Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 61: Nghi ngờ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 61: Nghi ngờ


Vừa nói, cô vừa kéo tay mẹ Đao vào nhà. Hai người đi tới cửa phòng Quyển Quyển, cô bé khẽ kéo hé một khe cửa rồi đưa ngón tay lên môi làm động tác "suỵt", hạ giọng thủ thỉ:

Đột nhiên, tầm nhìn thoáng chao đảo. Đến khi mở mắt ra lần nữa, trên màn hình đã xuất hiện thêm vài dòng:

Đêm ấy, Lý Bảo Bảo không được ăn món gì.

"... Không có gì." Mộ Chiếu Bạch siết chặt chiếc bút ghi âm trong tay: "Chúng ta tiếp tục đi."

"Bà xem, đây là mẹ cháu. Tối qua cha mẹ đánh nhau, mẹ cháu mệt quá nên ngủ mãi chưa dậy được." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng Lâm Phức dường như không định tiếp tục. Cậu khẽ ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế, đôi mắt nheo lại, môi cong thành một nụ cười.

Trong nhà, Lý Bảo Bảo chống cằm suy nghĩ một chút, bỗng khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhỏ nham hiểm. Chưa để mẹ Đao gọi xong, cô bé đột ngột bật cửa, nhào ra ôm chặt lấy chân bà, ngẩng gương mặt non nớt tròn trĩnh, đôi mắt long lanh ngấn lệ, thút thít gọi:

Cả hai lại khép cửa, bước rón rén tới phòng Tiểu Đao.

Mẹ Đao đứng ngoài nghe vậy thì khựng lại, hỏi: "Người lớn nhà cháu đi đâu rồi?"

"Bà ơi!"

"Mẹ, cà phê con mua cho mẹ đây." Tiểu Đao đưa túi cà phê vào tay mẹ Đao, cúi đầu nhìn Lý Bảo Bảo toàn thân cứng đờ, giọng lạnh nhạt: "Còn nhóc nữa. Gói combo đánh hội đồng 360 độ không góc c·h·ế·t nam nữ lẫn lộn mà nhóc đặt đã giao tận nơi rồi."

"Tôi?" Mộ Chiếu Bạch khựng lại rồi bình thản đáp: "Cuộc sống của tôi rất tẻ nhạt, chẳng có gì đáng nói."

"Thật phong phú, phải không?"

Lý Bảo Bảo vốn không quen biết bà nhưng điều đó chẳng ngăn cô bé thực hiện một trò trả thù vặt. Cô bé khúc khích cười, đáp:

Nghe đến đây, mẹ Đao hoàn toàn nghẹn lời. Tình tiết này, mùi vị này, sao giống hệt mấy bộ phim thần tượng não tàn mà bà vừa xem vậy trời?

"Ha, anh nghi ngờ tôi cái gì?"

Mẹ Đao sững sờ, tim nhói lên, vội đỡ lấy cánh cửa.

Lý Bảo Bảo bặm môi, mắt ngân ngấn, òa khóc.

Mộ Chiếu Bạch không ngờ, chính trong hoàn cảnh này lại bất chợt nghe thấy cái tên đội trưởng của mình. Anh không kìm được, vội hỏi dồn: "Chu Hãn nào? Kết hôn gì chứ?"

Mẹ Đao nôn nóng muốn biết ngọn ngành, vừa ngồi xuống đã hỏi ngay: "Cháu nói cháu là con gái Tiểu Đao? Sao bác chưa bao giờ nghe nó nhắc đến cháu?"

Lý Bảo Bảo, kẻ vừa huênh hoang đòi báo thù Quyển Quyển và Tiểu Đao, giờ ngẩng mặt lên, nặn ra nụ cười nịnh nọt: "Chú... chú Đao..., cháu vừa nãy chỉ đùa thôi mà."

Bà lấy điện thoại trong túi ra định gọi cho Tiểu Đao. Nhưng đường dây cứ bận mãi, đúng lúc ấy bên trong vang lên tiếng trẻ con: "Bác là ai thế? Bác tìm ai?"

