Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9: Về ngày nắng đẹp của cậu (3)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Về ngày nắng đẹp của cậu (3)


“Cứu tinh đến rồi, cuối cùng cũng có gió.”

Cho đến khi trước mắt cô bắt đầu mờ dần, một màn sương nước dâng lên trong mắt, bên tai lại vang lên những âm thanh khác.

Lộ Hủ đang bước đi liền dừng lại, nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.

“Đúng đấy, thật sự nóng đến mức tan chảy rồi.”

…..

Có lẽ là kiểu cô gái rất nhút nhát.

Nhưng Trình Hạo Khắc không thể dừng lại, tiếp tục cười ngửa cổ, cười đến mức không ra tiếng.

Mặt trời tháng chín vẫn còn gay gắt, nắng như thiêu đốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vài giọng nói châm chọc của mấy cô gái vang lên không xa bên tai Trần Nam.

Những giọng nói đó như những mũi kim đâm vào cơ thể cô.

Trình Hạo Khắc cười to, tay đập mạnh vào đùi, giọng nói cường điệu: “Bây giờ cậu thật sự giống như mấy em bé trong tranh năm mới, giống y hệt, thật sự làm mình cười c·h·ế·t mất, cậu nói có phải không lão Cố!”

Trình Hạo Khắc lẩm bẩm một tiếng chửi thề, cũng không dám làm càn trước mặt giáo quan, mặt đen lại, bực bội ngồi xuống.

“Đừng có ồn nữa, im lặng đi, có muốn đứng dậy tiếp tục luyện không?”

Mấy cô gái đó vẫn tiếp tục nói gì đó, cô chỉ biết cúi đầu thật thấp, cắn chặt môi không thể nói được một lời.

Mãi đến hơn mười giờ, họ mới được nghỉ ngơi.

“Đúng rồi đấy.”

Trong lớp cũng có không ít người vội vàng đứng lên can ngăn, giữ lấy Lâm Trầm Thiến đang xúc động.

Da cô trắng, hai mảng đỏ nổi bật trên mặt. Thêm vào đó, cô có khuôn mặt tròn, còn một chút mỡ ở má, khuôn mặt giống như được đánh phấn má hồng, không thể tả hết được cảm giác hài hước.

Cậu lịch sự gọi một tiếng: “Giáo quan Hàn, hình như có một nữ sinh bị cháy nắng ở mặt.”

Chương 9: Về ngày nắng đẹp của cậu (3)

“Ước gì gió mạnh hơn một chút!”

Đôi khi đội hình không thẳng hàng, họ sẽ bị phạt vài cái hít đất, hoặc có học sinh trong lớp không tuân lệnh, gây chuyện, cả lớp cũng sẽ bị phạt theo.

Cố Dương Thanh ngồi bên cạnh, kinh ngạc trợn to mắt nhìn “nữ hiệp” trước mặt, thấy cô hung hăng túm lấy cổ áo của Trình Hạo Khắc.

Nam tử hán đại trượng phu, đi bắt nạt một cô gái thì có gì hay ho đâu.

Hình như bọn họ luôn không thích cô, bắt được cơ hội liền châm biếm cô bằng giọng điệu mỉa mai.

Nhưng Trần Nam ở bên này thì đang rất khó xử, Lâm Trầm Thiến bất ngờ lao ra khiến cô không kịp phản ứng, cô vội ngẩng đầu lên, khó khăn đứng dậy kéo Lâm Trầm Thiến ra.

Giống như bây giờ, trên mặt chỉ hơi hồng, nhìn vẫn còn rất trắng, nhưng không thể che giấu những mạch máu đỏ trên mặt.

“Các em đang làm cái gì vậy!” Giáo quan Hàn nhíu mày, hét về phía đám đông trên sân tập, trả lời Lộ Hủ vài câu rồi vội vã chạy qua đó.

“Ồ, cơn gió nào thổi nam thần hạng nhất của chúng ta đến đây thế?” Trình Hạo Khắc ngẩng đầu nhìn người đang đứng đó.

Lộ Hủ nghĩ, lần sau nếu còn nhận ra cô ấy, nhất định phải nói cô ấy hãy dũng cảm lên, cứ bị bắt nạt mãi thì không hay đâu.

“Lão Lưu, cậu đừng như vậy.” Cậu vỗ vai Trình Hạo Khắc, bảo bảo cậu bớt lại.

“Trình Hạo Khắc, mày thử bắt nạt cậu ấy lần nữa xem, tao thề sẽ xử lý mày!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Mình cảm thấy khá đẹp đấy.” Có ai đó đi ngang qua cô, khẽ nói một câu.

Tất nhiên, mấy chuyện phiền toái như vậy, với cậu mỗi ngày không biết xảy ra bao nhiêu lần, từ nhỏ cậu đã không hòa hợp với bố, cũng ít gặp ông ấy. Cậu thường xuyên ở bên cạnh chú nhỏ của mình, chú cậu là cảnh sát, ngày nào cũng nghe những chuyện này, đối với cậu mà nói, có thể giúp một tay thì giúp, cũng chẳng phải việc gì to tát.

