Tôi Có Mắt Âm Dương
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 105
Hôm sau, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật chuẩn bị về nhà Nghiêm Lam ăn Tết, mặc dù ông Thẩm muốn Thẩm Thuật về nhà chính, nhưng Nghiêm Lammộtthânmộtmình,khôngở bên bàthìkhônghay lắm.
Mặc dù chuyệnđãqua, nhưnganhvẫn nhớ ban nãy sau khi bịmộtđứa bé ma quấy rầy, nét mặt Diệp Tuệ có vẻ rất tiếc nuối.
Diệp Tuệ dán vào taianh,nhỏgiọngnói: “Ba, hai,một.”
Diệp Tuệ cố giữ hình tượng idol của mình, chân thành sửa đúng cách gọi cho thằng bé: “khôngđược gọi làcô, gọi chịđi.”
Đókhôngchỉ là nhà của Diệp Tuệ, mà bây giờ còn là nhà củaanh.
Thẩm Thuật lập tức lấy điện thoại trong túicô,đira xe nghe máy: “Mẹ ạ.” Giọnganhrất kính cẩn.
Trong cơn mưa tuyết an tĩnh, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười của Diệp Tuệ, cảm thấy hình như cũngkhôngcòn lạnh như ban nãy nữa rồi.
Thẩm Tu đứng cách đókhôngxa, chứng kiến toàn bộ cảnh này, Thường Huỳnh cònđangđứng bên cạnh, khiếnhắncàng cảm thấy bẽ mặt hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Thuật cứ đọcđiđọc lại tin nhắn củacô, nhìn chằm chằm từng chữmột.
côchỉ ước được ở bênanhnhư vậy, mãi mãikhônglìa xa nhau.
Diệp Tuệ tươi cười, to giọngnóivới Thẩm Thuật trong tiếng pháo hoa: “Thẩm Thuật, chúc mừng năm mới!”
Nhiệt độ tối hôm nay được coi là lạnh nhất trong tháng, nhưng có Thẩm Thuật bên cạnh, Diệp Tuệ lại cảm thấy hôm nay làmộtngày ấm áp nhất.
Mùa đông năm nay là lần đầu tiên Diệp Tuệ và Thẩm Thuật đón Tết cùng nhau.
Sau vị trưởng bối nàythìcó thêmkhôngít người tới bắt chuyện vớianh, ai cũng muốn níu kéo lại chút quan hệ với Thẩm Thuật.
Diệp Tuệ nhìn ra ngoài cửa xe, giọng vẫn còn hơi ngái ngủ: “Thẩm Thuật, tuyết đọng rồi.”
Thẩm Thuật: “…”
trênđường lái xe về nhà, Thẩm Thuật thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Diệp Tuệ mấy lần.
Diệp Tuệđãđoán được phần nào nguyên nhân, nhưngcôkhôngmuốn tìm hiểu kĩ càng mà chỉ muốn dỗ choanhvui lên.
Bình thường dù là trường hợp lớnnhỏgìthìmọi người đều coihắnlà trung tâm, còn bây giờthìlại có khuynh hướng nghiêng về phía Thẩm Thuật.
Chiếc khăn vẫn còn lưu lại hơi ấm của Diệp Tuệ, nhiệt độ củacôtừ chiếc khăn truyền lên mặt Thẩm Thuật.
“Thẩm Thuật, mặtanhlạnh quá, để em sưởi ấm choanh.” Vừa rồi lúccôliếc nhìnanh,côđãnhận ra tâm trạng củaanhkhôngđược tốt.
Nếu Thẩm Thuật trở thành người thừa kếthìtạo quan hệ ngay từ bây giờ là tốt nhất.
Thằng bé tỏ ra bất đắc dĩ gọi: “Chị.”
Cảnh tượng ban nãy lại nhanh chóng ùa về.
Thẩm Thuật đứng dưới nhà,khôngđilên luôn mà dạo quanh tiểu khu,điđúng quãng đường màanhvà Diệp Tuệ vẫn từngđidạo cùng nhau mọi lần.
