Tôi Có Mắt Âm Dương
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 122
Sầm Ngộ cũngđãtỉnh,anhcũng ngạc nhiên vìkhôngngờ mình lại mệt đến mức ngủ luôn ở đây, phản ứng đầu tiên là quay sang nhìn Diệp Tuệ.
Bầukhôngkhí trở nên yên tĩnh.
Chương trình này chủ yếu là hoạt động tự do, tổ chương trình chỉ cung cấp lộ trình,khônghạn chế hành động của khách mời,khôngai quy định khách mời phải làm gì, tất nhiên là cả chuyện ngủ.
“Ở đâu ramộtngười nữa thế?” Diệp Tuệ dừng bước, Tống Bạch cũng dừng theo, Triệu Hủy quay đầu lại nhìn Kim Cương.
“Tổ chương trình đừng đánh thức khách mời nhé, cứ cho họ ngủđi, nhìn họ ngủ thôi tôi cũng thấy vui rồi.”
“khôngphải tôi bị hoa mắt đấy chứ, vừa nãy cái cửa sổ kia tự mở ra đúngkhông? Cửa sổ kia có vẻ được chốt chặt lắm mà, nhìnkhônggiống như cửa bị hỏng vì lâu năm.”
Ai cũng giữ im lặng, cho đến khi viện trưởng Hạ giới thiệu xong, bọn họ mới lên tiếng hỏi.
Lúc này, phía cửa sổ đối diện chỗ Kim Cương đứng bỗng dưng động đậy, kétmộttiếng, cửa sổkhônghề có ai động vào, thế mà lại chậm rãi mở ra.
Còn lại tất cả các khách mời ở đây mấy ngày qua lịch trình cũng dày đặc, buồn cười là bọn họ cứ lần lượt người này theo người kia mà ngủ mất, cả Sầm Ngộ cũng yên lặng nhắm hai mắt lại.
Đừngnóilà Kim Cương, mà cả Tống Bạch và Triệu Hủy cũng bị dọa sợ, Tống Bạch ôm chặt vai Diệp Tuệ, Triệu Hủythìôm chặt vai Tống Bạch.
Cửa lớn của Đông cung đóng lại,khôngnhìn thấy cái gì nữa, nhưng vị đại thần mặc triều phục màu tím kiathìvẫn giữ nguyên tư thế cũ.
Tranh thủ lúc mọi người vẫnđangnán lại đây, tầm mắt Diệp Tuệ liền liếc nhìn thư phòng của thái tử, nhìn thẳng vào hồn ma đại thần kia.
Vậy là nụ cười hồi sáng của Diệp Tuệ, hẳn là dành choanhta.
Tổ chương trình và viện trưởng Hạđãbàn bạc với nhau, mở thêm mấy cung điện cho khán giả xem, đây làmộttrong số đó, các nhân viên làm việcđãquét dọn sạchsẽ, ánh sáng ở trước điện cũngđãchuẩn bị tốt.
Vì cái chuyện cửa sổ tự nhiên mở ra ban nãy khiến các khách mời sợ hãi, cho nên cả đoàn đều giữ yên lặng, Diệp Tuệ muốn tạo bầukhôngkhí sôi nổi nênnói: “hiệngiờ chúng tađangở trong nhóm phiêu lưu mạo hiểm, tôikhôngbiết được trong nhóm có đủ thành viênkhông, cho nên bây giờ mọi người điểm danh theo thứ tự xem có khớpkhôngnhé.”
khôngkhó để nhìn ra quan hệ giữa Diệp Tuệ và Thẩm Thuật rất thân mật, Sầm Ngộ nhớ lại hômcônóicôđãcó người mình thích, chắc làanhta rồi.
Cung điện ở Hạ Chu nhiều vô số, có hai nơi là chỗ ở của thái tử.
Diệp Tuệ và Thẩm Thuật chụm đầu vào nhau, nghiêm túc thảo luận chuyện ăn sáng,khôngbiết ở khúc quanh phía sau cómộtngườiđangđiđến.
Tống Bạch cònđangđihọc cho nên ngủ rất sớm, người tiếp theo là Diệp Tuệ, công việc củacôbận rộn, gần đâykhôngđược nghỉ ngơi tốt, thấy Tống Bạch nằm cạnhđãngủ ngon, mí mắtcôcũngkhôngnhịn được mà khép lại, ngủ luôn lúc nàokhônghay.
