Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 49: Tất Cả Là Do Cậu!
Trong lòng của cậu nghĩ rằng t·ai n·ạn lần này chính là do cậu gây ra. Nếu như hệ thống không xuất hiện, nếu như cậu thật sự c·hết đi ở kiếp trước, thì chẳng phải gia đình cậu đã có thể sống êm ấm và hạnh phúc.
Ông đưa tay đặt lên hai vai của Thành rồi nhìn thẳng mắt cậu nói: “Thầy biết cú sốc lần này rất lớn, nhưng em không thể vì thế mà từ bỏ ước mơ của mình. Nếu cha của em mà biết được thì chắc chắn sẽ rất giận em.”
Mà người làm thay đổi thời gian ở đây không ai khác chính là cậu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ở bên kia đầu dây, giọng mẹ cậu nghẹn hức hức: “Cha của con đang trong phòng c·ấp c·ứu, con đừng quá lo, mẹ tin rằng ông ấy sẽ không sao…”
Cả ba người ngồi xuống hàng ghế chờ cho đến khi bác sĩ bước ra ngoài và cho phép gia đình vào trong.
Mẹ và em trai của cậu đứng dậy ôm chằm lấy cậu, cả ba òa khóc lên. Chưa bao giờ Thành thấy mẹ cậu khóc nhiều như thế này.
Chương 49: Tất Cả Là Do Cậu!
Qua ba ngày, sau khi mọi thứ dần ổn định. Thành cất đi sự bình tĩnh của mình mà một mình bước đi ra ngoài.
Thành gục mặt xuống, nước mắt lại rơi khi nghĩ đến điều này. Nếu như cha của cậu xảy ra chuyện gì, thì cậu chính là người gián tiếp cho nguyên nhân của chuyện đó.
“Là mình, là mình, là do mình.” Thành gào lên trong thâm tâm, nước mắt rơi đầm đìa.
Cuối cùng sau hơn 6 tiếng trên xe, Thành đã đến được bệnh viện nơi cha cậu đang nằm.
Cả hai như muốn ngã gục, thứ níu lấy họ đứng vững bây giờ chính là sự mạnh mẽ để trụ lại cho cả nhà.
Lời nói của mẹ Thành khiến cho cậu c·hết lặng, giống như bản thân vừa mới bị một cơn sét đánh xuống.
Thầy Dũng nhìn thấy đôi mắt ấy thì liền buồn sầu. Ngày xưa khi nhắc đến trái bóng, mắt của Thành đều như ngôi sao phát sáng trên bầu trời đêm. Cũng vì ánh mắt ấy mà ông khao khát dẫn dắt cậu trên con đường bóng đá, còn bây giờ đây, ngôi sao ấy đã bị một đám mây u tàn che lắp.
Cậu ngơ ra vài giây cho đến khi lấy lại chút ý thức liền chạy vọt liều mạng đến chỗ của thầy Dũng. Chỉ có hơn mấy trăm mét mà không biết cậu đã vấp ngã biết bao lần.
“Thầy, em nghĩ về việc đá bóng sẽ tạm gác lại.” Thành ảm đạm đáp với đôi mắt vô hồn.
Thành mở miệng không ra khuôn, lắp bắp hỏi lại: “Mẹ… mẹ nói gì cơ?”
Gia đình của Thành chỉ ở mức khá giả nên số tiền giành dụm cũng không lớn. Mà chi phí c·ấp c·ứu, giường bệnh của cha Thành đã khiến tình hình tài chính của cả nhà đi vào kiệt quệ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thành gạt tay thầy Dũng ra, ngấn lệ nói: “Thầy không hiểu đâu, nếu như không có bóng đá thì cha em đã không gặp t·ai n·ạn.”
Dứt lời, Thành lại ủ rủ bước đi như một thây ma lạc lõng.
Cậu lập tức chạy vào trong cho đến khi nhìn thấy mẹ và em trai của mình đang đợi bên ngoài phòng hồi sức.
Bác sĩ nhẹ gật đầu, ông nói thêm: “Đúng là như vậy, tuy tỉ lệ thực sự là hi hữu nhưng rất nhiều trường hợp trên thế giới vẫn có thể tỉnh lại, gia đình hãy cố gắng.”
…
Thành buông điện thoại xuống, chiếc điện thoại rơi trên mặt đất từng tiếng “rốp rốp” nứt vỡ, nhưng đó cũng là âm thanh bây giờ của trái tim cậu.
“Reng…reng…” Tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Thành lập tức bắt máy ngay khi người gọi đến là mẹ của cậu.
Trong mấy ngày này, cậu đã cố tỏ ra trưởng thành và mạnh mẽ để gánh vác gia đình về quỹ đạo ổn định.
Do chỉ có hai người được vào nên chỉ có Thành và mẹ cậu, em trai sẽ đợi ở ngoài.
