Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tôi Có Mắt Âm Dương

Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Chương 131

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 131


mộtmình thái tử phi ngồi trong Đông cung.

Tống Bạch ôm chặt Diệp Tuệ: “Chị Diệp Tuệ, ấy ấy mà Kim Cươngnóilà ma sao?”

Diệp Tuệ bừng tỉnh khỏi giấc mộng,cômở mắt ra, bên ngoài trờiđãsáng choang,côtừ từ bước ra khỏi Đông cung, trở về với thực tại.

Đạo diễn Tôn nhìn Thẩm Thuậtmộtchút, cười đùa: “Diệp Tuệ,thìra đây là chồngcô.”

Người kia dập đầu xuống, ngữ điệu căm phẫn: “Điện hạ, tình hình chiếnsựđangrất cam go, quân ta mắc mưu của kẻ địch, tổn thất nặng nề…”

Nhìn Kim Cươngđangnhập vai, đèn lồng trong tay Tống Bạch vẫn chưa được nới lỏng: “Kim công công, từnhỏmẫu hậuđãdạy ta rằng việc của mìnhthìphải tự mình làm.”

Ngày đại hôn của thái tử, mười dặm hồng trang, cả nước chúc mừng.

“Có phải tôi bị hoa mắtkhôngvậy?côấy là Diệp Tuệ hay là thái tử phi triều Hạ Chu thế?”

thậtra màn biểu diễn ca hát vốnđãđược tổ chương trình sắp xếp từ trước, nhưng đến khi các khách mời nghe được, trợ lý đạo diễn mới pháthiệnđâykhôngphải bản gốc mà họđãchuẩn bị.

Diệp Tuệ muốn đứng lên xem tình hình bên ngoài rốt cuộc là như thế nào, lúc này bên cạnhcôcó ngườinói: “Thái tử phi, sắp phải xuất giá rồi, khăn voantrênđầukhôngđược vén lên.”

Diệp Tuệ cũng nhìn về phía đó: “Hay là, chúng ta qua đó xem xem có chuyện gìđi?”

Đêmđãvề khuya, Diệp Tuệ nhắm mắt lại,cômơmộtgiấc mơ.

Chương 131 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mãi lâu sau nàng vẫnkhôngđứng dậy, chỉ im lặng ngồi đó, thời gian Diệp Tuệ ngồi cũng bằng đúng thời gian cặp nến long phượng được thắp.

Chânthậtnhưng cũng rất xa xôi, gương mặtanhtuấn của thái tử lờ mờ trong tầm mắt nàng.

Chàng trân trọng thiếp, thiếp cũngsẽdùng tấm chân tình để đáp lại.

Tầm mắt Diệp Tuệ rơi vào y phục của thái tử phi, thoáng ngỡ ngàng, giờ phút này thời gian ngắn ngủi bỗng trở nên rất dài.

“khônglẽ là do quần áo của tổ chương làm quá giốngthậtsao? Nếu vị thái tử phi kia có thể táihiệntrước mắt chúng tathìhẳn làsẽgiống Diệp Tuệ lúc này.”

côý thức được là bây giờcôkhôngthể khống chế được cơ thể mình.

Có lẽcôđãtiến vào giấc mộng của thái tử phi rồi, nếukhôngthoát ra đượcthìcôsẽphải đắm chìm trong nó, cảm nhận mọi vui buồn của vị thái tử phi triều đại Hạ Chu.

Dướisựchờ mong của mọi người, cuối cùngthìcũngđãđến ngày ghi hình tập tiếp theo.

Vừa có bài đăng mới, các fan lập tức như zombie vùng dậy, hai tuần nay cứ phải xem tạm mấy chương trình khác ít người xem, hôm nay rốt cuộc cũngđãđợi được thông tin mới rồi.

Trong XướngâmCác rất sáng, tiếng hát vẫn vang lênkhôngngừng nghỉ, cả đoàn tiến đến, Diệp Tuệđiđầu gõ cửa: “Có aikhông?”

