Tôi Có Mắt Âm Dương
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 103
Trước khi quay, Bùi Ninh thaymộtbộ váy đỏ rất đẹp, trang điểm quyến rũ, nhưng từ khicôta bắt đầu quaythìtrêngương mặt Ân Hải chưa thể nởmộtnụ cười nào.
Bùi Ninh thầm vui sướng, cái này đối vớicôta mànóithìquá đơn giản, hoa hồng có thể làm tôn lên vẻ đẹp của phụ nữ, ít nhấtcôtađãthắng được Diệp Tuệmộtphần rồi.
Rấtrõràng, Diệp Tuệđãlàm được điều đó.
Diệp Tuệ: “…”
anhấyđangmuốn gọi lại cho Thẩm Thuậtthìđúng lúc này cửa xe được mở ra, chỉmộttiếng động cũng đủ phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Diệp Tuệ lại quay về ngồi vào bàn,cômở cuốn nhật ký ra, lật luôn đến trang cuối cùng, viếtmộtdòng chữ.
Vương Xuyên, người tạm thờiđangđộc thân,mộtlòng với công việc lúc nàyđangngồi trong xe, cảm thấy thời gian trôiđisao mà chậm thế, sao Thẩm tổng mãi vẫn chưa thấy ra nhỉ.
Ấn tượng của Bùi Ninh trong lòng khán giả làsựvui tươi rạng rỡ, còn Diệp Tuệthìcho Ân Hải cảm giác là dù ở trong trạng thái nàothìcôấy cũng có thể điều khiển được.
Xem đến đây, đáy mắt Ân Hảihiệnlênsựvui mừng,anhấy ra hiệu cho nhiếp ảnh gia zoom ống kính gần hơn để chụprõđược biểu cảm của Diệp Tuệ.
Bầukhôngkhí khá căng thẳng,mộtlát sau, người sáng lập của Luxury Garden là Ân Hảiđitới,anhấykhôngpháthiệnra điều gì cả.
Mặc dùanhkhônghiểu ýcô, nhưng chỉ cần nghe nhịp tim đập là cũng có thể tiết lộ gần hết tâm tình củacôrồi.
Nhìn dáng vẻ này của Thẩm tổng, cùng với giọngnóiqua điện thoại ban nãythìchắc chắn là sếp vẫn chưa ngủ, cho nênanhđâu có đánh thức sếp dậy từ trong giấc mơ đâu.
Sau khi xem Diệp Tuệ quay quảng cáo, Bùi Ninh rơi vào trầm tư.
Trước khi ra khỏi nhà,anhchợt nhớ tớimộtchuyện, quay lại hỏi Diệp Tuệ: “mộtmình em ở nhà có sợkhông?”
“Tôi chỉ xem quảng cáo thôi mà cũng khóc được đây này, hu hu hu,yêuthầmmộtngười vừa là hạnh phúc nhưng cũng vừa là đau khổ, cảm động quá, đây là quảng cáo thần thánh gì hả??”
khôngbiết sau bao lâu mới kết thúc cái ôm, Thẩm Thuật nới lỏng tay ra,nóichúc ngủ ngon vớicô.
côđigiày cao gót màu trắng, nhưng da châncôcòn trắng hơn cả màu giày.
Đoạn quảng cáo của Diệp Tuệđãđạtmộttriệu lượt xem chỉ trong nửa tiếng đồng hồ, còn quảng cáo của Bùi Ninhthìchỉ bằngmộtnửa lượt xem của Diệp Tuệ.
Chương 103
Diệp Tuệ thờ ơ cười: “Tôi chờcô.”
“Tại quỹ tài chính gặp chút vấn đề ạ.” Vương Xuyênnói, “Thẩm tổng, emđãtới cửa tiểu khu nhàanhrồi.”
Ánh sángđãchuẩn bị xong, đầu tiên Diệp Tuệđitới trướcmộtcái kệ,trênkệ có rất nhiều hoa với đủ màu sắc, đỏ rực như lửa, trắng tinh như tuyết, màu tím nhã nhặn, màu xanh tươi đẹp.
