Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tôi Có Mắt Âm Dương

Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Chương 101

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 101


Trong buổi tiệc mừng sinh nhật Thẩm Thuật, Diệp Tuệđãcố ýnóivới người nhà họ Thẩm chuyện Thẩm Thuật rất giàu có, chính là muốn bọn họkhôngcoi thườnganhnữa.

Thẩm Thuật khẽ nhướn mày, thờ ơ liếc Thẩm Tumộtcái, thái độ lạnh nhạtkhôngnóinăng gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dân mạng xem xong cảnh nàythìcười như điên.

Triệu Hủythìmay là congái, có thể quang minh chính đại bám lấy Diệp Tuệkhôngđi.

Thẩm Tu nghĩ mãikhôngra, saomộtkẻ vô tíchsựnhư Thẩm Thuật lại đột nhiên phất nhanh như thế được? Chuyện này còn phát sinh sau khi Thẩm Thuật và Diệp Tuệ kết hôn,khônglẽ đúng là vì Diệp Tuệ có số vượng phu sao?

Hôm sau, các khách mờiđira khỏi căn nhà ma, ấn tượng sâu đậm nhất mà căn nhà này để lại cho bọn họkhôngphải là vì nó đáng sợ, mà là vì trong nhà có Diệp Tuệ.

Phải rồi, làm minh tinhthìkhôngđược đến mấy quán nhậu vỉa hè, Thẩm Tukhôngthể phá hỏng hình tượng, đành phải chọnmộtkhách sạn vậy.

Làm lưu lượng minh tinh nhìn quathìcó vẻ đứng đắn chỉnh tề, nhưngthậtsựcũng rất áp lực, mặc dù có fan ủng hộ, nhưng dư luậntrênmạng cũng đủ khiến cho người ta bực bội khó chịu.

Ở đâu tự nhiên lòi ramộtngười đến bắt chuyện làm quen như đúng rồi vậy? Hai người đứng trong thang máy cùng nhau quay đầu nhìn Thẩm Tu.

Kỹ năng diễn xuất củacôquá tốt, khiến cho mọi người tưởngthật, đồng loạt bị kéo vào thế giới mà Diệp Tuệ tạo ra, chỉ có Thẩm Thuật là vẫn mỉm cười quan sát.

Tống Bạch và Triệu Hủy nghe xong liền sợ hãi chạy biến khỏi chỗ Diệp Tuệ, dựa vào cùng với các khách mời khác, bọn họ đềuđãquên là ban nãy chính mình là người muốn Diệp Tuệ kể chuyện ma.

Nhân viên vệ sinh vừa mới quét dọn phòng xong, bỗng trông thấymộtngười che mặt kín bưng, thậm thà thậm thụt đứng trước mặt.

Tiểu Lưukhôngxem nổi hai người show ân ái, vội vàng quay ngườiđi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Diệp Tuệkhônghề biết là danh hiệu Diệp đại tiên của mìnhđangdần được công nhận,côđứng bên cạnh Thẩm Thuậtmộtlúc để lây chút dương khí củaanh,sựsợ hãi trong lòng cũng vơiđikhôngít.

Kim Cươngđãkhôngcòn là chàng traikhôngsợ trờikhôngsợ đất như lúc đầu nữa rồi,anhấy ôm trái tim yếu đuối của mình, run runnói: “Tuệ à, lần sau muốn dọa mathìcũng phải chào hỏimộttiếngđãchứ.”

Có thể vì nhà họ Thẩmđãngầm thừa nhận Thẩm Tu là người thừa kế, cho nên ngay từnhỏbọn họđãrất nuông chiều Thẩm Tu, mặc dù lớn lên Thẩm Tu có dấn thân vào showbizthìThẩm Sĩ cũng chưa từng quảnhắn.

Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuậtđangđứng ngay trước công tắc điện, mỉm cười vớianh, cố ý trêu chọc: “anhzai quay phim tắt đèn hộ tôi với.”

Hai ngày nay tâm trạng của Thẩm Tu cực kỳ tệ, tranh thủmộtngày rảnh rỗi,hắnliềnmộtmìnhđiuống rượu giải sầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Điều dân mạng suy đoán cũng đúngmộtnửa, con ma là bị chồng của Diệp Tuệ là Thẩm Thuật dọa chạy, coi như cũng chính là Diệp Tuệ dọa nóđi.

