Tôi Có Kỹ Năng Ngủ Đặc Biệt
Mộng Yểm Điện Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29: Phòng đôi
Quyển Quyển quay lưng về phía hắn, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn bàn tay đang vươn đến, trong đôi mắt đen tuyền lóe lên một tia sắc lạnh.
"Không sao là tốt rồi." Quyển Quyển mỉm cười dịu dàng với hắn, trong lòng lại thoáng qua một suy nghĩ.
Tát Đinh hạ tay xuống, quay đầu lại, khuôn mặt đã trở nên vô cảm.
Hắn đang giở trò gì đây? Có phải muốn đợi cô cúi người nhặt đồ ăn rồi nhân cơ hội đánh lén cô từ phía sau không?
Nói dối, câu nào cũng là lời nói dối.
Quyển Quyển vừa định nói "Anh ngủ quên đến lú lẫn rồi à? Ai đời một ngày tự giới thiệu hai lần chứ?", lời còn chưa kịp thoát ra, cô đã khựng lại.
"..." Quyển Quyển đột nhiên không dám bước tới.
Tiếng bánh xe đột ngột dừng lại, sau đó là âm thanh chìa khóa vặn trong ổ. Không lâu sau, cánh cửa nhỏ dưới đáy cửa lớn được mở ra, một chiếc khay được đưa vào từ bên ngoài.
Trong một môi Tr**ng X* lạ và nguy hiểm, kiểu đàn ông này rất dễ khiến phụ nữ xiêu lòng.
Một phòng đôi.
Trong đáy mắt màu xanh sẫm của Tát Đinh lóe lên một tia lạnh lẽo. Hắn chậm rãi đặt tay lên vai cô.
Nhưng Quyển Quyển biết, con người thật của hắn không phải vậy.
Nếu những ngày sắp tới, anh Đao thật sự không chịu chia đồ ăn cho cô.
"Tôi không biết." Tát Đinh nuốt xuống một ngụm nước, nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi khẽ cười khổ: "Tôi ít khi giao thiệp với loại tội phạm này, trong đầu chúng nghĩ gì, tôi thực sự không đoán được."
"..." Quyển Quyển không bỏ chạy đã là may lắm rồi, còn tâm trạng đâu mà ăn nữa?
Ánh mắt cô lần nữa rơi lên gương mặt người đàn ông kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một gương mặt đàn ông bất ngờ xuất hiện ngay trước mắt, dọa cô giật mình lùi lại mấy bước, cả người dán sát vào bức tường phía trong giường.
Cô đã bị đổi sang một căn phòng khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chuyện này chắc chắn có vấn đề!
Quyển Quyển hít một hơi thật sâu, tỉnh lại từ cơn mê man.
Tát Đinh suy nghĩ một lúc, sau đó tiếc nuối lắc đầu: "Xin lỗi, chưa từng gặp."
Với mức độ thù hằn giữa cô và anh Đao trong hai ngày qua, chắc chắn anh ấy sẽ không cho cô ăn cơm mất!
Nói xong, cô trở lại giường, ôm đầu gối ngồi co lại. Mái tóc xoăn mềm mại buông xuống bờ vai, cô trông giống như một con thú nhỏ đầy cảnh giác, thỉnh thoảng lại liếc nhìn hắn.
Lại trở về như cũ rồi.
Quyển Quyển "ồ" một tiếng, cúi đầu xuống, trong lòng càng chắc chắn đây là một kẻ nói dối trơ trẽn.
Cô sẽ cướp đồ của Tát Đinh mà ăn!
Ở chung một phòng với một kẻ tâm tư khó lường như thế này, áp lực lớn quá đi mất! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu thật rồi...
Mười phút trôi qua.
"Được thôi!" Quyển Quyển cầm lấy chiếc bánh mì, lập tức cắn mất một nửa lớn, sau đó đặt phần còn lại trở lại khay: "Tôi ăn xong rồi, phần còn lại cho anh."
"Tôi cũng giống cô, đều bị bọn b·ắ·t· ·c·ó·c tóm đến đây." Tát Đinh quỳ một chân bên giường, ngước nhìn cô từ dưới lên. So với dáng vẻ áp đảo khi nhìn từ trên xuống, tư thế này dễ khiến người ta buông lỏng cảnh giác hơn. Hắn mỉm cười dịu dàng, nói: "Giới thiệu chút nhé, tôi là Tát Đinh, còn cô?"
Năm phút trôi qua.
Phòng đổi rồi, nhưng hàng xóm thì vẫn như cũ.
"Cho dù anh ta có xảy ra chuyện gì, cô cũng đừng lo." Tát Đinh nhìn cô, đôi mắt xanh sẫm như dây leo trong rừng rậm, vừa dịu dàng vừa siết chặt con mồi mà không hề gây tiếng động. Hắn xoa nhẹ mái tóc xoăn của cô, chậm rãi nói: "Tôi sẽ tìm cách đưa cô ra ngoài."
Một kẻ ngay cả một ngụm nước cũng không chịu chia cho bạn gái của mình, giờ lại sẵn lòng chia thức ăn với cô?
Khoảnh khắc đó, Quyển Quyển không kìm được mà siết chặt nắm tay, sẵn sàng tử chiến với hắn đến cùng.
Nếu không biết trước bộ mặt thật của hắn, cô suýt nữa đã bị lừa rồi.
Quyển Quyển im lặng nhìn hắn một cái, sau đó đảo mắt quan sát xung quanh.
Trên khay vẫn chỉ có một chiếc bánh mì cùng một cốc nước, ít ỏi đến đáng thương.