Vừa rồi tâm trạng của bọn họ cũng thay đổi theo Diệp Tuệ, vui vẻ với mối tình đơn phương trong sáng củacô, căng thẳng khicômuốn tỏ tình, cuối cùng là đau lòng khi thấycôrơi lệ.
khôngđợicôkịp phản ứng,anhliền cúi người ôm lấycô, hơi thở nóng rực củaanhphả vào cổcô, lùanhẹqua taicô.
- --
Ân Hải nhìn động tác của Diệp Tuệ, khóe miệng lộ ra nụ cười,anhấyđangnóng lòng muốn xem xem Diệp Tuệsẽlàm gì tiếp theo.
Bởi vìcôtin, chỉ cầncôchăm chỉ nghiêm túc làm việcthìsẽđạt được kết quả tốt hơn những người luôn mang trong lòngsựđố kỵ.
Cùng lúc đó, chủ đề #Diệp Tuệyêuthầm# cũng trở thànhmộtđề tài rất hot, tăng hạng liên tụctrênWeibo.
Tiếng chuông vang lên mấy lần, Thẩm Thuật đành phải dừng lại để nghe máy: “Có chuyện gìkhôngthể để sáng mai rồinóisao?”
Nụ cười của Diệp Tuệ trở nên căng cứng, taycônắm chặt điện thoại, khẽ run lên, đôi mắt đen nhánhđãrưng rưng, tựa như chỉmộtgiây sau thôi là nước mắtsẽrơi xuống.
Bùi Ninhkhôngnóigì.
Thẩm Thuật cúi đầu nhìn Diệp Tuệ,anhhôn lên mái tóc dài,nhẹnhàng xoa đầucô.
Thẩm Thuật và Diệp Tuệ liếc nhaumộtcái,anhthở dài,nói: “Ừ, tôi ra ngay đây.”
Thẩm Thuật liên tục mổnhẹlên môicôtừng cái từng cái, nghiêm túc hấp thu mùi hươngtrênngườicô. Tim Diệp Tuệ đập loạn nhịp, nhắm mắt lại.
Kết quả là cả buổi tối hôm đó, cùng với sáng hôm sau, Vương Xuyên cũngkhôngđược nhìn thấy sắc mặt ôn hòa của Thẩm tổng dành cho mình.
Gì cơ? Hóa raanhđangmuốn nghe nhịp tim củacôsao?
Diệp Tuệđãquay xong, nhưng các nhân viên làm việckhôngainóigì, ống kính vẫn hướng vàocô, tầm mắt của bọn họ cũng vậy.
Các loài hoa đềukhônggiống nhau, chúng biểu đạt cho những cảm xúc khác biệt.
Bùi Ninh vừa nhìn thấy Diệp Tuệ, lại nhớ đến chuyện Diệp Tuệ là bà chủ của Hoa Thụy, sắc mặt lạnhđi, bước đến chỗcô.
Sau khi Bùi Ninh quay xong, thái độ của Ân Hải mới có chút thay đổi,anhấy nhìncôta rồi thở dàimộtcái.
Diệp Tuệ trầm tư vài giây, mởmộttrang sổ trắng ra, cầm bút lênnhẹnhàng viết mấy dòng, nét chữ thanh thoát lạirõnét.
Giọt nước mắt rơi đúng vào cánh hoa, làm nó khẽ lay động, giống nhưmộtlời chào tạm biệt với mối tình đơn phương này.
“thậtra tôiđãhy vọng rất nhiều vào Bùi Ninh, bây giờthìthất vọng quá, haizz,khôngnóinữa,đilàm fan của Diệp Tuệ đây.”
Người gọi đến là chàng traicôthầm mến,cômỉm cười ngượng ngùng, chàng trainói: “anhvừa tỏ tình vớimộtcôgái,thìracôấy cũng thíchanh.”
Ân Hải có ý đồ riêng của mình, về việc quay quảng cáo,anhấy muốn mỗi nghệ sỹsẽquaymộtchủ đề khác nhau, còn nội dung cụ thể thế nàothìanhấy muốn các nghệ sỹ tự do phát huy.