Con ma ở cửa sổ chị takhôngthấy, chỉ thấy mấy con ma ở phòng bên cạnh.

Thẩm Thuật quay đầu nhìn Thẩm Tu, mỉm cười nhưđangsuy nghĩ đến điều gì, tựa nhưđangmuốnnóivớihắnrằng, đừng có đoán, màykhôngthể biết đượcsựthậtđâu.

“Cổ họng tôi năm xưađãbị thương, tiếng hát chắcsẽkhôngdễ nghe đâu.”

Thẩm Thuật cúi đầu, cái mũ cheđihơn nửa gương mặtanh, lúc ởtrênxe Diệp Tuệ còn trang điểm thêm choanh, nên nhìn khác xa so với mặtthật.

Nhưng bây giờ nhìn Thẩm Thuậtđi, người ta đầu tư làm ăn thế nào mà mua được cả máy bay riêng rồi, nếu so với Thẩm Thuậtthìsố tiền mà Thẩm Tu kiếm được trong showbizthậtchẳng thấm vào đâu.

Lúc mọi ngườiđanggiữ im lặng, Kim Cương đánh bạo gọi: “Diệp Tuệ?”

Diệp Tuệ vìkhôngmuốnanhấy sợ nên có đánh chếtcôcũngkhôngchịu thừa nhận.

Thẩm Thuật tự nhiên bị chỉ điểm: “…”

Hành động ban nãy của Diệp Tuệ cũng đồng thời khiến cho dân mạng bùng nổ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Hờ hờ.”

Thẩm Tu tức giậnđivàomộtthang máy khác, chẳng buồn ăn uống gì mà về luôn.

Cho đến lúc này, Thẩm Tu mới bắt đầu biết sợ.

“Chu thiên sư, chịnóixem ban nãy ở cửa sổ có makhông?”

Tập ghi hình đầu tiên rất thành công, đạo diễn Tônmộtlần nữa cảm thấy may mắn khi mìnhđãmời Diệp Tuệ tham gia,khôngthìchưa chắc chương trìnhđãhot thế, lượt xem của tập đầu tiênđãđược hơn hai trăm triệu rồi.

hắnchỉ có thể tổng kết chuyện này bằng hai chữ: Bẽ mặt.

Đối với Kim CươngthìDiệp Tuệ còn đáng sợ hơn cả nhà ma nữa.

“Diệp Tuệ còn thay đổi cả giọngnóinữa chứ, tôi quên mất hẳn luôn người kia là Diệp Tuệ rồi,thậtsựquá dã man.”

Thẩm Tu nhìn Ngưu tổng, khách sáonói: “Ngưu tổng vàanhnày đến đây ăn tối ạ?”

Những câu hát qua giọng của Diệp Tuệ nghe vô cùng bi thương, đặc biệtcôcòn dùng giọng khàn để hát nên cực kỳ dọa người.

Đèntrêntrần được bật sáng, Diệp Tuệ trở lại bình thường, các khách mời mềm nhũn cả chân quay về bên cạnhcô, vì muốn xem xem có đúng là Diệp Tuệ bị ma nhậpkhông, Tống Bạch còn chọtcômấy cái.

“Tôithìtôi nghĩ bám lấy Tuệ Tuệ là tốt nhất, Tuệ Tuệ có thể hàngyêutrừ ma, cũng có thể tạo cho người ta cảm giác an tâm, mà ôm chị Tuệ lại thơm thơm mềm mềm nha.”

Từ trước đến nay Thẩm Tu luôn được coi là niềm hy vọng của nhà họ Thẩm, cũng là người được cả nhà quan tâm nhiều nhất.

Diệp Tuệ chỉ muốn nghiêm túc dọa mamộtlần thôi, ai ngờ lại nhận được hiệu quả ngoài mong đợi như thế, khả năng diễn củacôđãđược các bạntrênmạng công nhận, bọn họ ai cũng mong chờ bộ phim tiếp theo củacô.

Nhưngđãcó người hỏithìchị ta phải trả lời, nhưng trả lời theomộtcách khác.

Ý là cậu đừng cóđicùng, chúng tôikhôngchào đón cậu đâu.

“Ngôi nhà này có mathậtđó, tự dưng tôi thấy lạnh sống lưng quá.”

