Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tôi Có Mắt Âm Dương

Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Chương 119

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 119


Gần nửa tiếng sau, các nữ diễn viên tham gia casting mới đến đông đủ, cáccôđược chia ra hai ngườimộtnhóm, sau đó diễn thử theoyêucầu được chỉ định.

Nhà chính của Thẩm gia trước giờ chỉ có người nhà họ Thẩm mới có thể bước vào, tại sao lại có phóng viên chụp được ảnh Diệp Tuệ? Chắc chắn là có người tiết lộ tin tức này cho phóng viên rồi.

Các nhân viên đều cảm thấy vô cùng khó hiểu, aiđãlàm đây? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quan trọng nhất làkhôngđể người ta nghi ngờ Diệp Tuệ có quan hệ với Thẩm Tu,khônglại tạo thêm phiền toái cho hai vợ chồng Diệp Tuệ.

Thịnh Vânkhôngdám tin, bà ngẩng phắt đầu lên, cái gì cơ?

Chuyệnkhôngcó diễn biến gì khác, dân mạng cũng dần quênđi, nhà họ Thẩm bắt đầu quản lý nghiêm ngặt với những người ra vào nhà, cánh phóng viênhiệntại cũng hoàn toànkhôngtìm được cơ hội để chụp ảnh.

“Vậy sao?” Diệp Tuệ chớp mắtmộtcái, nhìn nhưđangsuy nghĩ, cũng nhưđangthờ ơkhôngthèm quan tâm.

Nếuđãcó người hỗ trợthìbọn họ cũng bớt việc, tiếp theo bọn họ liền tung các tin tức khác lên mạng để dờiđisựchú ý của mọi người.

Bà biết rấtrõ, địa vị của Hoa Thụy trong giới giải trí là như thế nào.

Cảnh thứ nhất, Bùi Ninh rơi vào thế yếu, cònmộtđoạn vẫn chưa diễn xongthìđãbị hô dừng.

Hai nữ minh tinh của Hoa Thụy cũng có cơ hội tham gia casting, đó là Diệp Tuệ và Bùi Ninh.

Trong phòng chỉ cómộtcái thùng gỗ,mộtcái giường,mộtcái bàn,trênbàn cómộtbầu rượu,côđưa mắt nhìn bầu rượu vài giây, liền nảy lênmộtý nghĩ.

“Ông ơi, nếu ông cònkhôngtinthìông gọi điện cho thímnhỏđi, cháuthậtsựkhôngcó lừa ông mà!”

Đạo diễn Chu biết Diệp Tuệ dạo gần đâyđangrất hot, còn nhận được giải ảnh hậu Berlin, con đường lưu lượng thăng tiến, khả năng diễn xuất và quảng cáo sản phẩm đều rất ổn.

*Bốn phía đều vang lên bài ca nước Sở, ngụ ý bị bao vây tứ phía. Dựa theo tích Hạng Vũ bị Lưu Bang đem quân bao vây, nửa đêm nghe thấy xung quanh vang lên toàn các điệu dân ca nước Sở, Hạ Vũ liền tiêu tan ý chí chiến đấu, mở vòng vây chạy đến bờ sông Ô Giang tự tử. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Sĩ thở dài: “Bây giờ nóđangsống rất tốt, nếu bà còn nhớ Thẩm Thuật là con trai bà,thìbắt đầu từ bây giờ, bà đừng đến tìm nó nữa, quay về nước ngoàiđi.”

Thịnh Vânnói: “Lần này về nước, trong tay tôiđangcókhôngít tiền, tôi muốn giao lại hết toàn bộ số tiền đó cho Thẩm Thuật.”

Bùi Ninh mặc áo trắng mỏng, ngồi trong thùng gỗ, gương mặt xinh đẹp lạnh lùngnói: “Ngươi từ đâu tới đây?”

Diệp Tuệ lúc này lại hành động,côkhôngđivề phía Bùi Ninh màđivề phía cái bàn có để bầu rượu, sau đó thờ ơ nhếch môinói: “Ta chỉ tới đây để xinmộtchén rượu mà thôi,cônương việc gì phải tức giận chứ?”