Ngay sau đó, Diệp Tuệnhẹnhàng kéoanhlại gần mình,côdựa hẳn vàoanh, đầu áp vào ngựcanh.
khônglẽ trước giờcôta đều nghĩ sai rồi sao? Tài nguyên của Diệp Tuệ đều là docôấy tự mình lấy được chứkhôngcần dựa vào Hoa Thụy.
Sếp ơi, rốt cuộcthìemđãlàm sai điều gì? Sếp cứnóiđimà! Hay em đổi nghề luôn đượckhôngsếp?
“Bọnanhđangyêunhau rồi.”
Diệp Tuệ tự động hiểu câunóicủaanhthành lát nữacôsẽmang theo hơi ấm từanhmàđingủ.
Quảng cáo mà Diệp Tuệ quayđãlàm Ân Hải có ấn tượng sâu sắc,anhấy tin rằng khi đoạn quảng cáo này được phát sóng cũngsẽchạm đến trái tim của rất nhiều người.
“Hôm nay, chàng trai mà tôiyêuthầmnóivới tôi rằng,anhấyđãcó người mình thích rồi.”
Sau khi xem xong đoạn quảng cáo của Diệp Tuệ, mọi ngườikhônghẹn mà cùng có chung suy nghĩ,thìra đây chính làyêuthầm, làm cho người ta hạnh phúc, nhưng cũng đem đến cho người ta đau khổ.
Đúng lúc nàythìchuông điện thoại kêu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thiết nghĩ nếu được giao cho chủ đềyêucuồng nhiệtthìbà Tuệ cũng thắng thôi, cứ nghĩ đếnanhThẩm là cảm xúc dạt dào ngay
Ống kính máy quay bắt trọn được từng cảm xúc dù lànhỏnhất củacô, ánh sáng lướt qua gương mặtcô, dịu dàng an tĩnh, đẹp động lòng người.
Diệp Tuệ mặt đỏ lựng, ấp úngkhôngnóinên lời, Thẩm Thuật lắng nghe nửa phút mà vẫnkhôngghép lại được mấy từcônóira lại thànhmộtcâu.
Xem đến đây, mọi người cũng bắt đầu thấy căng thẳng giốngcô, chuông điện thoại vang lên, Diệp Tuệ đứng dậy nghe máy.
Diệp Tuệ nhìn cái áo sơ mi củaanhđãbịcônắm đến nhăn nhúm, liền hỏi: “Hay là… Thay áo khácđãnhé?”
Diệp Tuệ dừng bút, nhìn về phía trước, ánh mắt tràn ngập mong đợi nhưng cũng đầy lo âu.
Mấy ngày sau, Weibo của Luxury Garden công bố hai đoạn quảng cáo, dân mạng mở quảng cáo của Bùi Ninh ra xem trước.
“Hôm nay là ngày thứ ba mươianhấy về nước, mìnhnóivớianhấy rằng thời tiết ở đây đẹp lắm…”
Tayanhđỡ lấy gáycô, tay còn lại vén tóccôra sau tai, cúi xuống hôn lên môicô, lưu luyến m*n tr*n, tựa nhưđangđợicôchủ động đáp lại.
“Diệp Tuệ đẹp muốn khóc luôn ý aaaaa!!! Có chắc đây chỉ là quảng cáo màkhôngphải phimkhông? Cảnh nào nhìn cũng đẹp mê hồn, tôi phải cài làm hình nền mới được.”
Viết xong, Diệp Tuệ đặt lên trang giấymộtbông hoa khô, thời gian trôi qua, Diệp Tuệ lại lật sang trang khác mà viết.
Vương Xuyênkhôngkhỏi có cảm giác bị sếp nhà mình ghim.
Lúc Diệp Tuệ quay, Bùi Ninhđãquan sát từ đầu đến cuối,khôngthể phủ nhậnmộtđiều là chínhcôta cũng bị cuốn theo cảm xúc của câu chuyện.
anhquay ngườiđira cửa, Diệp Tuệ lưu luyến nhìn cánh cửa chậm rãi đóng lại, trong nhà chỉ cònmộtmìnhcô.
Tất cả mọi người ở đây đều yên lặng, ai cũng hướng tầm mắt của mình về phía Diệp Tuệ.
Diệp Tuệđãthểhiệnquá xuất sắc.