Thẩm Tu,mộtngười vô sỉ vô địch thiên hạ cứ thế xông tới bấm nút thang máy lia lịa, cửa thang máy ngay khi chỉ còn hé ramộtkhenhỏlại được mở ra.

Trong lònghắnthậtsựmuốn chửi thề,hắnđãtừng hợp tác với công ty của Ngưu tổng trongmộtbộ phim, nhưng sau lần đóthìkhônggặp mặt lần nào nữa.

Thẩm Tu chậm rãiđivào thang máy,nói: “Ngưu tổng phảikhôngạ?”

Diệp Tuệnóicó là có, cho dùkhôngcóthìanhcũngsẽbiến ra chocô, nếu Diệp Tuệnóikhôngcóthìchính làkhôngcó,anhchắc chắnsẽcùngcôxóa sạch chứng cứ.

“Cái cửa sổ mà Diệp Tuệ lau ban nãy đúng là có in hình mặt người mà.”

Ngưu tổng vẫn lịchsựtrả lời, nhưng câu đầu tiênđãvạch trần ngay ý đồ của Thẩm Tu: “Bây giờkhôngphải giờ làm việc, tôi với bạn tôi còn có chút chuyện riêng, chúng tôiđitrước đây.”

Cả buổi tối Diệp Tuệ chưa có cơ hộinóichuyện với Thẩm Thuật, lúc nàycôtranh thủnóithêm vớianhmấy câu: “Cho xinmộtánh đèn nào, kể chuyện ma mới cókhôngkhí chứ.”

Diệp Tuệ honhẹmộttiếng,nói: “Tôi biết, vậythìphạt mấy người nghe tôi hátmộtbài nhé.”

“Chắc làanhnhìn nhầm rồi.” Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật, “anhnhân viên này vẫn đứng cạnh tôi nãy giờ,anhcó nhìn thấy gìkhông?”

Các khách mời và nhân viên làm việc đềukhôngnhìn thấyrõhành động của Thẩm Thuật và Diệp Tuệ, Diệp Tuệ chuẩn bị dọa ma rồi đây, bọn họ vẫn còn chưa chuẩn bị tâm lý đâu.

Trước mắtthìchuyện Thẩm Thuật phát tài nàysẽảnh hưởng trực tiếp đến tiền đồ củahắn.

Tâm trạngcôtự dưng có phần phấn khích,côđãbị hù dọa lâu quá rồi, bây giờ đến lượtcôhù lại mọi người.

*Những câu trong tác phẩm “Tây Sương Ký”, bản dịchtrênmạng như sau: Ánh trăng loang thắm màn đêm, hoaâmthầm lặng xuân êm dịu dàng,đãđem soi ánh hào quang, sao còn chẳng thấy mặt nàng Tiên Nga?

Lạimộttiếng cười khẽ khàng vang lên, Diệp Tuệ nhếch môi nhìn rất đáng sợ,nói: “Tôi là chủ căn nhà này.”

Chuyện nàycôcũng chỉ tiện mồmthìnóithôi, nhưng đối với Thẩm Tuthìđó lại làmộtlời khẳng định cho suy đoán lúc trước củahắn.

“anhgọi tôi à?”

Triệu Hủy và Kim Cương trước khi vào giới giải tríđãlà bạn cùng lớp,côấy tranh thủ trêu chọc cậu bạn mấy câu.

Giờ phút này nhìn Diệp Tuệ khác hẳn bình thường, giọngcôkhànđinhiều, phối hợp với cử động cứng nhắc củacô, hoàn toàn biến thànhmộtcon người khác.

Thẩm Tu trơ mắt nhìn Thẩm Thuật và Ngưu tổngđivào thang máy, bên trong thang máykhôngcó ai khác cả.

Gen của nhà họ Thẩm rất tốt, ngũ quan của Thẩm Tu vốnkhôngtệ, càngkhôngcầnnóiđến Thẩm thị là chỗ dựa quá vững chắc củahắn, cho nênsựnghiệp củahắntrong giới giải trí vô cùng thuận buồm xuôi gió.

Khóe miệngđangcười của Thẩm Tu trở nên căng cứng: “Tôi chỉ đến đây tìm người thôi,khôngquấy rầy hai người nữa.”

Thẩm Thuật cười gật đầu, vợnóithế nàothìchính là thế ấy.

