bệnh, trong này cực kỳ yên tĩnh,khôngcòn nghe thấy tiếng gào khóc bên ngoài nữa.

đangnóithìcửa phòng phẫu thuật được mở ra, thi thể củacôbé được đẩy ra ngoài, các bác sĩ xót xa thông báo tin buồn với gia đình.

Thẩm Thuật dồnsựchú ý vào công việc, nhưng vẫn thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn Diệp Tuệmộtcái.

Mạnh Hàn gấp lại bệnh án, khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, cườinói: “Sao cậukhôngở với Diệp Tuệ mà qua chỗ tôi làm gì?”

Diệp Tuệkhôngbiếtrõanhđiđâu mà tìm,côlo lắng nhìn ra cửa liên tục, tay nắm chặt lại.

Mạnh Hàn thấy Thẩm Thuậtđãdờiđisựchú ýthìlập tức đồng ý vớianh.

Nhưng khi taycôchạm vàoanh, xúc cảm nóng cháy đau đớn lập tức ập đến, tràn ra khắp cánh taycô,khôngkhác gì bị lửa thiêu.

côrón rén vươn tay ra, cẩn thậnkhôngchạm vào da thịtanh, động vào cái bút máytrênbàn, chiếc bút vốnđangnằm yên tự nhiên lại lăn đến bên tay Thẩm Thuật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mạnh Hàn thở dài, rốt cuộc là xảy ra chuyện gìkhôngbiết, hai vợ chồngđangsống hạnh phúc lại thành ra như vậy,mộtngườithìhôn mê,mộtngườithìnhư người mất hồn.

Thẩm Thuật nhíu chặt mày, nhìn vết thương của Diệp Tuệ: “Cậu đưa thuốc cho tôi, tôisẽbôi cho Diệp Tuệ.”

anhnhẹnhàng đặt taycôxuống giường, đắp kín chăn chocô.

anhđithẳng đến phòng làm việc của Mạnh Hàn, lúc này bên trong chỉ cómộtmình Mạnh Hàn,trênbànanhấy là bệnh án của Diệp Tuệ,anhấy cau mày, vẻ mặt nghiêm túc xemđixem lại vài lần.

Diệp Tuệ khócmộtlúc rồi kìm lại ngay, cho dù bây giờ Thẩm Thuậtkhôngnhìn thấycô, nhưngcônhớrõlàanhkhôngthíchcôkhóc,côkhócanhsẽđau lòng.

Vì chuyện này nên tâm trạng của Thẩm Thuậtđãtốt hơn nhiều, mặc dù trước đóanhvẫn làm việc rồi giao tiếp bình thường, nhưng đến hôm nay mớithậtsựcảm thấy có sức sống.

Vừa nghecôhỏi,côbé ma lại mếu máo sắp khóc tiếp: “Em bị tai nạn xe, cơ thể vẫn còn ở trong phòng phẫu thuật.”

Nếu ngườiđangnằmtrêngiường kia làcô, vậythìcôlà ai?

Hôm sau, Vương Xuyên tới bệnh viện báo cáo công việc cho Thẩm Thuật, vừa mới ra thang máythìtrông thấy Thẩm Thuậtđiđằng trước.

Bịchmộttiếng, cómộtmón đồ đểtrênbàn bịcôhất xuống đất.

Mà trừanhra đâu có ai ra vào từ nãy giờ, sao cửa sổ lại mở ra được?

côrun rẩy đưa tay ra, muốn chạm vào mình, nhưng vì sợ hãi nên lại thu tay về.

Diệp Tuệ vô cùng tiếc thương chocôbé cònnhỏtuổi, liền đưa tay xoa đầucôbé: “Em đừng khóc.”

Trong phòng còn cómộtphân thân củacôđangnhắm mắt nằmtrêngiường bệnh, xung quanh là đủ các loại thiết bị y tế và những tiếng tít tít.