Diệp Tuệ theo bản năng cười với Thẩm Thuậtmộttiếng,mộtgiây sau,cômới nhận ra là mình vẫnđangquay chương trình, lập tức ngồi dậy.
“Có phảisựchú ý của tôi khác với mọi ngườikhông? Kim Cương lúc ngủ nhìn đángyêuquá!”
Hồn ma đại thầnkhôngđivề phía này, hình nhưđangkiêng kỵ điều gì đó. Ông ta vừa nhìn nơi này vừa lưỡng lự.
mộtgiây sau, có cơn gió lạnh thấu xương thổi vào hành lang dài, bầukhôngkhí bỗng trở nên lạnh lẽo.
“Nhà hàng này chắc hợp vớianhđấy.”
Đạo diễn Tôn bó tay với các khách mời, túm tụm lại thế này là kiểu gì đây? Hình tượng némđiđâu cả rồi?
Tống Bạch: “Hai.”
Diệp Tuệ homộtcái rồinói: “OK, bây giờ tôi bắt đầu điểm danh đây,một.”
hiệntrường vốnđangcăng thẳng lúc nàyđãđược Diệp Tuệ và Kim Cương làm cho thoải mái hơn nhiều, mọi người bắt đầu quay trở về chính điện.
Giọng của ông vang lên từ phía trước, kèm theo ánh đèn lập lòe, tựa như những hồi chuông rung lên từng đợt trong lòng mọi người.
Hồn ma kia mặc triều phục màu tím, xem ra là quan tam phẩm trở lên, ông ta chỉ ngó vào nhìn trong điệnmộtcái rồi chạyđiluôn.
Lúc viện trưởng Hạđiđóng cửa sổ, dân mạngđangxôn xao bàn luận về chuyện vừa rồi.
Quan trọng là bọn họ chẳng thấy có vấn đề gì cả, thái độ cực kỳ bình thản. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giọngnóitrầm thấp của Sầm Ngộ vang lên, trong ban đêm yên tĩnh nghe cực kỳ ghê rợn.
Cung điện Hạ Chu chỉ mởmộtvài nơi cho khách tham quan, mà Đông cung chính là nơi chưa từng được mở cửa.
“Chọn quán em thíchđi,anhthế nào cũng được.”
May là Tiểu Lưu cũng đứng gần Thẩm Thuật,khôngthìcôthậtsựkhôngbiết phải giải thích thế nào.
Trợ lý củaanhđangđilấy đồ choanh, nênanhđangđứngmộtmình ở bãi xe chờ trợ lý quay lại.
Sầm Ngộ hỏi: “Đây là chữ gì?”
Ông ta quỳ xuống, chắp tay lại, hướng về phía Đông cung mà vái lạy.
Nghe thấy tiếng Diệp Tuệ, tất cả mọi người đều đứng lại,khôngđitiếp nữa. Viện trưởng Hạ cầm đèn lồng chiếu lên,nói: “Là Đông cung.”
Tự nhiên bị mấy người nhìn vào khiến Kim Cương càng căng thẳng hơn: “Tôi…Tôi…Tôi vừa mới đếm thêmmộtsố.”
Đối diện với những ánh nhìn này, Sầm Ngộkhôngthểnóira câu từ chối,khôngcòn cách nào khác là học theo bọn họ,đitới đặt tay lên vai Kim Cương.
Tất cả các nhân viên làm việc đều đưa mắt nhìn nhau, bên trong cung điện rơi vào yên tĩnh.
Thẩm Thuật để cho Diệp Tuệ thoải mái lắc tayanh, nghe thấycôhỏi,anhlập tức lấy điện thoại ra tìm nhà hàng. Diệp Tuệ ngó đầu vào, hai người cùng nhìn vào điện thoại.
Ông ta quỳ ở nơi đó, mãi sau vẫnkhôngthấy đứng dậy.
Dướisựgiảng giải của viện trưởng Hạ, mỗi món đồ ở đây dường như đều cómộtcâu chuyện của riêng mình.
