Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: Đấu Chiến Thuật.
Nhưng Sở lại bỏ ngoài tai mấy lời đó, cậu ta phớt lờ như chẳng nghe thấy.
Trận đấu lại càng thêm khó khăn, hai bên sân khán đài thể hiện hai thái cực khác nhau, khán giả đội Cái Nước thì càng thêm phấn chấn mà hò vang chiến thắng, còn bên Đầm Dơi thì vẫn cuồng nhiệt nhưng rất yếu thế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thái Phong vẫn đang bám theo Khoa nhưng khả năng kèm cặp của cậu ta rất yếu nên Khoa vẫn giữ được sự thoải mái trong từng bước chạy với thể hình to của mình.
Nhưng điều này lại khiến cho Thái Phong không thực hiện được sở trường của mình.
Thạch Sở lấy được bóng liền bứt tốc chạy lên, khi đi qua Phạm Thành còn dư sức để mở miệng nói một câu: “Tao mới là trung tâm của đội.”
Hiệp 2 nhanh chóng bắt đầu, Chương và Thành theo như kế hoạch được thay vào đá vị trí sở trường của mình.
Nhưng may mắn đã mỉm cười với đội của Đầm Dơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cường và Thanh cười ngượng ngùng, tuy được khen ngợi nhưng trong lòng hai bạn trẻ vẫn còn một điểm buồn, dù gì ở độ tuổi này khát khao lớn nhất chính là được thể hiện mình, bị thay ra ở hiệp hai hiển nhiên khiến cho hai bọn nhóc gượng gạo.
Tiếp theo cậu ta chuyền banh cho tiền đạo trái thì Thạch Sở băng ra như một cơn gió “vùn vụt” cắt lấy quả bóng.
Có Chương và Thành, tinh thần của cả đội như được phất lên, các cầu thủ triển khai bóng cũng tự tin hơn nữa.
Sau đó ông quay qua nhìn Cường và Thanh để trấn an: “Hai trò hiệp một đã làm rất tốt.”
Việc thay người này khiến cho đội hình của đội Cái Nước từ 3-1-2 trở thành 3-2-1, hơn nữa đội hình cũng hạ thấp xuống hơn, mục đích hiển nhiên chính là nâng cao khả năng phòng ngự để đảm bảo chiến thắng.
“Không được, ta biết hai em rất năng nổ nhưng hai em đều đang b·ị t·hương, cho dù có ra sân cũng không đạt trạng thái tốt nhất.” Thầy Lâm phản đối ý kiến này, thực sự nếu như Chương và Thành có phong độ tốt thì ông tự tin có thể bày ra chiến thuật đối phó với đội bạn.
“Chịu được! Rồi nếu như các cậu vào trận phá toàn đội thì như thế nào hả?” Thạch Sở đứng lên trực tiếp ngăn cản, giọng nói đầy sự khó chịu.
“Đệm vương.” Kỹ năng chủ động của Thành được kích hoạt. Không bỏ lỡ cơ hội, cậu ngay lập tức thành có một cú sút trái phá xuyên thủng lưới của đối phương.
Khán giả Đầm Dơi như được cứu vớt khỏi vũng bùn ồ lên ăn mừng, có người còn nhảy tưng tưng phấn khởi.
Và hiệu quả của việc này được thể hiện rõ ràng trong hai phút sau.
Chương 18: Đấu Chiến Thuật.
Nghe thấy kế hoạch của Thành, Khoa cũng gật đầu đồng ý, bây giờ cả hai đã là bạn thân chứ không phải như ngày xưa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cú sút của Sở đi đúng hướng tiến tới khung thành nhưng lực sút của cậu lại quá yếu, thủ môn đội bạn không mấy khó khăn ôm gọn trong bóng, rồi dùng sức ném dài lên cho Thái Phong.
Dẫn về trước vòng cấm, Khoa lốp bóng lên nhưng không phải là sút mà là qua đầu của hậu vệ đội bạn với mục đích hướng bóng vào chân của Thành.
Bằng chứng là trong những phút thi đấu tiếp theo, đội Đầm Dơi nắm giữ được thế trận triển khai t·ấn c·ông nhiều chiêu bài từ tạt cánh đánh đầu, đâm trung lộ hay là xẻ nách chọc khe.
Chương hấp tấp nói: “Xin thầy để hiệp hai cho em và Thành vào đá.”
Đến giờ giải lao, trong khu họp của cả đội. Khác với sự hùng hổ, máu chiến hàng ngày, thầy Lâm lúc này đây lại trầm lặng không nói gì.
Thế là cậu có được một khoảng trống vừa ý, ngay khi cách gôn khoảng 26m, cậu kích hoạt kỹ năng “Nã Đại Bác” trái bóng như một đầu t·ên l·ửa phóng tới, nhưng tiếc thay nó lại đi chệch một chút so với khung thành.