“Lâm Trầm Thiến, mày bị điên à!” Trình Hạo Khắc bị túm áo, cảm thấy mất mặt vô cùng, liền trở nên điên tiết, bắt đầu chửi rủa.

Trên sân tập, một loạt học sinh mặc đồng phục huấn luyện màu xanh đậm đứng ngay ngắn.

Lộ Hủ cười nhẹ, đầy vẻ khinh thường, gọi to một tiếng với giáo quan ở phía xa. Tống Từ Tự đứng yên nhìn gương mặt dần trở nên đen kịt của Trình Hạo Khắc, khinh bỉ liếc cậu ta một cái, rồi cùng Lộ Hủ đi về phía huấn luyện viên.

Trần Nam uống một ngụm nước, cẩn thận chạm tay vào mặt mình, chỉ khẽ chạm nhẹ mà đã đau không chịu nổi.

Lộ Hủ ngước nhìn đám đông phía xa, thấy giáo quan đã chạy đến giải quyết, cậu mới thu lại ánh mắt: “Cậu có nhịn nổi không?”

Trình Hạo Khắc hét to lên như vậy, không ít ánh mắt trong lớp đều đổ dồn về phía cô.

Bóng của cậu đổ xuống người cô, che đi ánh nắng gay gắt một lúc.

Trình Hạo Khắc ngồi đối diện cô, thấy bộ dạng của cô, suýt nữa thì cười không ngớt.

Cô nghe thấy những tiếng cười đó, cúi đầu càng thấp hơn, chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống: “Thật, thật ngại quá, mặt mình nó là như vậy, mình...”

Thỉnh thoảng có một cơn gió thoảng qua, lúc này là cứu tinh dưới ánh nắng chói chang.

Lâm Trầm Thiến không biết từ đâu xông tới, liền đá mạnh một cái vào Trình Hạo Khắc. Trình Hạo Khắc không kịp đề phòng, liền bị đá lăn ra.

Cô khó khăn chớp mắt, tự hỏi liệu có phải mình đang gặp ảo giác.

Những chiếc lá trên cây cũng bị nắng làm cho héo úa, quăn lại, mất đi sức sống, Trần Nam ngẩng đầu nhìn lên trời, không có gió, nhưng khi nhìn xa, cô có thể thấy vài lớp sóng nhiệt lơ lửng trong không khí.

Không chỉ nam sinh, mà không ít nữ sinh cũng ác ý cười nhạo theo.

Trần Nam cúi đầu xuống, nghe giọng nói liền nhận ra đó là mấy cô gái đứng gần mình trong hàng ngũ ở lễ khai giảng học sinh mới.

Cô cắn chặt răng, có lẽ là các mạch máu nhỏ bị giãn ra. Cô gặp vấn đề này từ nhỏ, chỉ cần thời tiết quá lạnh hoặc quá nóng, hai bên xương hàm sẽ đỏ lên và đau.

Gió thổi nhẹ lên má cô, nhưng cảm giác nhói đau trên mặt khiến cô không thể bỏ qua.

“Cậu gì chứ, cậu mau che lại đi, đừng dọa người khác.”

(*) Mình không hiểu tại sao ở đây tác giả lại ghi là 老刘: Lão Lưu :(((

Nghĩ đến đây, Lộ Hủ sờ sờ mũi, liếc nhìn phía xa nơi cô gái bị giáo viên và huấn luyện viên chắn kín, yên tâm thở phào.

“Không phải à, có người kỹ năng bóng rổ không ra gì, nhân cách lại còn tệ.” Tống Từ Tự lạnh lùng nói, bồi thêm một câu.

Cậu nghe thấy tiếng ồn ào của Trình Hạo Khắc từ đằng xa, vốn dĩ cậu và đám người của Trình Hạo Khắc đã không ưa nhau, không ngờ tên Trình Hạo Khắc này không chỉ kém cỏi trong bóng rổ mà nhân phẩm cũng tồi tệ như vậy.

“Tao việc gì phải xin lỗi cô ta!”

Trời xanh ngắt, không một gợn mây, chỉ có mặt trời chói lóa treo trên cao.

Cố Dương Thanh nhìn Trần Nam với vẻ ngượng ngùng, mặc dù bình thường bản thân cũng không thích cô lắm, nhưng nói một nữ sinh như thế này thật sự không ổn.

“Trần Nam, mặt cậu sao lại thành thế này? Buồn cười quá, các cậu mau nhìn mặt cậu ấy đi.”

Và không chỉ là đỏ bình thường, mà đỏ đến mức đáng sợ.

Giáo quan Hàn ngẩn ra, nhìn chàng trai điển trai trước mặt, chưa kịp hỏi gì thì quay đầu lại thấy đám học sinh trong lớp mình gần như sắp đánh nhau, từ xa đã thấy một nữ sinh túm chặt lấy nam sinh, nhiều người đứng lên can ngăn, tình thế rất căng thẳng.

Chưa kịp làm gì thêm, đằng sau liền vang lên một tiếng chửi đầy giận dữ, đủ to để truyền khắp sân tập.

