Tôi Có Kỹ Năng Ngủ Đặc Biệt
Mộng Yểm Điện Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 54: Tiểu ác ma
Hai nhân viên y tế mặc áo blouse trắng khiêng một chiếc cáng đi ngang qua cô. Trên cáng, một người phụ nữ mặc bộ đồ ngủ trắng đang nằm, sắc mặt nhợt nhạt, cơ thể liên tục co giật.
Ngay lúc đang bối rối, một giọng nói vang lên từ phía sau: "Sao thế?"
Cùng thời điểm đó, tại bệnh viện tâm thần thành phố.
Nói đến đây, ngay cả Mộ Chiếu Bạch cũng thoáng có chút nghi hoặc. "Mô tả về cô ta rất khác nhau. Bao gồm cả mẹ ruột cậu và người còn lại sống sót, dường như mỗi người đều có cách miêu tả khác biệt. Nhưng điểm chung duy nhất là, đây là một nhân cách nữ có tính khí vô cùng nóng nảy, ý chí chiến đấu mãnh liệt, đồng thời cực kỳ bảo vệ cậu. Cô ta ra đời là để bảo vệ cậu... đến mức không ngần ngại g·i·ế·t người."
"Anh là bạn tôi. Với anh, không có gì tôi không thể nói."
Đó là vào ba năm trước.
Lần này, khi mở mắt ra, Quyển Quyển bị đánh thức bởi những tiếng ồn ào xung quanh.
Cậu im lặng với tất cả mọi người, cảnh sát cũng vậy, luật sư cũng vậy.
Người đàn ông xoa đầu cô bé rồi đi vào bếp. Khi trở lại, trên tay hắn cầm một chiếc cốc in hình gấu bông, đặt lên bàn. Hắn cầm bình nước, rót vào đó nửa cốc nước ấm.
Mực bút bi xanh, từng nét chữ nắn nót: "Chào cậu, người khác đang sống trong cơ thể tớ."
Cô không tìm thấy ấm nước nhưng lại thấy một bình nước lớn đặt trên bàn, nước bên trong đầy ắp. Một đứa trẻ tầm bảy, tám tuổi như cô bé này có thể với tới, nhưng không tài nào nhấc nổi.
"Cậu chịu nói sao?"
Một người đàn ông đang quay lưng về phía cô, đứng bên giường, treo một chai truyền dịch lên giá móc quần áo ở đầu giường. Khi treo được nửa chừng, hắn bỗng quay đầu lại. Đó là một người đàn ông mặt vuông chữ điền, đeo một cặp kính dày cộp, nhìn cô bằng một nụ cười có chút tiều tụy nhưng cũng đầy hiền lành.
Phải biết rằng, vụ án năm đó đã gây chấn động dư luận. Không biết bao nhiêu phóng viên, nhà báo, thậm chí cả những tờ tạp chí chuyên sâu về tội phạm cũng cố gắng moi móc thông tin từ miệng Lâm Phức, nhưng không một ai thành công.
Nói xong, ông nhanh chóng leo lên xe, cùng vợ rời đi.
Chỉ một lát sau, cha của thiên sứ nhỏ cũng từ trên lầu chạy xuống, nước mắt giàn giụa, bước chân luống cuống lao về phía chiếc xe.
Mộ Chiếu Bạch khẽ đóng cửa, ngồi xuống đối diện, im lặng quan sát cậu hồi lâu, rồi chậm rãi cất giọng: "Tối qua tôi đã điều tra về cậu."
Lâm Phức khẽ thở dài, nét mặt đầy tiếc nuối.
"Trời đất ơi! Lại là con nhóc đó gây họa à?"
Quyển Quyển siết chặt con gấu bông nhỏ trong tay, chậm rãi trở về phòng mình, ngồi xuống mép giường, vô thức cắn ngón tay, lẩm bẩm: "Tại sao... mình lại bị mắc kẹt trong cơ thể người khác nữa rồi?"
Quyển Quyển mở mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hóa ra cô đã ở trong cơ thể cô bé này gần một ngày rồi.
Quyển Quyển vội vàng cầm con gấu lên che mặt, thế là hắn chỉ có thể hôn vào gấu bông. Qua lớp bông mềm mại, cô khe khẽ nói: "Ngủ ngon..."
