Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Chương 11
“Cảm ơn.”
Tôi vội vàng phủ nhận nói:
“Cô là vị hôn thê của tổng giám đốc Phó à? Cô thật giỏi, cảm ơn vì đã giúp phiên dịch hôm nay.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thế mà, đúng lúc Ôn Tố sắp ngã, anh vẫn kịp giữ lấy cô.
Hai anh em này rõ ràng có vấn đề, đối chọi nhiều năm, nhưng lại chưa thực sự cắt đứt hoàn toàn.
Cô ta đang dùng mũi giày cao gót, nhẹ nhàng cọ vào ống quần của Phó Tiện.
Anh ấy nãy giờ nghiêm túc như vậy, hóa ra là bóc tôm cho tôi.
Nhưng khi đang ăn sườn, nước sốt rớt xuống tay áo, tôi vội lấy khăn giấy lau, cúi đầu vô tình liếc xuống dưới bàn và nhìn thấy…
“Anh nghĩ quá rồi. Phó Tiện giờ đã kết hôn rồi, sao có thể động lòng với chị dâu tương lai chứ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Câu này không thể nói lung tung được.
Tôi càng lúc càng khó hiểu.
Hơn nữa anh còn nói bằng tiếng Đức.
Tiễn bên đối tác ra thang máy, người đại diện mỉm cười quay sang tôi:
Còn điều khiến tôi thấy nặng lòng hơn là Phó Tiện còn đứng ngay đó, nghe và hiểu rõ hết mọi lời mà đối tác và anh trai anh ta nói.
Đúng như tôi đoán, Phó Tiện gật đầu đồng ý.
Gần công ty có một nhà hàng cao cấp mới mở, trợ lý của Phó Thời Trinh lập tức gọi đặt bàn.
Thật ra… mọi chuyện đều không liên quan đến tôi.
Liếc sang Phó Tiện theo bản năng người kia đang chăm chú bóc tôm, vẻ mặt nghiêm túc như đang làm một bài toán khó.
Sau khi tiễn đối tác xong, Ôn Tố cuối cùng cũng đưa bình giữ nhiệt cho Phó Thời Trinh, nói bên trong là canh gà hầm nhân sâm, cô đã tốn cả buổi sáng để nấu.
Chương 11: Chương 11
Thật ra…
Cửa sổ mở, gió lùa vào, cơn thèm thuốc lại trỗi dậy.
Phó Thời Trinh nhàn nhạt nhận lời, tiện tay đưa luôn cho trợ lý đứng cạnh.
Thật sự hơi cảm động.
Tôi giật mình quay lại, thì thấy.. Phó Thời Trinh.
Suốt buổi họp, Phó Thời Trinh không hề nói tiếng Đức một lần nào, tôi cứ nghĩ anh không biết gì, hóa ra là đang đóng kịch. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi bị tay nghề của đầu bếp thuyết phục hoàn toàn, ăn vô cùng nghiêm túc.
Tôi đẩy anh tới cửa toilet nam, Phó Tiện tự mình đi vào, tôi thì đứng chờ ở hành lang.
Tình cờ ăn được một quả “dưa drama”, nhưng tôi không thể để lộ ra ngoài, đành giả bộ uống liền hai hớp canh.
“Cảm ơn, thang máy tới rồi. Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Tôi ngẩng đầu.
“Muốn hút thuốc à?”
“Em có nhận ra, Phó Tiện thích vị hôn thê của tôi không?”
Tôi bị sặc một hơi khói, ho liên tục.
Rồi nhanh chóng phản ứng cái “Phó tổng” mà đối tác nói đến, chắc là Phó Thời Trinh.
Tôi đặt con tôm xuống, ngoan ngoãn đáp:
Anh đang ngồi trên xe lăn, nhưng vẫn nghiêng người hết cỡ về phía trước, suýt chút nữa thì ngã luôn xuống đất.
Tôi định mở miệng giải thích, nhưng..Phó Thời Trinh lại lên tiếng trước:
Anh ta rút từ túi ra một điếu thuốc, khẽ nhướng mày, đưa về phía tôi.
Tôi sững người.
Món lên hơi chậm, nhưng hương vị thì đúng là xứng đáng với cái sự "chậm" đó.
Dường như không hề để tâm tới hành động của Ôn Tố.
Tôi ngẩn người mất hai giây, mới nhận ra anh đang nói với tôi.
Châm lửa, tôi vừa hút một hơi thì bên cạnh vang lên câu hỏi nhẹ nhàng:
“Chắc… không đâu ạ…”
Tiếc là hôm nay tôi không mang theo thuốc.
Tôi đứng yên nhìn cảnh đó.
Tôi đi qua đi lại trong hành lang, trong lòng hơi bứt rứt.
Vừa đặt thìa xuống, đã thấy trong đĩa mình có thêm mấy con tôm bóc vỏ sạch sẽ, xếp ngay ngắn.
Tôi nhẹ giọng cảm ơn, chuẩn bị ăn thì Phó Tiện lại bất ngờ đặt đũa xuống, giọng có chút mất kiên nhẫn:
Tôi nhìn anh một cái, rồi không kìm được lại lướt mắt qua Ôn Tố phía đối diện.
Tôi thật muốn nhắc cô ta: chân anh ấy bị liệt mà, đừng nói là cọ giày dưới bàn, đến chọc kim vô đó chắc cũng chả cảm thấy gì.
“Đẩy tôi đi toilet.”
Bàn tay Phó Tiện giữ chặt cổ tay Ôn Tố, nhưng sau đó như bị bỏng, anh lập tức buông ra.
Nhưng nhà hàng này quá nổi tiếng dù giàu như Phó Thời Trinh, vậy mà… vẫn không đặt được phòng riêng.
“Khụ khụ khụ…”
Rõ ràng… đối phương hiểu lầm rồi.
Nhưng không hiểu sao, lồng n.g.ự.c bỗng cảm thấy khó chịu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không hiểu sao, mỗi lần gặp người này đều ở gần toilet. Đúng là “hữu duyên nơi WC”.
Hợp đồng đã xong, Phó Thời Trinh đề nghị cả bốn người cùng đi ăn.
Còn người đứng bên cạnh, Phó Thời Trinh vị hôn phu danh chính ngôn thuận lại không hề có động tác nào giúp đỡ.
Tôi do dự hai giây, rồi không nhịn được mà nhận lấy.
Từ đầu tới cuối anh ấy không hề mở nắp canh ra nhìn lấy một lần.
Thế là, bốn người chúng tôi ngồi vào một góc khá yên tĩnh trong nhà hàng.
Anh ấy không hề giải thích.
Đúng lúc đó, phía sau bỗng vang lên một giọng nói:
Ôn Tố, vị hôn thê của Phó Thời Trinh, cũng là chị dâu tương lai của Phó Tiện, người được xem là “bạch nguyệt quang” trong lòng anh ấy.
Dù tôi không hiểu vì sao, trong khi xe lăn của anh rõ ràng là tự lái được.
Nhưng anh ấy cũng không mở miệng đính chính.
“Vâng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi c.h.ế.t sững mất hai giây, sau đó bình tĩnh thu lại ánh mắt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.