Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10: Tỏa Sáng.
Sở cúi đầu đi từng bước nặng nề về không dám nhìn đồng đội và khán giả. Huấn luyện viên đi đến vỗ vai an ủi cậu.
Đội hình mà lần này thầy Sáng mang lại không phải là 3-2-1 quen thuộc mà trở thành đội hình 2-3-1 với Nguyễn Văn Khoa làm mũi nhọn t·ấn c·ông, Minh Hùng làm tiền vệ cánh trái, Việt Chương làm tiền vệ cánh phải, còn Thành là tiền vệ trung tâm.
Đội Thới Phong là đội bắt đầu trước, mà cầu thủ thực hiện đầu tiên cũng chính là Thạch Sở, ngôi sao của toàn đội.
Trận đấu được trọng tài thổi còi bắt đầu.
Thầy Sáng tiến lên an ủi từng cậu học trò một, đặc biệt là Quốc Huy đang nằm khóc dưới sàn.
Thấy được khả năng sút của Phạm Thành, đội bạn liền quay lại đôi hình 2-1-2-1 và không dám bỏ bê Thành.
Phạm Thành cũng dâng lên nhưng giữ vị trí thấp hơn.
Đội hình này tương tự đội hình 2-3-1, nhưng đội hình lại chủ động chia hàng tiền vệ theo nhiệm vụ về t·ấn c·ông và phòng thủ. Mặc dù có sự phân định về vai trò riêng, song tất cả mọi cầu thủ đều phải tham gia vào mục đích chung của trận đấu.
Nhưng khi thực hiện cú sút, chân của Quốc Huy như bị đóng băng, trái bóng đi với lực quá yếu lại còn đi vào giữa gôn, thủ môn đội bạn dễ dàng chụp lại quả bóng ấn định kết quả.
Cụ thể, đội hình 2-1-2-1 chia 3 tiền vệ thực hiện nhiệm vụ thành 2 công 1 thủ. Nhờ vậy mà yêu cầu, công việc của cầu thủ tiền vệ theo đó được cụ thể hóa, mang tính chuyên dụng cao.
Toàn bộ áp lực đổ dồn lên Quốc Huy, người sẽ thực hiện cú sút cuối.
Lần đầu tiên giành được suất đá chính khiến cho Phạm Thành vui mừng, hóa ra đây chính là cảm giác chèo từ ghế dự bị lên ghế đá chính. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đội Phan Ngọc Hiển theo chiến thuật ban đầu đưa cầu thủ lên kèm chặt tất cả cầu thủ đối phương chỉ trừ riêng tiền vệ phòng ngự, mục đích chính là để đối phương r·ối l·oạn đội hình.
“Huy, tao tin mày sút được mà, đừng có sợ, cứ sút thẳng mặt nó cho tao.” Nguyễn Văn Khoa quát lớn.
Về ưu điểm, đội hình mang lại sự t·ấn c·ông và phòng thủ cân bằng. Tuy nhiên vì vậy lại mang đến nhược điểm có nguy cơ rủi ro khi tách ra thành nhiều hàng cầu thủ có thể dẫn đến sự thiếu liên kết, rành mạch.
Phút thứ 18, Việt Chương bằng một pha chuyền bổng vào vòng cấm, Văn Khoa lần nữa xông tới, bằng lợi thế chiều cao và khả năng bật nhảy, cậu ta dễ dàng ghi bàn.
Rất nhanh, trận đấu bắt đầu, lần này đội hình có một sự chuyển biệt lớn nhất khi mà Phạm Thành được giữ một suất đá chính với vai trò tiền vệ trung tâm.
Sự đáng sợ nhất là khi bạn gánh vác trên vai công sức của một tập thể, quyết định hết thảy mọi kết quả cho biết bao nhiêu sự cố gắng.
Các thành viên của đội Phan Ngọc Hiển đều xụ mặt xuống, cả Phạm Thành cũng là không thể giấu được tâm trạng buồn rầu, lần đầu tiên tham gia giải đấu, cậu không đặt quá nhiều hy vọng, nhưng khi nhận lấy thất bại lại có cảm giác vô cùng tệ hại.
“Ronaldo khi thất bại cũng là cảm xúc này sao? Vậy mà anh ấy vẫn đứng lên được? Thật tuyệt vời.” Phạm Thành tự nhẫm trong lòng.
Phạm Thành trực tiếp chạy đến gây áp lực cho đối phương, nhưng Phạm Thành thực sự vẫn quá kém, đối phương chỉ cần tăng tốc rồi bất ngờ hãm lại đã có thể qua mặt được cậu.
Khác với đội hình bên Phan Ngọc Hiển, Tân Khánh lần này mang đến đội hình cực kỳ đặc biệt, 2-1-2-1.
Cứ vậy cả đội đi về với thất bại.
Ngày hôm sau, Tân Thới đánh bại trường Tân Khánh để vào vòng chung kết cùng với Thới Phong.
Còn thất bại, không ai trách bạn, nhưng bạn sẽ lại luôn cảm thấy bản thân là một hòn đá nặng vài tấn.
Lượt cuối cùng cũng là lượt quyết định, đội Thới Phong vậy mà thực hiện thành công quả sút.
“Quốc Huy, bình tĩnh lại, em cứ sút như mọi ngày.” Thầy Sáng khích lệ nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng việc này khiến cho một người có khoảng trống khác.
