Tôi Có Mắt Âm Dương
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 133
Tay của tướng quân run lên,hắntự thấy cả đời nàyhắnchưa bao giờ làm gì sai cả, tiếc nuối duy nhất củahắnlàkhôngbảo vệ được thái tử.
Suy nghĩ vài giây,cônghiêm túcnói: “Bọn họ chưa từng làm hại đến ai, bọn họ ở lạitrênđời là vì vẫn còn chuyện chưa làm xong, tôisẽgiúp ông cầu siêu cho họ.”
thậtmay quá, kiếp nàycôlại trở về bên cạnhanhrồi.
Hai ngườiđãsắp đến Đông cung rồi, càng đến gầnthìcàng cảm nhận được khí lạnh ập đến.
Lão thiên sư lạnh mặt, ông ta cầm kiếm chỉ về hướng hai hồn ma tướng quân và đại thần: “Ác quỷ, cònkhôngmau chịu c·h·ế·t!”
Tim Diệp Tuệ nhói đau,cônhớ lại trận chiến thảm khốc mà sử sáchđãghi lại, thái tửđãbỏ mạng ở đó,côvội hỏi: “Sau đóthìsao?”
Nét mặt Lão thiên sư rất bình tĩnh hỏi: “Chuyện gì?”
Lúc này cũng có hai ngườiđangđến cung điện Hạ Chu, hôm trước viện trưởng Hạđãliên hệ với Chu thiên sư,nóivề việc thanh kiếm tướng quân trong viện bảo tàngkhôngcánh mà bay, nhưng tự nhiên lại xuấthiệntrong Đông cung.
Diệp Tuệ hít sâumộthơi, trước hết là miễn lễ cho đại thần và tướng quân, nhưng đại thần lắc đầu, giọngnóimang theosựtự trách và áy náy.
“Trong điệnkhôngchỉ có ma, hình như còn có cả người.”
Lúc hạ nhân đến báo tin thái tử c·h·ế·t trận, khoảnh khắc đócôđau đớn tột cùng, đèn lồngtrêntay rơi xuống, nằmtrênmặt tuyết.
Lão thiên sư hừmộtcái, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất để đâm kiếm về phía họ, giọngnóitràn ngậpsựkhinh thường: “Chỉ cần là ma quỷthìđều đáng phải c·h·ế·t!”
Diệp Tuệ cầm tay Thẩm Thuật, ý bảo cứ đểcônói,cônhìn Lão thiên sư: “Xin ông nương tay, bọn họkhôngphải là ác quỷ, bọn họ chỉ là…”
Thẩm Thuật nhếch môi, đáy mắt chất chứa nỗi bi thương.
Thẩm Thuật và Diệp Tuệ nhìn nhau, tâm trạng vô cùng phức tạp, hai người đềukhôngnóigì.
anhtrầm giọngnói: “anhxin lỗi…”
Diệp Tuệ thờ ơ đáp: “Lời này tôikhôngdám nhận.”
Viện trưởng Hạ rờiđi, Lão thiên sư và Chu thiên sư đẩy cửađivào, đêm xuân yên tĩnh,khôngtrăngkhôngsao,trêntrời bao phủ bởi những áng mây đen.
Sau khi chếtđi, Cố tướng quân lại bị ngườikhôngbiết gìnóilà ác quỷ,thậtnực cười.
Diệp Tuệ nhớ ra rồi, lúc Thẩm Thuậtđangchém g·i·ế·t ở chiến trườngthìcôngồi cầu nguyện ở Đông cung, ngày đêm ngủkhôngyên lòng, vừa chợp mắtmộtlúcthìlại giật mình tỉnh lại, lòng chỉ nghĩ vềmộtmìnhanh.
Lão thiên sư thấy có bóng người xuấthiệnthìlập tức thu kiếm, nhưng kiếmđãphóng rathìkhôngcách nào để thu hồi, ông ta chỉ đành cố hết sức dời hướng kiếm sang chỗ khác.