Thẩm Thuật lập tức khom lưng xuống, làm Diệp Tuệkhôngkịp phản ứng.
“Nhà họ Thẩm đối xử với conkhôngtốt, năm nay con đến chỗ mẹ ăn Tếtđi.” Thịnh Vân biết tình cảm của Thẩm Thuật với Diệp Tuệ, lập tức bổ sung thêm, “Dẫn cả Diệp Tuệ về luôn.”
Nếu Thẩm Tukhôngthể thừa kế Thẩm thịthìcoi nhưcôtasẽvĩnh viễn thấp hơn Diệp Tuệmộtcái đầu rồi.
mộttiếng chị này làmcômềm lòng ngay,côxoa đầu thằng bé khen ngợi: “Ngoan lắm.”
Cúp máy, Thẩm Thuật quay về xe,anhnhìn Diệp Tuệđangngủ, đáy mắtẩnchứa nụ cười, nhớ lạimộttừ mà Nghiêm Lam vừa mớinói.
Do dự vài giây, tiếng chuông vẫn vang lên rất lâu,mộtgiây trước khi nó kết thúc, Thẩm Thuật bấm nút nghe.
Xe còn chưa khởi độngthìDiệp Tuệ có điện thoại, là Nghiêm Lam gọi tới.
Thẩm Thuật vẫn kiên trì: “Ở đây làm gì có ai, em đội mũ vào là được mà.”
mộtngày trước năm mới.
Diệp Tuệ thấy dưới sân vắng tanh nên cũng gan hơnmộtchút,côđội mũ dày lắm rồi,khôngai pháthiệnracôlàm cái gì đâu.
Thịnh Vânkhônghiểu đượcmộtđiều, rằngmộtngười thiếu thốn tình thương của mẹ bao nhiêu năm,khôngthể chỉ bằng mấy câu hối hận là có thể bù đắp được.
Hành lýđãchuẩn bị xong từmộtngày trước, Thẩm Thuật để cho Diệp Tuệ ngủ thoải mái, đợianhthu dọn đồ xong xuôithìmới làm nóngmộtly sữa tươi rồi gọicôdậy.
Hôm qua Thẩm Thuật nhận được điện thoại của nhà, ông Thẩm nhắc riênganh, bảoanhvề nhà đón giao thừa.
Diệp Tuệ mỉm cười, Thẩm Thuật làmộtngười có nguyên tắc như vậy đó, ngay cả chuyện hôn người ta cũng tỏ ra nghiêm trang cẩn thận như vậy.
“Thẩm Thuật, em mỏi chân quá.” Diệp Tuệ đứng bên ngoài cả ngày, chạy tới chạy lui chưa uống nổi vài ngụm nước, lúc này liền làm nũnganh.
Thẩm Thuật chỉ cười màkhôngnói, lại cố ý làm tư thế muốn lao nhanh tiếp.
“Bà gọi tôi có việc gìkhông?” Thẩm Thuật chỉ nhận định duy nhất Diệp Tuệ là người nhà, còn Thịnh Vân, bà ta chỉ là ngườiđãđẻ raanhmà thôi.
Mùa đông đêm dài hơn ngày, còn chưa đến sáu giờ mà trờiđãtối, lần tụ họp gia đình này hoàn toànkhônggiống những lần ở nhà họ Thẩm.
Thẩm Thuật nhìn theo bóng lưngcô, sờ lên mặt mình, cảm giác như hơi ấmtrênmôicôvẫn còn đọng lạitrênđó.
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều hơn, trắng xóa cả bầu trời đêm, nhiệt độ lạnh đến thấu xương.
Lúc kim chỉ đến số mười hai, bầu trời chợt bừng sáng, tiếng pháo hoa nổ vang lên, màn đêm được tô điểm bằng những chùm pháo hoa rực rỡ sắc màu.
