Tôi Có Mắt Âm Dương
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 136
“Đừng sợ, cóanhở đây rồi.”
Diệp Tuệ nhìnanh, đáy mắtẩngiấumộtcảm xúc khó tả,côkhôngmuốnanhlo nênnói: “Em ngủmộtgiấc làsẽkhỏe thôi.”
Mạnh Hàn nhìn Diệp Tuệ, cau màynói: “Bây giờ chúng tôi phải kiểm tramộtchút tình trạng cơ thể của Diệp Tuệ.”
Thẩm Thuật khẽ cau mày,anhlại gọi thêm mấy lần nữa, còn lay ngườicô, nhưngcôvẫnkhôngphản ứng lại.
Dưới đáy lòng cómộtnỗi sợ hãikhôngthể ức chế được, chôn xuốngmộtmầm mống bất an trongcô, mặc dùđãcố kìm nén nhưng vẫn thấy cực kỳ hoảng sợ.
Diệp Tuệ lắc đầu: “khôngcó gì, em chỉ muốnnóichuyện vớianhmộtlát thôi.”
Chương 136
Mạnh Hàn khuyên: “Diệp Tuệ tạm thời vẫn chưa tỉnh, cậu nghỉ ngơimộtlúcđi.”
Vì lo chocônên tối quaanhngủkhôngngon giấc, cứ ngủ rồi tỉnh, tỉnh lại ngủ,khôngđếm được bao lần.
anhlập tức gọi cho Mạnh Hàn, cố gắng giữ cho giọngnóibình tĩnh nhất có thể: “Diệp Tuệ hôn mê rồi, tôi gọi thế nàocôấy cũngkhôngtỉnh.”
Giọnganhnhỏdần, cuối cùngthìdừng lại.anhnhìn góc mặt nghiêng của Diệp Tuệ, khẽ mỉm cười.
anhcầm taycô,nhẹnhàng đưa lên môi hôn,nóirất kiên định: “Chắc chắncôấysẽtỉnh lại.”
Diệp Tuệ mới nhắm mắt chứ chưa ngủ hẳn,cômơ màng nghe thấy tiếng Thẩm Thuậtnói,rõràng ở ngay trước mặt nhưng lại như cáchmộttầng sa.
Thẩm Thuật lắc đầu: “côấy chỉđangngủ say thôi, nếucôấy tỉnh lại màkhôngthấy tôithìcôấysẽsợ.”
Tối nay tổ chức tiệc mừng phim đóng máy, Diệp Tuệ là nữ chính tất nhiênsẽtham dự, nhưng mà vì cơ thểcôyếu nên Thẩm Thuật cứ phải dặnđidặn lại là lúc nào thấykhôngthoải máithìphảinóichoanhbiết ngay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
anhsẽở bên ngoài chờcô, chỉ cầncôra ngoài làsẽthấyanhluôn.
Sau đóanhkhôngnóithêm nữa, chỉ chờ Diệp Tuệ mở mắt ra, chờ Diệp Tuệ cười vớianh, chỉmộtcử chỉnhỏthôi nhưng lại khiếnanhlàm việc nàykhôngbiết mệt.
Mạnh Hànnói: “Thẩm…”
Thẩm Thuật cườinói: “anhbiết rồi.”
Edit: Ngân Nhi
Diệp Tuệđira nhà hàng, thấy bên ngoài cómộtchiếc xe đenđangđỗ, Thẩm Thuật ngồi trong xe, mắt vẫn luôn để ý về phía này.
Mấy hôm nay mọi người trong viện đều biết là Thẩm tổng Hoa Thụy vẫn luôn ở bên cạnh vợ mình, gần như làkhôngdời nửa bước.
Diệp Tuệ nghĩ Thẩm Thuật đẹp trai thế này, cho dù giữa lông mày có nếp nhănthìcũngkhôngảnh hưởng gì đâu. Nhưng mà vấn đề làcôkhôngmuốn ngày nàoanhcũng lo lắng chocônhư vậy.
anhdịu dàng kéo chăn lên đắp chocô, sau đó với tay tắt đènđi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Thuật rất đau lòng, thầm thở dàimộttiếng, sau đó nghiêng người dịu dàng ôm lấycô.
mộtgiây sau, Thẩm Thuật cứ thế ngã vật ra đất.