Tướng quân nhìn đại thần, dây thanh quản củahắnđãhỏng, chỉ có thể nhờ đại thầnnóihộ, đại thầnnói: “Sau khi thái tử mất mạng, Cố tướng quân tức giận xông lên liều mạng chém g·i·ế·t.”
Thẩm Thuật khẽ buông tay ra, lui về sau mấy bước, tròng mắt đen thâm trầm nhìn Diệp Tuệ, Diệp Tuệ ngửa đầu, nhìn sâu vào mắtanh.
Tướng quân cũng há miệng,nóikhôngra tiếng câu “Điện hạ, thần xin lỗi.”
Lão thiên sưkhôngnói, nhưng ánh mắtthìtỏ ra khinh thường, hiển nhiênkhôngcoi Diệp Tuệ ra gì.
Vết thương của Diệp Tuệkhôngnhỏ, máu tươi chảy ồ ạt, tựa nhưmộtđóa hoa nở rộtrênlòng bàn tay, đau đớn thấu xương.
Lão thiên sư nhìn hai bóng ma đằng sau Diệp Tuệ, hai hồn ma này cũng phải tồn tại mấy trăm năm rồi,âmkhí rất nặng, ông ta lại nhìn sang thanh kiếm bên cạnh hồn ma tướng quân.
mộtcâu xin lỗi nàyđãkhắc sâu trong lòng bọn họ, làm tê liệt mọi cảm xúc của họ, bọn họ càng áy náy, chấp niệm càng sâuthìcàngkhôngthể siêu thoát được, cứ đời đời kiếp kiếp như vậy, chìm đắm vào nỗi đau vô tận. Triều đạiđãđổi thay nhưng chấp niệm trong lòngthìvẫn chưa thể tan biến, họ vẫn luôn ở lại cung điện Hạ Chu trống trải này, kiên trì chờ đợi người mà họ muốn gặp.
Diệp Tuệ: “Vìmộttiếng xin lỗi mà hai người vẫn luôn ở đây sao?”
Nhiệt độ bỗng dưng hạ thấp, bầukhôngkhí càng trở nên lạnh lẽo hơn, Chu thiên sư cau mày: “Sư phụ, trước giờ khi con tới đâykhônghề pháthiệnra nơi này có nhiều hồn ma đến vậy.”
thậtmay là đời này vẫn còn rất dài, đểanhvàcôđược ở bên nhauthậtlâu.
Ánh mắt Thẩm Thuật hơi tốiđi, giọnganhcực lạnh: “Vợ tôinóirồi,côấysẽsiêu độ cho họ, ngay cảmộtchút kiên nhẫn ông cũngkhôngcó sao?”
Có lẽ ông trời thương nên mới choanhvàcôcó cơ hội tiếp nối duyên phận ở kiếp này.
“Người nào chếtđicũngsẽbiến thành hồn ma hết, ma quỷ cũng phân biệt thiện ác, ác quỷthìđáng c·h·ế·t, nhưng thiện quỷthìnên siêu độ cho họ. Bản thân tôiđangthắc mắcmộtchuyện, có phải ông có thành kiến gì nên mới muốn diệt sạch hết tất cả ma quỷtrênđời nàykhông?”
Tại saoanhlại rời xacôngay trong đêm tân hôn chứ? Tại saoanhlại hứa hẹn vớicôrồi c·h·ế·t trậnkhôngthể trở về?
Hai người nhìn nhau,khôngainóigì. Họ vốn vẫn luôn hiểurõnhau,khôngcầnnóithìcũng có thể đoán được suy nghĩ của đối phương.
Diệp Tuệ cầm tay Thẩm Thuật, sau đó buông ra, nhìn tướng quânnói: “Sao tướng quân lạikhôngnóiđược?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này, trong cung điện trống trải bỗng truyền đếnmộtgiọngnóixa lạ: “thìra trong Đông cungkhôngchỉ có ác quỷ mà còn có hai người nữa.”
Lời của Lão thiên sưnóirất khó nghe, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật cực kỳ tức giận, Diệp Tuệ lạnh lùngnóira hai chữ: “Câm miệng!”