Mẹ Đao lại một phen sững người. Trời đất, khốn nạn vậy sao?

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt. Trên đó ngoài văn bản vừa mở ra, còn hiện cả những tập hồ sơ bảo hiểm hôm qua. Phản ứng đầu tiên của cô là: một đứa trẻ có thể hiểu hết mấy thứ này sao?

Ngón tay cô đặt trên bàn phím, hồi lâu vẫn không gõ nổi một chữ.

"Ai đấy! Người lớn không có nhà đâu, tôi sẽ không mở cửa đâu!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lâm Phức vẫn như mọi khi, trước mặt chất đầy những bông hoa giấy sặc sỡ. Cậu ngồi sau đống hoa ấy, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, ánh mắt xuyên qua chiếc bàn dài, từng chữ một, chậm rãi hỏi: "Anh nghi ngờ tôi cái gì?"

"Cha cháu là Tiểu Đao." Lý Bảo Bảo nói rành rọt: "Mẹ cháu tên Hùng Quyển Quyển."

Quyển Quyển vừa xuất hiện đã giận đến run người:

"Trong điện thoại cậu lưu bao nhiêu cái tên... cha, mẹ, Lục Lục, Tiểu Đao, đồng nghiệp cũ..."

Ánh mắt cậu dừng trên gương mặt anh như muốn tìm kiếm điều gì đó, vừa như hoài niệm, lại vừa như đang thương tiếc một bóng hình quen thuộc ẩn sau nét tương đồng kia.

Ngay sau đó, trong đầu lại hiện lên sở thích xem phim của Lý Bảo Bảo: Đảo Kinh Hoàng, Thiên Nga Đen, và đủ loại phim kinh dị tâm lý nặng nề.

Quyển Quyển tắt hết những tài liệu khác, ánh mắt lại quay về trang văn bản ban đầu, nơi chỉ có một câu chữ nổi bật: "Ha, cậu nghi ngờ tớ điều gì?"

Cô bé ngó sang bữa cơm bên Tiểu Đao. Bốn món một canh bày đủ cả. Cô bé đưa đũa định gắp miếng móng giò thì ngay lập tức bị anh chặn giữa chừng rồi thản nhiên gắp về bỏ vào bát mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đôi mắt Lý Bảo Bảo lập tức hoe đỏ, cúi gằm mặt, lí nhí đáp: "Cha... cha chưa bao giờ muốn cưới mẹ, cũng chẳng muốn nhắc tới hai mẹ con cháu..."

"Em nói đúng, nó không ăn đòn là không được." Tiểu Đao nhấc một khúc móng giò đưa sang, đút cho Quyển Quyển, chậm rãi nói: "Điều tra xong rồi. Chính con nhóc đó là kẻ đã lén đổ nước xà phòng vào chai truyền của mẹ mình."

Lâm Phức đưa bông hoa giấy đỏ lên gần mũi, như đang khẽ ngửi hương sắc trong tưởng tượng. Đôi mắt nâu của cậu vẫn chăm chú hướng về phía Mộ Chiếu Bạch như đang ngắm nhìn một đóa hoa rực sáng giữa vùng đất thiêng. Cậu khẽ cười:

Đọc đến câu cuối, phản ứng đầu tiên của Quyển Quyển là chụp lấy điện thoại trên bàn, gọi ngay cho Tiểu Đao. Chuông chỉ kêu "tút" một tiếng, chưa kịp bắt máy, Lý Bảo Bảo đã vội đoạt lại quyền khống chế cơ thể, cuống cuồng dập máy, miệng không ngừng lầm bầm: "Đáng c·h·ế·t, đáng c·h·ế·t, đáng c·h·ế·t..."

"Hai người tên rất giống nhau." Lâm Phức trầm ngâm: "Tính cách cũng khá giống."

