Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Chương 7
Tôi hơi ngẩn ra. Người này bị liệt, ngồi xe lăn cả ngày, luyện cơ bụng kiểu gì vậy? Tập bụng trong mơ à?
Mặt Phó Uyển không còn chút máu, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
“Uống nhiều hại sức khỏe lắm đấy, anh phải uống ít lại xíu nha…”
“Cô nói linh tinh cái gì vậy! Phó Tiện là anh tôi, tôi làm sao có thể tỏ tình với anh ấy?!”
Bàn tay kia giáng xuống, nhưng lại không đánh trúng tôi.
Tôi vội vàng đưa tay ra bắt lại.
“Yêu nghiệt” là từ chính xác để nói về kiểu người như vậy.
Phó Thời Trinh không nói thêm gì nữa.
Chính anh ta, đang giữ lấy cổ tay Phó Uyển, giọng nói trầm lạnh vang lên: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ôn Tố cái tên nghe thì dịu dàng, thanh nhã… nhưng người trước mặt không chỉ như vậy cô ta lại còn đẹp đến mê người.
Lạ ghê.
Tôi nhìn sắc mặt Phó Uyển rồi mỉm cười, ngọt như mía lùi:
Nhưng bàn tay còn lại, mới là điều khiến mọi người phải tròn mắt:
Phó Tiện chỉ liếc tôi một cái, rồi lục túi áo vài giây, móc ra một chiếc thẻ ngân hàng, đưa thẳng cho tôi.
Vài giây yên lặng sau đó là tiếng hít khí lạnh vang khắp phòng.
“Cô đang làm gì thế hả?”
Ánh mắt Phó Tiện luôn dừng lại trên người cô ấy.
Tôi nhún vai, quay sang nhìn Phó Tiện, ra vẻ oan ức:
Một tay thuộc về Phó Tiện.
Nhưng mà.
Lúc này, người phụ nữ mặc váy đỏ người vẫn đứng bên cạnh anh ta từ nãy giờ lại chủ động bước về phía tôi.
Người đàn ông từ đầu buổi đến giờ luôn lạnh lùng, gần như chẳng buồn đáp lời ai.
Không khó hiểu khi cô ấy có thể đứng cạnh Phó Thời Trinh.
“Phó Tiện, em nói gì linh tinh à?”
Trang điểm kỹ càng, vóc dáng yêu kiều, nụ cười dịu dàng của cô ấy khiến tôi suýt nữa khiến tôi thoáng quên mất mình là phụ nữ.
Khác hẳn với vẻ đanh đá, ngang ngược của Phó Uyển, cô ấy lịch sự gật đầu với Phó Tiện, rồi mỉm cười nhìn tôi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh mắt anh lướt qua Phó Uyển, rồi dừng lại thoáng chốc trên gương mặt tôi, sau đó xoay người rời đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đẩy Phó Tiện ra khỏi nhà họ Phó. Lên xe rồi, anh cởi áo vest, bóp nhẹ ấn đường, nhắm mắt tựa người vào lưng ghế.
Anh chau mày, vẻ mặt nặng nề, rõ ràng là trong lòng đang có tâm sự.
Chúng tôi vốn dĩ chỉ cách nhau một hai bước, cô ta bất ngờ xông tới, giơ tay tát thẳng vào tôi.
“Chào cô, tôi là vị hôn thê của Phó Thời Trinh tôi tên Ôn Tố.”
Nhưng đúng lúc xe rẽ cua, tôi không giữ vững, ngã thẳng vào lòng Phó Tiện.
Khoảnh khắc va vào người anh, tôi theo phản xạ đưa tay ra đỡ thế mà lại…
“Video cô ta tỏ tình anh còn lưu trong máy. Em muốn xem thì tối về anh mở cho xem.”
Đỡ thẳng vào cơ bụng.
Một cao một thấp, hai bàn tay đồng thời giữ c.h.ặ.t t.a.y đang vung lên của Phó Uyển.
Tôi lập tức rướn người về phía anh.
Hết ly này đến ly khác.
Phó Thời Trinh.
Đang mải miên man thì trên đầu vang lên giọng nói quen thuộc:
Không ngờ đấy… người này, lại là loại si tình lặng thầm.
“Vâng, em cũng đang muốn biết cảnh cô ta tỏ tình với ‘anh trai’ mình trông sẽ như thế nào. Không hổ là dân đi du học về, Phó tiểu thư thật là… tư tưởng cởi mở ghê.”
Người này có phải “trùm bán thẻ” không vậy? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Dạ vâng, thưa thiếu gia.”
“Ti Tử Dao.”
Chỉ sáu chữ, ngữ khí lạnh băng, cũng đủ khiến Phó Uyển im bặt.
“Dạ?”
Không rời đi dù chỉ một giây.
Mà thật ra, với thân phận của anh ta, chỉ cần sáu chữ là quá đủ.
Hai chữ đơn giản, đã xác nhận lập trường của anh.
“Vả lại anh ta chỉ là một kẻ tàn phế, có gì đáng để tôi thích chứ?!”
Tôi lập tức im bặt, ngoan ngoãn nhận thẻ, nhìn qua nhìn lại rồi âm thầm thở dài trong bụng:
Cô ta tức đến mức không che giấu được nữa, lộ nguyên hình.
Anh vẫn không nhìn tôi, nhưng khóe môi rõ ràng cong lên, như đang cười.
Tôi nhìn chằm chằm vào cái thẻ mất hai giây, còn chưa kịp hỏi có bao nhiêu trong đó, thì anh đã thản nhiên nói:
Chương 7: Chương 7
Sau khi Ôn Tố đi khỏi, Phó Tiện vẫn không nói câu nào, chỉ là… bắt đầu sai tôi đi lấy rượu.
Lúc nào cũng có thể rút ra một cái, số tiền thì mỗi lần mỗi khác! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cảm giác rắn chắc, đường cơ rõ nét.
Sau đó, anh lại quay sang tôi. Rõ ràng là nói với tôi, nhưng giọng nói ấy lại vang vọng khắp sảnh:
Người vừa nãy còn dám vênh váo mỉa mai Phó Tiện, giờ lại ngoan như mèo, không dám thở mạnh.
Anh ngồi trên xe lăn, cánh tay hơi nhấc lên, chặn lấy đòn đánh đang giáng xuống.
“Sờ đủ chưa?”
Xem ra, chuyện cô ta từng lén tỏ tình với Phó Tiện đúng là không dám nói to, bởi vì dù gì trên danh nghĩa hai người cũng là con cái nhà họ Phó.
Mặt Phó Uyển từ tím tái chuyển sang trắng bệch.
“Im đi.”
“Năm vạn, không cần mật khẩu.”
“Không có.”
May thay, Phó Tiện vô cùng phối hợp. Giọng anh nhàn nhạt vang lên, vô cùng chắc chắn:
Cuối cùng, tôi không nhịn nổi, khẽ nhắc anh: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chờ tới chờ lui, cuối cùng buổi tiệc gia đình cũng kết thúc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.