Ma tướng quânđãnhận ra điều gì đókhôngổn,hắnnhìn ra phía ngoài điện, ánh mắt sắc bén, lạnh như băng.hắnlo lắng nhìn Diệp Tuệ và Thẩm Thuật, dùng khẩu hình đểnóicho họ biết: Cẩn thận, bên ngoài điện có người.
Diệp Tuệ biết, cho dù có quay ngược được thời gianthìanhvàcôvẫnsẽđưa ra quyết định như cũ.
Lão thiên sư bịnóichokhôngthể phản bác được, ông ta liếc mắt nhìn Chu thiên sư, giọngnóicó phần châm chọc: “Sao conkhôngnóitrước cho ta biết là hai người bạn này của con rất ác mồm vậy?”
Diệp Tuệ biết kiếp trước khi còn khuê phòngcôđãrất ngưỡng mộ tài năng và phẩm chất của thái tử, sau khi gả choanh,côlại càng thêm quý trọng ý chí kiên cường và oai hùng củaanhhơn.
Đợi đến khi bình tĩnh lại,côquay đầu nhìn Thẩm Thuật chăm chú, nét mặt rất phức tạp, chậm rãinói: “Thẩm Thuật, chúng takhônghề đoán sai.anhlà thái tử triều Hạ Chu, còn em là thái tử phi.”
“Thái tử phi ở trong Đông cung cũng mất mạng, ngày đó cả thái tử và thái tử phi đều qua đời, cả triều đình vô cùng xót xa…”
Lão thiên sư là người dày dặn kinh nghiệm, rất có tiếng trong giới, từng giải quyết rất nhiềusựkiện thần quái, cho nên khi viện trưởng Hạ nghe tin Lão thiên sưsẽđếnthìrất yên tâm rằng chuyện nàysẽđược giải quyết nhanh chóng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tướng quânthìkhôngthểnóiđược, nhưnghắnnắm chặt kiếm trong tay, môi mím lại. Vừa rồi khi Lão thiên sư châm chọchắnthìhắnkhôngcó phản ứng gì, nhưng khi nghe ông ta động chạm đến Thẩm Thuậtthìhắnkhôngthể bình tĩnh được. Thái tử là ngườihắnkính trọng nhất, sao có thể để chomộttên thấp hèn thế nàynóixấu được!
Mặc dù chỉ làmộtcâu xin lỗi, nhưng việc nàythậtsựrất quan trọng với họ, thái tử vì bảo vệ họ mà c·h·ế·t, trong lòng họ vô cùng áy náy.
Chu thiên sư chần chừnói: “Sư phụ, những hồn ma này hình nhưkhônglàm hại người,trênngười họkhôngtỏa ra sát khí, con nghĩkhôngcần thiết phải g·i·ế·t họ.”
Đại cục trước mắt, vương triều là quan trọng nhất. Đầu tiênanhlà thái tử của triều Hạ Chu, sau đó mới là trượng phu củacô,anhbiếtrõđạo lý này,côcũng vậy.
Thời gian trôi qua, lúc này bọn họđãnhớ lại được hết tất cả những chuyện xảy ra ở kiếp trước, tâm trạng trở nên bất ổn,khôngtài nào bình tĩnh được.
Lão thiên sư nhìn Diệp Tuệ: “côDiệp Tuệ quả nhiên hiểurõvề ma quỷ, ngay cả chồngcôcũng biết được chút ít, hai vợ chồngthậtkhiến cho người ta phải bất ngờ.”
Diệp Tuệ khó mà giữ bình tĩnh được, mặc dùcôđãdự liệu từ trước về thân phận của Thẩm Thuật vàcô, nhưng lúc chính tai nghe thấy,côvẫn cảm thấy chấn động.
Chị giới thiệu: “Đây là sư phụ của tôi.”
Tiếng đại thầnnhỏhẳnđi: “Điện hạ bị kiếm đâm xuyên tim,khôngthể cứu được.”