Cô cúi đầu nhìn vòng một căng tràn của mình, trong mắt ánh lên vẻ bất đắc dĩ.
"Đừng lo lắng." Tát Đinh đặt chiếc cốc trong tay xuống, bước đến ngồi bên cạnh cô. Lần này hắn không tùy tiện đưa tay ôm cô, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Người tốt sẽ có phúc báo, anh ta sẽ không sao đâu."
"Anh từng gặp bạn trai tôi chưa?" Quyển Quyển lại hỏi: "Anh ấy tên Tiểu Đao, cao, ánh mắt rất dữ, mặc áo khoác đen. Đúng rồi, lúc nào cũng lải nhải muốn hút thuốc, muốn ăn cơm chiên trứng."
Nếu một kẻ lừa đảo chỉ hành động khi có lợi lại sẵn sàng nghe lời cô thì chỉ có một lời giải thích mà thôi.
Nỗi lo dâng trào, nhất thời Quyển Quyển quên cả trả lời.
"Chỉ ăn thế này có đủ không?" Tát Đinh dường như không hề tức giận, hắn cầm lấy nửa chiếc bánh còn lại, đưa đến trước miệng Quyển Quyển, cười nói: "Nào, ăn thêm miếng nữa đi."
Tên lừa đảo.
Quyển Quyển khẽ run lên, hất tay hắn ra rồi nghiêng đầu nhìn hắn.
Tát Đinh hiển nhiên cũng đang rất đói, hắn cầm chiếc bánh lên, nhấp một ngụm nước rồi chậm rãi ăn, mỗi miếng đều nhai kỹ lưỡng. Thỉnh thoảng, hắn lại ngước lên nhìn Quyển Quyển, nhẹ nhàng mỉm cười.
"Đương nhiên tôi sẽ cứu cô ấy." Trên mặt Tát Đinh thoáng hiện một tia tuyệt vọng, giọng hắn trầm xuống: "Tôi chỉ hy vọng tôi còn kịp cứu cô ấy..."
Bây giờ cô không lo cho anh Đao, cô lo cho chính mình!
Ý nghĩ vừa mới định hình, bên ngoài hành lang bỗng vang lên âm thanh bánh xe lăn.
Cô đưa tay đẩy miếng bánh trở lại, lắc đầu với hắn: "Tôi đủ rồi, anh ăn đi."
Quyển Quyển khe khẽ "ừm" một tiếng.
"Tôi không sao." Tát Đinh ôm bụng, cười khổ nhìn cô.
"Mời." Tát Đinh vẫn đứng nguyên tại chỗ, tao nhã khẽ cúi người, nhường nhịn nói: "Ưu tiên phụ nữ."
Nói xong, hắn thở dài thật sâu, đan chéo mười ngón tay, áp lên trán. Toàn thân hắn toát ra vẻ thất vọng và bất lực, khiến người khác không khỏi muốn lại gần an ủi.
Cô không phải Thẩm Lục Từ, một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Quyển Quyển: "..."
Cả hai đồng thời bước đến, rồi lại đồng loạt khựng lại, quay sang nhìn đối phương.
Chương 29: Phòng đôi
"Tại sao anh lại ở đây?" Cô chống cằm lên đầu gối, hỏi hắn: "Tên b·ắ·t· ·c·ó·c vì sao lại nhốt cả hai chúng ta chung một chỗ?"
"Nếu tôi nhớ không nhầm..." Cô nhìn chằm chằm vào hắn, chậm rãi nói: "Bạn gái anh cũng bị bắt rồi đúng không? Nếu có thời gian cứu tôi, sao anh không đi cứu cô ấy?"
Nói xong, cô chăm chú quan sát nét mặt của Tát Đinh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng!" Người đàn ông giơ hai tay lên cao, khuôn mặt vô hại, nhẹ giọng trấn an: "Cô an toàn rồi, không ai làm hại cô đâu."
Dù sao thì chính hắn cũng đã nói, nếu chỉ có một người được sống thì tất nhiên chính bản thân phải là người sống sót. Nhưng cô cũng không phải loại độc ác, cướp hai phần ba, chừa lại một phần ba cho hắn sống.
Dịu dàng, chu đáo, nhường nhịn, đáng tin cậy, lịch thiệp.
"Đồ ăn có hơi ít." Hắn tiếc nuối nhìn lướt qua khay thức ăn, sau đó nâng đôi mắt xanh sẫm, dịu dàng nhìn Quyển Quyển: "Cùng ăn đi."
Đáng thương cho Tát Đinh quỳ mãi dưới đất mà chẳng ai đoái hoài. Cuối cùng, hắn đành tự đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Quyển Quyển. Một tay hắn lặng lẽ khoác lên vai cô, kéo cô vào lòng, giọng nói trầm ấm: "Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ... Hự!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quyển Quyển đứng im bất động cho đến khi Tát Đinh tự mình bước tới, cúi xuống bưng khay đồ ăn lên, rồi mang đến trước mặt cô.
Quyển Quyển đang phiền lòng, phản xạ tự nhiên thúc khuỷu tay vào ngực hắn một cú. Đánh xong rồi, cô mới như bừng tỉnh từ giấc mộng, quay đầu nhìn hắn: "Tôi là Hùng Quyển Quyển. Anh không sao chứ?"
Cô cũng chẳng có tiền bạc để mua chuộc một kẻ như hắn.
Trong phòng có giường, có sô pha, có cả TV, còn kèm theo một nhà vệ sinh. Tuy vẫn cũ kỹ, mạng nhện giăng đầy, nhưng so với căn phòng trước thì tốt hơn nhiều. Ít nhất, cô không cần lo lắng đến chuyện tè ra quần nữa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.