Sau đó ông ta bất ngờ đứng dậy bướcđi, mỗimộtbước đều rất cẩn trọng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Viện trưởng Hạ đẩy cửa ra, kétmộttiếng, cửa được mở rộng, mọi người lần lượtđivào Đông cung.
Viện trưởng Hạ phá vỡsựyên lặng: “Trước khi đến đây, tôi nghĩ các bạnđãcó hiểu biết đại khái về triều đại Hạ Chu rồi.”
Diệp Tuệ ngủ mấy tiếng là Thẩm Thuật cũng nhìncômấy tiếng luôn,anhđứng ởmộtchỗkhôngxakhônggần trông chừngcô.
Đến khi bọn họđira ngoài, Diệp Tuệ lại nhìn quanh bốn phía, hồn ma đại thần đóđãbiến mất bên ngoài, nhưng Diệp Tuệ rất nhanhđãpháthiệnra ông tađangở đâu.
Triệu Hủy bó tay luôn: “Có việc đếm thôi cũngkhôngxong, làm tôi sợ nhũn cả chân rồi đây này.”
“Trời, cái bình cổ kia đẹp quá.” Tầm mắt Kim Cương rơi vàomộtcái bình hoa cổ,khôngkhỏi sửng sốt mở to mắt.
Diệp Tuệ cảm thấy rất khó hiểu, theo lý thuyếtthìở những nơi như cung điện Hạ Chuthìphải có nhiều oan hồn mới phải, lẽ nào bọn họ trốn hết rồi sao?
Mặt Kim Cương trắng bệch: “Viện trưởng Hạ, chuyện ma ở Đông cung cóthậtkhôngvậy?”
“Đông cung cơ bản là vậy, chúng tađitiếp nào.” Viện trưởng Hạ dẫn mọi người rờiđi.
Nhưng chân Diệp Tuệ như bị đóng đinhtrênmặt đất, làm thế nào cũngkhôngnhúc nhích được.
Giống nhưmộtlời dự báo trước, hoặc có thể làđangcảnh cáo.
Kim Cương hí hửng cười, đặt tay lên vai Triệu Hủy, bấy giờanhấy mới thở phàonhẹnhõm, sau nàyanhấysẽkhôngbao giờ chạy loạn nữa đâu, cứ theo Diệp Tuệ thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Triệu Hủy nhìn thấu ý đồ của Kim Cương rồi, dù saocôcũngkhôngcoi Kim Cương là nam, mà Kim Cương trước giờ cũng hoàn toànkhôngcoicôlà nữ, cho nên Triệu Hủy rất hào phóng gật đầu đồng ý.
Ánh mắt Sầm Ngộ nhìn Kim Cương cũng cực kỳ phức tạp.
Viện trưởng Hạ còn chưa kịp ngăn lạithìKim Cươngđãđưa tay ra rồi.
Trước điện có đèn nên rất sáng, bên trong có mấy nhân viên đợi sẵn, đồ đạc ở nơi này đều là hàng cực phẩm, xem ra gu thưởng thức của vị thái tử này cũngkhôngtệ.
Triệu Hủy cũng thấy hay: “Nghe theo chỉ huy của đội trưởng Diệp hết, những đồng đội phía sau đừng có mà đếm sai đấy.”
Kim Cương ngưỡng mộ nhìn mấycôgái,anhấy lập tứcnóivới Triệu Hủy: “côem à, cho tôi ôm với nhé, tôiđicuối cùngthìsẽbảo vệ được bacô.”
Vừa dứt lời, các khách mời chợt cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, viện trưởng Hạ cầm đèn lồng hỏi: “Mọi người có muốn vào Đông cung xemmộtchútkhông?”
Hồn ma đại thầnđangtrốn trong phòng Đông, nơi đó là thư phòng, tối đen như mực,khôngcó đèn sáng, chỉ có thể thấy triều phục màu tím xưa cũ của ông ta.
Thẩm Thuậtđibên cạnhcô, đột nhiênanhcảm thấy có gì đó chạm vào ngón tayanh, xúc cảm ấm áp đọng lạitrênđó.
“Còn cả Sầm ảnh đế của tôi nữa,anhấy lạikhônghề chú ý hình tượng mà ngủ luôn rồi, chắc vì lịch trình kín quá đây mà, thương quáđi!”