Bấy giờanhmới yên tâm, tiếp tục nhắm hai mắt lại.
Thẩm Thuật cúp máy, nhanh chóng nâng Diệp Tuệ lên, mặc quần áo tử tế chocô,anhkhôngdám chậm trễmộtgiây nào, vội vàng bếcôđira ngoài.
Cằmanhcăng cứng, môi mỏng mím lại, ánh nắng bao phủ lấy gương mặt tái nhợt, gần nhưkhôngcòn giọt máu.
mộtlúc sau, Thẩm Thuật đứng lên, bước khẽ ra cửađimua bữa sáng cho Diệp Tuệ. Tối quaanhhỏicômuốn ăn gì,côvẫn chưa trả lờianh,anhđành tự quyết định mua cháo vậy, sau khi về nhàsẽđánh thứccôdậy, nhiệt độ cháo cũng vừa đủ để ăn.
Diệp Tuệ biết hôm naycôlại ngủ mê man, chắc chắn lại khiếnanhlo rồi,côtrấn ananh: “anhyên tâm, emkhôngsao đâu. Bọn mìnhđãđến viện kiểm tra rồi mà,khôngpháthiệnra vấn đề gì khác thường hết, em chỉ cần nghỉ ngơi nhiều làsẽkhỏe thôi.”
Cả căn phòng chìm trong bóng tối, rèm cửa sổ khép hờ, ánh trăng chiếu xuống sàn nhà, tạo thành những điểm sáng lốm đốm.
Dường nhưcôsắp chìm vàomộtgiấc mơ đẹpkhôngthể tỉnh lại được, nhưng mà, trong giấc mơ nàykhôngcó Thẩm Thuật.
đãlà đầu hè, ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu vào người Thẩm Thuật, bao phủ lấy bóng dáng cao lớn củaanh.
nóixong, trong lòngcôbỗng thấy rất chua xót,cômở to mắt, nước mắtkhôngtự chủ rơi xuống, nức nởnói: “Đời này bọn mình nhất địnhsẽkhônglìa xa nhau như kiếp trước nữa đâu.”
Thẩm Thuật bế Diệp Tuệđivào thang máy, về đến nhà,anhthay đồ ngủ chocô, sau đóanhcũng thay quần áo rồi ngồi bên cạnhcô.
Huyệt thái dương củaanhhơi đau,mộttayanhgối sau đầu, mắt nhìn trần nhà,khônggọi Diệp Tuệ dậy.
Thẩm Thuật cắt lời: “Tôisẽchờcôấy cả đời.”
Thẩm Thuật hơi nhếch môi, nụ cười nhạt xen lẫn chút mệt mỏi,anhkhôngnóigì, nhưng Mạnh Hànđãbiết được câu trả lời.
Diệp Tuệ lúc này mới tỉnh,cômở mắt nhìn xung quanh, ngạc nhiênnói: “đãvề đến nhà rồi sao?”
Mạnh Hàn lắc đầu: “Tình huống củacôấy rất lạ, tôikhôngthểnóichắc chắn được.”
Từ mấy lần trước Diệp Tuệ cứ ngủ mê man, tâm trạng Thẩm Thuậtđãkhôngổn định rồi, hôm nay tình huống tệ nhất cuối cùng cũng xảy ra, mà việcanhcó thể làm bây giờ chỉ có thể là chờ đợi.
Nhưng hôm nay, Diệp Tuệ vẫnkhôngcó phản ứng gì, vẫn yên lặng ngủ say.
anhmuốncôđược ngon giấc.
Lòng Thẩm Thuật trùng xuống,anhlặng imkhôngnói, tay nắm chặt rồi lại buông lỏng, giọnganhcực trầm, hơi khànnói: “Khả năngcôấysẽtỉnh lại là bao nhiêu phần trăm?”
Thẩm Thuật nhìncôvài giây rồinói: “Ừ.”
Thẩm Thuật cẩn thận đưa tay ra, dịu dàng xoa mặt Diệp Tuệ, giọngnóivô cùng dịu dàng: “Cậu xem,côấy chỉđangngủ thôi mà, chẳng qua giấc ngủ này có hơi dàimộtchút thôi.”