Mấy phút trôi qua, cậu chậm rãi mở miệng, giọng nói như hòa lẫn với thời gian, mang theo vẻ hoài niệm mơ hồ:
Dù nhân cách này là nữ, nhưng tuyệt đối không phải kẻ dễ đối phó.
Nụ cười đó quá đỗi xinh đẹp, như thể một vị thánh giáng trần, khiến cả thế gian rực rỡ trong ánh hào quang và những bài ca ca tụng.
Lật sang trang tiếp theo, nét chữ non nớt của một đứa trẻ hiện ra.
"Nó còn hay chạy sang nhà tôi xin ăn nữa, nhà nó đâu phải không có cơm mà ăn..."
Nếu không nhờ có một người cậu có mối quan hệ rộng, tài lực hùng hậu, cộng thêm những bằng chứng thép, có lẽ Lâm Phức đã bị tuyên án tù chung thân từ lâu.
Quyển Quyển nhận lấy, không nói lời nào, lặng lẽ uống hết.
Ánh mắt anh lướt qua những bông hoa giấy sặc sỡ trên bàn, rồi dừng lại trên người thiếu niên ngồi phía sau đó.
Nhưng hôm nay, hoàn cảnh này, con người này, tất cả như một cơn ác mộng bị đánh thức.
Lâm Phức ngước lên nhìn anh một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục gấp hoa giấy.
"Mọi chuyện xảy ra vào mùa hè ba năm trước. Khi đó, tôi vừa tròn mười lăm tuổi..."
"Phải, lại gặp nhau rồi."
"Baba đi chăm mama đây. Gấu nhỏ sẽ ở lại với con nhé."
"Những người có khuôn mặt thiên sứ, chưa chắc đã là thiên sứ thật sự."
Mộ Chiếu Bạch hơi sững người.
"Cô ta vẫn còn trong cơ thể cậu chứ?" Mộ Chiếu Bạch tò mò: "Cô ta vẫn đang bảo vệ cậu sao?"
Cô mở cặp sách, lục tìm chìa khóa nhà rồi mở cửa bước vào.
Trẻ con nửa đêm đạp chăn là chuyện thường, nhưng chẳng ai trong nhà lo cho cô bé này sao? Quyển Quyển vừa ho khẽ một tiếng, vừa trở mình ngồi dậy, nhặt chiếc chăn rơi dưới đất lên ném lại lên giường. Sau đó, cô giơ tay sờ trán, không sốt, nhưng cổ họng thì vừa khát vừa rát. Cô bắt đầu tìm nước uống.
Lâm Phức ở đây lâu đến mức bị bệnh hoang tưởng rồi sao?
Trên đường đi, cô tình cờ đi ngang một căn phòng khác, cửa không đóng hẳn, bên trong vẫn còn sáng đèn. Quyển Quyển đứng lại trước cửa, nhìn vào qua khe hở.
Sau đó, cậu quay lại đối diện với Mộ Chiếu Bạch, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, từng chữ từng chữ khẳng định: "Tôi không g·i·ế·t người."
Chương 54: Tiểu ác ma
Cậu nghiêng đầu, giọng điệu nhẹ nhàng mà chắc chắn: "Cô ấy là một con người, một con người thực sự."
Tiếng thở dài ấy giống như mất đi món bảo vật quý giá nhất trên đời, ngay cả ánh mắt cũng dần trở nên ảm đạm. Nhưng rất nhanh, cậu lại mỉm cười, khóe môi nhếch lên, ngước mắt nhìn thẳng vào Mộ Chiếu Bạch, chậm rãi nói: "Nhưng chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ tìm lại cô ấy."
Khi chạy được nửa đường, hắn bỗng quay đầu lại, nói với Quyển Quyển: "Bảo Bảo, cha đã nấu cơm xong rồi, con nhớ tự ăn nhé."
Cô siết con gấu bông chặt đến mức một vật gì đó bên trong đâm vào tay mình.
Họ vội vàng đưa bà vào xe cấp cứu.
"Lý do cậu bị giam trong bệnh viện tâm thần này... là vì ba năm trước, cậu đã g·i·ế·t người."
Nhân viên y tế đứng bên cạnh lập tức tiến lên, vẻ mặt khó chịu: "Cảnh sát Mộ, xin anh đừng kích động bệnh nhân."
Lâm Phức bị giam ba năm, nói là nhốt cậu, chi bằng nói là đang nhốt nhân cách thứ hai kia, kẻ g·i·ế·t người thực sự ẩn nấp bên trong cơ thể này.