Mọi người tất nhiên là tin lời Diệp Tuệnói, tiếp tụcđibộ về phía trước.
Diệp Tuệ vẫnđangnhìn về phía cửa sổ mở toang,côkhônghề trông thấymộtbóng ma nào ở cửa sổ, cũngkhôngthấy có gì bất thường trong cung điện này cả.
trêncon đường bỗng xẹt quamộtcơn gió, yên tĩnh lạ thường.
Mọi người rẽ vàomộtgóc,điquamộtcăn phòng,trênbiển có viết ba chữ, văn tự này Diệp Tuệ chưa từng thấy qua.
Tổ chương trình tôn trọng ý kiến của khán giả,khôngđánh thức khách mờiđangngủ say, dù sao chỉ mấy tiếng nữa thôi là trời sáng rồi.
đidạomộtvòng cung điện, tầm mắt Diệp Tuệ chợt lóe sáng, tim cũng nhói lênmộtcái, cảm giác quen thuộc này đột nhiên lại ập đến.
Kim Cương cũng phụ họa theo: “Ngủmộtgiấc dậy sảng khoái quá.”
Trờiđãsáng, buổi ghi hình kết thúc, các khách mời chuẩn bị ra về. Diệp Tuệđitheo sau Thẩm Thuật.
Viện trưởng Hạ khẽ cười,khôngtrả lời thẳng mà chỉnói: “Tinthìcó, màkhôngtinthìkhôngcó.”
anhấy vì run quá nênkhôngnhận thức được là mình vừa mới đếm luôn cả phần của Sầm Ngộ, điểm danh xong,anhấy còn thở phàonhẹnhõm.
Diệp Tuệkhôngnóigì, gió xuân đêm lùa tới,sựlạnh lẽo lan tràn,khôngbiết tại sao ngón taycôlại khẽ run lên.
Diệp Tuệ dụi mắt, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại.
Đạo diễn Tôn: “…”
côlại theo bản năng nhìn về hướng Thẩm Thuật, nhớ lại cảnhcômới nhìn thấy ở chỗ Đông cung.
Diệp Tuệ theo bản năng dừng bước: “Đây là đâu?”
anhấy sợ hãi vội vàng chạy đến chỗ Diệp Tuệ.
Thẩm Thuật nhận ra trạng thái của Diệp Tuệkhôngổn,anhhạ thấp mũ xuống,điqua chỗcô, làm như vô ý đụngnhẹvào cánh taycômộtcái.
“Về sau các vị hoàng tửkhôngở trong này nữa, bên trong vẫn toàn là đồ đạc mà năm đó vị thái tử ấy dùng…”
Hai khách mời nam ngủmộtbên, các khách mời nữ ngủ ởmộtbên khác.
Sầm Ngộ nhìn mấy người đằng trước nhưđangchơi trò đoàn tàu, vẻ mặt vô cùng phức tạp, vừa địnhnóilà tôi ổn, nhưng lại thấy ba nữ khách mời lúc này đềuđangquay đầu nhìnanh.
Diệp Tuệ cườinói: “Cháu chỉ đoán thôi ạ.”côkhôngthể giải thích được vì saocôlại hiểu được ý nghĩa của mấy chữ này, cho nên đành viện cớ để trả lời.
“Đây là cung điện triều Hạ Chu, có bao nhiêu năm lịch sử rồi, làm saokhôngcó ma được.”
Thẩm Thuật nghiêng đầu nhìn Diệp Tuệ,côcười vớianh, còn vui vẻ lắc tayanhnói: “Bữa sáng ăn gì vậyanh?”
Lúc này đây, Kim Cươngthậtsựmuốn đập vào tay mấy phát, đúng là ngứa đòn mà,khôngsờmộttíthìchết à?
Diệp Tuệ hồi phục tinh thần, cùng Thẩm Thuật nhìn nhaumộtgiây rồi mớiđitheo mọi người.
“Quán này được đấy, lần sau bọn mình có thể mua mang về nhà ăn.”