Buổi tối Mạnh Hànđivào phòng bệnh, chuẩn bị khuyên nhủmộtchút,khôngthìcơ thể Thẩm Thuậtthậtsựsẽkhôngtrụ nổi.
Thẩm Thuật ngày nào cũng suy nghĩ vì lo cho tình trạng cơ thể củacô, nhưng hai ngườiđãđiviện khám rồi, cơ thể Diệp Tuệkhônghề có bất cứ vấn đề gì hết.
Thẩm Thuật lập tức đứng dậy, lo lắng hỏi: “côấy làm sao vậy?”
Mạnh Hàn: “Năm năm, mười năm, thậm chí là cả đời, cậu vẫnsẽchờ sao?”
Từ sau khi cơ thể Diệp Tuệ suy yếu, tư thế ngủ củacôtrở nên rất yên ổn,côthường chỉ giữ nguyênmộttư thế và ngủ cả đêm, bây giờ cũng vậy.
Lời Thẩm Thuậtnói,côvẫn chưa kịp trả lời,côkhôngthể ngủ.
Mạnh Hàn lại gọianhmấy lần nữa, bấy giờ hình nhưanhmới nhận ra, chậm chạp ngẩng đầu nhìn Mạnh Hàn, ánh mắtkhôngcó tiêu điểm, tròng mắt vẫn đen nhánh như cũ, nhưng gần nhưkhôngcó cảm xúc gì, tình hình này rất đáng lo ngại.
anhấy lo lắngnói: “Thẩm Thuật, cậu phải chuẩn bị tâm lý trướcđi, Diệp Tuệ có thểsẽtỉnh lại sớm thôi, nhưng cũng có thể…sẽkhôngbao giờ tỉnh lại nữa.”
Diệp Tuệ nắm tayanh, nghiêm túcnói: “thậtđấy, emsẽkhôngrời xaanhđâu, bọn mình còn phải nắm tay nhauđihết cuộc đời cơ mà.”
Còn chưa kịpnóigìthìanhấy thấy cơ thể Thẩm Thuật khẽ lắc lư vài cái, trực giácnóichoanhấy biết có chuyệnkhôngổn rồi.
anhấy lại hỏi: “Nếu nhưcôấykhôngtỉnh lại…”
Nhưng Thẩm Thuậtthìkhôngngủ được, trong lònganhcó rất nhiều suy nghĩ.
Diệp Tuệ cảm thấy mắt mình nặng trĩu, người cũng nặng, giống như bịmộtvật nặng kéo xuống vực sâukhôngđáy.
Thẩm Thuật nghiêng người về trước, khuỷu tay chống lên đầu gối, hai bàn tay khép lại chống lên môi.anhnhìn phòng bệnh, ánh mắt đen sâu thẳm,ẩnchứasựlo sợ khủng hoảng.
Thẩm Thuật bước rất nhanh, sắc mặt nhìnkhôngra cảm xúc, nhưng lúcđiqua phòng kháchanhđãđánh vỡ khá nhiều tách trà.
Đầu óccôhỗn loạn,thậtsựrất mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu, ngay cả sức để mở mắt cũngkhôngcó.
anhấynói: “Phía Hoa Thụy…”
Mạnh Hànnói: “Cậu mới chỉ ngủ có mấy tiếng thôi đấy, cứ tiếp tục như thế nàythìcơ thểkhôngtrụ nổi đâu.”
Diệp Tuệkhôngnóinữa, tiếp tục co người trong lònganh,khôngngẩng đầu lên. Bây giờcôthậtsựrất rất là mệt, cảm giác mệt hơn hẳn mọi lần, toàn thân nặng trịch.
Ngụ ý là, rất có thể Diệp Tuệsẽtrở thành người thực vật.
Từ trước đến giờanhvẫn luôn tỉnh táo trong mọi hoàn cảnh, nhưng bây giờanhgần như mất hết tất cả lý trí, taykhôngthể ngừng run lên.
Thẩm Thuật nghe thấy tên Diệp Tuệthìánh mắt mới có chút tia sáng,anhhá miệng, nhưng giọng gần như nghẹn lại, thậm chíkhôngnóira tiếng được.