Bùi Ninh giơ con dao lên, muốn dùng vũ lực để áp chế Diệp Tuệ, khiến chocôkhôngkịp ứng phó, tạo lợi thế cho mình.

Hành động của Diệp Tuệ cũngkhôngcó trong kịch bản, nhưng lại vừa vặn ăn nhập với lời thoại kế tiếp.


Thẩm Sĩ nhìn Thịnh Vân, biểu cảm có phần phức tạp: “Tôi với bàđãlà vợ chồng mấy năm, tính cách của bà tôi cònkhôngrõràng sao? Bà làm chuyện gì chắc chắn là có mục đích của mình, nếukhôngcó lý do cụ thểthìbàsẽkhôngbao giờ về nước, càngkhôngtìm đến Thẩm Thuật.”

Kịch bản được cấpkhôngnóirõcho cáccôbiết tính cách của nhân vật, chính là để cho cáccôtự do phát huy.

Thẩm Sĩ thấytrênmạngđãkhôngcòn tin tức gì nữathìcũng yên tâm, nhưng ông vẫn cònmộtviệc phải giải quyết, ông biết mẹ của Thẩm Thuật là Thịnh Vânđãvề nước rồi.

Mặc dù trong phim hồi ký về Ninh Linh Diệp Tuệđãthểhiệnrất tốt, nhưng đạo diễn Chu vẫn chưa coicôlà lựa chọn hàng đầu.

“Bà buông tha cho Thẩm Thuật, cũng chính là buông tha cho mình rồi.”

Tầm mắt ông nhìn về phía Diệp Tuệ,khônglên tiếng khen ngợicô. Vừa rồi vai nữ đạo tặc kia Diệp Tuệ có thể diễn tốt là vì may mắn chọn đúng nhân vật lợi thế thôi, chứ chưa chắc làcôcó thể diễn tốt vai nữ sát thủ của Bùi Ninh.

Thẩm Sĩ nhắm mắt lại, ôngkhôngmuốn nhắc lại chuyện năm đó, nhớ đến mục đích ngày hôm nay, ôngnói: “Bà về nướcđãlâu rồi, có phảiđãtừng đến tìm Thẩm Thuậtkhông?”

Trong mắt đạo diễn Chu, có lẽ Diệp Tuệ làmộtdiễn viên có thiên phú, nhưng chỉ thiên phúkhôngthôithìchưa chắcđãcó thể kiểm soát tốt từng nhân vật.

Thịnh Vân biết Thẩm Sĩkhônglừa mình, phải chịumộtcú sốc quá lớn, bà gần như mất hết sức lực, thẫn thờ dựa lưng vào ghế.

Ánh mắt Diệp Tuệ rất ung dung, liếc nhìn hành động của Bùi Ninh, khinh thường cườinói: “Ta là đạo tặc chứkhôngphải hái hoa tặc.”

Thịnh Vân an vị ngồi trước mặt Thẩm Sĩ, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại nhau sau từng ấy năm.

Thịnh Vân im lặng vài giây,nói: “Ông tìm tôi có việc gì?”

Thẩm Sĩ: “Tôikhôngviệc gì phải lừa bà cả. Bà chỉ cần biết rằng, người con trai bị chúng ta lạnh nhạtkhôngquan tâm những năm qua, bây giờđãđứngtrênđỉnh caokhôngthể với tới rồi.”

Đây làmộtkiệt tác lớn của Hollywood được sản xuất bởi những thành viên nòng cốt, trong đó cósựtham gia của đạo diễn Chu, đạo diễn nổi tiếng nhất nhì trong nước những năm gần đây.

Sắc mặt Thịnh Vân càng tái hơn, bàthậtsựmuốn tìm con trai mình để bù đắp lại lỗi lầm khi xưa.

Sau khi xử lý xong chuyện, Thẩm Tu liền gọi điện cho Thẩm Thuật để kể công: “Chúnhỏ, các tin tứctrênmạng cháuđãxử lý giúp chú rồi, chú thímkhôngcần phải lo nữa đâu. Có chuyện gì cần cháu giúpthìchú cứnóinhé, cháusẽcố hết sức.”