Đứng trước cầu gôn, Thạch Sở còn chơi trò tâm lý khi nháy mắt với Quốc Huy.
Quốc Huy thở ra một hơi cố lấy lại bình tĩnh, cậu ta nhìn kỹ vào trái bóng, nhìn vào điểm chạm mà chân sẽ chạm đến.
Phạm Thành trong lòng xuất hiện một chút phức tạp, chỉ mới là một giải đấu cấp huyện thôi đã khiến cậu dâng trào cảm xúc thế này thì những giải đấu Ngoại Hạng Anh, Lali ga, World cup sẽ là cảm xúc như thế nào?
Không chuyền được bóng, tiền vệ phòng ngự đội bạn liền chỉ có thể dâng cao lên để tìm kiếm đồng đội.
Đội Tân Khánh là đội phát bóng trước, họ đưa bóng về phần sân nhà, quả bóng được luân phiên đưa qua đưa lại bởi tiền vệ phòng ngự của đội.
Trái ngược với đội Thới Phong đang hồ hởi ăn mừng thì Quốc Huy lại nằm bẹt xuống sân đấu rồi khóc ròng lên.
Nếu thành, bạn là chiến binh của đội.
Cú sút đầu tiên khiến cả đội của trường Phan Ngọc Hiển hừng hực khí thế, mà khí thế của đội Thới Phong cũng vì thế suy giảm.
Sau khi nhớ đến thần tượng của mình, cậu lại nhảy bật xuống giường rồi lấy trái bóng ra luyện tập, cậu không thể cho bản thân mình một phút giây lười biếng, cuộc đời này chính là ước mơ, không thể nào cứ thế để nó c·hôn v·ùi đi được.
Ở khoảng cách 25m lại không có ai theo kèm, kỹ năng “Nã Đại Bác” của Phạm Thành lần nữa kích hoạt, trái bóng được cậu sút với lực cực mạnh, đáng tiếc lần này cú sút lại bay chệch về hướng bên trái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyễn Văn Khoa là thành viên đầu tiên của đội thực hiện quả sút, cậu ta đã không làm mọi người thất vọng khi mà đưa quả bóng căng ngang vào góc phải khung thành.
Nhưng những lời động viên này lại có tác dụng ngược khi mà nó càng khiến cho Quốc Huy cảm giác nghẹt thở hơn.
Và hiển nhiên, trận tranh giải ba sẽ diễn ra giữa Tân Khánh và Phan Ngọc Hiển. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quay trở lại trận đấu, hai đội lần lượt tung cú sút của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng tiếc thay, khi cú sút cậu đặt xuống, trái bóng lại rơi đúng ngay vào xà ngang rồi dội ra ngoài. Khán giả đội thấy thế ồ lên thất vọng, còn khán giả đội nhà liền hào hứng cười tươi.
Nhưng đáng tiếc khi chưa đến được gần vòng cấm, Việt Chương đã thu hồi được bóng từ trong chân của cậu ta, pha phản công nhanh lập tức được tiến hành, Việt Chương phất chuyền dài sang cho Minh Hùng rồi cả hai dốc lên cao.
---Phần hay ở chương sau---
Nhìn thấy Phạm Thành gà như vậy, cậu ta liền tự tin rồi trực tiếp dẫn bóng lên cao, đội hình 2-1-2-1 lập tức thay đổi, hai tiền vệ t·ấn c·ông sẽ lại lùi xuống đảm nhiệm vị trí phòng ngự, đội hình chuyển hóa thành 2-2-2.
Nhưng dù qua mặt được, tiền vệ phòng ngự đội bạn vẫn không thể tìm thấy lối triển khai, khoảng trống duy nhất mà cậu ta có thể là trực tiếp dẫn bóng lên xem.
Sức mạnh của đội hình này hoàn toàn nằm ở vị trí tiền vệ phòng ngự, yêu cầu phải có khả năng chốt chặn và triển khai bóng tốt.
Nhưng đây chính là mục đích của thầy Sáng.
Nhận lấy thất bại khi chiến thắng đã ở trước mặt là điều tồi tệ nhất với tất cả mọi người trong chúng ta.
Việt Chương bất ngờ không đánh vào bên trong mà lại chuyền bóng cho Phạm Thành.
Hậu vệ cùng hai tiền vệ đội bạn liền phải hy sinh cho Phạm Thành mà theo sát Văn Khoa, Minh Hùng, Việt Chương.
Điều này trở nên tuyệt vời nếu như tiền vệ phòng ngự là cầu thủ giỏi kiểm soát bóng sẽ có thể phát động các đợt t·ấn c·ông hay bọc lót phòng ngự.
Chương 10: Tỏa Sáng.
Về đến nhà, Phạm Thành nằm gục xuống, tâm trạng hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày cũng không còn mà thật ra cũng là không còn thời gian để hoàn thành nó.
Cả hai cứ thế lần lượt sút, cứ tưởng chiến thắng đã đến gần thì đến lượt của Minh Hùng, cậu ta lại bắn chim ra ngoài khiến cho cuộc đấu quay lại hồi căng thẳng.
Tình yêu của cậu giành cho môn thể thao vua lại cứ thế tăng nhiều hơn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.