Nhưng phút thứ 29, Thái Phong khi giữ được bóng đã qua mặt được Thành rồi dẫn bóng tiến đến trung lộ.
Đội Cái Nước sau bàn thắng này của Thành cũng thay đổi đội hình, một người khác ngoài sân được thay vào cho cậu bạn đang đá tiền đạo trái rồi giữ vai trò tiền vệ cạnh với Thái Phong.
Chương và Thành lúc này nhìn nhau một cái rồi đồng loạt giơ tay lên.
Vừa mới tình huống đầu tiên, Thành đã có điểm nhấn khi đầu trận, bên kia vẫn chưa tập trung mà không kèm sát cậu.
Thành hiển nhiên nghe thấy câu này, nhưng cậu chẳng quan tâm lắm, dù gì tuổi thật thì cậu cũng là thiếu niên 19 tuổi, không phải là lứa tuổi thích hơn thua với trẻ ranh.
Điều đó khiến cho không khí trong phòng chìm trong căng thẳng.
Quả bóng cứ vậy theo đường vòng cung dần dần hạ xuống dưới.
Tiền đạo phải của đội bạn băng vào đón bóng dẫn banh thêm hai bước rồi tung ra một cú sút trái phá.
---Phần hay ở chương sau---
Thầy Lâm thấy vậy liền hỏi: “Hai trò có ý kiến gì?”
Thủ môn đội Đầm Dơi đưa tay đỡ được bóng, nhưng chỉ là khiến bóng chệch hướng đôi chút, bóng cuối cùng vẫn nằm gọn trong cầu gôn, khiến cho tỉ số thành 3-1.
Thực sự mà nói Thái Phong đội Cái Nước quá xuất sắc và toàn diện, chỉ một tiền vệ nhưng lại có thể điều phối được thế trận của cả đội, phát động những đợt t·ấn c·ông khó đoán và bất ngờ.
Trận đấu lại bắt đầu, lúc này Khoa và Thành đã đổi vị trí cho nhau khi Khoa về đá tiền vệ trung tâm còn Thành sẽ chiếm lĩnh vị trí tiền đạo.
Cứ thế Thạch Sở dẫn bóng về phía trước, nhưng cậu ta lại không chuyền bóng cho bất cứ ai mà cứ vậy tung cú sút xa, động tác của cậu ta tương tự với Thành, rõ ràng đã quan sát và tập luyện theo Thành từ lâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lại đến ngược đội Cái Nước phản công, lần này Thái Phong lại chuyền ngắn cho tiền đạo trái.
Nhờ pha dứt điểm này mà trận đấu chỉ còn cách biệt 1 bàn với tỉ số 3-2 nghiêng về đội Cái Nước.
Thầy Lâm ở bên ngoài nhìn thấy sự thay đổi này cũng không nói gì, thật ra vai trò tốt nhất của Thành trên sân chính là tiền đạo, còn Khoa cũng có những yếu tố tạo nên một tiền vệ có khả năng t·ranh c·hấp, tì đè tốt nên việc Khoa Thành đổi chỗ cho nhau đã được ông cho phép từ rất lâu về trước.
Thầy Lâm liếc nhìn hai trò Chương và Thành một cái rồi lại thở dài một tiếng mạnh: “Haizz, được vậy, hai trò hiệp hai vào đá đi.” Đây là cách gì nhất, chỉ có hai ngôi sao là Thành cùng với Chương thì cả đội mới đủ trình độ để đối phó với đối phương.
Bằng việc phát động t·ấn c·ông, Khoa và Chương có một màn đập nhả một hai ăn ý đưa bóng dạt ra biên phải.
Thế trận của hai đội bắt đầu ở thế giằng co, Thành tuy khả năng kèm cặp còn kém nhưng cậu vẫn luôn làm tốt vai trò bá·m s·át Thái Phong khiến cho cậu ta không thể triển khai lối đá của đội một cách trơn tru.
Thành lúc này đi đến chỗ của Chương thì thầm rồi lại đến chỗ của Khoa.
Thầy Lâm bên ngoài biên quát mắng: “Sở, thầy đã nói em bao lần là hạn chế cá nhân, phối hợp đồng đội đi.”
Không có Thạch Sở cắt bóng, tiền đạo trái Cái Nước nhận được bóng liền chọc khe nhẹ vào trong vòng cấm.
Nhưng Thành cũng kiên quyết giải thích: “Thưa thầy, quả thật em và Chương chưa đảm bảo thể chất tốt nhất, nhưng một hiệp đấu thì bọn em chịu được, huống chi bên kia thể lực cũng đã suy giảm.”
Quả bóng được rơi ngay trúng chân của Khoa, ngay lập tức cậu ta đỡ bước một rồi dẫn bóng về trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương lập tức có một đường căng ngang hữu hiệu tiếc là hậu vệ đôi bạn quá nhanh đưa chân ra phất bóng lên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.