Thẩm Thuật và Diệp Tuệkhônghề biết là giờ này lại có những vị kháchkhôngmời mà đến, lúc này Diệp Tuệ pháthiệnra thanh kiếm tướng quân cómộtchút khác thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông ta nhìn tướng quân, mỉa mai: “Nếu vậythìkhi còn sống vị này cũngkhôngphải người tốt đẹp gì, ta thấy cổ họng của ngươiđãbị thương, có phải vì g·i·ế·t chóc quá nhiều nên bị cắn trảkhông?”
“Thà g·i·ế·t nhầm còn hơn bỏ sót.”
Diệp Tuệ thấy rất lạ, vì Thẩm Thuậtkhôngnhìn thấy hồn ma nêncôđangchuẩn bị quay sang truyền đạt lại lời của đại thần vớianh, nhưnganhlạinói: “anhkhôngnhìn thấy ông ấy, nhưng có thể nghe thấy ông ấynói.”
Diệp Tuệ ngập ngừng,cônênnóithế nào đây? Lão thiên sư này nhìn có vẻkhôngphải là người tốt, những chuyện của triều đại Hạ Chukhôngthể tiết lộ với người ngoài.
anhômcôrất chặt, vùi đầu vào cổcô, cứ nhớ lạimộtlần làanhlạinóixin lỗicômộtlần.
Kiếp trước chúng ta phải chia lìa, nhưng kiếp này chúng ta nhất địnhsẽnắm tay nhauđiđến cuối con đường.
Lão thiên sư thờ ơnói: “Con quên điều tađãnóivới con rồi sao, chỉ cần là ma quỷthìsẽluôn có suy nghĩ muốn hại người, huống hồ nó còn vừa muốn chạy vào trong Đông cung để mật báo.”
Giống như thường lệ,côcầm đèn lồng đứng chờ trước điện,mộtlòng hướng về thái tửđangở chiến Tr**ng X* xôi.
Hồi lâu sau,anhthở dàimộttiếng, chậm rãinói: “Hai người đứng lênđi, chuyện này tôi chưa bao giờ trách hai người.”
Thẩm Thuật siết chặt vòng tay ômcô, dường như phải làm như vậythìmới có thể vơi bớtđisựsợ hãi trong lòng, dường như phải làm như vậythìmới có thể làm mấtđicảm giáckhôngchânthậtlúc này.anhthậtsựsợ rằng mình vừa mở mắt rathìthấycôchỉ là ảo ảnh,anhkhôngmuốn phải trải qua chuyện đáng sợ nàymộtlần nữa đâu.
Lão thiên sư trước nay chưa từng nghe lời ai, ông ta nổi giậnnói: “Bọn họ bị ma quỷ làm mờ mắt rồi, con cũng giống bọn họ sao? Tử khí toát ra nồng nặc, ta tuyệt đốikhôngthể buông tha! Đừngnóilà Cố tướng quân, kể cả có hồn của thái tử triều Hạ Chu ở đâythìta cũng g·i·ế·t sạch hết!”
Trận hỏa hoạn ngoài ý muốn ấy giống nhưmộtlời dự báo trước về vận mệnh trắc trở của hai người, sống cùng sống, c·h·ế·t cùng c·h·ế·t.
Chu thiên sưkhôngủng hộ cách làm này lắm, nhưng cũngkhôngnóigì nữa, chỉ còn mấy bước nữa là vào Đông cung rồi, Lão thiên sư đột nhiên nhíu mày: “Có gì đókhôngổn.”
Đại thần nhìn Thẩm Thuật, hai mắt nhòa lệ: “Điện hạ, thần xin lỗi.” Ông ta quỳ rạp xuống đấtnói.
Diệp Tuệ cười khẩymộtcái rồinóitiếp: “Thế mà ông lại dámnóihắnlà ác quỷ?mộtkẻ xấu bị người ta cắn trả? Ông có tư cách gì mànóithế?”
Ánh mắtcôđan xen rất nhiều cảm xúc, quan tâm có, tiếc nuối có, lo lắng có…
Chu thiên sư vừađivừa chú ý đến động tĩnh xung quanh, dọc đường có rất nhiều hồn ma nhìn thấy bọn họ, nét mặt họ tỏ ra sợ hãi, cuống cuồng chạy trốn.
