Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20: Chương 20
Rồi anh nói.
Sau đó Phó Tiện rời đi.
Chúng tôi uống rất nhiều, cũng nói với nhau rất nhiều.
Anh hận mẹ mình lại càng hận Phó Tri Thành.
“Vài năm trước đứa con trai ‘quốc bảo’ mà Phó Tri Thành và người vợ chính thất sinh ra p gặp tai nạn qua đời.
Lại có lời đồn khác bảo đôi chân anh ấy chỉ là giả vờ.
Tôi chân trần xuống tầng rình nghe anh không trách, mà còn kéo tôi lên ngồi vào lòng, sợ tôi lạnh chân.
Nhưng rồi anh vẫn không cứu được bà.
Nếu không có bà sẽ không có tôi Tử Dao của hôm nay.
Thế nhưng bà chỉ đưa anh đi mua quần áo mới, dẫn anh đi ăn vài món ngon.
Ví dụ như anh hôn lên môi tôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói thẳng ra ngay từ đầu, Phó Tri Thành chưa bao giờ để tâm đến sống c.h.ế.t của anh.
Đáng tiếc tin đồn này cũng sai nốt.
Hôm ấy trong tiệc nhà họ Phó, tôi buột miệng nói bánh ngọt ngon xong lúc rời đi, anh thật sự gói lại đem về cho tôi.
Chỉ là Phó Tiện không chịu nhận tổ quy tông, cũng không cho phép ông tiết lộ thân phận hai người với người ngoài.
Khi Phó Thời Chinh cố tình tỏ ra mập mờ với tôi ánh mắt Phó Tiện như muốn g.i.ế.c người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông ta không định g.i.ế.c anh nhưng nếu anh cũng c.h.ế.t trong tai nạn đó, ông ta cũng sẽ không buồn.
Đêm đã yên ả, giọng của Phó Tiện trầm ấm, nhẹ nhàng anh vẫn tiếp tục kể về cuộc đời mình.
Phó Tiện không phải “không được” như thiên hạ đồn.
Thì ra.. Tất cả.. không phải là giả vờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh còn chưa kịp cảm nhận rõ ràng tình mẹ vừa mới tìm lại đã vĩnh viễn mất mẹ.
Sau đó ông dùng mọi mối quan hệ để tìm được Phó Tiện.
Anh tưởng rằng mẹ đến đón anh về nhà.
Lại ví dụ tôi run rẩy nhắm mắt lại, chủ động đáp lại anh.
Ông biết Phó Tiện hận mình vẫn từng bước từng bước cúi đầu, lấy lòng, muốn bù đắp.
Và rồi trước lễ cưới mười phút “để vun đắp tình cảm” lại chính là lần đầu tiên sau ngần ấy năm, chúng tôi chính thức gặp lại.
Ông ta khóc rống như điên, rồi nhận ra mình đã tuyệt hậu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Tri Thành đồng ý hết.
Mẹ tôi đòi sính lễ một ngàn vạn, anh cũng không mặc cả.
……
Tin đồn là giả.
Những đau đớn, những nhục nhã mà anh từng chịu anh không muốn kể kỹ.
Cũng vì vậy anh vĩnh viễn mất đi đôi chân.
Giống như năm xưa ông ta lạnh lùng ra lệnh gây ra “tai nạn” cho mẹ tôi, và
Người đó chính là tôi.
……
Thế nhưng trong lúc âu yếm anh cúi đầu ghé vào tai tôi, thì thầm một câu thật nhẹ:
Trong một đêm cô đơn, trong men say ngọt ngào, khi hai người buông bỏ phòng bị mà mở lòng với nhau luôn rất dễ xảy ra một điều gì đó.
Là Phó Tiện đã cứu bà.
Mà tôi cũng không muốn gặng hỏi.
Mấy giây sau anh nhanh chóng thu lại cảm xúc, kể tiếp:
Phó Tiện thật sự mang bệnh ở chân.
Dù sao cũng là con ruột.
Nhưng nhiều năm bị vứt bỏ, nhiều năm lang bạt nỗi đau khắc cốt ghi tâm nhất là việc ông ta biết Phó Tiện đang ở bên mẹ ruột mà vẫn lạnh lùng ra tay hãm hại.
Khi biết hết mọi chuyện.
……
Chương 20: Chương 20
Anh nói nếu không chắc chắn rằng chân mình còn khả năng hồi phục anh đã chẳng chọn cưới tôi.
Ánh mắt thoáng hiện lên một tia hung dữ giống hệt như chú sói con bé nhỏ năm nào.
lại chuyển vào tài khoản anh một số tiền khổng lồ đủ để anh sống tiêu d.a.o cả đời.
Bà cười tươi và nói muốn giới thiệu một người cho anh.
Tôi nhìn lại từng hành động “dịu dàng” mà trước kia tôi cho là khách sáo hay diễn trò, bỗng chốc có một câu trả lời hoàn toàn khác.
Thế nhưng dù có nhiều tiền đến mấy, ông ta cũng không thể chữa lành đôi chân của Phó Tiện.
Sau đó khi Phó lão gia muốn chọn vợ cho Phó Tiện mẹ tôi đã chủ động tìm đến anh.
Tôi muốn lắc đầu bảo anh không sao, rằng tôi không quan tâm chuyện đó, dù anh thế nào, tôi cũng đều có thể chấp nhận.
Nhắc lại những chuyện này Phó Tiện khẽ nhíu mày.
Chỉ là bà đã đánh giá quá cao vị trí của Phó Tiện trong lòng Phó Tri Thành,
Tối hôm đó, Phó Tiện lại mang rượu ra.
Ví dụ như.
Bà đến chỉ là để vòi tiền.
"Yên tâm, chân anh… vẫn có thể chữa được." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Tri Thành sau đó đưa anh vào bệnh viện tư, tìm bác sĩ giỏi nhất chữa trị,
Phó Tiện lập tức đồng ý.
Trong đau đớn ấy ông mới nhớ ra mình còn một đứa con rơi lưu lạc bên ngoài.
và đánh giá quá thấp sự tàn nhẫn của ông ấy.
Người vốn đã rất lâu không rơi nước mắt như anh đã khóc.
Phó Tri Thành xưa nay không phải loại người dễ bị thao túng.
Gọi là danh phận nhưng chính bà cũng biết rõ trong lòng chuyện ấy là không thể nào.
Chỉ là những năm tháng sau đó, anh lướt qua rất nhanh.
Sau này khi còn đang lang bạt đầu đường, mẹ ruột đã tìm được anh.
Rồi bà dắt anh đến nhà họ Phó, tìm Phó lão gia để đòi một danh phận.
Chỉ dựa vào số tiền ấy một người đàn ông ngồi xe lăn, đã dấn thân vào thương trường ngầm, tự tay giành lấy một vị trí.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.