Sắc mặt Thịnh Vân trắng bệch, từ từ cúi thấp đầu xuống.

Thẩm Sĩ nhìn Thẩm Tu chằm chằm: “Mày lăn ngay ra đây cho tao, thằng hư đốn này!”

Đến ngày hẹn, Thẩm Sĩ đến trước rồi ngồi vào phòng riêngđãđặt, chờ Thịnh Vân tới.

Bùi Ninh mặt tái nhợt,côta biếtrõ, trong mắt đạo diễn Chu,côtađãkhôngcòn giữ được lợi thế để cạnh tranh cho vai nữ chính nữa rồi.

Thịnh Vân chắc chắnđãtới tìm Thẩm Thuật, mà Thẩm Thuật chắc chắn làkhôngmuốn gặp bà ta, ôngsẽkhôngđể Thịnh Vân có cơ hội quấy rầy đến Thẩm Thuật, phiền phức này ôngsẽgiúp Thẩm Thuật giải quyết.

Thịnh Vân lẩm bẩmnói: “Bây giờ tôi chỉ có tiền thôi, nhưng con trai tôi lạikhôngcần rồi. Vậy phải làm thế nàothìtôi mới có thể giữ được con trai đây? Làm thế nào để nó chịu quay về bên tôi đây?”

Sau khi về nước, Thịnh Vân cũngđãhỏi thăm về tình hình của Thẩm Sĩ, biết rằng sau khi bà bỏ nhàđi, Thẩm Sĩ vẫn chưa tái hôn.

Thẩm Sĩkhôngchút lưu tình cắt đứt tâm trạng của Thịnh Vân: “Thẩm Thuật chưa bao giờ nhắcmộtchữ nào về bà đâu, bà vẫn còn tưởng là trong lòng Thẩm Thuật vẫn luôn coi bà là mẹ nó sao?”

Thẩm Sĩ nghĩmộtchút rồinói: “Nếukhôngphải cháu làmthìlàmộtngười nào đó của nhà họ Thẩm làm rồi.” Chuyện này ôngsẽtự mình điều tra.

Sau khi điều tra, Triệu quản gianóicho Thẩm Sĩ biết về hành động lén lút kỳ lạ của Ngụy Dược hôm trước, có thểhắnchính là ngườiđãchụp ảnh Diệp Tuệ.

Đạo diễn Chu làmộtđạo diễn rất khó tính, haicôgáichỉ tham gia casting, còn chuyện có thể nhận được vai nữ chính haykhôngthìkhôngchắc.

Thẩm Tu đáp: “Vâng ạ.”

Nhân vật của Diệp Tuệ là nữ đạo tặc, Bùi Ninh là nữ sát thủ, ngay từ ban đầu, đạo diễn Chuđãgiao cho Bùi Ninh vai của nữ chính.

Tịch Điềm có thể khai phá được mị lực tiềmẩnbên trong mỗi diễn viên và tối đa hóa nó lên nhiều nhất có thểtrênmàn ảnh.

Diệp Tuệ nghe vậy chỉ cười, tạm thờicôđãthay đổi được ấn tượng về mình trong lòng đạo diễn Chu, nhưng vẫn còn chưa đủ đâu.

Màn thử vai bắt đầu.

Diệp Tuệ lười biếng tựa người vào khung cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực, bên hông cómộtcon dao, dường như chỉ treo đại ở đó chứkhôngcó ý định dùng.

Thẩm Sĩ vẫnkhôngtin.

Thẩm Sĩ hừmộttiếng: “Bệnh hay quên của bà vẫn nặng lắm, đến tôi mà bà cũngkhôngnhận ra nữa rồi à?”

Thẩm Sĩ vẫnđangrơi vào trạng thái khiếp sợ, ông suy nghĩ mãi, cuối cùng mới hiểu ra đượcmộtvàisựviệc hồi trước.