“Nhưng mà cậu ngầu thật đấy, nếu mình là cô gái kia, chắc chắn mình sẽ yêu cậu ngay.” Tống Từ Tự trêu chọc.

“Ồ, anh hùng cứu mỹ nhân đấy à.” Tống Từ Tự đặt tay lên vai cậu, tỏ vẻ xem kịch vui.

Nếu hai người họ không đến kịp, e rằng cô gái đó đã khóc mất rồi.

Mỗi lớp đều được phân công một giáo quan khác nhau, có giáo quan lớn tuổi, nghiêm khắc hơn, có giáo quan trẻ, có thể đùa giỡn với học sinh.

Trình Hạo Khắc không ngồi yên được nữa, liền đứng dậy, nghiến răng: “Cậu nói vậy là có ý gì?”

“Nóng c·h·ế·t mất, vừa nóng vừa mệt, lại còn đói nữa, mình có cảm giác giờ mình có thể nuốt sống một con bò.” Cả lớp đều ngồi bệt xuống đất, ngồi la liệt trên sân.

Lớp của Trần Nam không may mắn, họ được phân cho một giáo quan khoảng ba bốn mươi tuổi, cả buổi sáng bị sắp xếp chật kín, đứng nghiêm dưới ánh nắng gay gắt.

“Thật xui xẻo, Trần Nam, cậu không thể che mặt lại được à, nhìn phát bực.” Trình Hạo Khắc không tìm được nơi trút giận, liền hướng về phía Trần Nam, người đang định ngẩng đầu lên, mắng té tát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giọng nói quen thuộc và êm dịu, chỉ hai người bọn họ nghe thấy.

Sau một buổi sáng, cô cảm thấy mình sắp kiệt sức, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, dính chặt vào cơ thể, khó chịu vô cùng. Mặt trời chiếu lên da, nóng rát như có kim chích.

Dưới đó, tiếng than vãn vang lên không ngừng.

Lộ Hủ và Tống Từ Tự đang đứng ngay cạnh Trần Nam. Cách một khoảng, Lộ Hủ ngước mắt, nhếch mày đầy thách thức, khóe môi khẽ nở một nụ cười mơ hồ, không thèm trả lời câu nói của Trình Hạo Khắc: “Có thời gian thì tập bóng cho tốt đi, cái miệng không thay cậu đánh bóng được đâu.”

“Trời ơi, Trần Nam, bây giờ cậu thực sự làm mình cười c·h·ế·t mất, giống hệt như mông khỉ ấy, có phải không!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cậu vừa cười lớn vừa không quên gọi Cố Dương Thanh.

Không ít nam sinh trong lớp nhìn Trần Nam, cười đau cả bụng:

“Nhịn không nổi, vừa rồi mình đã muốn xông lên đấm cho cậu ta một cú rồi.” Tống Từ Tự gật đầu, giả vờ giơ nắm đấm.

“Giả vờ bị say nắng được không nhỉ?”

Các giáo quan của vài lớp khác tụ tập lại, hét lên với họ, làm lắng xuống những tiếng than phiền.

Hai bên còn đang giằng co, Lộ Hủ nghe thấy tiếng phía sau, ngạc nhiên nhướng mày, Tống Từ Tự bước nhanh hơn cậu, gọi giáo quan đến.

Cô nói trong căng thẳng, không thể tránh khỏi việc bắt đầu lắp bắp, nhưng bị mấy giọng nói sắc bén ngắt lời:

Hai người từ nhỏ đến lớn đã làm chuyện này nhiều lần rồi, Lộ Hủ, tiểu tử này ít nhiều có chút tinh thần chính nghĩa, là người lịch sự, thích giúp đỡ người khác. Lâu dần hai người càng trở nên giống nhau, không chịu nổi mấy cảnh ức hϊếp người khác.

Cậu liếc nhìn người đang ngồi dưới đất, cúi đầu như một con đà điểu, rồi lặng lẽ nhìn cô một chút.

Cô vốn đã không quen bị người khác nhìn chằm chằm, lần này càng khó xử, mặt càng đỏ hơn. Cô vội cúi đầu xuống, hoảng loạn che mặt bằng tay, cảm giác đỏ lan đến cả sau cổ cô.

“Đúng đúng, sao lại có người biến thành như thế, sao lại có người trông như thế này...”

Cố Dương Thanh uống một ngụm nước lớn, quạt tay tạo gió: “Sắp c·h·ế·t mất sắp c·h·ế·t mất, đúng là huấn luyện quân sự kinh khủng.”

Lộ Hủ liếc Tống Từ Tự một cái, thật ra khi vừa rồi cậu bước đến, không nhìn rõ mặt cô gái đó, chỉ thấy cô cúi gằm đầu, cơ thể còn run lên.

Lâm Trầm Thiến không để cho cậu chút thể diện nào, tay giữ chặt lấy áo của cậu, không buông ra, giọng nói cứng rắn, nghiến răng nghiến lợi: “Đi xin lỗi Trần Nam ngay!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Về ngày nắng đẹp của cậu (3)