Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 25: Chương 25:
Sở Tích ở trong nhà, cô ngồi trên sô pha, đồng phục trên người vẫn chưa được thay.
Trong góc bức ảnh này có thể mơ hồ nhìn thấy một người khác mặc đồng phục, tay chống eo, lộ ra gần nửa khuôn mặt đang cười cười.
Người ta chính là không muốn nói đến, không muốn vì những việc này mà viết bài lên Weibo, còn không phải là sau khi ba mẹ bị bôi nhọ, không thể nhịn được nữa nên mới chụp hình huy hiệu của ba đăng lên Weibo làm sáng tỏ sao?
Đã vậy mà còn bị đồn là đầu gấu, còn bị chế giễu đủ kiểu, đổi lại người khác không biết đã uất ức mấy trăm lần rồi.
Sau này lúc cô ngửi được mùi trên người Cố Minh Cảnh cũng ho nhẹ hai tiếng.
Chẳng qua hiện tại anh đã hối hận.
Vốn dĩ Phó Bạch đang chờ Sở Tích nói người trong ảnh không phải là cô, như vậy vẫn còn cơ hội để phản bác, thế nhưng không ngờ lại chờ được một câu trả lời thừa nhận từ Sở Tích, sau khi rối rắm một hồi liền dứt khoát nói: “Không, bây giờ em nói người trong ảnh không phải là em, đây là phỉ báng!”
Sở Tích cũng không ngờ rằng bản thân đột nhiên lại trở thành nhân vật truyền cảm hứng.
Đa số chương trình hiện nay đều rất thích các tin tức liên quan khách mời, không chỉ tạo ra nhiều chủ đề mà còn thu hút thêm lượng người xem. Nhưng tin tức này tuyệt đối không thể là scandal, tốt nhất là tin tức trung lập. Ví dụ như mối quan hệ khó hiểu giữa Sở Tích và kim chủ của cô, mặc dù từ trước đến giờ không hề xuất hiện hình ảnh hay bằng chứng liên quan nhưng tin đồn vẫn luôn tuôn ra không ngừng, khiến người khác không thể không liên tưởng đến. Bất luận tình huống cụ thể là như thế nào, trong môi trường ngày càng khắc nghiệt của showbiz, rất nhiều chương trình sợ liên lụy nên đã đem tất cả hình ảnh liên quan đến nghệ sĩ đó cắt đi.
Từ khi Phó Bạch đến đây anh ta vẫn đi tới đi lui trong phòng, nhìn sắc mặt đờ đẫn của Sở Tích, anh ta vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc nhịn không được mà hỏi: “Sở Tích, người trong hình… Là em sao?”
Ngày thứ hai mươi lăm xem tiền như rác
Sở Tích dùng điện thoại chụp lại huy hiệu, sau đó mở bức ảnh mà cô vẫn luôn lưu giữ trong máy. Trong ảnh là Sở Tích khi con nhỏ, cô được một người đàn ông cao lớn mặc quân phục ôm trên tay, tóc được thắt bím hai bên, đôi tay nhỏ bé ôm choàng lên cổ ba, nhìn vào ống kính cười ngọt ngào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng mà Sở Tích tham gia chương trình đi học kia biểu hiện tốt đến như vậy, lên lớp chăm chỉ, bề ngoài xinh đẹp, bạn học yêu thích, giáo viên quý mến, phải là hoa khôi trong lớp chứ?!! Sẽ không gặp phải chuyện này mới đúng!!
Sở Tích không nghe Phó Bạch nói, thậm chí cô cũng không quan tâm người khác nói cô như thế nào, chỉ là cô không ngờ ba mẹ cô cũng bị kéo vào.
“Sau đó mẹ em vì quá đau lòng, ưu tư thành bệnh, bị ung thư gan rồi cũng đi theo ba.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Tích cho rằng bản thân đã đi sát tường rồi, lại không nghĩ rằng hai tiếng ho khan kia cũng đủ để châm ngòi lửa, nhất là với những người vẫn luôn không thích cô. Cửa nhà vệ sinh bị đóng lại, tóc đuôi ngựa cũng bị nắm: “Mày giả bộ cái gì? Có phải trong lòng đang mắng bà đây hút thuốc không? Mày cho là mày rất cao quý sao? Hôm nay mà không hút hết điếu thuốc này thì đừng hòng ra khỏi cửa!”