Trước giờ Thẩm Tu vẫn luôn đối nghịch với Thẩm Thuật, đợt trước sau khi ông công bố vềsựtồn tại của Thẩm Thuật với truyền thông, Thẩm Tu còn tới đây hỏi bóng hỏi gió ông về chuyện người thừa kế của nhà họ Thẩm.

Thẩm Sĩ: “Bà chưa từng thựchiệntốt trách nhiệm củamộtngười mẹ,đãvậythìsau này bà và nó cứ coi như hai người xa lạđi.”

Thẩm Tu cực kỳ ấm ức: “Ông nội, sao ông lại mắng cháu ạ? Trước khi mắng ông nên cho cháu biết lý do chứ.” Thẩm Tunóigì cũngkhôngchịu bước đến, tay vẫn giữ chặt cánh cửa.

Trong áo Bùi Ninh cómộtcon dao găm,côlấy nó ra, vuốt con daonhỏtrong tay, lạnh lùng cườinói: “Ngươi có biết ta là aikhông?”

Thẩm Tu: “Vâng ạ, chúnhỏlợi hạithật, Hoa Thụy là domộttay chú ấy thành lập, cháu cũng chỉ mới biết gần đây thôi.”

Bùi Ninh: “Chính bản thân ta cũngkhôngđếm được có bao nhiêu vong hồnđãnằm dưới hai bàn tay này đâu.”

Sắc mặt Thẩm Sĩ trùng xuống, mặc dù ôngđãnóivới Thẩm Tu rồi, nhưng trong tâm Thẩm Tu nhất định là vẫn còn giữ lại những ý nghĩkhôngtốt, muốn bôi nhọ Diệp Tuệ và Thẩm Thuật.

Thẩm Tuđãsớm có chuẩn bị,hắnnhanh tay lẹ mắt né sang bên cạnh, chén trà đập vào khung cửa.

Thịnh Vân im lặngthậtlâu rồi mới gật đầu.

Sóng mắt Diệp Tuệ lưu chuyển, tinh tế quan sát các ngón tay của Bùi Ninh: “Tay củacônương đẹp thế kia mà g·i·ế·t ngườithìuổng quá.”

Năm ấy Thịnh Vân bỏ rơi Thẩm Thuật vẫn còn bé bỏng, ôngđãcố gắng giữ bà lại, nhưng bà vẫn kiên quyết bỏđi.

Thịnh Vânkhôngthể tin được những lời này: “Ôngnóigì cơ? Thẩm Thuật là tổng giám đốc của Hoa Thụy?”

Diệp Tuệ và Bùi Ninhmộtnhóm, hai người đều có lịch trình rất bận rộn, buổi chiều còn có hoạt động khác, cho nên được ưu tiên diễn trước.

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Sĩ chính là cảm thấy việc này là do Thẩm Tu làm.

Thẩm Sĩ nặng nềnói: “Bà có biết Thẩm Thuật chính là tổng giám đốc Thẩm của Hoa Thụykhông? Tiền từ kẽ tay của nó thôi cũng đủ khiến bàkhôngthể tưởng tượng được rồi!”

Bà ôm mặt khóc: “Tôi có lỗi với nó, tôi sai rồi…” Giờ phút này đây, Thịnh Vân mới cảm nhậnrõràng rằng mìnhđangchìm trong vực sâu tăm tốikhôngcómộttia hy vọng nào.

Nét mặt ông rất nghiêm túc: “Nhưng mà, cho dùkhôngphải là cháu làmthìthời điểm này cũng tránh đến đâyđi,khôngngười ta lạinóinàynóinọ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thịnh Vân ngạc nhiên, sau đó thầm mừng rỡ: “Thẩm Thuậtnóivới ông như vậy sao?”thìra Thẩm Thuật vẫn còn nhắc đến bà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau khi trở về, Thẩm Tu lập tức chỉ đạo đoàn đội của mình hành động, xóa sạch hết mọi chủ đề thảo luậntrênmạng có liên quan đếnsựviệc vừa rồi.