Lúc này, Diệp Tuệ cảm giác mìnhđãhá miệng, nàng nghe thấy giọng của mình, ngữ điệu rất chân thành, trong nỗi bi thương là niềm hy vọng: “Điện hạ, thiếp chờ chàng.”

Việc chương trình ghi hình trở lại trở thành chủ đề được tìm kiếm nhiều nhất,khôngchỉ có vậy, hôm nay còn làmộtngày vui cho các fan của vợ chồng Hoa Thụy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Diệp Tuệ bị bầukhôngkhí yên ắng làm cho sợ hết hồn,côcườinóivới các khách mời: “Mọi người sao vậy?”

Mọi người trăm miệngmộtlời: “Ý kiến hay!”

Kim Cương lập tức giơ ngón trỏ lên môi, ra vẻ thần bínói: “Suỵt,khôngđượcnóira chữ ma.”


Tống Bạch cũng gọi theo: “Kim công công, ngươi vất vả rồi.”

đanglúc mọi người chuẩn bị kết thúc công việcthìđột nhiên Diệp Tuệ nghe thấymộtgiọngnóirất khẽ vang lên sau lưng.

“Aaaaa chồng Diệp Tuệ đẹp trai quáđi!!! Trái tim thiếu nữ của tôikhôngthể chịu nổi rồi, hai người này tình c·h·ế·t mất!!!”

“Phu thê giao bái!”

Triệu Hủy nhận ra ngay,côấy cười híp mắt nhìn Thẩm Thuật: “anhtrai quay phim ơi,anhmở cửa giúp chúng tôi đượckhông?”

Diệp Tuệ lên tiếng chào hỏi: “Đạo diễn Tôn,đãlâukhônggặp.”

mộtlời của thái tử đáng giá ngàn vàng, chờhắnchinh chiến trở về,hắnsẽyêuthương nàng, sủng nàng hết mực, trao cho nàng hết tất cả những gì tốt đẹp nhất.

Khung cảnh bên tronghiệnra toàn bộkhôngsótmộtgóc nào, cómộttấm màn che, cái bóng của người hát phản chiếu lên tấm màn đó, gió vừa thổi, cái bóng cũng lay động theo.

Thế mà vừa nghe thấy thái tửnói“Chờ ta”, nước mắt lại trào dâng, khó mà kìm nén được.

Cả đoàn lại tiếp tụcđitới Đông cung, viện trưởng Hạ cũngđicùng các nhân viên, lúc nhìn thấy Đông cung, ánh mắt chợt lóe lên.

Lúc này Kim Cương mới hồi phục lại tinh thần, tức giận bất bình nhìn đạo diễn: “Đạo diễn Tôn,anhđối xửkhôngcông bằng nhé, sao trang phục của nữthìđẹp thế mà đến emthìlại như vậy?”

Quan hệ của mọi người với Diệp Tuệ đều tốt, lúc trướccôbị dân mạng mắng chửi thảm hại, bọn họ còn gọi điện khích lệ động viêncô, bây giờ gặp mặt trực tiếp thế này, tất nhiên là phải hỏi han nhau mấy câu rồi.

Chương trình này ngay từ khi bắt đầu phát sóngđãtạo được tiếng vang lớn, bây giờ quay trở lại cung điện Hạ Chu thêmmộtlần nữa, tuy độ quan tâm rất cao, nhưng danh tiếng có được như trướckhôngthìkhôngai đoán trước được.

“Tôi trông thấy Diệp Tuệ cười trộm, cómộtanhchồng tốt như thếthìđúng là nằm mơ cũng cười đến tỉnh luôn, Thẩm tổng còn cưng chiều Diệp Tuệ như thế. Nhưng mà Diệp Tuệ cũng từng vì Thẩm Thuật mà bị tai nạn xe mà, Thẩm tổngkhôngcưngcôấythìcưng ai.”

“Đây là XướngâmCác.”

Việc chương trình tạm dừng ghi hình gây rất nhiều tranh cãi, sau khi quyết định ghi hình trở lại, có ngườithìmong đợi, người lại chỉ trích Diệp Tuệ.