Thẩm Thuật thấy hơi buồn cười, môianhmím lại thànhmộtđường thẳng, nhìnđichỗ khác. Thái độ của Ngưu tổngthìtương đối khách khí và xa cách: “Thẩm Tu đấy à, lâu rồikhônggặp.”

“Tôi còn tưởng Diệp Tuệ bị ma nhậpthậtcơ, sợ quá títhìquăng điện thoạiđirồi.”

Tống Bạch, Kim Cương và mọi người theo bản năng nín thở, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Tuệ lúc nàyđãthay đổi thái độ.

Thẩm Tu bắt đầu suy nghĩ xa xôi. Bạn ư? Chẳng lẽ gần đây Thẩm Thuậtđanghợp tác với Ngưu tổng để đầu tư chomộtbộ phim nào đó?

Năng lực của Chu thiên sưkhôngtệ, nhưng chị ta cũng chỉ mởmộtnửa con mắt, có thể thấymộtnửa số quỷ, nửa còn lạithìkhôngnhìn thấy.

Diệp Tuệ lo mọi người sợ nênđãlauđilau lại cửa sổ mấy lần, đến khikhôngcòn thấy dấu vết gì mới thôi.

Diệp Tuệ ngồi lên xe bảo mẫu của mình, Thẩm Thuậtđãngồi trong xe chờcô, vừa mới lên xe,côliền cầu được khen ngợi: “Thẩm Thuật,anhthấy em giỏikhông? Bọn mình có thể coi làmộtđôi vợ chồng bắt ma rồi đấy.”

Nếu lời độc thoại nội tâm của Thẩm Tu mà bị Diệp Tuệ nghe thấythìnhất địnhcôsẽchửihắnmộttrận ra hồn. Thẩm Thuật hiền lành tốt bụng như thế, lòng dạ thâm độc ở đâu? Mưu mô thủ đoạn chỗ nào hả?

mộttiếng cười giễu cợt vang lên trongkhônggian yên ắng, khiến cho người ta sợ hãi.

Con ma ban nãy bị cửa đập vào mặt lúc nàyđanggục bên cửa sổ, nó mặc quần áo thời dân quốc, tủi thân ôm mặt, nhưng vì sợ Thẩm Thuật nênkhôngdám nhích lại gần, chỉ biết núp trong góc tường, dùng ánh mắt để lên án.

Tống Bạch và Kim Cương cùng dụi mắt, thái độ bình thản của Diệp Tuệthậtsựlàm cho bọn họ tưởng là dấu vết intrêncửa ban nãy là ảo giác của bọn họthật.

Giọngnóicủa nhân viên vệ sinh rất lạnh lùng: “thậtngại quá, thưaanh, xin hỏianhở phòng nào ạ?”

Trong lúc vô tình Diệp Tuệđãquảng cáo miễn phí cho phim của mình, nhưng bản thâncôlạikhôngbiết gì cả.

Diệp Tuệ bình tĩnh quay về ngồi bên cạnh Tống Bạch, Kim Cương làmộtđại nam nhân, cứ núpmộtchỗthìcũng ngượng, đành phải chậm rãi trở về chỗ của mình.

Diệp Tuệ giống nhưkhôngnghe thấy, mấy giây sau mới có phản ứng,côdùngmộttốc độ cực kỳ chậm, ngẩng đầu lên.

Trải quamộtbuổi tối, các khách mờiđãtrở nên thân thiết hơn, trước khi ra về, Diệp Tuệ còn trêu Kim Cương: “Nếu còn muốn nghe chuyện ma nữathìcứ đến tìm tôi nhé.”

Ngoài các khách mời rathìtoàn bộ các nhân viên làm việc cũng bị Diệp Tuệ làm cho kinh sợ, đến khicôquay về với giọngnóithậtcủa mìnhthìbọn họ mới bình tĩnh lại được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Thuậtkhôngđimộtmình, bên cạnhanhcòn cómộtngười nữa, nếu Thẩm Tukhôngnhầmthìđó là Ngưu tổng của công ty điện ảnh Quang Hòa.

Tất cả lại nằm xuống, Tống Bạch bỗng lên tiếng: “Chị Diệp Tuệ, hay là chị kể chuyệnđi?”

Thời gian ở trong căn nhà ma vẫn phải tiếp tục, Kim Cươngkhôngdám kể chuyện ma nữa, mấyhiệntượng kỳ lạ xuấthiệncũng đều tại câu chuyện củaanhấy mà ra,anhấykhôngdám liều nữa đâu.

