Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9: Chương 9

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Chương 9


Tôi hít sâu một hơi, quay lại.

Tiếng cửa mở kẽo kẹt vang lên.

Mặt tôi nóng bừng, nhỏ giọng hỏi dò.

Trong cơn mơ màng, tôi cảm giác có người lên giường, nằm sát vào tôi.

Nếu không phải giờ quá mất mặt, tôi thật muốn gọi điện cho mẹ mình, bảo bà đừng bao giờ tin mấy lời đồn vớ vẩn ngoài kia nữa.

“Còn sớm, em ngủ thêm một chút đi.”

Đến lúc xe lăn dừng lại cạnh giường, mặt tôi đã nóng đến mức có thể rán trứng được rồi.

Quả thật trời còn sớm, mới nằm chưa bao lâu, cơn buồn ngủ đã kéo đến.

Người đàn ông nãy giờ vẫn bình tĩnh, giờ đây nhíu mày, giọng lạnh hẳn:

Chân anh vốn đã bị thương, giờ tôi ngồi thế này, có khi nào lại… nặng thêm không?

Anh lên tiếng, không còn cái kiểu nhàn nhã, lười biếng thường ngày, mà là đầy lạnh lùng và nghiêm nghị.

“Phó…”

“Vâng…”

Tư thế ôm hiện tại… thật sự không dám nhìn kỹ.

Phó Tiện đang tựa nghiêng trên ghế, quay đầu lại khiến ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Vì sợ đè hỏng anh, tôi ngồi im như tượng, không dám nhúc nhích lấy một chút.

“Đứng lại.”

Phó Tiện liếc một cái, giọng lười biếng:

Ở nhà tôi quen ôm gấu bông cỡ lớn để ngủ, tư thế lúc nào cũng như thế tay chân bốn phía, dính chặt không rời.

Ánh nhìn kéo xuống.

Gặp ánh mắt ấy lần nữa, tôi luống cuống buông tay ra ngay lập tức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi ngã ngồi luôn vào lòng anh.

Thế là ngoan ngoãn chui vào chăn.

Phó Tiện nói được làm được.

Ai nói Phó Tiện bị liệt là không “làm ăn” gì được?

Xe lăn bắt đầu từ từ lăn về phía… tường.

Tôi mở mắt, vô thức đối diện với một đôi mắt sâu đen, thăm thẳm.

Anh đột ngột nắm lấy cổ tay tôi, hơi dùng lực một chút.

Nói xong, tôi xoay người tính chuồn nhanh.

Tôi cố lấy hết dũng khí của mình nhìn về phía Phó Tiện:

Anh cau mày, đè tôi ngồi xuống lại.

Gọi là “Phó thiếu gia” thì xa cách quá.

“Xin lỗi! Tôi… quen rồi…”

Chương 9: Chương 9

Chỉ hai chữ, nhưng khiến người ta rùng mình.

Ảnh nhìn khiến tôi thấy hơi hoảng.

Dù sao vừa rồi cũng tận mắt bắt gặp anh xử lý “chuyện đen tối”, giờ tôi nào dám cãi lời?

“Cái đó…”

Phó Tiện im lặng hai giây, khóe môi khẽ nhếch, hình như đang cười.

“Hử?”

Mình đang… chân trần đứng trên sàn nhà.

Thấy ánh mắt Phó Tiện đang nhìn… chằm chằm vào chân tôi. Lông mày anh nhíu lại.

“Thích con nào? Để lên giường.”

Bọn tôi vừa ăn sáng được nửa bữa, trợ lý của anh đã xuất hiện cùng hai vệ sĩ.

“Ừ, lát bảo trợ lý mua cho em một con mới.”

“Ngồi yên.”

À đúng rồi, lúc nãy vì tiện nghe lén, tôi đã để dép ở đầu cầu thang. Giờ đi bộ xuống tầng mà quên luôn.

“Một con gấu bông cao bằng người thật…”

“Vậy… lấy con màu xám đi.”

Tôi nhìn theo ánh mắt anh.

“Quen ôm ai?”

Chắc ôm vào cũng rất ấm áp và dễ ngủ.

Ba người đàn ông, mỗi người kéo theo hai con gấu bông khổng lồ. Mỗi con một màu khác nhau.

May mà Phó Tiện kịp thời dừng lại.

Tay tôi vẫn quấn chặt lấy eo anh, chân thì gác hẳn lên chân anh, cả người dính sát như bạch tuộc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không phải vì xấu hổ, mà là vì lo lắng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tim đập loạn xạ.

Gọi “Phó Tiện” thì lại… chưa thân tới mức ấy.

Trong biệt thự có thang máy, nên việc lên xuống không có gì bất tiện.

Tôi ngơ ra vài giây, rồi thật thà đáp:

Anh vẫn mặc bộ đồ ngủ lụa đen từ tối qua, nhưng không biết vì sao, hai nút áo trên đã bung ra, lộ xương quai xanh rõ nét.

Tôi theo bản năng ôm lấy eo người ta, rồi… vắt luôn chân lên người đối phương.

Tôi vội đẩy tay lên vịn vào tay cầm xe lăn, định đứng dậy. Ai ngờ, tay tôi không cẩn thận bấm nhầm một cái.

Phó Tiện day day ấn đường: “Không cần, tôi ngồi một lát.”

“Tôi lúc tỉnh dậy không thấy anh đâu, cảm thấy hơi lo nên xuống tìm thử… Anh không sao là tốt rồi, vậy tôi lên phòng trước nha…”

Xe lăn dừng lại bên giường, tôi lập tức nhảy xuống, ngồi xuống mép giường.

Phó Tiện ra hiệu cho một trợ lý bên cạnh, người kia hiểu ngay, đẩy xe lăn lại, đỡ anh ngồi lên.

Thật ra, nửa câu sau tôi không dám nói.

Phó Tiện lăn xe đến trước mặt tôi, ánh mắt vẫn lạnh tanh.

Tỉnh dậy thì… nắng đã chạm mông.

Giọng lạnh tanh, khiến tôi sợ hãi, ngoan ngoãn ngồi im.

Tôi còn đang lưỡng lự thì Phó Tiện đã hành động trước.

“Để tôi đỡ anh lên nhé…”

Tôi nuốt vội miếng bánh trong miệng:

Lờ mờ trong giấc ngủ, hình như người bị tôi ôm… cứng người lại.

Nói rồi, giọng anh nhàn nhạt:

Là giọng của Phó Tiện.

Phó Tiện ngồi trên xe lăn, còn tôi thì… ngồi trên đùi anh.

Nhưng mà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vậy là, Phó Tiện cứ thế ôm tôi trong lòng, tự tay điều khiển xe lăn, chở tôi quay trở lại lầu trên.

Bầu không khí lúc này vừa ngượng ngập, vừa ngột ngạt và có tí xấu hổ.

Tôi định lên tiếng, nhưng vừa gọi được cái họ, lại thấy… không hợp.


Tôi cố ép mình quay đi, né tránh ánh nhìn, nhưng lại phát hiện.

Con màu xám… nhìn rất giống Phó Tiện.

Hồi nãy còn lo hoảng hốt hóng chuyện, nên cũng chẳng cảm thấy lạnh gì.

Lời giải thích đó, hình như lại phản tác dụng.

Cứ thế, tôi cứng người cả đoạn đường, bị… “bế ngồi” về phòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Chương 9