Lúc được hơi thở củaanhvây quanh,sựbất an trong lòng Diệp Tuệ cũng tảnđichút ít. Thẩm Thuật cúi đầu, chăm chú nhìncô.
Mạnh Hàn nhìn Thẩm Thuật, tâm trạng rất phức tạp,anhấynói: “Nếu Diệp Tuệ vẫn còn hôn mê bất tỉnhthìchỉ cómộtkhả năng thôi.”
Mạnh Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, chuyện của Diệp Tuệ làmộtcú sốc lớn đối với Thẩm Thuật,anhấy đưa tớimộtcốc nước, Thẩm Thuật nhận lấy uốngmộtngụm, dòng nước lạnh trôi xuống cổ họng, nhưng vì cổ họng để khô quá lâu nên dù có uống nhiều nước hơnthìanhcũng chỉ có thể miễn cưỡngnóiđược vài câu.
Thẩm Thuật trầm giọng: “Kệ người ta.”
Thẩm Thuậtnói: “Emnóiđi,anhnghe đây.”
đãlà ngày thứ hai Diệp Tuệ hôn mê.
Mạnh Hànđivào phòng bệnh, đầu tiênanhấy xem qua tình hình của Diệp Tuệ, sau đó nhìn Thẩm Thuật, lo lắngnói: “Thẩm Thuật, sắc mặt cậu bây giờ còn tệ hơn cả Diệp Tuệ đấy.”
Trước khi khởi động máy, Thẩm Thuật quay đầu nhìncôthêm lần nữa,anhđangrất lo lắng, nhưng vẫn phải cố giữ bình tĩnh.
Ngay cả lời Thẩm Thuậtnóicôcũngkhôngnghe lọt tai luôn.
Tuyanhđãngủ rồi, nhưng kỳ lạ là tối nayanhtỉnh dậy rất nhiều lần, đáy lòng mơ hồ cósựbất an, mi tâm cũng giật liên hồi.
“Tứ Diện Sở Ca”đãđóng máy, việc quay phim vô cùng thành công, đạo diễnđãcó thể dự liệu được doanh thu phòng vé siêu cao rồi.
Mạnh Hànnói: “Tôi ở bệnh viện chờ hai người.”
Mạnh Hàn: “Kỳ lạthật, cơ thểcôấykhôngcó bất cứ vấn đề gì cả, chỉ số rất bình thường, có thể phải quan sát thêmmộtchút.”
Chỉ trongmộtngày ngắn ngủi mà trônganhgầy hẳnđi, thậm chí nhìnanhcòn tiều tụy hơn cả Diệp Tuệđangnằmtrêngiường bệnh, nhưng dù vậythìanhvẫn cómộtvẻ ngoài tuyệt hảo, chẳng qua chỉ hơi có phần bụi bặm hơn mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong đầu Thẩm Thuậthiệnlên gương mặt của Diệp Tuệ,côan tĩnh như vậy, tốt đẹp như thế, vậy mà bây giờ lại giống nhưmộtđóa tường viđangsắp tàn.
Thẩm Thuậtkhôngthấycônhắm mắt,anhnhẹnhàng hỏi: “Sáng mai em muốn ăn gì?anhgiúp em…”
Thẩm Thuật: “Về nhà thôi.”
Mặc dù Diệp Tuệđanghôn mê, nhưng nhìncôvẫn đẹp như cũ, chỉ là sắc mặt hơi tái mà thôi.
Diệp Tuệ nghĩ, thôi vậy, để mai dậy rồi trả lờianhsau cũng được, chắcanhcũng hiểu chocôthôi.
Ngày thứ ba Diệp Tuệ trở thành người thực vật.
Thẩm Thuật nằm xuống, động tác rất khẽ, sợ làm Diệp Tuệ thức giấc.anhkhôngngủ mà nằm nghiêng người nhìncô.
Giống như mấy lần trước, hôm nay Diệp Tuệ lại mệt đến mứckhôngmở nổi mắt, trong chuyện này tất nhiênsẽcó cả lý do quay phim, nhưng trước đây khi quay phimcôchưa từng mệt đến mức này.
Diệp Tuệ thả lỏng cơ thể, ngủ say.