Trong đầu Mộ Chiếu Bạch lập tức rối loạn. Quả thật, đội trưởng đã cưới vợ ba năm trước. Còn chị gái anh... lại c·h·ế·t đúng vào thời điểm ngay trước hôn lễ ấy.

...Đây là Quan Âm Tống Tử hiển linh sao? Mới từ chùa Quan Âm về, mẹ Đao hoang mang đến độ phải hít một hơi, run run hỏi:

Ánh mắt ấy vừa lạnh vừa sắc như lưỡi đao sáng loáng treo lơ lửng trên đầu, khiến người ta chỉ nhìn thôi đã thấy run rẩy.

"Không ăn thì thôi." Tiểu Đao mặt lạnh như băng, chẳng buồn dỗ dành.

Liên tiếp mấy lần đều thất bại, cuối cùng cô bé "cạch" một tiếng ném đũa, hét: "Em không ăn nữa!"

"Cha cháu đi ra ngoài rồi, mẹ cháu đang ngủ."

Khoảnh khắc ấy, Lâm Phức nhìn anh, khóe môi từ từ nhếch lên, nụ cười đẹp đến mức gần như khó đoán. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ba năm trước, một nhóm cảnh sát kéo tới căn nhà nhỏ ở nông thôn, trong đó có cả chị gái anh." Lâm Phức nhớ lại, giọng khẽ trầm xuống: "Khi hầu hết mọi người coi tôi như kẻ điên loạn sát nhân, chỉ có chị ấy chịu ngồi nói chuyện, cho tôi cơ hội giải thích... À phải rồi, giờ chị ấy thế nào rồi?"

Rõ ràng Lý Bảo Bảo không hề chuẩn bị tinh thần để bị trừng phạt. Cô bé vừa sợ hãi, vừa cứng đầu, lại càng không muốn xin lỗi. Thế là cô bé nhắm chặt mắt, trốn biến đi, trả quyền khống chế cho Quyển Quyển.

Trong lòng thoáng run sợ, lỡ đâu là Tiểu Đao về thì sao? Cô bé rón rén nhích từng bước ra cửa, dán mắt vào mắt mèo quan sát. Nhìn thấy bên ngoài không phải Tiểu Đao, cô bé mới thở phào, rồi cao giọng gọi:

"Đáng tiếc thật..." Lâm Phức thở dài, ngón tay xoay nhẹ một bông hoa giấy màu đỏ: "Tôi còn tưởng chị ấy đã kết hôn với Chu Hãn rồi cơ."

Lý Bảo Bảo nuốt nước miếng, xoay đũa sang hướng khác, định gắp miếng đậu phụ nhưng lại bị chặn ngang. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đinh đong...

"So với tớ, chẳng phải chính cậu càng đáng ngờ hơn sao?"

Mẹ Đao sững người, bất giác lùi một bước, liếc lại số nhà trên cửa... Không sai mà? Tầng đúng, số đúng, sao lại...

"Bao năm nay, mẹ khổ lắm, ai cũng chỉ trỏ nói xấu... Nhưng may mà, mọi gian khổ cũng qua, cha chơi bời ngoài kia đủ rồi, cuối cùng cũng nhớ ra mẹ tốt thế nào..."

Mẹ Đao c·h·ế·t lặng. Trời ạ, vô trách nhiệm đến thế sao!

"Nhưng mẹ không hề trách đâu." Cô bé nói tiếp: "Ông bà ngoại có khuyên nhiều lần, mẹ vẫn không chịu bỏ cháu. Mẹ nói muốn nuôi cháu lớn, chờ đến khi cha quay đầu lại..."

Ngay lúc Lý Bảo Bảo còn định tiếp tục bi kịch, một bàn tay bất ngờ đặt lên vai cô bé.

"Cậu đã lừa tớ... giống như tất cả những kẻ khác. Không, cậu còn quá đáng hơn bọn họ. Tớ tin cậu đến thế mà cậu vừa lừa dối, vừa nghi ngờ tớ!"

"Cậu không phải nhân cách thứ hai của tớ."