Diệp Tuệ yên lặng ngồi đó, hai mắtđãngập nước. Lúc bái đường thành thân với thái tử nàngkhônghề khóc, lúc hai người nhìn nhau qua lớp vải, nàng cũngkhôngkhóc.

Lúc Thẩm Thuật cười với Diệp Tuệ, nhìnanhrất dịu dàng, nhưng các nhân viên chỉ cần nghĩ đếnanhlà ông chủ của Hoa Thụythìbọn họ lại e dè.

Cảnh nàythậtsựkhiến người ta sợ hãi, dù sao cũngđãnhìn thấy cảnh tượng bên trong rồi, cả đoàn liền vội vã kéo Diệp Tuệ rờiđi.

Tổ chương trình chuẩn bị cho các khách mời mấy phòng trống để thay trang phục.

“Nhất bái thiên địa!”

Diệp Tuệ quay lại nhìn, thấymộtma nữđangôm đàn cổ đứng cáchcôkhôngxa, nhìncôchăm chú.

“Vợ chồng Hoa Thụy quả nhiên danh bất hư truyền, kể cả khikhôngnhìn nhauthìtôi vẫn nhìn ra đường từ hai vợ chồng nhà này.”

Trong lòngcôhiệnlênmộtnghi vấn, sau khi kết thúc chiến trận, thái tử có trở vềkhông? Cuối cùng thái tử phi có chờ được thái tửkhông…

Diệp Tuệ ý thức được bây giờcôđangghi hình, lập tức bình ổn lại tâm trạng,cônhìn Thẩm Thuật, nởmộtnụ cười trấn an vớianh.

Tổ chương trình: “…”mộtloạt phản ứng sợ hãi vừa rồi là giả sao?

“Đợi chiếnsựbình định, nhất định tasẽtrở về với nàng.”

“Khán giả cóyêucầu là quay cả chồngcônữa.” Đạo diễn Tônkhôngmuốn tự ý quyết định, chuyện này vẫn nên hỏi ý kiến của Diệp Tuệthìhơn.

Thẩm Thuật và Diệp Tuệ ngồi ở đó, khí chất toát ra khiến cho người takhôngthể lơ là, cứkhôngtự chủ được mà liếc nhìn.

Bình luậnđangchạy ào àotrênmàn hình.

Kim Cương uất hậnnóivới đạo diễn Tôn: “Đạo diễn Tôn,anhcũng quá làkhôngtrượng nghĩa rồi đấy, cho em mặc đồ tướng quânkhôngđược sao?”

Edit: Ngân Nhi

Diệp Tuệ được đỡđitới đứng bên cạnh thái tử,rõràng nàng chưa nhìn thấy mặt của thái tử, nhưng chỉ cần nghe thấy hai từ thái tử từ miệng người khácnóilà tâm trạng nàng đềusẽlay động.

“Tanóisao chồngcôcòn đẹp trai hơntrênTV thế hả!” Kim Cương vừa mở mồmđãnóirất thẳng, “Cómộtông chồng thế nàythìcôviệc gì phải quan tâm đến miệng lưỡi thiên hạ nữa chứ!”

Lúc này bầukhôngkhí mới bắt đầu lưu động, Tống Bạch thở phàonhẹnhõm, chạy chậm đến bên cạnh Diệp Tuệ: “Chị Diệp Tuệ, em còn tưởng là mình gặp người xưa chứ.”

Y phục của Diệp Tuệ mặc hơi khó, cho nêncôlà người ra ngoài cuối cùng, lúccôbước ra, tất cả mọi người đều lặng yênkhôngchớp mắt.

Tống Bạch: “Chị Diệp Tuệ, em sắp thi cuối kỳ rồi. Chờ khi nào nghỉ hè emsẽđến chơi với chị.”

Thái tử xoay người rờiđi, mọi người cũng dần tảnđihết, Diệp Tuệ nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo bên ngoài, mọi ngườiđangchuẩn bị để thái tử xuất hành.

