Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Chương 4
Vừa kéo quần lên, chuẩn bị xả nước thì cửa vách bên cạnh bị gõ hai cái, theo sau là một giọng nam trầm thấp vang lên:
Nhìn cái kiểu mắt anh tránh né, rõ ràng là không dám nhìn tiếp thì có!
“Cũng được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giọng nói vừa khàn, vừa nam tính, nghe cực kỳ hay.
Ánh mắt anh ta rời khỏi gương mặt tôi, nhẹ nhàng… rơi xuống cổ tay tôi.
Ánh mắt anh lơ đãng lướt qua từng người, từng người…
Cái bị trả về, là… băng vệ sinh tôi để dự phòng trong túi!
“Còn giấy không?”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, vội vàng lôi mấy tờ giấy ăn đút lại qua khe.
Trong ánh mắt đó có chiếm hữu, và đầy vẻ sắc sảo.
Từ tiệc cao cấp cho tới quẩy bar, tôi chưa bao giờ chọn sai trang phục.
Tôi thừa nhận mình có đôi lúc hơi mộng mơ, cũng hay nói hớ. Nhưng riêng khoản làm đẹp thì tôi chưa từng thất bại.
Trên tay phải tôi đeo một chiếc vòng tay bằng bạc. Tôi vẫn luôn đeo từ trước đến giờ. Vì thấy nó cũng hợp với bộ đồ hôm nay nên tôi không tháo ra.
Nhưng dù sao cũng là “nhà tài trợ chính”, tôi đâu có ngu mà lật mặt.
Khi chúng tôi tiến lại gần, Phó Tiện dừng lại hai giây, rồi trầm giọng gọi một tiếng:
“Chào anh.”
“Đẹp không?”
Khi Phó Tiện về đến nhà, tôi đã thay xong lễ phục, trang điểm chỉn chu, ngồi đoan trang trên sofa đợi anh.
…
C·h·ế·t tôi rồi.
Ra cửa, lên xe.
Tôi mơ mơ hồ hồ, cúi đầu nhìn thử..
Tôi mỉm cười, điềm tĩnh đẩy xe, thẳng tiến về khu vực chính giữa sảnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người phụ nữ bên cạnh tựa vào tay anh ta, váy đỏ ôm sát lộ rõ vóc dáng quyến rũ.
Ngắm nhìn vài giây, tôi thu hồi ánh mắt, xoay người quay lại đẩy xe cho Phó Tiện.
Bụng đau chịu không nổi nữa, tôi đành lén chui vào toilet nam.
Tôi đứng trước cổng, khẽ sững lại.
Ở đó, có một đôi nam nữ đang đứng. Người đàn ông mặc vest được cắt may hoàn hảo, dáng người thẳng tắp, khí thế trầm ổn.
Tôi cố giấu đi sự chột dạ, cất giọng gọi theo Phó Tiện:
Không phải biệt thự… mà là một tòa trang viên.
Chỉ liếc qua một cái liền biết chủ lực nhà họ Phó chính là hai người này.
Lúc này tôi mới sực nhớ mình còn đang ở trong toilet nam.
Có lẽ vì là cuối tuần, lượng người quá đông, toilet nữ đã xếp hàng dài dằng dặc. Còn bên toilet nam thì lại vắng tanh.
“Xin lỗi, có thể cho tôi xin vài tờ giấy không?”
Tôi đẩy Phó Tiện tiến vào.
…
“Em đi toilet một lát nhé.”
Tôi hơi khó hiểu, liền cúi đầu nhìn theo.
“Dùng cái này… không ổn đâu nhỉ?”
Từ biệt thự của Phó Tiện đến nhà họ Phó cũng không xa, chỉ tầm hai mươi phút đi xe.
Chương 4: Chương 4
Ngồi lâu, tôi bắt đầu cảm thấy hơi ngột ngạt, liền nói với anh:
Sảnh tiệc rất rộng, bên trong có vài chục người đang đứng trò chuyện.
Trên đường đi, anh chỉ im lặng không nói một lời. Nhưng tôi để ý thấy sắc mặt anh càng lúc càng lạnh.
Khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Có Phó thiếu gia dẫn đường, chúng tôi đi một mạch không bị ai cản lại. Khi tôi suýt lạc đường thì quản gia xuất hiện, đưa chúng tôi đến trước một tòa nhà, rồi mở cửa mời vào.
Vừa bước qua cửa, gần như tất cả ánh mắt trong phòng đồng thời đều đổ dồn về phía chúng tôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Xem ra, tin đồn không sai quan hệ giữa Phó Tiện và nhà họ Phó đúng là có vấn đề.
Bảy giờ tối.
Quả nhiên.
Đối phương ngừng vài giây mới nhận, giọng mang chút tò mò, hơi nhướng lên:
Phó Tiện dường như cũng không thích xã giao. Anh bảo tôi đẩy anh đến một góc yên tĩnh, chẳng giao lưu, chẳng bắt chuyện, chỉ lặng lẽ ngồi đó.
Cũng được?
Người đàn ông này mang lại cảm giác áp lực quá mạnh. May là anh ta không nhìn lâu, chỉ nói dăm ba câu hờ hững với Phó Tiện, rồi quay người rời đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn ra xa, thậm chí chẳng thấy nổi điểm kết thúc.
Ánh nhìn ấy, sắc bén như muốn đ.â.m xuyên người ta, hoàn toàn khác với sự lạnh lùng lười nhác của Phó Tiện.
Ngồi xuống…
Ánh nhìn vừa rồi… có lẽ là tôi tưởng tượng thôi.
Không dám hé răng nữa, tôi lập tức quay người… chạy trối c·h·ế·t.
Nhưng vài giây sau, bên kia lại… đẩy trả về.
“Anh.”
Tôi đoán không sai người đó chính là Phó Thời Trinh, người thừa kế chính thức của nhà họ Phó.
Nhưng..
“Là… con gái?”
Tôi vội lục túi, rút mấy tờ giấy còn sót lại đưa qua khe dưới vách, chẳng nhìn gì đã đưa luôn.
Tôi còn đang mải suy nghĩ, ngẩng đầu lên thì thấy Phó Thời Trinh đã dời mắt đi từ lúc nào.
Thế là, tôi hào hứng xung phong đảm nhận vai trò trợ lý, đẩy xe lăn đưa anh ra ngoài.
Khi nghe giọng tôi, Phó Thời Trinh hơi nhướng mày, trong đáy mắt yên tĩnh như giếng cổ kia lóe lên một tia bất ngờ.
“Xin lỗi! Lúc nãy lấy nhầm!”
Đây là nhà họ Phó sao?
Vừa thấy bóng anh ngồi trên xe lăn xuất hiện, tôi lập tức đứng dậy, tay xách váy bước nhanh đến trước mặt anh, không quên khoe khoang:
Nhưng vẫn không hé miệng một lần.
Phó Thời Trinh khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua Phó Tiện, cuối cùng dừng lại trên người tôi.
Ánh mắt Phó Tiện dừng lại trên người tôi khoảng sáu, bảy giây, nhưng rồi lại lướt đi như không có gì, giọng nhàn nhạt: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khóa cửa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.