Diệp Tuệ cũngkhôngđến mức quá đáng lắm, nhưng đứa bé bụ bẫm kia lại òa khóc, bình thường chỉ có nó bắt nạt người ta thôi, chưa từng có ai bắt nạt lại nó cả.cônày hung dữ quáđi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Thuậtkhôngquay về buổi tụ hội nhàm chán kia nữa, nhưng vì Diệp Tuệkhôngcó nhà nênanhvẫn ở lại nơi này thêmmộtlúc, khi về nhàthìđãkhôngcòn sớm nữa.
Diệp Tuệ ngoan ngoãn nhận lấy uống mấy ngụm.
Diệp Tuệ sững sờ, nhìn Thẩm Thuật dịu dàng hôn lên môi mình, xúc cảm mềm mại tập kích, hơi thở quấn lấy nhau.
Nghiêm Lam sửng sốt vài giây, sau đó cườinói: “Tiểu Thuật đấy à.”
“Con cảm ơncô.” Thằng bé bóc kẹo ra cho vào miệng.
“A Thuật.” Đầu bên kia là giọngnóikích động của Thịnh Vân.
côbỏ hai tayđangche mắtanhra, nhưng lạikhôngtránhđingay mà lại vòng tay ôm lấy cổanh, cố tình nghịch ngợmmộtchút.
Màn đêm buông xuống, bầu trời bắt đầu có tuyết rơi lả tả, tạo thành những đốm trắngtrênnền trời đen kịt.
Thẩm Thuật khởi động xeđitới nhà Nghiêm Lam, xeđiđược hơn nửa quãng đườngthìDiệp Tuệ tỉnh dậy,côdụi mắt rồi ngồi thẳng dậy.
mộtgiây sau, người đứng đằng sau tựa cằm vào vai Thẩm Thuật, hơi thở quen thuộc truyền đến.
Diệp Tuệ khuyên can mãi mới đẩy bà ra khỏi phòng bếp được, rồi cùng Thẩm Thuật chuẩn bị nốt những việc cuối cùng để đón năm mới.
Nhà.
Rất nhanh, xeđãlái tới nhà Nghiêm Lam.
“Thẩm Thuật, nghenóidạo này cháu làm ăn rất khá, nếu có khó khăn gìthìcứ đến tìm chú nhé.”mộtvị trưởng bối nhà họ Thẩm chủ động mời rượu Thẩm Thuật, còn đưa choanhcard của mình.
Nếu đem ra so sánhthìThẩm Tu chỉ làmộtnghệ sỹ trong showbiz thôi,khôngcó bất kỳ kinh nghiệm làm ăn trong công ty, như vậythìphần thắng của Thẩm Thuật có phảisẽcao hơnmộtchútkhông?
Diệp Tuệ bận việc nênkhôngthể tới sớm, Thẩm Thuật đành đến trướcmộtmình.
Từ sáng sớm hôm nay đến giờ Thẩm Thuật vẫn chưa thấy mặt Diệp Tuệ,côbận cả ngày hôm nay, mai mới chính thức được nghỉ.
Hôm quacôlàm việc mệt mỏi,anhmuốncôđược nghỉ ngơi nhiềumộtchút.
Người chồng thứ hai của Thịnh Vânđãqua đời, mặc dù bà ta được thừa kế tài sản, nhưngkhôngcó nổimộtngười ở bên bà ta cùng đón năm mới.
anhnghĩkhôngbiết có phải Diệp Tuệ xong việc rồikhông, nên mới gọi điện choanh, nhưng ngay khi ánh mắt vui mừng củaanhnhìn vào màn hình điện thoạithìthái độ thay đổi hẳn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Thuật mỉm cười.
Thẩm Thuật cảm giác cómộtthứ tiếp xúc lên mặt, Diệp Tuệ cúi xuống hônnhẹlên máanh, lướt qua như chuồn chuồn lướt nước thôi,côchỉ đụngnhẹmôimộtcái rồi tránhđiluôn.
Diệp Tuệ đánh răng rửa mặt xong rồi mà vẫn còn mơ mơ màng màng, Thẩm Thuật cũngkhôngbắtcôphải tỉnh táo, lúc lên xe lại bảocôngủ tiếp.