Từ đầu đến cuối, thiếu niên Lâm Phức chưa từng nói bất cứ điều gì.
"Anh có muốn biết... ba năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
Trải nghiệm lần đó quá đỗi kinh hoàng khiến cô không bao giờ có thể quên. Nhưng thời gian dần chôn vùi mọi thứ. Cô đã cố gắng gác lại quá khứ, tiếp tục sống một cuộc đời bình thường.
Lâm Phức ngẩng đầu, đôi mắt ướt át nhìn nhân viên y tế, trông chẳng khác nào một con nai nhỏ vô tội.
"Cảnh sát Mộ."
Giữa những lời bàn tán xôn xao, Quyển Quyển im lặng bước lên tầng.
"...Không còn nữa."
Như thể đọc thấu suy nghĩ của anh, Lâm Phức bật cười: "Còn nữa, cô ấy không phải nhân cách thứ hai của tôi."
"Tôi không sao."
Hắn nhặt con gấu bông lên, đặt vào lòng cô, sau đó kéo chăn lên, nhẹ nhàng đắp kín người.
Quyển Quyển lục lọi một vòng nhưng chẳng thấy gì, đành mở cửa bước ra, đi về phía phòng khách.
Lâm Phức nghiêng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn anh, nụ cười nơi khóe môi như đang che giấu một bí mật nào đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mộ Chiếu Bạch nhíu mày.
"Bảo vệ à?" Cậu khẽ cười, nhấn mạnh từng chữ: "Tôi rất thích cách dùng từ này."
Một gia đình không giàu có, một người mẹ bệnh nặng nằm liệt giường, một con gấu bông cũ vá hai miếng. Hoàn cảnh của cô bé thiên sứ này có vẻ chẳng tốt đẹp gì, nhưng may thay, cô bé vẫn có một người bố dịu dàng và đáng tin cậy. Nếu Thượng Đế đã đóng lại một cánh cửa thì ít nhất cũng để lại một ống khói cho cô bé.
Lâm Phức đột nhiên nở một nụ cười đầy vui sướng.
Trời đã sáng hẳn. Cô vẫn ôm con gấu bông, nhưng lúc này lại đang đứng giữa một đám đông. Bộ đồ ngủ hình gấu đã bị thay bằng đồng phục mùa đông màu trắng của trường tiểu học.
Cô cứ tưởng khi mở mắt lần nữa, mình sẽ tỉnh dậy trong căn phòng quen thuộc, đi vệ sinh một chút rồi ngủ tiếp. Đợi trời sáng, cô sẽ thu dọn ít hành lý, sau đó sang nhà Lục Lục ăn sáng, ăn trưa, ăn tối. Tất nhiên, cô tuyệt đối không phải loại chỉ ăn mà không làm. Chén bát cô sẽ rửa, sàn nhà cô sẽ quét. Hơn nữa, cô còn là một "lò sưởi di động". Mùa đông, Lục Lục chỉ cần ôm cô ngủ là có thể ấm áp như ôm một con gấu bông khổng lồ. Nếu cần thiết, cô còn có thể bật dậy đánh cướp nữa cơ!
"Theo hồ sơ ghi chép... đó là một cô gái."
Ngay khi vào cửa, đập vào mắt là phòng khách. Trên tường treo một chiếc đồng hồ. Cô ngẩng đầu nhìn, bốn giờ chiều.
Lâm Phức không ngừng tay, chỉ nhẹ nhàng hỏi lại: "Và anh phát hiện ra gì?"
"Bác gái Trương, có chuyện gì vậy?"
Quyển Quyển giật mình quay đầu lại, thấy người đàn ông ban nãy không biết đã đứng phía sau mình từ lúc nào. Hắn cúi đầu nhìn cô, mỉm cười.
Từ đó về sau, Lâm Phức vẫn luôn bị giam trong bệnh viện tâm thần để điều trị. Nhẩm tính, cũng đã ba năm trôi qua.
Cô đang nằm trên giường, khoác một bộ đồ ngủ màu hồng phấn, ôm chặt một con gấu bông nhỏ trong lòng. Mỗi hơi thở đều đang run rẩy, răng va vào nhau lập cập. Cô nhìn xuống, phát hiện mình không đắp chăn.
Quyển Quyển ôm chặt con gấu bông trong lòng, thì thào: "Cũng có thể là một tiểu ác ma khoác lên vẻ ngoài thiên sứ."