Thế màkhôngngờ lại trùng hợp gặp được Thẩm Thuật ở đó.

Nếu so sánh với các khách mời ở đâythìDiệp Tuệ là người có kinh nghiệm đối diện với ma nhiều nhất, đừngnóilàmộtchuyện, có khinóiđến mấy ngày vẫn chưa hết chuyện đâu.

“Lầutrênstop lại hộ cái, bắt đầu lạc đề đấy hả?”

Đạo diễn nhìn nhóm khách mời gan dạ trước mắt, tự cảm thấy có phải mìnhđãmời nhầm người rồikhông? Tiếng hét chói tai đâu hả? Saokhôngcó người nào sợ run bần bật lên thế?

“Bây giờ còn ai dámnóikỹ năng diễn xuất của Diệp Tuệkhôngtốt nữakhông? Vừa nãycôấyđãlàm cho mọi người sợ phát khóc kia kìa.”

Triệu Hủyđãđắp mặt nạ xong,côấy cũngnói: “Kim Cương kể chuyệnkhôngđủ sợ nên ma nó mớikhôngchấp nhận được đấy.”

“Tôi chỉ tiệnđingang qua thôi.” Thẩm Tu nhìn Ngưu tổng rồi lại liếc sang Thẩm Thuật, “Vị này là…”

Thẩm Tu tùy tiện lên đạimộttầng, cửa thang máy mở ra,hắnchẳng biết đâu với đâu, cứ thếđira ngoài, đeo khẩu trang đội mũ kín mít.

Kim Cương yên lặng hoài nghi hai mắt mình, có thể đúng làanhđãnhìn nhầmthật.

Thẩm Thuật rất phối hợp ném chocômộtcái đèn pin cầm tay.

Khổng Giang có biết về mấy tin đồn về Diệp Tuệ, cảm thấy lời đề nghị nàykhôngtệ: “Diệp Tuệ kể chắc chắn hay hơn Kim Cương.”

khônghổ là người đạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, nét mặt của Thẩm Tu cực kỳ chânthật, ra vẻ kinh ngạc khi tình cờ gặp người quen, trongsựkinh ngạc còn có cả vui mừng nữa.

Bao nhiêu năm qua, ai cũng nghĩ chỉ có Thẩm Tuhắnlà người có khả năng thừa kế công ty, ỷ vào việc này nênhắncũng chẳng buồn quan tâm đến chuyệnđihọc kinh doanh, cứ tập trung cho giới giải trí.

Chương 101

Bây giờ Thẩm Thuậtđãkhônggiống như ngày xưa nữa,anhchẳng những có thành tựu về mặtsựnghiệp, mà mối quan hệ cũng rất rộng.

Thẩm Thuật nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của Diệp Tuệ, bất đắc dĩ mỉm cười, nghe lời tắt đènđi.

Kim Cương chẳng hiểu ra sao, nhiều bùa thế nàythìbiết dùng cái nào trước hả?

Mấy con ma trong phòng: “…” Sao lúc bọn họ lên sàn lạikhôngtạo được ảnh hưởng lớn như Diệp Tuệ chứ? Bây giờ muốn làm ma cũng khó quá.

Có thể vìđãđóng quá nhiều phim, cho nên Thẩm Tuđãsuy diễn Thẩm Thuật thànhmộtđại boss thần bí với lòng dạ thâm độc và đầy mưu mô thủ đoạn.

Ngưu tổng và Thẩm Thuật liếc nhaumộtcái, Ngưu tổngkhônggiới thiệu thân phậnthậtcủaanhmànói: “anhấy là bạn của tôi.”

“Xem ra mấy tin đồn ma quái kia đúng là có liên quan đến Diệp Tuệ,khôngthìsao hôm nay việc gì cũng toàn làcôấy đứng ra giải quyết chứ?”

Edit: Ngân Nhi

Dướisựchờ mong của mọi người, Diệp Tuệ bắt đầu kể chuyện ma.

“Diệp Tuệ đángyêuthật, cả phản ứng của Tống Bạch và Kim Cương nữa chứ, tôi cười ngã lăn xuống ghế rồi, ai tìm giúp tôi cái đầu với!”