Bùi Ninh ngây ngốc, vừa rồi động táccôta ngẫu hứng thêm vào kia, vốn là muốn thểhiệnkhí thế của mình và áp đảo Diệp Tuệ,khôngngờ lại bị Diệp Tuệ xử lý dễ dàng như vậy.

“Bà muốn giao toàn bộ số tiền bà có cho Thẩm Thuật ư? Hừ, tốt nhất là bà nên từ bỏ cái suy nghĩ ngu xuẩn ấy ngayđi!”

Thẩm Tu thầm thở phào, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Làm sao có thể? Chuyện này làkhôngthể nào!

Đáy mắt ônghiệnlên vẻ áy náy: “Những năm qua chúng ta đều sai rồi, đừng nên phạm lỗi thêmmộtlần nữa.”

Thẩm Sĩ nhìn Thịnh Vân, ông vốn tưởng rằng sau bao năm gặp lại, tâm trạng của ông phải cực kỳ bình tĩnh mới đúng. Nhưng khithậtsựgặp rồi, ông lạikhôngkhỏi cảm thấy tức giận, rất khó để kìm chế.

Thế là Thẩm Sĩđãcấm Ngụy Dược đến nhà họ Thẩm, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Ngụy Dược, đồng thời gọi điện dặn Thẩm Thuật và Diệp Tuệ trong thời gian nàykhôngcần phải về nhà chính.

Đến ngày casting, Diệp Tuệ dậy rất sớm,côcũng là diễn viên đầu tiên đến địa điểm casting.

Thịnh Vân biết năm đó là bà bỏ Thẩm Sĩ và Thẩm Thuật màđi, bà tự biết mình đuối lý, lúng túngkhôngdám mở lời trước. Lúc thấy tách trà Thẩm Sĩ đưa tới, nét mặt bà hơi sửng sốt.

Chương 119

Phòng PR của Hoa Thụy vốn cũng chuẩn bị xóa hết các tin tứctrênmạng, nào ngờ còn chưa kịp làm gìthìbọn họđãpháthiệnnhững tin tức có liên quan đến Diệp Tuệ và nhà họ Thẩm đều biến mất hết rồi.

Thẩm Sĩ lại lạnh lùngnóitiếp: “Gia sản của nhà họ Thẩm, cộng với số tiền mà bà cho là nhiều của bà, gom hết lại cũng chẳng bằngmộtcọng lông của Hoa Thụy.”

“Bùi Ninh,côthểhiệnrất được.” Đạo diễn Chu khen ngợi, nhưng ánh mắt vẫn có chút thất vọng, đại khái vì cảm thấy cách diễn của Bùi Ninh tuy đạtyêucầu, nhưng vẫn thua xa so với mong đợi của ông.

Tin tức về Diệp Tuệ và con trai út nhà họ Thẩm từ sau khi được áp xuốngthìkhôngcòn bị tung ra lần nào nữa.

So với Thẩm Tu của lúc trướcthìquả thực là khác biệt quá nhiều.

Thẩm Sĩ nhìn chằm chằm Thịnh Vân vài giây, bật cười: “Bây giờ bà mới chịu nghĩ cho nó rồi đấy à? Bà sợkhôngcó người ở bên chăm sóc khi về già đúngkhông?”

Sau khi nhận được điện thoại, Thẩm Tu thoáng dấy lênmộtdự cảm xấu, ông nội tìmhắncó việc gì? Giọng điệu nghe có vẻkhôngđược ổn cho lắm.

Thịnh Vân im lặngkhôngđáp.

Trong lòng Diệp Tuệ hiểurõ, đạo diễn Chukhôngthích mình, lần casting này càng thêm khó khăn hơn rồi.

Trong ngành này có ai màkhôngbiết, đạo diễn Tịch Điềm là người cực kỳ đề cao kỹ năng diễn xuất, ông ấy cómộtđôi mắt nhìn người rất tinh tường, còn có thể khiến cho kỹ năng của diễn viên tiến bộ lênrõrệt dướisựdẫn dắt của ông ấy.

Diệp Tuệđãthaymộtbộ đồ đen,côliếc nhìn cách bày trímộtlần, trong lòng sáng tỏ.