Viện trưởng Hạ khẽ cười, tình huống này có vẻ nhưđãnhìn nhiều thành quen: “Đây là lần đầu tiên chúng tôi mở cửa Đông cung, khó tránh khỏi việc có nhiều chỗkhôngđể ý tới, để tôi ra đóng cửa sổ lại.”
“Tôi chỉ chú ý đến sắc mặt trắng bệch của Kim Cương thôi, xem raanhấyđangsợ lắm, tôi chỉ xem qua màn hình thôi mà cũng nổi da gà lên rồi, mau bám chặt lấy Diệp đại tiênđi!”
Phản ứng đầu tiên của Sầm Ngộ khi nhìn thấy cảnh này là lập tức quay đầu nhìnmộtlượt bãi đỗ xe, vì còn sớm nên ở đây trừanhrathìkhôngcó ai khác.
“côđọc hiểu được văn tự thời Hạ Chu sao?” Viện trưởng Hạ sửng sốt, “Chữ này gần nhưkhôngai hiểu được đâu.”
Xe bảo mẫu của Diệp Tuệ đỗ ở vị trí khá xa, cách chỗ đỗ xe của các khách mời khác, nhưng lại gần với xe của Sầm Ngộ.
Là Sầm Ngộ.
Cảm giác như có rất nhiều điều muốnnói, nhưng lạikhôngthểnóira được.
Diệp Tuệ là người tỉnh giấc đầu tiên, lúc mở mắt ra, thứ đầu tiêncônhìn thấy là trần nhà được chạm trổ.
Sầm Ngộ thấy hơi ngượng,khôngthể tỏ ra tự nhiên như mọi người,anhnghiêng đầu, khẽ ừmộttiếng.
Tay của Kim Cương cứ thế khựng lại giữakhôngtrung,anhấy lập tức thu tay về,khôngdám chạm vào cái bình hoa nữa.
Kim Cương làmộtthanh niên thần kinh thô, trước giờ luôn rất nóng vội khi làm việc,anhấy theo bản năng muốn sờ vào cái bình hoa kia.
Giống với bình thường, các khách mờisẽqua đêm trong cung điện, dưới điều kiện tiên quyết làkhôngđược làm hỏnghiệnvật, bọn họ trải đệm ra sảnh cung điện trống trải, tất cả mọi người tụ hết lạimộtchỗ.
Đạo diễn Tônđãđoán sai, ông còn tưởng lúcđingủsẽcòn có tiết mục gì khác, ai ngờ bắt đầu từ Tống Bạch,côbé vừa mới đặt đầu xuống gối cái là ngủ luôn rồi.
Diệp Tuệ vừa tỉnh ngủ, tối hôm quakhôngăn đêm nên bây giờđangrất đói bụng.
Chưa gìđãtới lượt mình, Kim Cương tự nhiên căng thẳng, ngập ngừng hô: “Bốn…Năm…”
Vừa nghe thấy câu hỏi, trong đầu Diệp Tuệ bỗnghiệnra thứ gì đó,côngây ngốc, lẩm bẩmnói: “Ngự Hoa Viên?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kim Cương lập tức bị cuốn vào vai diễn, nhưng giọng vẫn còn lắp bắp: “Luônđi, tôi chuẩn bị xong rồi.”
Trừ Diệp Tuệ vẻ mặt vẫn bình tĩnh rathìhai gương mặt còn lại đềuđangthành tâm khuyênanhđồng ý, Triệu Hủy cònnói: “Sầm ảnh đế à, nơi này đáng sợ như thế, mọi người bám vai nhauđilà tốt nhất,khôngsợ bị lạc.”
Các khách mời nghiêm túc lắng nghe, chỉ có Diệp Tuệ là chú ý đến bên ngoài,côvừa thấymộtcái bóng vút qua cửa sổ.
“Tuệ Tuệ chắc chắn là quá mệt mỏi rồi, cho nên mới ngủ nhanh như thế.”
Diệp Tuệ vừa tỉnh ngủ nên vẫn cònđangmơ màng, nhưngcôvẫn biết chú ý đến xung quanh, đầu tiêncôlén nhìn quanhmộtvòng, sau đó mới đưa tay ra.
Tống Bạch cònnhỏtuổi nên rất hứng thú với mấy trò kiểu này: “Đội trưởng Diệp, vậythìbắt đầu điểm danh từ chị nhé.”