Thật ra nếu nhìn kỹ một chút sẽ phát hiện căn bản Sở Tích không có hút thuốc. Khóe mắt của thiếu nữ trong ảnh chụp đều đỏ lên, cô cúi đầu, hai tay cầm điếu thuốc, vẻ mặt không có nửa phần hưởng thụ. Những ai hay hút thuốc sẽ đem điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, còn không hút thuốc thì sẽ giống như Sở Tích, hai tay nhéo nhéo, động tác giống như là thổi sáo.
Ba vĩnh viễn là niềm tự hào của cô.
Bề ngoài Sở Tích xinh đẹp, thành tích lại tốt, đồng phục và tóc tai luôn gọn gàng sạch sẽ, vẫn giữ được nét trẻ con đơn thuần của thiếu nữ, nhưng đó lại là chuyện mà các cô gái tiếp xúc sớm với xã hội không thể chấp nhận được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô vĩnh viễn không thể quên được buổi chiều hôm đó, mùi hắc ín tràn trong phổi, giống như có một bàn tay gầy gò bóp lấy cổ họng. Vậy nên sau này chỉ cần cô ngửi thấy mùi thuốc, dù là xì gà đắt tiền hay thuốc lá rẻ tiền thì cô vẫn theo phản xạ mà khó chịu.
Sở Tích vuốt nhẹ huy hiệu trong lòng bàn tay: “Của ba em, ông ấy đã qua đời trong lúc làm nhiệm vụ, lúc đó em mười một tuổi.”
Cô l*m t*nh nhân cho Cố Minh Cảnh nên không thể là niềm tự hào của ba mẹ, nhưng ba mẹ, vĩnh viễn là niềm tự hào của cô.
Là tất cả tài liệu cùng chứng từ từ khi sinh ra đến nay, bên trên viết hai chữ “Sở Tích”.
Mọi người lại nhìn vào huy hiệu trong hộp gấm, lúc này mới hiểu được. Thông thường, chỉ có cảnh sát đã hy sinh thì huy hiệu của người đó mới có thể được người nhà cất giữ.
Còn như kiểu chương trình phát trực tiếp, dĩ nhiên bọn họ đành phải để khách mời tạm thời rời khỏi.
Sở Tích nghĩ đến đây liền nhắm mắt lại, lông mi khẽ run.
Rất rõ ràng, một cô gái dù là học ở trường bình thường hay là trường trọng điểm, nếu quá xinh đẹp lại còn chăm chỉ thì ở nơi đó chính là cái tội.
[ Sở Tích là cô gái tốt, đi đường gặp ông lão liền dìu ông qua đường, lần trước tất cả thành viên tham gia 《 Trái Tim Dũng Cảm 》cũng đều nói giúp cô ấy. ]
Cũng giống như tin nóng đã viết trước đó, nơi này là một địa phương nhỏ, chất lượng dạy học rất kém, một năm toàn trường không có mấy người có thể đậu đại học chính quy.
Giống như mồi lửa được châm ngòi, tiếp theo không ngừng có người đưa tin nóng, bạn học Sở Tích, đồng hương Sở Tích, hàng xóm Sở Tích, không thể phân rõ ai là ai.
[ Cô ấy có tham gia chương trình tên là《 Chúng Ta Là Bạn Học 》, sau khi bức ảnh hút thuốc bị tuôn ra thì tổ sản xuất lập tức ép cô ấy rời khỏi, tức giận lắm luôn!!! ]
Sở Tích không biết vì sao bản thân lại nhớ đến Cố Minh Cảnh, cô mở mắt ra nhìn Phó Bạch: “Là em.”
Sau khi hình ảnh Sở Tích hút thuốc khi còn là trẻ vị thành niên bị tuôn ra đến giờ thì đương sự vẫn luôn im lặng. Lúc này, Sở Tích đột nhiên đăng bài vào nửa đêm, mọi người đều cho là cô đăng hình để thanh minh hoặc là xin lỗi, lại không nghĩ rằng là hai bức ảnh này.
Sức khỏe của bà nội Sở Tích không tốt nên cô vẫn luôn làm việc để chăm sóc bà.