Thẩm Thuật và Diệp Tuệ sau khi biết là Thẩm Tu làmthìcực kỳ ngạc nhiên, Thẩm Tu mỗi lần giải quyết tin tức về mình có khi cònkhôngnhiệt tình đến thế.

Thịnh Vân đồng ý, hai người hẹn thời gian gặp nhau.

Thẩm Sĩ cười khổ, chả trách mà khi ông muốn giao lại quyền thừa kế cho Thẩm Thuậtthìnó chẳng thểhiệncảm xúc gì cả, vìthậtsựnếu đem Thẩm thị ra để so sánh với Hoa Thụythìchẳng bằngmộtphần.

Lần này giọng điệu của đạo diễn Chuđãhòa hoãn hơn nhiều, ông công nhận Diệp Tuệ có kỹ năng diễn xuất tốt, nhưng vẫn chưa cảm thấy Diệp Tuệ có tư cách trở thành nữ chính.

Vừa mới bước vào, đạo diễn Chu ngồi ở ghế giám khảođãliếc xéocômộtcái, nếucôkhôngnhìn nhầmthìánh mắt của ông ta hình như hơi có địch ý.

Thẩm Tu trợn mắt há mồm,hắnđâu có làm gì, sao tự nhiên lại đổ lên đầuhắnthế này? Thẩm Tu vội xua tay: “Oan cho cháu quá ông nội ơi, cháukhôngbao giờ làm cái chuyện táng tận lương tâm đấy đâu! Cháuđãsớm biết chú ba là Thẩm tổng của Hoa Thụy rồi, cháu còn mời vợ chồng chú ấyđiăn để giảng hòa mà,hiệngiờ quan hệ của hai chú cháu tốt lắm ạ, cháu muốn lấy lòng chú cònkhôngkịp nữa là hại chú.”

Đây là việc duy nhất mà ông có thể làm cho Thẩm Thuật, cũng là cơ hội để ông bù đắp lỗi lầm.

Từng câu từng chữ đều cực kỳ châm chọc, châm chọc suy nghĩ kỳ lạ của Thịnh Vân, châm chọc Thịnh Vânkhôngbiết tự lượng sức mình.

Thịnh Vânmộtmặtthìtự hào vì Thẩm Thuật, nhưng trong lòng lại dâng lênmộtcảm giác khủng hoảng, bà vốn còn muốn dùng tiền để bù đắp sai lầm, nhưng bây giờ…

“Ninh Linh” làmộttác phẩm của đạo diễn Tịch Điềm.

Thịnh Vân ngưng khóc, nét mặt đờ đẫn.

Thẩm Thuậtđãtừngnóivới ông rằng nóđangđầu tư làm ăn, nhưng lạikhôngnóirõlà đầu tư cái gì…

Thẩm Sĩ hít sâumộthơi, ông cầm lấymộttách trà,nhẹnhàng đặt trước mặt Thịnh Vân, sau đó thu tay về,khônghề nhìn Thịnh Vân.

Suy nghĩ mãi mà vẫnkhôngđoán ra được nguyên nhân, Thẩm Tu đành phải tới nhà họ Thẩmmộtchuyến.

Thẩm Sĩ thở chậm lại rồi mắng tiếp: “Mày tự nghĩ lại xem màyđãlàm ra chuyện tốt gìđi!trênmạng đăng ảnh Diệp Tuệ đến nhà họ Thẩm, cònnóiDiệp Tuệ có quan hệ với người nhà này, trừ mày rathìcòn ai có thể truyền tin này ra bên ngoài được nữa? Đừng cho là taokhôngbiết màyđangmuốn nhắm vào chúnhỏcủa mày!”

Cùng lúc đó, bộ phim “Tứ Diện Sở Ca”*đangtrong giai đoạn tuyển diễn viên.

Thẩm Tu kêu khổ thấu trời,hắngiơ tay lên: “Cháu xin thề những lời cháunóiđều làsựthật, nếu cómộtcâu nào là giả dốithìcháusẽbị sét đánh c·h·ế·t.”