Diệp Tuệ ngồi vào bàn,trênbàn cómộtcuốn sổ, bên trong có vài tờđãcó chữ, chính là nhật ký màcôviết.
Diệp Tuệ lắc đầu: “khôngạ,anhyên tâmđiđi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“anhấy lại sắp phảiđirồi, ngày mai mìnhsẽtỏ tình vớianhấy.”
Phía bên kia, Thẩm Thuật vừa vào thang máy vừa khoác áo khoác, đứngcôđơn trong thang máy,anhchỉ thấy hối hận vô cùng.
Mặt trời mọc rồi lại lặn, hoa nở đẹp nhưng cũng chóng tàn, còn tình cảm trongcôthìvẫn mãi lớn dần lênkhôngsao gạtđiđược.
“Hôm nay là ngày thứ năm mươi baanhấy về nước, mìnhnóivớianhấy là mìnhđãhọc xongmộtđiệu nhảy rồi, có dịpsẽnhảy choanhấy xem…”
Edit: Ngân Nhi
Từ gieo mầm đến khi nở hoa cần phải đợi bao lâu? Từ khi hoa tàn đến khi hóa thành cát bụisẽmất bao nhiêu thời gian?
Cho nên, sau khi suy nghĩ kĩ càng, Ân Hải mới quyết định để Bùi Ninh quay quảng cáo với hoa hồng, cũng là chủ đề phù hợp nhất với Bùi Ninh, nhưngkhôngngờ là Bùi Ninh lại làm choanhấy quá thất vọng.
Ân Hải cũngkhôngkhỏi bồi hồi,anhấy nhìn Diệp Tuệ,nói: “Diệp Tuệ,côdiễn tốt lắm, làm rung động trái tim của mọi người rồi.”
Lúccôviết nhật ký, khóe miệng luôn mang theo nụ cười, bày tỏ hết tình cảm của mình với chàng trai lên trang giấy. Lông micôrunnhẹ, ánh mắt cũng thay đổi theo từng câu chuyệncôviết về chàng trai kia.
Váy đỏ, hoa hồng, theo lý mànóithìhình ảnh về mặt thị giác của Bùi Ninh chiếm ưu thế hơn hẳn, nhưng sao Bùi Ninh lại tiếp tục để thua Diệp Tuệ vậy?
Mái tóccôhơi rối, những lọn tóc dài chui vào khe hở áo sơ mi củaanh, gãi ngứa ngựcanh.
Sau đó, Diệp Tuệ vừađivừa v**t v* những cánh hoa, động tác củacôvừa làm nổi bật màu sắc của từng loại hoa, vừa như kể cho mọi người nghe về quãng thời gianyêuthầm của mình, tựa nhưmộthạt mầm, yên lặng lớn dần lên theo năm tháng.
Diệp Tuệ thở phàonói: “Cảm ơn ạ.”
Dân mạng lại rối rít thảo luận.
Tiếng tim đập mãnh liệt lọt vào tai Diệp Tuệ,côkhẽ cười,nói: “Thẩm Thuật, timanhđập cũng nhanh ghê.”
Ánh sáng chiếu lên gương mặtcô,cômở miệngnóichuyện, nhưng ánh mắt vô cùng đau khổ, giọngcôrấtnhỏ,ẩngiấumộtcảm xúc khó tả: “Tốt quá rồi, em chúc hai người hạnh phúc nhé.”
Đúng là mỹ nhân như ngọc, thanh cao thoát tục.
rõràng đây chỉ làmộtquảng cáo thôi, nhưng bọn họ lại có cảm giác nhưđangxemmộtbộ phim, diễn viên chínhđãthểhiệnra được kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của mình.
Thẩm Thuật chậm chạp mở mắt ra, ngước lên nhìn Diệp Tuệ.
Chỉ khi chúng làm cho lòng người rung độngthìmới chứng tỏ được rằng chúng có linh hồn.
Vương Xuyên,anhThẩm chưa cắt tiền thưởng củaanhđilà còn may đấy, oan ức cái nỗi gì, hơn trăm chương rồi mà ông còn phá vợ chồng nhà người ta, em là em chỉ muốn gọt đầuanhluôn thôi, tức á)))
Diệp Tuệ và Thẩm Thuật phải cùng cố gắng đè nén cảm xúc xuống, cho nên là,sựtiếc nuối này đương nhiên phải để cho cái người tự dưng đến phá đám kia gánh chịu hết rồi.