Đột nhiênanhnhớ đến mấy chuyện ma quỷ màanhvà Diệp Tuệđãcùng trải qua, từ lúc cái bút máy lăn đến tayanhđến giờ đều là ma quỷđangnghịch ngợm rồi.

Nhưnganhấykhôngphải người trong cuộc, cho dù có khuyên nhủ bao nhiêuthìThẩm Thuật cũngkhôngthể kiểm soát được cảm xúc của mình, việc nàyanhấykhôngthể giúp được.

Thẩm Thuật biết Diệp Tuệ rất thích ăn những món này, mặc dùcôkhôngăn được, nhưnganhvẫn muốn được ngồi ăn cùngcô.

Diệp Tuệ pháthiệnThẩm Thuật rất ít về nhà,anhhầu như ở lại viện vớicôluôn, ăn trong phòng bệnh, ngủ trong phòng bệnh.

Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, người tiến vào tất nhiên là Thẩm Thuật.

côbay đến bên giường bệnh, mắt chua xót, trong lòng nhẩm tên Thẩm Thuật, Thẩm Thuật, bây giờanhđangở đâu?

anhcố nénsựtức giận, đứng bật dậy, Diệp Tuệ bị động tác củaanhlàm cho giật mình, lập tức lui về sau, sợ đụng vào ngườianh.

anhnhìnđinhìn lại, sau đó ngẩng lên nhìn hết các ngóc ngách trong phòng, khàn giọng hỏi: “Diệp Tuệ, là em sao?”

Diệp Tuệ gật đầu, nhìncôbé ma dựa vào bên cạnh mẹ mình, giống nhưmộtlời chào tạm biệt cuối cùng.

Tâm trạng củacôbé ma vẫn cònđangbàng hoàng ngơ ngác, được Diệp Tuệ dịu dàng an ủi,côbé cũng dần ngưng khóc.

Edit: Ngân Nhi

Màn đêm buông xuống, gió đêm lùa vào khiến cho lòng người sầu não, Thẩm Thuật vẫn chưa về.

Diệp Tuệkhôngđưa tay ra nữa mà chọn cách ngồi xuống cuối giường, cáchanhmộtđoạn ngắn, tuykhôngthể chạm vàoanh, nhưngcôcó thể ngồi cạnhanh, yên lặng nhìnanhcũng được rồi.

Nhưngmộtgiây sau, ánh mắtanhtốiđi, sau đó tràn ngập lửa giận.

Tuy Thẩm Thuậtkhôngđáp lạicô, nhưng Diệp Tuệ vẫn cứnói,cômuốn cho thế giới yên tĩnh củaanhtrở nên sôi động hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vừa dứt lờithìmộtmón đồ trang trí trong phòng rơi xuống, giống như trả lời câu hỏi vừa rồi củaanh.

Trước đâycôđãtừng nhìn thấy vô số ma quỷ, cho đến bây giờ vẫn chỉ dùng góc độ củamộtcon người để nhìn họ, chưa từng trải qua tình trạng như bây giờ.

Lúc nàysựnáo nhiệt của ban ngàyđãkhôngcòn, xung quanh đều cực kỳ yên tĩnh, dường như cả tiếng gió cũng ngưng lại, trong phòng bệnh chỉ có tiếng máy móc kêu tít tít.

Bác sĩ và y táđãđivào mấy lần, Nghiêm Lam và Tiểu Lưu cũng tới, trạng thái của hai người tốt hơn Thẩm Thuậtmộtchút, nhưng mặt mũi cũng rất tiều tụy.

Chả trách màcôbé lại khóc thảm thương đến vậy, dù sao bất kể là ai mà tự nhiên biến thành hồn mathìđềusẽkhôngthể chấp nhận đượcsựthậtnày, bản thâncôcũng vậy.

Trong phòng bệnh yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng động khiến Diệp Tuệ giật mình, nhưng ngay lập tức hai mắtcôsáng lên,côđãnghĩ ra cách rồi.

côcũng thấy hơi lạ, kể cảcôcó đứng ngay cạnhnóito cỡ nàothìanhcũngkhôngnghe thấy, giống như cómộtthứ vô hình gì đóđangngăn cáchanhvàcôvậy.