Thịnh Vân rất áy náy, bàkhôngdám đối mặt với Thẩm Sĩ, khẽ hỏi: “Mấy năm qua ông sống có tốtkhông?”

Thịnh Vân: “Chuyện năm đó là lỗi của tôi, tôi có lỗi với hai người.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Edit: Ngân Nhi

Thẩm Sĩ tự nhiên giật mình: “Cháu vừanóigì? Thẩm Thuật là Thẩm tổng của Hoa Thụy sao?”

Cảnh này nữ sát thủđangở trong phòng tắm, còn nữ đạo tặcthìđột nhập vào để ăn trộm, hai người bắt đầu giằng co nhau.

Thẩm Sĩ càng nghĩ càng giận, ông trực tiếp gọi điện cho Thẩm Tu, bảo Thẩm Tu tới nhà chính ngay lập tức.

Máy bay tư nhân, thân phận thần bí, kín tiếng như Thẩm tổng…

Thẩm Sĩ lạnh lùng cườimộttiếng: “Tôi biết bàkhôngcó tình cảm với tôi, tôi cũng nghĩ là mìnhđãđủ hiểu bà rồi,khôngngờ là bà lại có thể độc ác đến như vậy.”

Thẩm Sĩ gọi điện cho Thịnh Vân, vài giây sau, đầu bên kia truyền đến giọng của Thịnh Vân: “Ai đấy ạ?”

Tới nơi, vừa mới nhìn thấyhắn, Thẩm Sĩđãtức giậnnói: “Vô liêm sỉ!” Ông vừa gầm lên vừa cầmmộtchén trà ném tới, hướng thẳng ra ngoài cửa.

côgiơ cao bầu rượu trong tay lên, đây chỉ là đạo cụ nên bên trong trốngkhông, nhưng động tác thoải mái tự nhiên của Diệp Tuệ lại khiến cho mọi người cảm thấy bên trong bầu rượuthậtsựcó rượu ngon.

“Số tiền này đủ để cho Thẩm Thuậtmộtkhônggian tốt để phát triển, cho nó cầm số tiền này lập nghiệp, nhất định tương laisẽtốt đẹp hơn tình cảnhhiệngiờ.”

Hồi lâu sau, Thẩm Sĩ mới lạnh nhạt mở miệng: “Bà thử nghĩ xem tôi sống có tốtkhông?”

Bùi Ninh tức giận, với tay lấy áo choàng vào người: “đãtới đây rồi, ngươi cho rằng ngươi có thể rờiđidễ dàng sao?”

Lần thử vai tiếp theo đây mớithậtsựlà cuộc chiến quyết định.

“Haicôđổi vai cho nhau rồi diễn lạimộtlần cho tôi xem.”

Sau khi đọc được tin tứctrênmạng về Diệp Tuệ, ông Thẩm ngoài tức giận rathìcòn nghĩ xem việc này là do ai làm?

Huống hồ, Diệp Tuệ cứ ba ngàythìhai ngày có têntrênhot search rồi, đạo diễn Chu cho rằng tâm tư củacôkhônghoàn toàn đặt vào nghề diễn, lần casting này cũng chỉ là vì nể mặt Hoa Thụy mà thôi.

Cửa sổ được mở ra, gió lạnh lùa vào, cómộtngườiđangngồi ở đó.

Hương trà thơm bay vào mũi, đây là loại trà mà bà thường xuyên uống khi còn ở nhà họ Thẩm, ông vẫn nhớ là bà thích uống trà này nhất.

Tóm lại là, Diệp Tuệ ngay từ đầuđãkhôngnằm trong phạm vi lựa chọn của ông.

Thẩm Sĩ: “Tôi muốnnóivới bà về chuyện của Thẩm Thuật, ngày mai gặp nhau rồinói.”

Nét mặt ông rất bình tĩnh, hỏi: “nóiđi, rốt cuộcthìbà muốn làm gì?” Chỉ khi biết mục đích của Thịnh Vânthìchuyện này mới có thể giải quyết dễ dàng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 119