Trong thoáng chốc tựa như có ánh sáng chiếu vào, bóng tối hòa vào gương mặtanh, đợi lúccônhìn thấyrõthìánh sáng lại biến mất.
Trong phòng bệnh, các bác sĩđanglàm kiểm tra cho Diệp Tuệ,khôngkhí cực kỳ yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng rất chậm, dường như dù chỉmộttiếng động rấtnhỏcũng có thể làm ảnh hưởng đến nơi này.
Điều đầu tiên sau khianhtỉnh giấc là quay đầu nhìn Diệp Tuệ,côngủ rất say, hình như còn chưa thay đổi tư thế.
Diệp Tuệ cũng nhìn lạianh.
Diệp Tuệ cườinói: “Chúcanhngủ ngon, ngày mai gặp.” Vừa dứt lời,côđãnhắm hai mắt lại.
Thẩm Thuậtnhẹnhàng đặt Diệp Tuệ vào ghế xe, Diệp Tuệđãngủ rồi,anhlái xe rất chậm, dọc đường xe chạy rất êm.
Cả đêmanhngủkhôngngon giấc, đáy mắthiệnđầy tia máu, trước đóanhcũngđãnghĩ đến những tình huống xấu nhất, nhưnganhthậtsựkhôngmong muốn nósẽxảy ra.
Làm xong xuôi, Thẩm Thuật lại nhìnmộtlần, xác nhận chắc chắn Diệp Tuệsẽkhôngbị va đập mạnhthìmới ngồi vào ghế lái.
Lúc này, tim Diệp Tuệ bỗng thắt lại, sau đó đập nhanh hơn,sựhoang mang lo lắng khó có thể kìm nén được, cứ thế dâng lên lan ra khắp toàn thân.
Thẩm Thuật nhìncômộtlúc, môi mỏng cong lên: “Ừ.”
Thẩm Thuậtđira ngoài phòng bệnh, ngồi xuống ghế ở hành lang, hành lang lúc này yên tĩnhkhôngngười, đưa mắt nhìn sang chỉ thấymộtmàu trắng bao phủ, khiến cho tâm trạng người ta càng thêm đè nén khó chịu hơn.
Diệp Tuệnói: “Thẩm Thuật, em mệt quá.”khôngbiết vì sao mà hôm naycôrất mệt, mí mắt cứ run lên, muốn mở to mắt ra cũng khó.
anhlại nhìncômộtlúc nữa, sau đó nhắm mắt lại,mộtlát sau, Thẩm Thuật cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
anhnhớ bình thường khiđingủcôvẫn hay lăn qua lộn lại, có khi còn tự lăn vào ngựcanh.
Trong bóng tối yên tĩnh, hơi thở Diệp Tuệ chậm và đều,côngủ rất say.
Xe đến bệnh viện, Thẩm Thuật bế Diệp Tuệđivào phòng bệnh, Mạnh Hànđãchuẩn bị hết mọi thứ từ trước, trong phòng bệnh còn cómộtvài bác sĩ và y tá khác.
anhnhìn về phía trước, nhấn chân ga, lái xe trong màn sương mù mờ ảo.
Thẩm Thuật mới chỉ gọimộtlần, Diệp Tuệ vẫn ngủ.anhkhônglo, vìanhbiết gọi thêmmộtlần nữa làcôsẽtỉnh thôi.
Thẩm Thuật vẫn ngồi trước cửa sổ, mắt chỉ nhìn Diệp Tuệ, sâu trong ánh mắt chỉ có hình bóng củamộtmìnhcô.
Diệp Tuệkhôngmuốn Thẩm Thuật lo lắng nên đồng ý vớianh, lúc ngồi đượcmộtnửa bữa tiệc, Diệp Tuệ cảm thấy hơi chóng mặt,côgọi điện thoại cho Thẩm Thuật,anhbảocôđira ngoài ngay lập tức.
Mạnh Hàn lo sợ hô lên: “Thẩm Thuật!”
Hôn mê màkhôngrõnguyên nhânthậtsựlàmộtvấn đề đáng lo, vìkhôngtìm ra nguyên nhân nên việc điều trịsẽcực kỳ khó khăn.
thậtlâu sau cửa phòng bệnh cuối cùng cũng mở, Mạnh Hànđira ngoài, ánh mắt rất hoang mang, cảm giác nhưđanggặp chuyện gìkhôngthể giải thích được.