Diệp Tuệ thở dài, đành phải làm cách khác.

“Diệp Tuệ!” Ngữ điệu của người này có vẻ rất vui mừng.

Diệp Tuệ nghe xong chỉ cười khổ.

Sau khi đóng cửa lại, tầm mắtanhnhìn Diệp Tuệtrêngiường bệnh, lúc ấy ánh mắt mới có chút tia sáng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vương Xuyên thấy vậy liền lập tức tiến lên nhận lấy,nói: “Cái gì đây bác?”

Thẩm Thuật kìm chế cơn giận, cẩn thận bôi thuốc cho Diệp Tuệ, Mạnh Hànkhôngđành lòng nhìn bóng lưnganh, nếu còn tiếp tục như vậythìThẩm Thuậtsẽđitới bờ vực sụp đổ mất.

Mạnh Hàn biết, nếu Diệp Tuệ màkhôngtỉnh lạithìThẩm Thuật cũngsẽkhôngtrụ được.

côthử cử động cơ thể mình, chỉ cần trong đầu vừa nảy lên suy nghĩ là thân thể có thể chuyển động theo ý thức củacôluôn.

côche miệng, nước mắt chảy dài rơi xuống ngườicô,cônhận ra dù có biến thành linh hồnthìnước mắt vẫn nóng hổi như thế.

Thẩm tổng cẩn thận tránhđinhững chỗkhôngcó ánh mặt trời, còn cố ý chừa ramộtlốiđibên cạnh, hành lang trống trải rộng rãi thế này, có cần thiết phải vậykhông?

Ánh mặt trời chói lóa, cảm giác như có thể khiến người ta bị bỏng, Diệp Tuệ hơi e sợ,khôngthích chút nào.

Diệp Tuệ hít sâumộthơi,côđitới đứng đối diệnanh, quét mắt nhìn cái bànmộtlượt để xác định mục tiêu.

Diệp Tuệkhôngtừ bỏ,trênbàn chất đống văn kiện giấy tờ,côlấymộttờ giấy ởtrêncao nhất, làm cho trang giấy bay lên,nhẹnhàng rơi xuống mặt đất.


Nếu là người bình thường trông thấy cảnh này vào buổi tốithìchắc chắnsẽbị dọa sợ, nhưng Thẩm Thuật mặt vẫnkhôngbiến sắc, thậm chí còn bước nhanh đến bên cạnh bàn.

Nghiêm Lam nghẹn ngào đáp: “Được được, con muốn ăn gì mẹ cũng nấu cho con.”

“Thẩm Thuật, món kia là món em thích nhất đó,anhăn nhiều thêm vài miếng giúp emđi.”

Mạnh Hàn sững người, lập tứcđitheo Thẩm Thuật vào phòng bệnh,anhấy nhìn kỹ vết thươngtrênngón tay Diệp Tuệ, đúng như Thẩm Thuậtnói, đây chính xác là vết bỏng.

Giống như thần giao cách cảm, Diệp Tuệ vừa nghĩ đếnanhthìcửa phòng bệnh bị đẩy ra, Thẩm Thuậtđitừ bên ngoài vào.

côlại hỏi: “Sao em lại ở đây?”

anhlại đặtmộttờ giấy trắngtrênbàn, để luôn bút máy bên cạnh: “Em viết tiếpđi.”

Lúc Diệp Tuệ mở mắt,côpháthiệncơ thể mìnhđanglơ lửng giữakhôngtrung,nhẹnhư bay, gần nhưkhôngcó sức nặng.

anhcúi đầu nhìn tờ giấy,trênđó viết bốn chữ: “Em Diệp Tuệ đây.”

Nếu Diệp Tuệ mà tỉnh lại, thấyanhkhôngchăm sóc tốt chocôthìcôsẽgiậnanhcho xem.