“Ừ.” Thẩm Thuật gật đầu,anhđứng dậyđivề phòng cởi cái áo lưu lại dấu vết mờ ámđi, lấy áo sơ mi mới trong tủ ra thay.
Bùi Ninh tức giậnnói: “côchờ xem, quảng cáo này chắc chắn tôisẽlàm tốt hơncô.”
Bùi Ninh thất thểu rờiđi, tiếp theo đến Diệp Tuệ quay,cômặc váy màu xanh lam nhạt, vòng eonhỏ, ngũ quan tinh xảo.
Theo thời gian trôiđi, nhịp timcôcàng lúc càng đập nhanh hơn,côđè nén tiếng hít thở, có phần khổ sở nhìn Thẩm Thuật.
Ân Hải lại nhìn Bùi Ninh, lạnh nhạtnói: “Bùi Ninh, tôi hy vọngcôcũng có thể làm được như Diệp Tuệ, cho chúng tôi cảm nhận được tình cảm của nhân vật.”
Từ khi ra mắt đến nay, Diệp Tuệđãtrưởng thành lên nhiều, đồng thời cũng nhận về vô vàn lời khen, vìcôlàmộtdiễn viên ưu tú, xứng đáng được khán giả công nhận vàyêuthương.
Chẳng lẽ đêm hômđangngủ bịanhgọi dậy nên tức giận hả?
Gương mặt này đúng là Thẩm tổng của bọnanhrồi, nhưng mà ánh mắt lạnh lùng đáng sợ kia là sao đây?
Diệp Tuệđangxem điện thoại,trênđầu bất ngờ có tiếngnói: “Diệp Tuệ.”
Bùi Ninh đẹpthìđẹpthật, nhưng diễn xuấtkhôngcó hồn, hoa hồngcôta cầmtrêntaykhôngăn nhập gì với biểu cảm củacôta hết.
“Bùi Ninh cũng đẹp, nhưng tôikhôngcảm nhận được tình cảm củacôấy.”
Ân Hảinóirấtkhôngkhách khí: “côtừ từ suy nghĩ lại xem, phải làm thế nào mới có thể diễn sao cho đúng.”
Sau đó bọn họ lại xem quảng cáo của Diệp Tuệ, Diệp Tuệ mặc váy xanh nhạt vàđigiày cao gót trắng, màu sắc trong đoạn phim rất nhã nhặn, tạo nênmộtvẻ đẹp khác biệt.
Trước mỗi chậu hoa có đặtmộttấm ảnh, là ảnhcôchụp cùng với người con traicôyêuthầm, trong ảnh có lúccôcười, lúccôkhóc, xen lẫn hạnh phúc và khổ đau.
Viết xong, khóe miệngcônở nụ cười, nhưng nước mắt lại chảy ra.
Hô hấp của Diệp Tuệ chậm lại, toàn thân cứng đờ,khôngbiết phải làm sao.
Diệp Tuệ được Thẩm Thuật ôm trong lòng, hai người dựa sát vào nhau.
côngẩng lên nhìn, thấy ngườinóilà Bùi Ninh, Bùi Ninhnóitiếp: “côtưởngcôlấy được tài nguyên tốt là có thể thắng được tôi à?”
Ngày quay quảng cáo, Diệp Tuệ đến trường quay trước, ngồi đợimộtlúcthìBùi Ninh đến.
Vương Xuyên ngẩng lên muốn chào sếpmộttiếng, ai ngờ ngay giây đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thuật, nụ cười củaanhấyđãcăng cứng lại.
Cảm nhận được hơi ấm từ lồng ngựcanhtruyền đến,côhối hận đến mức muốn đập đầu vào tường luôn.
Thẩm Thuật cúi đầunóivào taicô: “anhnhớ emđãnóilà, chỉ cần tiếp xúc vớianhlàsẽkhôngnhìn thấy ma nữa. Vậy đểanhôm em lâumộtchút, sau khianhđóng cửa, em phải về phòngđingủ ngay nhé, nhớ chưa?”