Bác sĩ hiểu được tâm trạng của hai người, thương tiếc nói: “Anh nhà bị c·hấn t·hương nặng vùng đầu, tuy hiện tại đã không còn nguy hiểm tính mạng, nhưng…”
“Thành, con thật sự có thể bỏ được bóng đá sao?” Mẹ của Thành mở miệng nhắc lại lần nữa, đầu tóc bà lúc này bù xù, toàn thân ốm yếu vô lực, quầng mắt thâm đen cùng những nếp nhăn xâm chiếm.
Nỗi đau cứ thế nhấn chìm cả nhà.
Lúc này đây, Thành mới biết được diễn biến câu chuyện. Cha của cậu trên đường đi từ nhà bạn về thì bị một chiếc xe bán tải lạc bánh đâm thẳng vào.
Ở trên xe, Thành lúc này mới suy nghĩ đến vấn đề. Rằng kiếp trước, cha của cậu không hề x·ảy r·a t·ai n·ạn nào. Mà giờ đây lại xảy ra chuyện này thì chỉ có một lời giải thích, chính là thời gian đã bắt đầu xuất hiện thay đổi.
Bước đến vào trong phòng, nhìn thấy hình ảnh người cha, người chồng của họ băng bó đầy người, miệng ngậm ống thở oxy khiến cho cả hai đau khổ cùng cực.
Thành cũng đã bàn với mẹ cậu rằng cậu sẽ bỏ bóng đá mà đi tìm việc làm để có thể chăm sóc cha.
Kiếp trước cậu đã khiến cho gia đình cực khổ hơn năm năm trời vì bệnh tật của cậu. Kiếp này cậu lại là nguyên nhân gây ra t·ai n·ạn cho người cha của mình. Nước mắt Thành rơi từng giọt xuống, miệng mím chặt lại để không gào lên.
Ước rằng bản thân cậu c·hết đi, ước rằng hệ thống đã không xuất hiện. Tình yêu đối với trái bóng của cậu, ngay lúc này đây cũng đã bị lung lay.
Thầy Dũng nghe tin liền xuất xe chở Thành về trong đêm. Trên đường đi, ông cũng cố gắng khuyên nhũ Thành đang tràn ngập trong nước mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thành tròng mắt mở to, hai hàng nước mắt cứ thế rơi ra. Hỗn loạn và đau khổ chính là trạng thái cảm xúc hiện tại của cậu.
“Em hãy thật bình tĩnh, cha em sẽ an toàn thôi.”
Nếu như cậu thực sự c·hết đi ở kiếp trước bởi căn bệnh u·ng t·hư đó? Nếu như cậu không đảo ngược thời gian? Nếu như hệ thống không xuất hiện? Cha của cậu đã không x·ảy r·a t·ai n·ạn.
Thành không đáp, trên tay cầm chặt điện thoại để chờ cuộc gọi lại từ mẹ và em trai của cậu.
Thành đỡ bà vậy, nhìn về bác sĩ, chua xót nói: “Vậy nghĩa là… cha của tôi sẽ là người thực vật.”
Mẹ của Thành ngã xuống sàn, hai mắt thẩn thờ như vừa bị thần c·hết lấy đi linh hồn.
Tất nhiên mẹ cậu không đồng ý, nhưng với sự kiên quyết của Thành bà cũng chỉ biết nhân nhượng tạm thời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tài xế chiếc ô tô cũng b·ị t·hương nặng nhưng đã tỉnh, còn cha cậu do v·a c·hạm mạnh nên phải c·ấp c·ứu.
Bác sĩ ngập ngừng lại một vài giây rồi lại nói tiếp: “E rằng nếu muốn tỉnh lại chỉ có thể trông đợi vào kì tích.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng thật ra, cậu mới là người đau khổ nhất.
Sáng ngày hôm sau, như thói quen Thành lại đến thay cho mẹ chăm sóc cha trên giường bệnh.
Ngồi hết cả một buổi tối, Thành mới lại đi bộ về đến nhà.
Đầu dây bên kia, mẹ cậu òa khóc lên: “Cha của con gặp t·ai n·ạn, đang rất nguy hiểm, con tranh thủ về đi, có thể đây sẽ là lần cuối ta được gặp mặt ông ấy…”
Từng phút ngồi trên xe của Thành như đang ngồi trên hỏa diệm. Sự lo lắng và tự trách bao trùm cảm xúc người cậu.
Thầy Dũng thấy Thành như thế cũng là một mặt lo âu, nhưng thực sự ông không biết lúc này nên khuyên ngăn thế nào. Cú sốc này cho dù là ngay cả ông thì cũng chưa chắc đã chịu đựng được. Cảm giác mất đi người thân gia đình giống như con tim đã bị mất đi một mảnh.
Thầy Dũng nhìn theo bước chân của cậu, ánh mắt đầy luyến liếc. Nhưng ông sẽ không bỏ cuộc, cho dù việc gia nhập Benfica đã không thể nhưng ông sẽ không để Thành rời bỏ con đường bóng đá.
Em trai còn phải đi học nên việc chăm sóc chỉ có thể phụ thuộc vào hai người.
“Mẹ, tình hình của cha như thế nào rồi!” Thành hoảng quát nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.