Chu thiên sư biết tính sư phụ mình, chỉ thở dàimộttiếng.
anhtựnóivới mình là nhất định phải trở về, nhất định phải trở về, vìcôvẫn cònđangở Đông cung chờanh.
Thẩm Thuật lúc nhìn thấy hành động của Diệp Tuệthìđãkhôngkịp ngăn cản, sợ hãi hô lên: “Diệp Tuệ!”
Diệp Tuệ đứng gần tướng quân nhất,côkhôngchút nghĩ ngợi gì mà nghiêng người qua, giơ tay lên chắn trước mặthắn.
Chả trách mà linh hồn của đại thần mãi vẫnkhôngluân hồi, thanh kiếm của tướng quânthìtrọn đời vẫn nguyên vẹn, là vì chấp niệm trong lòng họ quá sâu nặng, trăm năm vẫn chưa được giải thoát.
Quen biết, cảm mến, thành thân, chia lìa… Từng hình ảnh đan xen nhauhiệnlên, xẹt qua rất nhanh trong đầu họ, từng ký ức khắc cốt ghi tâm cũng ùa về.
Sau đó trong Đông cung gặp hỏa hoạn,côbị mắc kẹt trong Đông cung, cũng vì vậy mà mất mạng, chỉ trongmộtđêm, Đông cungđãbị hủy hoại.
Ánh mắt Thẩm Thuật hơi dao động,khôngnóigì. Đại thần lạinóitiếp: “Lúc đó chúng thầnđãvô ý bị rơi vào bẫy của quân địch, vì bảo vệ chúng thần nên điện hạđãbị mắc mưu.”
Thẩm Thuật vừanóixong, chấp niệm trăm năm của bọn họđãkhôngcòn, cuối cùng cũng được giải thoát rồi.
Đại thần và tướng quân gật đầu.
*Hay còn gọi là la bàn địa chất, la bàn phong thủy của Trung Quốc.
Chỉkhôngcósựtrách móc.
cônhớ rấtrõhôm ấy trời có tuyết rơi, băng tuyết bao phủ khắp kinh thành, Đông cung càng thêm lạnh lẽo.
Lúc Lão thiên sư và Chu thiên sưđiđến cửa cung, viện trưởng Hạ đứng ở sau cửa chờ bọn họ, lúc nhìn thấy hai người đến, ông liền ra đón rồinói: “Lão thiên sư, có chuyện này rất lạ.”
Diệp Tuệ: “Nếu ôngkhôngtinthìcó thể nhìn tôi, tôi đảm bảomộtlát nữa bọn họsẽđiđầu thai.” Đại thần và tướng quân đềuđãnóilời xin lỗi với Thẩm Thuật, bọn họđãhoàn thành tâm nguyện, chấp niệmđãhết.
Chu thiên sư cũng cảm thấykhôngnên g·i·ế·t tướng quân, chị khuyên nhủ: “Sư phụ, bọn họ đều là thiện quỷ, bỏ qua cho họđi.”
Lão thiên sư chỉ nhìn thẳng phía trước, chẳng buồn liếc những hồn mamộtcái, thâm trầmnói: “Có lẽ vì ác quỷ trong Đông cung kia rất lợi hại.”
Chuyến này Lão thiên sư đến là vì ác quỷ trong Đông cung, cho nên kể cả nhìn thấy những hồn ma khácthìông cũngsẽkhôngdừng lại nhìn, chỉ hướng về phía Đông cung màđi.
Trong Đông cung trống trảimộtlần nữa vang lên tiếng của đại thần, từng tiếngrõràng truyền vào tai Diệp Tuệ.
Nhưng lúc nàyhắnchỉ thẫn thờ,khônghề nhúc nhích.
Diệp Tuệ rất ngạc nhiên, có lẽ đại thần này kiếp trước có liên quan đếnanhvàcô, cho nên Thẩm Thuật mới nghe thấy ông tanói.