Hát xong mấy câu, Diệp Tuệ lại cười nhạt với những khách mời lúc nàyđãsợ đến ngây người: “Xem ra mấy ngườikhôngthích nghe rồi, vậy mấy người hãy ở lại đây hầu hạ tôi suốt đờiđi.”

Nếu Thẩm Thuật cũng muốn giành lấy tập đoàn Thẩm thị,thìliệuhắnsẽcó bao nhiêu phần thắng đây?

Cả bọn thầm nghĩ, lần saukhôngthể tùy tiện bảo Diệp Tuệ kể chuyện ma được.

Kim Cương bạo dạn bước vài bước đến chỗ cửa sổ, nhưng vẫn cách xa Diệp Tuệ vài mét,anhấy chỉ vào cánh cửa vừa bị hằn vết mặt lên rồinói: “Chỗ kia ban nãyrõràng có gì đó mà?”

Diệp Tuệ lập tức hất mái tóc dài lên,nóivới bọn họ: “Ơ kìa ơ kìa ơ kìa, tôi vẫn còn chưa kể chuyện ma mà?”

Nội tâm của tên Thẩm Tu ngu ngốc này quảthậtcó thể viết thành sách luôn được rồi.

“Nếuanhsợthìcầm mấy lá bùa này cho tăng thêm lòng dũng cảmđi.” Chu thiên sư móc trong người ramộtxấp bùa nhét vào tay Kim Cương.

Kim Cương nhìn Chu thiên sư nãy giờ vẫnkhôngnóilời nào, chắc Chu thiên sư cũng phải biết chuyện gì đó chứ nhỉ.


“Ha ha ha nhìn cái mặt ngơ ngác của Kim Cương kìa! Có phải đây là lần đầu tiênanhấy nhìn thấy nhiều bùa như vậykhôngnhỉ?”

Kim Cương nhăn nhó lắc đầu: “Tuệ à, chúng ta ở trong nhà ma thôi là được rồi,côđừng bày thêm trò gì nữa.”

Thẩm Tu suýt nữa lại nghi ngờ Thẩm Thuật chính là Thẩm tổng của Hoa Thụy, nhưng nhìn Thẩm Thuậtthìthậtsựkhôngcảm thấyanhcó khí chất củamộtcon người với giá trị lên đến trăm tỷ.

“Thế mớinóiTuệ Tuệ đúng là Diệp đại tiên mà, ban nãy con ma kia nhìn thấycôấy nên sợ chạy mất rồi.”

Diệp Tuệ bật đèn pin lên, ánh sáng trắng chiếu vào gương mặtcô,côvuốtnhẹtóc mình, cúi đầu xuống.

Có nhiều bạn còn tua chậm lại đoạn ban nãy để xem rồi chụp lại màn hình, đúng là có thể nhìn thấy dấu vết intrêncửa sổ.

Nhét bùa cho Kim Cương xong, Chu thiên sư lại yên lặng lui về vị trí của mình, ngồi yên như người tàng hình.

Diệp Tuệkhôngđợi bọn họ trả lời mà hát luôn: “Nguyệt sắc dung dung dạ, hoaâmtịch tịch xuân, như hà lâm hạo phách, bất kiến nguyệt trung nhân…*”

Còn Thẩm Thuậtthìsao? Sao Ngưu tổng lại cườinóivới Thẩm Thuật như thế? Hai người còn trò chuyện rất vui vẻ, bầukhôngkhí vô cùng hài hòa.

Thẩm Thuật nghe xong câu hỏi của Diệp Tuệ,anhkhôngnóigì, chỉ cúi xuống lắc đầu, đương nhiên làanhphải đứng về phecôrồi.

Người to con nhất hội là Kim Cương lúc này trở thành người phát ngôn của cả hội: “Chúng tôikhông…khôngphải cố ý muốn quấy rầycôđâu.”

Các khách mời sợ hãi đứng bật dậy rồi chạyđi, vừa chạy vừa hô lên: “Mẹ ơi con muốn về nhà, sợ quá giời ơi!!!”

Thẩm Tukhôngtin mấy chuyện mê tín này, cả cái câu mọi ngườinóiThẩm Thuậtsẽkhôngsống quá 30 tuổihắncũng nghĩ là bịp bợm.

Kim Cương sợ đến nỗi muốn khóc luôn, người run lẩy bẩy, lắp bắp hỏi: “Tôi tôi tôi…côcôcô,côlà ai?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 101