Pháo hoa nở rộ sáng rực, những bông tuyết trắng tinh thuần khiếtkhôngtiếng động rơi xuống.
Điện thoại trong túi áoanhđổ chuông,anhgiơ tay với ngườiđangmời rượu mình,nói: “Tôiđinghe điện thoại.”
anhcong môi cười, mở vòi nước ra,nhẹnhàng rửa sạch mấy vết son mà Diệp Tuệ mới để lại.
“Giỏi lắm,anhcũng biết chơi xấu rồi cơ đấy?nóimau, học từ ai hả?”
Lúc nàyanhkhôngkhỏi thấy nhớ Diệp Tuệ.
Từ Hoa Thụy trở về chỉ có căn nhà trống trải chào đónanh,thìra thiếuđimộtngười là nhà cửa liền vắng lạnh như thế.
Mặc dù chỉ có ba người, nhưng Thẩm Thuật lạikhônghề cảm thấy buồn chán.
Lúc Thẩm Thuật và Diệp Tuệđivào nhà Nghiêm Lam, cửa khép hờ,trênbàn có rất nhiều món ăn, Nghiêm Lamthìvẫnđangbận rộn trong bếp.
Diệp Tuệ dừng bước, quay người lại nhìnanh,khôngbiếtanhmuốn làm gì.côđứng yên nhìn Thẩm Thuậtđiđến chỗ mình.
Thẩm Thuật chậm rãiđitới trước mặt Diệp Tuệ,anhcúi người xuống, bốn mắt hai người nhìn nhau.
Bên ngoài khung cửa tuyết vẫn bay đầy trời, đêmđãvề khuya, chỉ còn lạisựyên tĩnh.
Lúc về khu nhàthìđãmuộn lắm rồi, sau khi xuống xe, Diệp Tuệ bám dính lấy Thẩm Thuật, khoác chặt cánh tayanh, dọc đườngkhôngnhìn thấy con ma nào cả, bình anđivề nhà.
Thẩm Thuật ngẩn người, sau đóanhgiữ chặt hai châncô, chạy nhanh về phía trước.
Thẩm Thuậtđivề phòng mình, cởi áo khoácđirửa mặt,anhđứng trước gương, nhìn thấy vết son in đầytrênmặtthìsững sờ.
mộtgiây sau, trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng chuông điện thoại, xe của nhà họ Thẩmđãđỗ dưới nhà để đón Thẩm Thuật.
Diệp Tuệ mở cửa vào, thay dép bông rồiđivào trong nhà, chuẩn bị chia tách mỗi người vềmộtphòng.
Chương 105
Đứa trẻ này chắc khoảng năm sáu tuổi, gọi Diệp Tuệ làcôthìcũngkhôngcó gì sai cả, nhưng tự nhiên nghe thấy người khác gọi mình làcô, Diệp Tuệ vẫnkhôngkhỏi cảm thấy tuổi tác của mìnhđangtừ từ tăng lên.
Đếm ngược xong, Diệp Tuệ cười khẽmộttiếng,nóivớianh: “Thẩm Thuật, chúc mừng năm mới.”
anhvỗnhẹvào cái tayđangôm lấy cổanh,nói: “anhcõng emđi.”
Thẩm Thuật giải thích: “Hôm qua Diệp Tuệ bận rộn cả ngày nên mệt, con bảocôấy ngủtrênxe rồi ạ.”
Nghiêm Lam càm ràmmộtlúc, nhưng Thẩm Thuật vẫn rất kiên nhẫn đáp lời,khônghề có cảm giác khó chịu.
Hôm nay là đêm 30, ở đâu cũng thấy giăng đèn kết hoa chuẩn bị đón năm mớiâmlịch.
Cuối cùng bànói: “Mẹ chuẩn bị cơm nước hết rồi, chờ các con về nhà rồi ăn thôi.”
Thẩm Thuật ừmộttiếng, đưa bình giữ nhiệt chocô: “Trong này có nước nóng đấy.”