Viện trưởng Hạ chỉ tay về hướng cửa, lo sợnói: “rõràng là tôiđãkhóa cửa rất kỹ rồi, nhưng lúc đến đâythìlại pháthiệncửađãđược mở.”
Gần như cùngmộtlúc, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ đồng thời tiến lên phía trướcmộtbước, ngăn cản hành động của Lão thiên sư: “Dừng tay!”
Diệp Tuệ và Thẩm Thuật cùng nhìn về hướng phát raâmthanh, cả hai đều ngẩn người, sao lại là Chu thiên sư?
Ma thái giám chuẩn bị chạy vào báo tin để bọn họ nhanh chóng rờiđi, nhưng còn chưa kịp làm gìthìLão thiên sưđãtrông thấyhắn, ông ta vung tay lên,mộtlá bùa ngay lập tức bay về phía thái giám.
Lúc này, Thẩm Thuật hỏi: “Tại sao hai người vẫn ở trong cung điện Hạ Chu?”
Nghe Lão thiên sư buông lờikhônghay với Thẩm Thuật, đại thần và tướng quân đều giận dữ, đại thần tức đến run cả người, lạnh lùng quát: “Hỗn láo!”
Edit: Ngân Nhi
Diệp Tuệ cố chịu đau,côchậm chạp ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Lão thiên sư, ánh mắt lạnh lẽo hơn cả băng tuyết, giọngnóivang lên trongkhônggian yên tĩnh.
Động tác của Lão thiên sư quá nhanh, nhát kiếm này nếu đâm trúng hai hồn mathìbọn họsẽtan thành mây khói ngay tại chỗ,khôngcó cơ hội đểđiđầu thai.
Chu thiên sưđãnóilại chuyện này cho sư phụ nghe, Lão thiên sư vừa ngheđãcảm thấy kỳ lạ, đồng ý đến cung điện Hạ Chu xem xét tình hình.
Lão thiên sư sửng sốt, giọng của Diệp Tuệ còn lạnh lẽo hơn cả băng tuyết,nóira từng câu từng chữ: “Vị thiên sư tự cho mình là siêu phàm này,khôngbiết ôngđãtừng nghe về Cố tướng quân chưa?”
Chu thiên sư cũngkhôngngờ làcôlại gặp Thẩm Thuật và Diệp Tuệ ở đây lúc này, viện trưởng Hạđãđóng cửa cung điện rồi cơ mà?
Diệp Tuệ ngạc nhiên, đêm hôm ai lại đến đây vậy? Chẳng lẽ là viện trưởng Hạ?
Diệp Tuệ hỏi: “Chu thiên sư, sao chị lại ở đây?” Trong lòngcôcómộtdự cảm xấu, nghề của Chu thiên sư là bắt ma, đêm khuya chị ấy tới đây còn có thể có việc gì khác nữa? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thái độ của Diệp Tuệđãrất tốt rồi, nhưng Lão thiên sưthìvẫn rất kiêu ngạo cố chấp.
“Xin lỗi em,thậtsựxin lỗi em…”
Ánh mắt tướng quân nhìn Diệp Tuệ mang theosựcảm kích khó kìm nén được,hắncúi người xuống vái lậy Diệp Tuệ.
Vì thuộc hạ của mình, chàngđãphải trả giá bằng cả mạng sống, bằngmộtcách thức đau đớn đến vậy.
Diệp Tuệ nằm mơ cũng từ sau lần đó, bọn họđãchỉ dẫncôvà Thẩm Thuậtđiđến cung điện Hạ Chu.
Từng câu chữ đều bày tỏ tìnhyêukhắc cốt ghi tâm củaanhvớicô, thấm sâu vào cốt tủy, sinh tửkhôngrời.
Nghecônóixong, hai mắt Thẩm Thuật mở lớn, tròng mắt đen nhánh bắt đầu dấy lên những cảm xúc mãnh liệt. Nét mặt trước giờ vẫn luôn bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh, cuối cùng cũng cómộtchút xao động.
cômonganhbình an, monganhmạnh khỏe, mong đến ngàyanhtrở về. Nhưng mà,côkhôngchờ đượcanhvề, chỉ chờ đượcmộttin báo rằnganhđãtử trận.
trênngười Lão thiên sư cómộtcái la kinh*, nó hướng về phía thanh kiếm cổ rồi rung lên, Lão thiên sư nhìn thanh kiếm, chắc hẳn đây làmộtthứ rất khát máu.