Cả đoàn cứ thế hào hứngđiđến Đông cung, vừa mớiđiđược nửa đườngthìtrong cung đột nhiên vang lênâmthanh rấtnhỏ.

Chương trìnhđãtạm dừng ghi hình trong hai tuần, cho nên tập mới nhất chắc chắn phải đem đếnmộtsựmới lạ hơn, nếukhôngsẽrất dễ mất khán giả, lượng người xem giảmđi.

Thái tử thu tay về, chậm rãi hạ tay xuống, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì?”

Trợ lý nhìn dáng vẻ tùy tiện của đạo diễn Tôn, thầm nghĩthậtrathìban nãyanhấyđãthậtsựnghĩ là có ma, dù sao bây giờđanglà ban đêm, có chuyện gìkhôngthể xảy ra được chứ, với lạianhấyđãtừng nghe các nhân viên làm việc kể về những chuyện ma quái ở đây rồi.

Vừa thấy có gì đókhôngổn, Tống Bạch, Triệu Hủy và Kim Cương thoáng cáiđãdựa sát vào người Diệp Tuệ, vẻ mặt căng thẳng nhìn về hướng phát raâmthanh.

“Mọi người đừng dè dặt quá, cứ thoải mái như bình thường.” Đạo diễn Tôn nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ,nóivới họmộtcâu rồiđivề phía Diệp Tuệ.

Ngày thành thân, khăn đội đầu của thái tử phi vẫn chưa được vén lên, thái tử và thái tử phi còn chưa kịp nhìn nhau lấymộtcáithìhắnđãphải ra chiến trường.

Diệp Tuệ nhìn thoáng qua, mặt của thái tử nhìnkhôngrõ, nhưng dù vậythìnàng vẫn có thể nhận ra đây làmộtngười vô cùng tuấn tú, tôn quý vô song.

Thái tử dẫn theo tướng sĩ, thúc ngựa rời khỏi hoàng cung, Đông cung chìm trong tĩnh lặng. Diệp Tuệ cảm giác được tay mình giơ lên,nhẹnhàng lấy khăn đội đầu xuống.

Sau đóhắngiơ tay lên, bàn tay với các ngón thon dài hướng về phía nàng, càng lúc càng gần, chuẩn bị vén khăn voan đội đầu của nàng lên.

“Tôi vẫn luôn thấy Diệp Tuệ đẹp, nhưngkhôngngờ lại có thể đẹp đến mức này, trang phục như vậy màcôấy vẫn kiểm soát đượcmộtcách dễ dàng, Diệp Tuệ nổi tiếng đúng là có lý do cả.”

“Tôithìđanghóng xemkhôngbiết lần này Thẩm Thuật cóđicùng Diệp Tuệ nữakhông, chắckhôngcần cải trang nữa rồi nhỉ. Quỳ gối van xin tổ chương trình hãy hướng ống kính về phía Thẩm đại soái cađi, quay cận mặt luôn ấy, cho tôi còn l**m màn hình.”

Đến nơi, bêntrêncó tấm biển viết bằng chữ thời Hạ Chu, nhưng Diệp Tuệ vẫn hiểu được như cũ.

Mọi người cùng đứng lại nghe, phíakhôngxa truyền đếnâmthanh rấtrõ, hình như là tiếng ai đó hát hí khúc.

Y phục của thái tử phi mặc lên người Diệp Tuệ nhìn cực kỳ hợp, cảm giác như nó được may theoyêucầu củacôvậy.

Mái tóc dài của Diệp Tuệ được búi cao lên, lúccôchậm rãi bước đến gần mọi người, ai cũng có cảm giác như thái tử phi trong lịch sửđangxuấthiệntrước mắt bọn họ vậy.

cônghe thấy rất nhiều tiếng bước chân hỗn loạn,mộtngười trong số đó hô lên: “Hôm nay là ngày đại hôn của thái tử phi, các ngươi nhanh nhẹn lên cho ta, đừng làm lỡ giờ lành.”