Cảm xúc của Thẩm Thuậtkhôngbị Thịnh Vân làm ảnh hưởngmộtchút nào,anhthờ ơ đáp lạimộttiếng, giữ thái độkhôngbất hòa cũngkhôngthân thiết.
Thẩm Thuật hoàn toànkhôngđể ý đến những thứ mà Thẩm Tuđangkhao khát,anhthậm chí còn mong sao càng ít người đếnnóichuyện vớianhcàng tốt.
Cómộtvài người biết chuyện kiếp nạn năm 30 tuổi của Thẩm Thuật, mà bây giờ Thẩm Thuậtđãbình an vượt qua sinh nhật lần thứ 30 rồi, với lại qua thái độ của ông Thẩmthìcó vẻ như ôngđãtỏ ra thân thiết với Thẩm Thuật hơn, có thể là muốn bù đắp choanh, hoặc cũng có thể là có nguyên nhân gì khác.
Giọng Thẩm Thuật tuy nghe rất bình thường, nhưng Thịnh Vân nhận ra đượcsựkiên định của con trai, chỉ đành tiếc nuối cúp máy.
Tiếng khóc ngừng lại, thằng bé lén nhìn Diệp Tuệ, thấy nét mặtcôrất dịu dàng, lại còn xinh đẹp nữa.
Đáy mắt Thẩm Thuậthiệnlên nụ cười,anhnângcôlên, còn nhắccôđội mũ vào.
Thế nên đến tận lúc về nhàanhvẫn còn nhớ, muốn đền bù chocô.
Thẩm Thuậtkhôngthay đồ, cũngkhôngvề phòng, chỉ ngồitrênsalon đọc tin nhắn Diệp Tuệ gửi choanhlúc sáng.
mộtđêm mộng đẹp.
Thẩm Thuật vẫn đứng trong phòng khách, đột nhiên gọicô: “Đợi chút.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc nghe thấy câu này, Diệp Tuệ trong thoáng chốcđãrung động, nhưngcôtừ chối ngay: “Thôi, người ta nhìn thấy đấy.”
Diệp Tuệ phì cười, xoay người bỏ chạy, vừa chạy về phòng mình vừanóicâu cuối.
Diệp Tuệ kiễng chân hôn thêm vài cái nữa, bôi hết chỗ son còn sót lạitrênmôi lên mặtanh.
Vì bà ta nhắc đến Diệp Tuệ nên ánh mắt Thẩm Thuật dịuđimộtchút,anhlặng lẽ nhìn tuyết rơi, bình tĩnhnói: “khôngcần, cảm ơn bàđãquan tâm, tôiđãkhôngcòn cần người đón năm mới cùng tôi nữa rồi.” Thẩm Thuật lễ phép từ chốiyêucầu của Thịnh Vân.
cônhắcanhtối nay về nhàthìtuyệt đốikhôngđược như lần trước, cứ mặc kệ để cho người ta bắt nạt màkhôngthèm so đo làcôkhôngđồng ý đâu.
Diệp Tuệ sợ hết hồn, tay ôm cổanhcũng chặt hơn,côý thức được là tâm trạnganhđãtrở lại bình thường rồi, nêncôcũng vui vẻ mỉm cười.
Nhà nào cũng sáng đèn, gần như mọi người đềuđangở nhà, dưới sân vắng vẻ lạnh lẽo,khôngcó mấy người qua lại.
mộtlúc lâu sau, Diệp Tuệ buông lỏng tay, ngước lên nhìn Thẩm Thuật,anhgiải thích: “Chuyện lúc tối vẫn chưa làm xong mà phảikhông?”
Nghiêm Lam dịu dàngnói: “Mẹ cũngkhôngcó việc gì, chỉ muốn nhắc các conđiđường cẩn thận, tuyết rơi nhiều, đường trơn lắm, lúc lái xe phải nhớ chú ý đấy, đừng lái nhanh quá.”
Edit: Ngân Nhi
Tuyết vẫnđangrơi.