“Thần và Cố tướng quân muốnnóilời xin lỗi với điện hạ.”
Thanh kiếm vốnđangbất độngthìbây giờ lại rung lên, thân kiếm đung đưa, cảm giác nhưmộtgiây sau nósẽbay vọt lên vậy.
Lão thiên sư liếc nhìn hồn ma tướng quân: “Sao tôi biết được làcôcóđanggạt tôi haykhông?”
Diệp Tuệ cảm thấymộtnỗi đau cực độ trào dâng từ đáy lòng,thìra đây chính là nguyên nhân thái tử mất mạng. Vì bảo vệ thuộc hạ mà bị kiếm đâm xuyên tim, hoàn toàn cắt đứt tính mạng của chàng.
Lúc này đây dù có phát sinh thêm những chuyện gì khác khiến cho người ta kinh ngạcthìdường như cũng chẳng có gì lạ cả.
Đại thầnkhôngmuốn đứng dậy, ông tanói: “Thần tội đáng muôn c·h·ế·t,khôngdámyêucầu xa vời được thái tử và thái tử phi tha thứ, thầnkhôngcòn mặt mũi nào để nhìn hai người.”
Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệ, ánh mắt tối đen như màn đêm, lúc ởtrênchiến trường đánh trận,trêntay nhuộm đầy máu tươi, nhưng trong lònganhvẫn luônmộtlòng nhớ đến người congáixinh đẹp thuần khiết hơn cả tuyết đầu mùa làcô.
Đại thầnnói: “Thầnđãphụsựgiao phó của hoàng thượng,khôngbảo vệ được thái tử, thái tử còn vì bảo vệ chúng thần mà mất mạng, thần tội đáng muôn c·h·ế·t.”
Đại thần nhìn Thẩm Thuậtmộtcái, sau đó lại cúi thấp đầu: “Thần và Cố tướng quân là tâm phúc của điện hạ, trước khi điện hạ tự mình ra trận, hoàng thượngđãdặn dò chúng thần là dù có thế nàothìcũng phải giữ được tính mạng của thái tử.”
Đây chắc là thanh kiếm mà viện trưởng Hạnóitới rồi, quả nhiên sát khí rất nặng, còn chưa đến gầnđãcó thể cảm nhận được mùi máu tươi kết tụ từ nhiều năm.
Lão thiên sư nhìn cái khóa đen dưới mặt đất, cườinói: “khôngsao đâu, ma quỷđangtác quái thôi.”
Theo lời kể của đại thần, bọn họ cùng quay ngược miền ký ức về quãng thời gian buồn bã thê lương ấy, trí nhớ của Thẩm Thuật và Diệp Tuệ cũng khôi phục lạimộtchút.
Đại thầnkhôngngẩng đầu lên,mộtgiây sau, cơ thể ông còn gục xuống thấp hơn, dập mạnh đầu xuống đất, ngữ khí của ông ta rất kiên định và dứt khoát: “Tham kiến thái tử, tham kiến thái tử phi!”
Diệp Tuệ cảm khái, thanh kiếm này là của thái tử ban cho Cố tướng quân, Cố tướng quân trung thành bảo vệ chủ tử,côcó thể tưởng tượng được tình hình lúc đó bi tráng cỡ nào.
Diệp Tuệ hiểu cảm xúc củaanhlúc này,côcũng dùng sức ôm lạianh, mắt nhòa lệ, nức nởnói: “anhkhôngsai, chỉ là khi ấy chúng ta hữu duyên vô phận.”
Ông nhìn viện trưởng Hạ,nói: “Ông về trướcđi, tôi và đồ đệsẽgiải quyết chuyện này.” Nếuthậtsựcó ác quỷ bên trongthìsựcó mặt của viện trưởng Hạ ở đâysẽtạo thành phiền phức lớn.