Các nhân viên trải rộng những bộ trang phục ra cho các khách mời xem, dưới ánh đèn vàng dịunhẹtrong cung điện, trông chúng càng thêm rạng rỡ hơn.

Triệu Hủy run rẩynói: “Diệp Tuệ,cônghĩ đây là tiếng gì?”

Thái tử hồi lâukhôngthấynóigì, Diệp Tuệ ngưng mắt nhìn thái tử quamộtlớp vải.

Các nhân viên làm việc đều bị phản ứng của Kim Cương chọc cười, đạo diễn Tôn cũng cười đáp: “Lần sauđi, lần sau đảm bảosẽlàm cậu hài lòng.”

Tức là bọn họ lại tiếp tục được ăn cẩu lương của hai vợ chồng nhà này rồi, gia nhập vào hội vợ chồng Hoa Thụy, đảm bảo dùđangcôđơnthìcác bạn vẫnsẽđược cười trong hạnh phúc.

Kim Cương cũng nhíu mày như gặp chuyện lớn gì: “Tuệ à,côcó nghĩ là chúng ta gặp ấy ấykhông?”

Người trợ lý rất hoang mangđitới chỗ đạo diễn,nóinhỏvào tai ông: “Bài nhạc ban nãykhôngphải là bài mà chúng tađãyêucầu.”

“khôngsao, tạo được hiệu ứng tốt cho chương trình là được, bài mới nghe cũngkhôngtệ.”

Diệp Tuệ đội khăn voan, bị đỡ lên kiệu, kiệu chậm rãi tiến về phía trước, quamộtđoạn đường rất dài mới dừng lại.

Người kiađiđến trước mặt nàng, Diệp Tuệ rũ mắt nhìn, đập vào mắt làmộtđôi giày màu đen, bêntrênthêu hìnhmộtcon trăn vàng.

Tống Bạch được đưa cho y phục của công chúa, Triệu Hủy là y phục nữ quan, còn Kim Cươngthì…

Y phục này của thái tử phiđãtừng xuấthiệntrong giấc mơ củacô, lúc bộ đồ được trải ra trước mắt, cảm giác như vị thái tử phi đóđangbước ra từ trong giấc mơ vậy.

Diệp Tuệ nhếch môi, muốnnóichuyện với thái tử. Nhưng nàng lạikhôngthể điều khiển được cơ thể mình,khôngthểnóiđượcmộtchữ nào.

“Diệp Tuệ thấy sợ là theo bản năng nhìn Thẩm tổng luôn, ánh mắt cũng đángyêuquá thể, cònanhđẹp trai nàođimở cửa giúp như Thẩm tổngthìban nốt cho tuiđi.”

“đãlâukhônggặp, cung điện Hạ Chu.”

“Có thể loại Diệp Tuệ ra khỏi nhóm khách mời đượckhông? Dạo này tôikhôngmuốn nhìn mặtcôta luôn đó, nếu vẫn còn cócôtathìtôikhôngxem đâu.”

Quân địchđangtiếp cận,hắnthân là thái tử,khôngthể thoái thác việc tự mình ra chiến trận.

Đạo diễn thản nhiên lờđi: “Bây giờ chúng tasẽđến Đông cung.”

côhoảng hốt,khôngnhịn được mà hỏi: “côvừa mới gọi ai thế?”

Nhưng nhìn nét mặt hài lòng của đạo diễn,anhtrợ lý liền ngậm miệngkhôngnóigì nữa.

Mọi người cũngđãquen với việc Diệp Tuệ có thể đọc được những chữ này, chỉ cho rằng có lẽ vìcôhọc nhiều nên biết nhiều.

Mọi ngườikhôngđoán sai, Diệp Tuệ lại dẫn theo Thẩm Thuật tới ghi hình rồi, khác với những tập trước là tập này hai người họđãkhôngphải lén lén lút lút nữa, ngay cả mũ và khẩu trang cũngkhôngđeo, thoải mái xuấthiệntại địa điểm quay.