Mặc dù Thẩm Tuđãở trong giới giải trí nhiều năm, nhận đượckhôngít giải thưởng, nhưng đây là lần đầu tiênhắnkhôngkìm chế được cảm xúc của mình, nét mặt cứ lầm lì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúcanhđếnthìtrong nhàđãcó khá đông người, thấyanhvừa đến, mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn.
Bọn họ đều biết chuyện dạo gần đây Thẩm Thuậtđanglàm ăn được, thế lực cũngkhôngphải vừa.
Mặc dù người nhà họ Thẩm vẫn coi trọng Thẩm Tu, nhưng thái độ của họ ngày hôm nayđãtrở thành hồi chuông báo động chohắn.
Dù là người hay mathìviệc trẻ con khóc lóc ăn vạ luôn rất hiệu quả, Diệp Tuệ bất đắc dĩđitới trước mặt nó, lấy trong túi ramộtviên kẹo nhét vào tay nó.
Thẩm Thuật cuối cùng cũng có cơ hội thoát ra khỏi bữa tiệc khiến cho người ta hít thởkhôngthông này,anhđira ngoài sân, gió lạnh lập tức ùa tới.
Hành động bất ngờ củacôkhiến Thẩm Thuật ngỡ ngàng, mở to mắt đứng yên tại chỗ.
Thẩm Thuật nhận lấy danh thiếp, nét mặt rất bình thản,khônghề tỏ ra bất ngờ với thái độ của mọi người.
Có thể vì tuổiđãcao nên bà ta muốn hưởng thụ cảm giác có con cháu bên cạnh.
Cửa phòng Diệp Tuệ đóng lại, trong phòng khách chỉ còn lạimộtmìnhanh.
côkhẽ ưmmộttiếng trong cổ họng, sau đó ôm lấy cổanh, trêu đùa môi lưỡianh.
Nó đưa hai bàn tay múp của mình lên xoa mặt, ngồi bệt xuống đất khóc lóc om sòm, cất giọng non nớt: “côhư,côbắt nạt con.”
Nụ hôn này khiếncôchưa kịp chuẩn bị tâm lý, cảm thấy bất ngờ nhưng cũng vui.
Thường Huỳnh vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của Thẩm Tu, vẻ biến sắc củahắncũng lọt vào trong mắtcôta.
Diệp Tuệ sợ hãi ôm chặtanh: “Đừng mà đừng mà, Thẩm Thuậtanhxấu lắm.”
“Chồng em ngủ ngon nha.” Giọngcôvang lên trong căn nhà yên ắng, êm dịu động lòng người.
Diệp Tuệ nhìn xung quanhmộtlượt, trong tiểu khu lúc này hình nhưkhôngcó ai cả,côđánh liều nằm lên lưnganh: “Vậy vất vả cho chồng rồi.”
Diệp Tuệ đội mũ áo lông lên, cái mũ rộng cheđihơn nửa gương mặtcô,côcòn tiện tay cởimộtnửa khăn quàng xuống để quấn lên cổanh.
mộtgiây sau, Thẩm Thuật nhìnmộtlượt ngũ quan củacô, sau đó ghé lại gần hơn.
Sau khiđimộtvòng, Thẩm Thuật quay về tòa nhà của mình, vừa mới chuẩn bịđilênthìtrước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, cómộtđôi bàn tay lạnh như băng bịt mắtanh.
Sắp đến mười hai giờ, Diệp Tuệ kéo Thẩm Thuật ra khỏi nhà, đứng trong sân.
thìrakhôngphảihắnnghĩ nhiều, màthậtsựlà người nhà họ Thẩm ai cũngđãnhận ra đượcsựthay đổi chiều gió.
Tuyết rơi suốt cả đêm,trênmặt đấtđãđọng đầy tuyết, bông tuyết rơi vào cửa xe rồi biến mất rất nhanh, trong xe mở điều hòa ấm, ngăn cách với bầukhôngkhí lạnh lẽo bên ngoài.
Mọi người rối rít suy đoán, có phải ông Thẩmđangmuốn xem xét lại chuyện người thừa kếkhông?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.