Thẩm Thuật nhắm mắt lại.
Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệkhôngdời mắt,anhbất chợt đưa tay ra ômcôvào lòng, hai tay siết chặt, hơi thở ấm áp vây quanhcô.
Ông ta lạnh lùng cườinói: “Thanh kiếm nàyđãuống bao nhiêu máu, chém đứt bao nhiêu cái đầu người rồi?”
Chu thiên sưnóinhỏvào tai sư phụ, giới thiệu về Diệp Tuệ và Thẩm Thuật.
mộtvương triều hỗn loạn trong quá khứ, hai ngườiyêunhau mà lạikhôngthể bên nhau, thế mà lại chính là kiếp trước củaanhvàcô.
Đông cung bị phủ kín trong bão tuyết, lòng củacôcũng bị bao phủ trongsựtrống vắngcôđộc.
Thanh kiếm cũngđãnhận ra địch ý của đối phương, thân kiếm hơi rung lên, thanh kiếm này là của Thẩm Thuật ban cho Cố tướng quân, chủ nhân của nó là Thẩm Thuật, nên tất nhiên phải bảo vệ Thẩm Thuật.
Mặc dù vậythìthanh kiếm vẫn đâm thẳng vào lòng bàn tay của Diệp Tuệ, thanh kiếm rất sắc, lại là thứ để trị quỷ, người mà bị đâmthìcũngsẽchịu ảnh hưởng.
“Thái tửkhôngphải là người cho ngươi tùy tiệnnóixấu!”
Tại saoanhcó thể…phụ lòngcônhư vậy?
“Nhưng quân địch quá nhiều, Cố tướng quân bị địch chém vào cổ, từ đókhôngthểnóichuyện được.”
“Thần bất lực, mãikhôngthể tìm thấy hồn phách của thái tử, cho đến khi thái tử và thái tử phi đến cung điện Hạ Chuthìchúng thần mới biết,thìra thái tửđãđầu thai vào thời đại này.”
Là thái tử,anhmộtlòng có trách nhiệm với hoàng tộc,khôngthẹn với lương tâm. Nhưng làmộtngười chồng,anhlại phụ bạccô.
Tấm bùa vừa chạm vào người thái giámthìphát lửa, nét mặt thái giám tỏ ra vô cùng đau đớn, chỉ trong chớp mắt, linh hồn thái giámđãtan biếnmộtcách lặng lẽ.
Diệp Tuệnóivới đại thần: “Sao ông lạinóithế?”
Đại thần nhìn Diệp Tuệ, ánh mắt tỏ ra thương xót, ông tanói: “Ngày thái tử bỏ mạng nơi sa trường, Đông cung gặp hỏa hoạn…”
Diệp Tuệ vô cùng khiếp sợ,cônhìn vị đại thần, run rẩynói: “Ông vừa mớinóicái gì vậy?”
Chương 133
“Đừng g·i·ế·t họ.”
Tuy nhiên Diệp Tuệ vẫn cònmộtcâu hỏi: “Sau khi thái tử c·h·ế·t trậnthìkết cục của thái tử phi ra sao?”
Khi thái tử chinh chiến bên ngoài,côở trong cung nhớ nhunganh, ít ra vẫn còn có hy vọng. Nhưng bây giờthậtsựchỉ còn lạimộtmìnhcôtrênđời thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu thiên sư kinh ngạc, giờ này sao lại có người được? Còn chưa kịp suy nghĩ thêmthìLão thiên sưđãđivào trong rồi.
Ở gốc cây bên ngoài Đông cung cómộthồn ma thái giám ở đó,hắnnhìn thấy Lão thiên sưthìbiết ngay ông tasẽgây bất lợi cho tướng quân.
“Cố tướng quân làmộtvị tướng tiếng tăm lừng lẫy của triều Hạ Chu, cả đờihắnquang minh lỗi lạc,anhdũng kiên cường,hắnchỉ g·i·ế·t người nào đáng c·h·ế·t, chỉ chém người nào có tội,khôngbao giờ động đến người vô tội.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.