Thẩm Thuật: “…”

Xung quanh chợt yên tĩnh, có tiếng bước chân rất khẽ vang lên, càng lúc càng gần hơn.

Các khách mờiđãnửa thángkhônggặp, hôm nay lại tụ hội với nhau, mang đến cho Diệp Tuệmộtsựấm áp như được tắm gió xuân.

Vì chuyện của Diệp Tuệ nên chương trình “trênđời này có mathậtkhông?” dừng quay nửa tháng, cuối cùng cũngđãsẵn sàng công cuộc ghi hình cho tập tiếp theo.

Triệu Hủy và Tống Bạch trố mắt nhìn, cả hai đều nhịn cười, Triệu Hủy rất phối hợp hô lên: “Kim công công, ngươi mới từ chỗ hoàng thượng tới đây sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trợ lý sợ mình nhầm nên mới vội báo lại với đạo diễn, đạo diễn Tônkhôngđể tâm lắm, ông nghĩ chắc là bài hát tổ chương trìnhyêucầu hơi khó hát nên người bên trong kia mới tự chủ trương đổi bài khác.

Lúc ở trong phòng thay đồthìKim Cươngkhôngcảm thấy gì cả, nhưng lúc bước ra ngoài, đứng giữa Tống Bạch và Triệu Hủythìanhấy mới nhận ramộtđiều, đó là y phục màanhấy tưởng là y phục của đại thần,thậtra nó lại là y phục của thái giám.

Các fan trước đó vẫn luôn vào Weibo hỏi tổ chương trình là bao giờ ghi hình lại, mãi cho tới hôm nay tổ chương trình mới có bài đăng mới.

“Thái tử phi.”

Diệp Tuệ bước chậm lại: “Mọi người ngheđi, hình như có tiếng gì đó.”

Ngay sau đó Weibo của cung điện Hạ Chu cũng chia sẻ lại bài đăng này, xác nhận tập tiếp theo của chương trìnhsẽđược quay ở cung điện Hạ Chu.

Diệp Tuệ lại sắp trở lại show thần quái, điều này có ý nghĩa thế nào? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người ở trong nàykhôngai phát ramộtâmthanh nào, khiến cho cung điện Hạ Chu vốnđãyên tĩnh nay lại càng yên tĩnh hơn, chỉ có tiếng gió lùa thổi qua.

Lúc các khách mời nhìn những bộ đồ mà các nhân viên mang lên, ai cũng ngẩn người vì phục trang mang đậm cảm giác cổ xưa.

Các nhân viên làm việc đôi khi lại liếc nhìn họmộtcái, hai vợ chồng nhà nàyđangđược dân mạng vô cùng quan tâm, quả nhiên là nhan sắc thần tiên, quá xứng đôi.

Giờ khắc này, Diệp Tuệ nhận ra tầm mắt của ma nữ đúng làđangnhìn thẳng vàocô.

Đêm hôm thế nàythìhát cho ai nghe? Hoặc là họđangđợi ai?

Diệp Tuệ quyết đoán từ chối đề nghị của đạo diễn Tôn: “Đạo diễn cứ yên tâm, nhất định tôisẽchú tâm vào chương trình,khôngnhìn lén chồng tôi nữa đâu.”

Trong khoảnh khắc khi Thẩm Thuật đẩy cửa ra, tiếng hát bên trong hình như hơi run lênmộtchút, nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường.

Triệu Hủy: “Đừng có đọc tin tứctrênmạng làm gì nhé, cứ tập trung vàosựnghiệp và gia đình là được.”

Thẩm Thuật cũng cảm giác được là Diệp Tuệđangcăng thẳng, vừa dứt lời,anhlập tứcđilên mấy bước, đứng chắn trước mặt Diệp Tuệ.

Diệp Tuệ sững người, cho là mình nghe nhầm nênkhôngđể tâm đến, nhưngmộtgiây sauâmthanh đó lại vang lên lần nữa, ngữ điệu có phần nôn nóng: “Thái tử phi.”