Là một công văn của luật sư, cảnh cáo những diễn đàn tin tức bịa đặt, phỉ báng gia đình cô trên mạng, đem chuyện này truy cứu trách nhiệm theo quy định pháp luật.
[ Thật sự không thể tưởng tượng được, cô ấy thoạt nhìn yếu đuối như vậy mà lại phải trải qua quá khứ đó nữa. ]
Một bức ảnh dễ mang lại sự nhầm lẫn, nhưng hai bức ảnh, lập tức thay đổi ý nghĩa.
Chương 25
Sở Tích nói rất nhẹ nhàng, giống như đang kể lại chuyện của người khác.
Có người lần theo ID đã đăng tin lên diễn đàn, đột nhiên tìm thấy một bức ảnh khác từ trong album mạng xã hội của người đó.
Nói vậy… ba Sở Tích, là cảnh sát?
Cố Minh Cảnh vốn tưởng rằng bản thân sẽ không bao giờ để ý đến Sở Tích, lại không ngờ sau khi nhìn thấy bức ảnh cô bị bắt nạt, anh liền phát hiện trái tim mình đang nhói đau từng chút một.
Hiện tại Cố Minh Cảnh mới xem.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, điểm không tốt duy nhất của Sở Tích ở hiện tại chính là khi nhắc đến cô, rất nhiều người không khỏi liên hệ đến hai chữ “Kim chủ”.
[ Chỉ cần cô ấy không diễn kịch thì sao cũng được. ]
Toà nhà Nguyên Cảnh, đèn trong văn phòng tổng giám đốc vẫn chưa tắt, Cố Minh Cảnh cau mày, trong tay cầm một chồng tư liệu.
Sở Tích chưa bao giờ công khai nói đến ba mẹ. Kể từ khi cô ký hợp đồng với Cố Minh Cảnh, cô không thể không tưởng tượng đến cảnh nếu ba cô còn sống, sau khi biết được cô ký loại hợp đồng này sẽ có phản ứng như thế nào. Cô luôn mơ thấy sau khi ba biết được hợp đồng liền đánh cô, nhưng mà khi ba cô còn sống chưa bao giờ đánh cô. Ba luôn làm nhiệm vụ nên không ở nhà thường xuyên, bình thường lúc ở nhà đều đem nhóc con Sở Tích đội lên đầu, mang ra ngoài mua đồ chơi.
Sở Tích lau khóe mắt, đứng dậy đi đến ngăn tủ đã được khóa lại đặt trong nhà, lấy ra một cái hộp màu đỏ.
Vốn dĩ fans của Sở Tích vẫn luôn bị chửi mà không hề có sức đánh trả, sau khi thấy ảnh Sở Tích đăng thì rốt cuộc bọn họ cũng có cơ hội để đáp trả. Fans lấy ảnh Sở Tích hút thuốc ra, trực tiếp gõ chữ to lên ảnh chụp “Bạn đã gặp ai hút thuốc mà như vậy chưa?!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quả thật Sở Tích là bỏ học, có điều cô là bị bắt nạt đến mức không chịu nổi nên bỏ học.
Sở Tích mím môi, cuối cùng vẫn đem ảnh chụp đăng lên tài khoản Weibo chính thức, chỉ viết hai chữ: “Tự hào.”
Bản thân cô là tình nhân nên không thể ra ngoài ánh sáng, nhưng tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào ác ý bôi đen người nhà cô.
Nhà vệ sinh nữ khói trắng lượn lờ, bên trong là những người phụ nữ đang đứng nhả khói, tuy bọn họ còn mặc đồng phục nhưng Sở Tích cảm thấy không thể gọi bọn họ là thiếu nữ, là phụ nữ thì đúng hơn.
Tất cả các lời suy đoán ác độc đều dồn lại.
Ho xong mới nhớ lại đây là kim chủ của mình, ánh mắt cô trở nên hoảng loạn và sợ hãi. Sợ anh vì cô ho mà mất hứng, lại không ngờ Cố Minh Cảnh cũng không nói gì, sau đó Sở Tích cũng không còn ngửi thấy mùi thuốc trên người anh nữa.