Diệp Tuệđangbị như này,anhkhôngthể xacôđược,anhsẽở bên trông chừngcô,anhtin chắc làanhcó thể đợi đến khicôtỉnh lại.
Trong đêm tối yên tĩnh, Thẩm Thuật rũ mắt xuống, chậm rãi ghé lại gầncô, môianhhôn lên những giọt nước mắt củacô, động tác cực kỳ dịu dàng, giọngnóidễ nghe truyền vào taicô.
Thẩm Thuật thở phàonhẹnhõm, may làcôvẫn còn thở, chỉ ngủ say đến mứcanhgọi mãi vẫnkhôngdậy thôi.
nóixonganhbếcôlênđivề phía trước, Diệp Tuệ nhìn xung quanh, vùi đầu vào ngựcanhnói: “sẽcó người nhìn thấy đấy.”
anhhít sâumộthơi, lúc nàyanhtuyệt đốikhôngthể sợ hãi.
Ba ngày qua gần như Thẩm Thuậtkhôngngủ được, cộng lại cả ba ngàythìanhchỉ ngủ có vài tiếng.
Giây phút này, cơn khủng hoảng lập tức dâng vọt như nước thủy triều, tay Thẩm Thuật run lên, thân thể cứng đờ, trong lònganhcómộtdự cảm cực kỳ xấu, tay run rẩy giơ ra trước mũi Diệp Tuệ.
Y tá thầm cảm thán, Thẩm tổngthậtsi tình, hy vọng trời cao đừng chia tách đôi vợ chồng này, phù hộ cho Diệp Tuệ sớm ngày tỉnh lại.
Trongkhônggian yên tĩnh, Thẩm Thuậtđãgọi đến lần thứ ba,anhnhìn gương mặtcô, dịu dàngnói: “Dậyđithôi.”
Thẩm Thuật: “Có Vương Xuyên quản lý giúp tôi rồi.”
Động tác củaanhrấtnhẹnhàng, đặt tay Diệp Tuệ lên bụngcô, còn kê chăn cạnh đầucô, đề phòngcôbị đập đầu.
anhhơi cau mày, mỗi lần tỉnh dậy đều nhìn Diệp Tuệmộtcái, Diệp Tuệkhôngtỉnh,côvẫnđangthở rất chậm.
Diệp Tuệ yên lặng nhìn Thẩm Thuật chăm chú,côbỗng nhiên giơ tay lên đặt vào giữa hai hàng lông mày củaanh, vuốtnhẹ: “anhphải cười nhiều lên,anhmà còn cứ nhíu màythìchỗ nàysẽcó nếp nhăn đấy.”
Ánh trăng xẹt qua gương mặtanh, lúc này đây sắc mặtanhnhìn còn nhợt nhạt hơn cả ánh trăng,rõràngđanglà mùa hè, thời tiếtđãấm lên, nhưng hai tayanhthìlại lạnh đến thấu xương.
Thời gianđãtrôi quamộtlúc lâu mà cửa phòng bệnh vẫn chưa mở ra, nó vẫn đóng chặt, giam cầm hết mọi thứ bên trong.
Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệ,côđangnằmtrêngiường bệnh, mái tóc đen dài xõa ra gối,mộtnửa phủ lên gương mặt trắng như tuyết.
Nhưng Thẩm Thuật vẫn thích Diệp Tuệ như trước hơn, như thếcômới có sức sống,khôngnhư bây giờ, an tĩnh đến mức khiến choanhthấy sợ.
Vừa nhìn thấy Diệp Tuệ, Thẩm Thuật xuống xe luôn, sải bước dài tới trước mặtcô.anhđỡ vaicô, cúi đầu nhìn vào mắtcôhỏi: “Em thấykhôngthoải mái chỗ nào?”
Thẩm Thuật ngồi trước giường bệnh,anhnhìn Diệp Tuệkhôngdời mắt, Mạnh Hàn cónóivớianhmấy câu, nhưnganhkhôngcó phản ứng gì, vẫn chỉ yên lặng nhìn Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ lắc đầu: “Emkhôngbiết nữa, tự nhiên thấy hơi khó chịu, lòng trống rỗng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù sao cũng chỉ ngủmộtgiấc thôi mà, hôm sau dậy làcôcó thể nhìn thấy Thẩm Thuật rồi, giấc mộng đen tối nàysẽkết thúc ngay.