Giấc mộng này quá chânthật,côđãkhôngthể phân biệt đượcrõđây rốt cuộc là cảnh trong mơ hay là cảnhcôđãtừng trải qua nữa rồi.

Diệp Tuệ và thái tử được mọi người đưa đến Đông cung, Diệp Tuệ ngồitrêngiường, đầu vẫn đội khăn, trước mắt chỉ thấymộtmàu đỏ mờ mờ, nhìnkhôngrõcảnh bên ngoài.

“Trời ơi chương trình quay lại rồi!! Vô cùng cảm kích tổ chương trình, nhất định là đạo diễnđãnghe được tiếng lòng tôi cho nên mới quyết định quay trở lại cung điện Hạ Chu.”

cônhìnanhkhôngchớp mắt, thái tử trong giấc mơ làanhsao? Kiếp trước củaanhvà em rốt cuộc là có kết cục như thế nào?

Từ lúc Triệu Hủy gọi Thẩm Thuật đến cho tới bây giờ, bình luận vẫn chạykhôngngớt.

Lúc này đến đây lạikhôngcó chuyện kỳ lạ nào xảy ra,khônglẽ chuyện nàythậtsựcó liên quan đến chương trình sao?

Mặc dù đâykhôngphải lần đầu tiên Diệp Tuệ gặp ma, nhưngcôvẫn chưa luyện được bản lĩnhkhôngsợ trờikhôngsợ đất, lúc thấy sợ, ánh mắtcôliềnkhôngnhịn được mà hướng về phía Thẩm Thuật.

Các khách mời còn chưa tới đủ, chương trình chưa bắt đầu, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật yên lặng ngồi chờ, thỉnh thoảng lạinóichuyện với nhau mấy câu.

Tâm trạng của Diệp Tuệ khá tệ,cônhìn sang bên cạnh, Thẩm Thuật vẫnđangngủ say.côgiơ tay lên muốn chạm vàoanh, nhưng lại sợanhthức giấc nên lại hạ tay xuống.

Làm lễ xong, bắt đầu từ hôm nay, nàngsẽlà vợ củahắn.

Diệp Tuệ biết tình hình của mình bây giờ, chỉ cầnmộtchút cử độngnhỏthôi cũngsẽbị dân mạng soi mói bắt bẻ, tin tứctrênmạng vẫn nên càng ít càng tốt.

Kim Cương hậm hực, vừa thấy mấy khách mời nữ chuẩn bị bướcđithìlập tức tiến lênnói: “Các vị chủ tử, việc cầm đèn lồng nặng nhọc này xin hãy để cho nô tài làm.”

thậtsựnàngkhôngnhìn thấyrõgì cả, nhưng trong sắc đỏ mông lung, nàng lại nhận ra rấtrõlà thái tửđangquay đầu lại nhìn mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ánh mắt sâu thẳm của thái tử, dường như có thể xuyên qua lớp vải,đithẳng vào đáy mắt nàng.

“Nhị bái cao đường!”

Diệp Tuệ chỉ cómộtsuy nghĩ trong đầu, đó là cảm giác đượcyêuđươngmộtcách quang minh chính đạithậtlà tuyệt.

Giống với Diệp Tuệ, cảanhvàcôđều chưa từng tiếp xúc với văn tự thời Hạ Chu, nhưngthậtngạc nhiên là họ lại đọc hiểu được.

Diệp Tuệ vuốt mặt mình, cảm giáctrênmặt có nước mắt,côđãbị lây cảm xúc từ giấc mơ, cảm nhận được buồn vui của thái tử phi.

Diệp Tuệ: “…”

Diệp Tuệnóiđilàđi, càng gần đến nơithìâmthanh ca hát càng ngherõhơn.

“Ha ha lầutrênàcôcó biết linh hồn của chương trình này là gìkhông?khôngcó Diệp Tuệthìcômuốn xem cái gì?mộtnhóm khách mời nhát gan run rẩy trốn sau Chu thiên sư sao?”