"Bác tìm Tiểu Đao." Bà dịu giọng: "Bác là mẹ nó đây mà."

"Được rồi, nói dông dài thế đủ rồi, quay lại chính sự thôi. Để tôi tiếp tục kể câu chuyện của mình..."

Tiểu Đao vẫn ung dung, "rắc rắc" cắn móng giò. Một khúc móng giò bị anh gặm sạch sẽ đến trắng tinh, l**m môi một cái, tiện tay quăng xương lên bàn. Anh ngồi vắt chéo chân, dựa nửa người trên ghế, đôi mắt lạnh băng nghiêng xuống, giọng trầm trầm như búa chém từ đoạn đầu đài:

"Từ đầu tới giờ toàn là tôi kể chuyện của mình, có vẻ không công bằng lắm." Ngừng một lát, cặp mắt sáng trong của Lâm Phức dán chặt lấy anh: "Cảnh sát Mộ, hay là anh kể chút về chuyện của anh đi?"

"Đúng là con nhóc này không đánh thì chẳng biết trời cao đất dày! Trẫm tức c·h·ế·t mất! Mau đưa trẫm cái móng giò cho hạ hỏa!"

Chương 61: Nghi ngờ

"Cậu có tên đàng hoàng. Cậu không phải Angel, cũng chẳng phải Khăn Quàng Đỏ... Cậu tên là Hùng Quyển Quyển."

Một cái c·h·ế·t lặng lẽ, chỉ vì một sơ suất nhỏ trong nhiệm vụ.

Cùng lúc đó, tại nhà Quyển Quyển.

"Còn tôi thì không." Tiểu Đao đáp nhạt.

"Nhóc muốn nói dối, đó là việc của nhóc, tôi chẳng cản nổi. Nhưng nói xong thì phải chịu hậu quả. Nhớ kỹ cho tôi, bất kể nhóc mấy tuổi, đã làm sai thì phải nghiến răng mà chịu phạt!"

"Tớ giận rồi! Tớ phải trả thù cậu!"

Lâm Phức hơi nghiêng đầu: "Vậy thì kể về chuyện của Mộ Chiếu Nhu thế nào?"

"Đừng vội, cảnh sát Mộ, đừng vội..." Với gương mặt non nớt của thiếu niên, giọng điệu lại bình tĩnh chín chắn như một người trưởng thành: "Thực ra, hai chuyện ấy vốn chỉ là một... để tôi từ từ kể cho anh nghe..."

Mẹ Đao gật đầu chậm rãi, dường như đã hiểu ra đôi chút.

Ngón tay Mộ Chiếu Bạch bất giác siết chặt bút ghi âm, đôi mắt gườm gườm dán chặt cậu: "...Cậu biết chị tôi?"

"Chị ấy đã c·h·ế·t." Mộ Chiếu Bạch mặt không chút cảm xúc, thản nhiên thốt ra: "Hy sinh khi làm nhiệm vụ."

"Anh không biết sao?" Lâm Phức nhìn anh với vẻ kinh ngạc: "Ba năm trước, chị ấy đang quen một đồng đội tên Chu Hãn. Chị ấy còn cho tôi xem nhẫn, nói rằng cuối năm sẽ tổ chức hôn lễ."

"Cậu là một con người sống sờ sờ."

Thiếu niên già dặn từ sớm có lẽ chính là để chỉ những người như cô bé.

Trong phòng khách, Mộ Chiếu Bạch bất chợt chớp mắt, ngẩng đầu nhìn thiếu niên ngồi đối diện.

Trước mặt cô bé chỉ là một bát cơm trắng, ở trên cắm thẳng đôi đũa.

Tiếng chuông cửa vang lên dọa cô bé giật mình ôm chặt miệng, không dám phát ra một tiếng.

"Không." Mộ Chiếu Bạch đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt rực lửa găm thẳng vào cậu: "Về chuyện chị tôi... làm ơn kể tiếp đi."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 61: Nghi ngờ