Mấy giây sau, chiếc bút máy lại đứng thẳng lên, viết xong liền bay tới bên chân Thẩm Thuật.

côxoay người, giống như lông vũ bị giónhẹthổi bayđi.

Nếuanhmà biết chuyện nàythìchắc chắnanhsẽmong có được năng lực giống Diệp Tuệ, tuy chỉ nhìn thấy linh hồncônhưng cũng đủ an ủi lắm rồi.

Dường nhưanhđãphải trải qua những tháng ngày rất đau khổ, dáng vẻanhđầysựmỏi mệt và u sầu, ánh mắt cũng ảm đạm,khôngcómộtchút sức sống.

rõrànganhvàcôở gần nhau đến vậy, nhưng lạikhôngthể gặp được nhau, bọn họ chắc hẳn làmộtcặp vợ chồng đáng thương nhất rồi.

Chuyện này là sao?

Thẩm Thuật kích động nắm chặt tờ giấy, ngay cả việcnóicũngkhôngbiết phải bắt đầu từ đâu.

Thân thểcôbay về phíaanh, theo bản năng vươn tay ra muốn chạm vàoanh, an ủianh.

Vương Xuyên ngơ ngác xách túi lớn túinhỏđivào phòng bệnh cùng Nghiêm Lam, Thẩm Thuật thấy hai ngườithìlập tức mỉm cười đứng dậy ra đón.

Thẩm Thuậtkhôngthể nhìn thấy linh hồn giống Diệp Tuệ nên tất nhiênkhôngthể nhìn thấycôđangở ngay bên cạnhanh.

Diệp Tuệ giật mình,khôngngờ dùđãbiến thành linh hồn màcôvẫn còn có thể gặp được fan của mình.

Diệp Tuệ sững sờ nhìn mìnhtrêngiường bệnh, cơ thể cũng theo bản năng chậm rãi bay đến gần.

anhcòn chủ động gọi cho Nghiêm Lam: “Mẹ, mẹ có nhớ lúc ở nhà Diệp Tuệ thích ăn món gì nhấtkhôngạ? Ngày mai mẹ có thể nấu giúp con mấy mónkhông?”

rõràng làanhđangnóichuyện vớikhôngkhí, nhưng nhìn ánh mắtanhthìgiống như Diệp Tuệđangthậtsựngồi trước mặt dùng bữa vớianhvậy.

mộtgiây sau, xúc cảm lạnh như băng từ bút máy chạm vào mu bàn tayanh,anhnhíu mày, đặt chiếc bút sangmộtbên rồi làm việc tiếp.

cômở to mắt nhìnanh,anhxoay người đóng cửa lại, động tác rấtnhẹnhàng, hình như là sợsẽđánh thứccô.

Nhưngcôkhôngtừ bỏ đâu, vất vả lắm mới có cơ hội đến gầnanhđược mà,côlại đưa tay ramộtlần nữa, kể cả có bị cháythìcôcũngsẽkiên trì.

Cơn đau cực độ khiếncôkhôngchịu nổi phải thu tay về.

Mạnh Hàn xoay người,nhẹnhàng đóng cửa lại, để lạikhônggian riêng cho Thẩm Thuật và Diệp Tuệ.

Thẩm Thuật thế này khiến cho timcônhói đau, cơn đau từ tim lan tràn ra khắp cơ thể.

Lúc Thẩm Thuật đứng lên chuẩn bị ngồi lại ghếthìđột nhiên cảm nhận đượcmộtcơn gió từ phía sau, hơi nóng của mùa hè lùa vào từ cửa sổ.

Nghiêm Lam: “A Thuật bảo bác nấu cho nó mấy món.” Nghiêm Lam vì muốn Thẩm Thuật ăn nhiềumộtchút nênđãlàm khá nhiều món.

Nghiêm Lam nghe xong liền mỉm cười, tảng đá đè nặng trong lòng cũng được gỡ xuống, sau khi Diệp Tuệ hôn mê, Thẩm Thuật chưa ăn đượcmộtbữa nào tử tế.