Các khách mời lần lượt đến đông đủ, vừa đến nơi, điều đầu tiên họ chú ý tới chính là Diệp Tuệ và Thẩm Thuật.

“Tổ chương trìnhđãchuẩn bị cho mỗi khách mờimộtbộ trang phục, được may theo đúng mẫu trang phục của thời Hạ Chu.”

anhđội mũ đen, vành mũ kéo rất thấp, che kín hai mắt, nhưng vẫnkhôngcheđiđược góc mặt nghiêng.

Diệp Tuệ khẽ cười, nhưng kìm lại rất nhanh.

Diệp Tuệ có dự cảm là rất nhanh thôi,côsẽbiết được đáp án.

Thái tử nhìn Diệp Tuệ, chậm rãinóira hai chữ, ngữ điệu rấtnhẹnhàng, nhưđangbày tỏ cảm xúc từ tận sâu đáy lòng: “Chờ ta.”

Nàng biết đây là thái tử, nhịp tim bỗng đập nhanh hơnmộtchút.

Diệp Tuệ cực kỳ hồi hộp, nhưng cũng có chút mong chờ.

Triều Hạ Chu chohắnphồn hoa,hắncũngsẽdốc hết sức mình để bảo vệ giang sơn này.

Nhưng Thẩm Thuậtthìbiếtrõsựthậtkhôngphải vậy,anhngửa đầu lên, tầm mắt cố địnhtrênmấy văn tự phức tạp kia.

Thái tử yên lặng nhìn Diệp Tuệ chăm chú, tầm mắt chậm chạp dời xuống.

hắnlà phu quân của nàng, nhưnghắncũng là thái tử tôn quý nhất của triều Hạ Chu, vinh nhục củahắn, sống c·h·ế·t củahắn, tất cả đều liên quan đến quốc gia.

Triệu Hủy: “Tôi cũng thấy thế, suýtthìnghĩ là mìnhđãxuyênkhông.”

Mở cửa xong,anhcũngkhôngnhìn Diệp Tuệ mà yên lặng lùi về.

anhcúi đầu,khôngtrao đổi ánh mắt vớicô, chỉ đặt tay lên cửa phòng,nhẹnhàng đẩy ra.

Đúng lúc này bên ngoài đột nhiên truyền tớimộtgiọngnóilo lắng: “Bẩm báo!” Có ngườiđivào Đông cung, quỳ gối trước thái tử.

Sau khi ghi hình ở Đông cung xongthìcũng sắp kết thúc chương trình, trờiđãsắp sáng rồi.

Các khách mời cũng bị ảnh hưởng bởi cử chỉ của Diệp Tuệ,khôngkhỏi lo sợ: “Hay là bảo người khác mởđi.”

Chả trách mà lúc trước ông cứ cảm thấy trong đoàn cómộtnhân viên trông rất lạ, Diệp Tuệnóilà người trong đoàn đội củacô, cho nên ông cũngkhôngđể ý nữa.khôngngờ cái người đẹp trai quá thể đáng này lại là chồng của Diệp Tuệ.

Gió đêm lạnh thấu xương, ánh nến lập lòe, xìmộttiếng, nến bị thổi tắt, thái tử phimộtđêmkhôngngủ.

“Thuộc hạ vô năng, xin thái tử hạ lệnh!”

Tiếng hát vẫn tiếp tục,khôngcó ai trả lời, Diệp Tuệ muốn đẩy cửa vào, nhưng lại hơi căng thẳng nên khựng lại.

Ý thức của Diệp Tuệ có phần mơ hồ,côthầm lẩm bẩm trong lòng: “Đại hôn? Đại hôn gì? Giờ lành nào?”

Diệp Tuệ muốn lên tiếng hỏi cuối cùngthìchuyện gìđangxảy ra, nhưng còn chưa kịpnóithìđãcó người đỡcôdậy,rõràng làcôkhôngmuốnđi, nhưng cơ thể lại cứ tự tiến về phía trước.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 131