Kéo khóa xuống, bên trong lộ ra một cuốn sổ nhỏ bìa xanh.
Mộ Chiếu Bạch đẩy cửa phòng tiếp khách bước vào.
Chuyện này, trước đây chỉ xảy ra đúng một lần.
Cô cũng cười với hắn, sau đó dùng giọng trong trẻo như chim non, nài nỉ: "Con khát nước, rót giúp con một cốc được không ạ?"
"Không chỉ một người. Tổng cộng năm người đã c·h·ế·t dưới tay cậu. Ngoài ra, còn một người bị thương nặng và trở thành tàn phế, người đó chính là mẹ ruột của cậu."
Lần đầu tiên trong đời, Mộ Chiếu Bạch nghe thấy một câu chuyện kỳ quặc như vậy. Nhân cách thứ hai cũng có thể mất tích sao?
"Lại gặp nhau rồi, cảnh sát Mộ."
Mộ Chiếu Bạch đan hai tay vào nhau, đặt tay lên bàn, ánh mắt sắc bén không rời khỏi Lâm Phức, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt cậu.
Quyển Quyển cúi đầu, nhìn con gấu bông rồi lướt tay dọc theo bụng nó. Sau một hồi lần mò qua lớp lông mềm mại, cô tìm thấy một chiếc khóa kéo ẩn bên trong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Có nhân chứng, có bằng chứng." Mộ Chiếu Bạch vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng: "Hai người sống sót, bao gồm cả mẹ ruột cậu, đều làm chứng rằng chính cậu là kẻ đã ra tay g·i·ế·t hại họ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ngủ ngon nhé, Bảo Bảo."
Anh dừng lại một chút, sau đó tiếp tục: "Cậu không bị tuyên án tử hình, bởi vì có rất nhiều chứng cứ cho thấy... cậu mắc chứng rối loạn đa nhân cách. Kẻ ra tay g·i·ế·t người, thay vì nói là cậu, có lẽ phải nói là một nhân cách khác trong cậu."
"Đúng là tạo nghiệp mà..."
Quyển Quyển rút cuốn sổ ra, mở trang đầu tiên. Đập vào mắt là dòng chữ do giáo viên viết tặng: "Phần thưởng cho học sinh đạt hạng nhất kỳ thi giữa kỳ Lý Bảo Bảo. Chúc em tiếp tục cố gắng!"
Đặt chiếc cốc xuống bàn, cô ngẩng đầu, liền thấy hắn đưa tay về phía mình. Quyển Quyển nhìn bàn tay to lớn ấy, chần chừ một chút rồi đặt tay nhỏ bé của mình vào đó. Bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ, dắt cô về lại phòng.
Lâm Phức chớp mắt, sau đó cụp mi xuống, dường như đang chìm vào hồi ức xa xăm.
Quyển Quyển ôm chặt con gấu bông, từ từ nhắm mắt lại.
"Uống đi, uống xong ngủ sớm nhé." Hắn dịu dàng đưa cốc nước cho cô.
Tội c·h·ế·t có thể miễn, nhưng tội sống khó thoát.
Nghe lời cáo buộc của Mộ Chiếu Bạch, Lâm Phức không giận dữ, cũng chẳng có chút hổ thẹn. Vẻ mặt cậu vẫn như cũ, nghiêm túc nhìn đối phương: "Vậy chắc hẳn anh cũng đã điều tra rõ về nhân cách thứ hai của tôi rồi chứ?"
Thế nhưng, lý tưởng thì luôn đẹp đẽ, còn thực tế lại vô cùng phũ phàng.
Ông vừa đi, những lời bàn tán xung quanh liền ồn ào hơn hẳn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cô không biết à? Vợ lão Lý đổ bệnh, nằm liệt giường. Hai vợ chồng tiết kiệm tiền, tự truyền dịch ở nhà. Ai ngờ, đứa nhóc quậy phá nhà họ lại lấy xà phòng pha vào chai truyền để thổi bong bóng. Thổi xong cũng chẳng thèm dọn, cứ thế để lại đấy. Thế là ông Lý về, cứ thế mà truyền cho vợ..."
Động tác gấp hoa của Lâm Phức khựng lại trong giây lát.
Quyển Quyển khẽ khép cửa lại, đưa tay sờ lên tường, lần mò đi đến phòng khách.
Nói rồi, hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán cô.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.