“Em vẫn luôn ở bên cạnhanh, cho nênanhphải chăm sóc tốt bản thân mình nhé.”

Nếucôđoánkhôngnhầmthìlúc nàycôđãbiến thành linh hồn tách biệt với cơ thể, cho dù chưa biến thành mathìcũngkhôngkhác gì lắm.

khôngbao lâu sau khicôquay trở lại phòng bệnhthìcửa phòng được mở ra, Thẩm Thuậtđivào, bướcđirất gấp gáp, mãi đến khi nhìn thấycôtrêngiường bệnhthìanhmới yên tâm.

Thẩm Thuật đặt đồ ăn còn nóng hổi lên bàn, kỳ lạ hơn làanhlại để mấy món Diệp Tuệ thích về hướng đối diện, sau đó để thêmmộtcái bát và đôi đũa ở phía đó. Dưới ánh mắt khiếp sợ của Vương Xuyên và Nghiêm Lam,anhgắp thức ăn để vào cái bát đối diện mình,nói: “Diệp Tuệ, món em thích ăn nhất này.”

“Thẩm Thuật, lúcđilạianhphải nhìn xuống đất nhé, đừng để bị ngã, đường đường là Thẩm tổng Hoa Thụy mà bị ngã chổng vó lên trờithìkhônghay đâu nha.”

trênhành lang lập tức vang lên những tiếng kêu khóc thảm thiết,côbé ma nhìn người nhà mình, liền nén nước mắt quay đầunóivới Diệp Tuệ: “Em qua đó đây.”

Diệp Tuệ luôn theo sát hai người, sau đó tiễn hai người ra khỏi bệnh viện.

“Thẩm Thuật, hôm nayanhăn ít cơm quá, em đau lòng lắm đấy.”

Ánh mặt trời từ cửa sổ cuối hành lang chiếu vào, đây vốn là chuyện rất bình thường, nhưng nhìn Thẩm tổngthìnhưđangở trong tình huống rất nghiêm trọng vậy.

Thẩm Thuật vẫnkhôngbận tâm,anhchỉ cúi xuống nhặt tờ giấy lên rồi để lại chỗ cũ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai chữ Thẩm tổng còn chưanóira khỏi miệngthìVương Xuyênđãcảm thấy có gì đókhôngbình thường.

Diệp Tuệ chuẩn bị thựchiệnkế hoạch của mình.

Lúc này dáng vẻ Thẩm Thuật yếu ớt nhưmộtđứa trẻ,anhcực kỳ quý trọng nhìn những dòng chữtrêngiấy, áy náynói: “Từ nayanhnhất địnhsẽnghe lời em.”

anhnghiêm giọng: “Tôikhôngcần biết các người là ai,yêucầuđira khỏi đây ngay lập tức, đừng làm phiền tới việc nghỉ ngơi của vợ tôi.”

anhbước nhanh đến cửa sổ, đóng cửa lại, giókhônglùa vào nữa, rèm cửa cũng thôi lay động.

Lúc chăm sóc Diệp Tuệanhluôn rất cẩn thận,khôngbao giờ phân tâm, động tác cực kỳnhẹnhàng, trong thời giancôhôn mê,anhnhất định phải chăm sóccôthậttốt.

anhngồi xuống giường bệnh, ánh mắt thâm tình cất giấu nỗi buồn riêng: “Diệp Tuệ, sao em vẫn chưa tỉnh? Nếu em mà trông thấy bộ dạng củaanhlúc nàythìchắc chắnsẽmắnganhcho xem.”

côbé ma gật đầu lia lịa: “Chị là thần tượng của em, đương nhiên là em biết chị rồi.”

Nhìnanhgiống nhưđangnóichuyện tâmsựvới vợ mình rất bình thường, chỉ là đáp lạianhchính làsựim lặng mà thôi.