Cảm giác thiếu thiếu cái gì đó.
Giọnganhrất dịu dàng, làm timcôrung động.
Quảng cáo của Diệp Tuệđãlàm cho nhữngcôgáicũngđangyêuthầm cảm động sâu sắc, bọn họ cũng từng phải trải qua những cảm xúc giống y như nhân vật.
“côđãtừngyêuai chưa vậy?côcó biết thế nào gọi làyêucuồng nhiệtkhông?”
Ân Hải gọi Diệp Tuệ và Bùi Ninh lại, đầu tiênanhấy nhìn Bùi Ninh,nói: “Bùi Ninh, chủ đề cho quảng cáo củacôlà tìnhyêucuồng nhiệt. Tôisẽdùng hoa hồng để làm nền cho quảng cáo củacô.”
Tay củaanhvuốt từ bả vaicôxuống, khiếncôcó thể cảm nhận đượcsựấm nóng từ bàn tayanhtruyền đến từng chútmột, sau đó cái tay ấy lạinhẹnhàng nắm lấy cổ taycô, ngón tay chạm vào chỗ mạch đập.
Hoa của Luxury Garden đều là hàng cao cấp, nhưng dù có đẹp có đắt đến đâuđinữa mà chỉ để trang tríthìcũngkhôngcó ý nghĩa gì cả.
Diệp Tuệ suy nghĩmộtchút rồi đáp: “Vâng ạ.”
Thời gian nhưđangngừng trôi, tư thế của bọn họ lúc này chính là Diệp Tuệ nắm chặt lấy tay Thẩm Thuật, cả người dựa hẳn vào lònganh.
Trong màn đêm yên tĩnh, Thẩm Thuật khẽ v**t v*, cảm nhận nhịp tim đập củacô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Thuật nhìn thẳng vào mắtcô, nghiêm túcnói: “Diệp Tuệ, tim em đập nhanh quá.”
Bùi Ninh mặc váy đỏ, tay cầm hoa hồng, hình ảnh cực bắt mắt người xem, ai cũng cảm thấy Bùi Ninh trang điểm rất đẹp, nhưng xem xong đoạn quảng cáothìkhôngđọng lại được gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bùi Ninhkhôngthể tiết lộ với bên ngoài chuyện Diệp Tuệ là bà chủ Hoa Thụy, nhưngcôtathậtsựrất ghen tỵ,khôngnóivài câuthìkhôngchịu được.
Bùi Ninh sửng sốt, Ân Hải lạinóithêmmộtcâu: “Tôiđangthấy hơi hối hận khiđãđểcômặc đồ đỏ đấy.”
Diệp Tuệ run sợ nửa giây, sau đó phản ứng lại rất nhanh,côhọc theo Thẩm Thuật, cũng nắm lấy cổ tayanh.
Sớm biết vậythìban nãycôđãbạo dạn chủ động hơn rồi, bây giờđãnửa đêm mà Thẩm Thuật lại bị gọiđi,côđànhmộtmình quay về phòng ngủ thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệp Tuệkhônghiểu tại sao Bùi Ninh lại có địch ý vớicô, ngữ điệu củacôrất lạnh nhạt: “Trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến chuyện có thể thắngcôhaykhông.”
Cáchmộtlớp áo mỏng, tim của hai người gần như áp vào nhau, nhịp tim đập cùngmộttần số.
Lúc này, Diệp Tuệđãviết xong câu cuối cùng.
Tầm mắtanhchậm rãi dời xuống, dừng lại ở cổ áo ngủ xốc xếch của Diệp Tuệ, ánh mắtanhlại dịch chuyển, nhìn sang cánh taycô.
Ân Hải lại nhìn Diệp Tuệ: “Diệp Tuệ, chủ đề củacôlàyêuthầm, khung cảnh trong quảng cáosẽđơn giản trang nhã hơn, tôisẽđưa chocôthêmmộtcuốn nhật ký làm đạo cụ.”
Nếuanhmà có năng lực tiên trithìtối nayanhđãtắt nguồn điện thoại từ sớm rồi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.