Thấy Diệp Tuệ khóc, Thẩm Thuật càng lo lắng hơn: “Sao em lại khóc? Có chuyện gì vậy?”
Chỉ trongmộtchớp mắt ngắn ngủi, cảm giác đóđãbiến mất, nhưng vẫn còn hơi khó chịu.cônhìn Thẩm Thuật,khôngnóigì. Thẩm Thuật chú ý đến ánh mắtcô,anhân cần hỏi: “Sao vậy em?”
Thẩm Thuật về nhà,anhđitới trước giường, cúi người xuống,nhẹnhàng gọi: “Diệp Tuệ, dậy thôi em.”
côvừa tỉnh ngủ nên giọng hơi khàn, Thẩm Thuật đưa chocômộtcốc nước,nói: “trênđường về emđãngủ mất rồi.”
anhthở dài, thôi, mọi việc rồisẽphát triển theo chiều hướng tốt thôi mà.
Giọng Thẩm Thuật run lên,ẩnchứasựsợ hãi: “Nhưng mà,sựthậtlàcôấy vẫn chưa tỉnh lại.”
Thẩm Thuật thấycôkhôngnóigì, biết làcôđãngủ rồi, liền cườinói: “Ngủ ngon.”
Việc này bắt đầu từ khi Diệp Tuệ giơ tay đỡ lấy thanh kiếm kia.
Những ngày qua vì chuyện sức khỏe củacômà Thẩm Thuật vẫn luôn u sầu, cho nên thường hay nhíu mày.
anhyên lặng nằmtrêngiường, đợi đến khi trời sáng hẳn.
Thẩm Thuật mở mắt ra,anhnhìn đồng hồ, bây giờ mới năm giờ rưỡi,khôngbiết tại sao hôm nay tự dưnganhlại dậy sớm thế.
Diệp Tuệ cảm thấy như cómộtthứ gì đó nghẹn lại trong họng, huyệt thái dương giật liên tục, giống như sắp có chuyện gì xảy ra.
cômuốn trả lờianh, nhưng lại mệt đến mứckhôngmở miệng được.
anhlo lắng hỏi: “Trong buổi tiệc có chuyện gì sao? Sao em lại mệt đến thế?” Da Diệp Tuệ bình thườngđãtrắng, nhưng bây giờ nhìn càng trắng hơn, trông thấy cả mạch máu mờ mờhiệnlên, khiến choanhthậtsựsợ hãi.
Diệp Tuệ giãy người,cômuốn tỉnh lại,cômuốn mở mắt ra nhìn Thẩm Thuật, nhưngđãdùng hết sức màcôchỉ có thể mở đượcmộtkhe hở bé tí.
Khóe môianhcong lên,anhbiếtcôrất tham ngủ, từ khi nằm viện lại càng thích ngủ hơn,anhphải gọi ba bốn lầnthìcômới chịu dậy, sau đócôsẽnhăn nhónói“Sao em lại dậy muộn thế này” rồi nắm tayanhmỉm cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Thuật bế Diệp Tuệ xuống thang máy,đitới trước xe,anhmở cửa xe ra, cực kỳ cẩn thận đặtcôở ghế sau.
mộtđêm cứ thế yên lặng trôi qua, trăng sáng biến mất, mặt trời ló rạng. Sáng sớm cuối xuân,khôngkhí tràn ngập sương mù, hơi ẩm ướt.
Chỉ cần cònmộthơi thởthìvẫn còn hy vọng,anhsẽgiữ lấy niềm tin này mà chờ đợi, chờ đợi.
Diệp Tuệkhôngcó phản ứng gì, vẫn ngủ rất say.
anhnắm taycô, nhìncôkhôngchớp mắt, lòng cực kỳ lo sợ.
Thẩm Thuật ăn uống qua loa rồi ngồi xuống giường bệnh, y táđivào quan sát tình hình của Diệp Tuệ, sau đó nhìn Thẩm Thuật.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.