Bắt đầu từ hôm nay, Thẩm Thuậtđiđâuthìcôsẽtheo đó,mộtbước cũngkhôngrời, thỉnh thoảngcôlại gặp vài người lui tới phòng bệnh, chờ đợimộtlúc rồi lại thất vọngđira.

Nhưnghiệntại,côkhôngthể tìm được ai để giúp đỡ.

Diệp Tuệthậtsựlo lắng đếnmộtngày Thẩm Thuậtsẽhoàn toàn suy sụpkhônggượng dậy được nữa,côphải luôn theo sát để ý đếnanh.

cômừng rỡ, nhưngmộtgiây sau lại bị vẻ tiều tụy của Thẩm Thuật dọa sợ.

Vương Xuyên và Nghiêm Lam đứngmộtbên trợn mắt há mồm,khôngnóira được nửa chữ, cả haikhônghẹn mà cùng quay đầu nhìn nhau.

Diệp Tuệ nhìncôbé khóc đến đáng thương,cônhìn bóng lưng Thẩm Thuậtđangđivề phòng bệnh, sau đó mới dời mắtđi, hỏi: “Em biết chị sao?”côđứng ở góc hành lang, tránh ánh nắng mặt trời.

Vương Xuyên suýtthìcho rằng tai mình có vấn đề, sau khi Diệp Tuệ hôn mê, Thẩm Thuật hầu như chẳng quan tâm đến chuyện gì khác, đây là lần đầu tiênanhchủ độngnóimuốn ăn gì đó.

Lúcanhquay ngườiđivề chỗthìthấy bút máytrênbànđangdựng thẳng lên rồi lướttrêntrang giấy, hình như vìanhở cách xa nên hồn ma mới dám cầm bút máy lên viết.

Thẩm Thuật nhanh chóng lui về sau mấy bước, đứng cách cái bànmộtkhoảng.

anhkhôngđingủ ngay mà ngồi trước bàn làm việc xử lý chuyện công ty.

Bà rất hy vọng Diệp Tuệsẽtỉnh lại, đồng thời cũngkhôngmuốn Thẩm Thuật cứ dần suy sụp như thế.

Thẩm Thuật nhìn về hướng đối diệnmộtlúc, sau đó vui vẻ bắt đầu ăn cơm.

“Người ban nãy là chồng chị, em vẫn nhớanhấy.”

Diệp Tuệ cũng trông thấy phản ứng của Mạnh Hàn,cônhìn Thẩm Thuậtđanghết sức chăm chú bôi thuốc chocô, mũicôcay cay,mộtlần nữa ngồi xuống giường nhìnanh.

Hồn ma này tuổikhônglớn, chỉ khoảng mười mấy tuổi, khuôn mặtnhỏnhắn vì khóc nên đỏ bừng, nước mắt rơi đầy mặt, dáng vẻ rất chật vật, nhưng ánh mắtcôbé nhìn Diệp Tuệ rất kích động, lúc thấy Diệp Tuệ nhìn mình,côbé liền lướt tới.

Chương 138

Lần này kết quả vẫn như nhau, lúccôđưa tay muốn nắm lấy tayanh, cơn đau mãnh liệt lại épcôphải rút tay về.

cônghiêng đầu, rèm cửađãbị kéo kín, chỉ có cửa sổ phía bên phải ngoài cùng được mởmộtnửa cho ánh nắng chiếu vào trong phòng.

Lúc xoay người,cômới pháthiệnra điều khác thường.

Thẩm Thuật bước nhanh ra ngoài phòng bệnh, Diệp Tuệ cũng vội vàngđitheo.

anhđau lòng nhìn những mũi kimtrêntay Diệp Tuệ,anhcẩn thận đưa tay ra, tránh chỗ kim tiêmđangcắmtrênmu bàn taycô, muốn nắm lấy taycô.

Diệp Tuệ đứng lại, quay đầu nhìn,côđãlâu rồikhôngnóichuyện với ai cho nên cảm thấy rất ngạc nhiên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 138