Sầm Ngộ liếc Kim Cươngmộtcái, khó khăn phun ramộtchữ: “Sáu.”
Sầm Ngộđãđọc xong chuyện xưa, đứng ngay ở nơi có lời đồn ma ám, tuy là từ mấy trăm năm trước rồi nhưng vẫn khiến các khách mời hoang mang lo sợ.
Trực giácnóichocôbiết rằng, cho dù nơi này có mađinữathìnhững hồn ma đó chắc chắnsẽkhônglàm hại người, vì Kim Cương vô tư quá nên bọn họ mới cảnh cáo thôi.
Các khách mời khác cũng lần lượt thức giấc.
Bấy giờanhmới thở phàonhẹnhõm,mộtlần nữa nhìn Diệp Tuệ và Thẩm Thuật cùng nhau lên xe.
Nếu so với góc nhìn của các bạn xemtrênmạngthìanhcó thể nhìn thấyrõhơn,anhtrông thấy Diệp Tuệ cười, nhưng lúc thấy Tiểu Lưu đứng ở hướng Diệp Tuệ nhìnthìanhcũngkhôngsuy nghĩ nhiều.
Vì cửa sổ làm bằng gỗ, cho nên lúc nó ma sát vào bệ cửathìphát ramộtâmthanh rất nặng nề, vang lênrõràng trong cung điện trống trải.
Ý thức củacôvẫn chưa tỉnh táo hẳn, vẫn chưa nhớ là mìnhđangở đâu,côkhẽ nghiêng đầu, đúng lúc thấy Thẩm Thuật ở cáchcôkhôngxa.
Chương 122
Hồn ma đại thầnđira phía ngoài thư phòng, triều phụctrênngười tung bay theo gió, trong bóng đêm càng tăng thêm phần trang nghiêm.
Nhưng bọn họthậtsựkhôngngờ là các khách mời lại can đảm như vậy, cung điện nàyhiệngiờ tuy làkhôngcó nguy hiểm gì, nhưng dù sao cũng từng là nơi xuấthiệnnhiều câu chuyện ma quái.
Ở cửa cung điện trước mặtkhôngnhìnrõnét chữtrênbiển vì sơnđãtróc ra, những viên gạch tráng vàng, cấu trúc tinh tế, nhưẩnnhưhiện.
“Những bậc đế vương của triều đại Hạ Chu đều rất giỏi chiến đấu, mở rộng lãnh thổ…” Dưới lời giảng giải của viện trưởng Hạ, các khách mời dường nhưđangđặt chân vàomộtkhung cảnh hào hùng trong mơ.
“Từ khi triều Hạ Chu được lập nên, nơi này vẫn luôn là Đông cung của thái tử, nhưng từ sau cái c·h·ế·t củamộtvị thái tử, người ta đồn rằng ông tađãgiết hại rất nhiều người, những chuyện ma quái cứ thế nổi lên.”
Edit: Ngân Nhi
côlật đếnmộttrang rồi đưa cho Sầm Ngộ, giọngnóicủaanhấy rất phù hợp để tạokhôngkhí kinh dị.
Triệu Hủy: “Ba.”
- -- (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Triệu Hủy ngápmộtcái: “Xem ra cứ ở mấy chỗ thần quáithìngủ lại ngon hơn nhỉ.”
Dân mạng cũng nhận ra điều này, nhưng phần lớn mọi người đều cảm thấy đau lòng là chính.
Cũng may người nhìn thấy cảnh này là Sầm Ngộ,anhkhôngphải là kẻ lắm mồm, chắc chắnsẽgiữ bí mật cho Diệp Tuệ và Thẩm Thuật.
côkhẽ nhíu mày, vị đại thần kia ban nãy quỳ lạy với ai vậy?
Cả đoàn tiếp tụcđitớimộtcung điện khác, đồ trong cung này nhìn quathìcó vẻ đặc biệt hơn các cung còn lại.
“Tôi nhớ rồi, hình như trong quyển sách tôi mang theo có nhắc đến.” Triệu Hủy lục lọi trong túi, lấy ra quyển “Cổ đại dị văn lục”.
Thế mà tất cả khách mời lại có thể thoải máiđingủ trong tình huống này.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.