Chương 25: Chương 25:
Nhưng mà tại sao Sở Tích lại không nói gì…
Sau đó có người chú ý đến trường học cao trung của Sở Tích.
[ Sở Tích cố lên! ]
*****
Sau khi Sở Tích đem ảnh huy hiệu của ba cô chia sẻ ra ngoài thì dư luận trên cơ bản cũng đã đổi hướng lại, cuối cùng hot search cũng đổi thành # Tội nghiệp Sở Tích #
Trời ạ…
Người trong ảnh cũng là Sở Tích, cũng là bộ đồ đó, cũng là chỗ đó, nhưng trong tay không có điếu thuốc, tóc tai lộn xộn, trên trán còn đổ máu.
Tiếp theo, Sở Tích lại đăng bài lên Weibo.
Nghe nói mẹ Sở Tích bị bệnh, gần như tốn hết tiền của để chữa trị, sau khi mẹ Sở Tích ra đi, sinh hoạt của cô và bà nội vô cùng khó khăn.
Nhà tư bản đối với lợi ích vẫn luôn thận trọng, trước khi ký hợp đồng với Sở Tích, Cố Minh Cảnh đã cho cấp dưới điều tra tất cả thông tin liên quan đến cô, thế nhưng anh quá bận, lúc đó anh cũng không quan tâm đến ba mẹ của một cô tình nhân tên họ là gì, trong nhà có mấy người hay mấy mẫu đất. Anh chỉ cần biết là một gia đình bối cảnh bình thường, quá trình trưởng thành tốt đẹp là được.
Sở Tích mở hộp ra, bên trong là một chiếc huy hiệu màu bạc 99.
[ Bây giờ tôi vẫn còn sử dụng meme của Sở Tích đấy. ]
Thế này cũng thảm quá rồi!
Thông tin liên tục tuôn ra khiến người xem có chút mơ hồ, nhưng nếu suy nghĩ kỹ lại thì dường như cũng có lý?
Sở Tích đi ngang qua liền ngửi được mùi thuốc lá khó chịu, đúng lúc cô bị cảm, cổ họng lại khô nên ho nhẹ hai tiếng.
[ Mẹ nó, tôi vậy mà lại xem đến khóc…] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Bạch trước tiên là khiếp sợ, sau đó là trầm mặc.
Từng người từng người khiến cư dân mạng cả kinh.
Diện mạo xinh đẹp sẽ dẫn đến sự đố kỵ của của những người không xinh đẹp, một người chăm chỉ học tập thường thường sẽ làm những người ăn không ngồi rồi cảm thấy gai mắt.
Nếu là trước đây thì Sở Tích thật sự khiến người ta chán ghét, dù cô có đáng thương thì cũng không có bao nhiêu người đồng cảm. Nhưng hiện tại lại không giống, trước đó không lâu mọi người đều biết Sở Tích và kim chủ đã chia tay, người ta tay cũng đã chia, lại nói, Sở Tích không chỉ không giống với suy đoán của mọi người, không vì điều kiện vật chất tuột dốc không phanh mà suy sút, ngược lại là nghiêm túc mà chạy show kiếm tiền, mặc váy hai trăm tệ, tham gia chương trình rating thấp vẫn luôn duy trì thái độ tích cực hướng về phía trước, cô ấy quả thật đã rất cố gắng, rất đáng để noi theo!
Mẹ kiếp! Đây rõ ràng là bạo lực học đường!
Phó Bạch khiếp sợ: “Đây, đây là…”
Nhưng người trong ảnh thật sự là Sở Tích nha, không phải là có người ép cô hút chứ?!
Cái gì mà ba mở hộp đêm, mẹ là tiểu tam… mới có thể nuôi ra loại con gái như thế này.
Thiếu nữ và bà nội tuổi già sống nương tựa lẫn nhau, bị bắt nạt cũng không có ba mẹ ra mặt, thế nên mới làm cho những người bắt nạt cô ngày càng không kiêng nể gì.
Sở Tích giống như một con rối gỗ, ký ức quay về buổi chiều hôm đó.
Một người ba làm cảnh sát thì sao lại dạy ra loại…
Không phải nói cái gì mà mở vũ trường làm tiểu tam sao?
Gia đình của Sở Tích rốt cuộc là như thế nào?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.