Tổ Chuyên Án Và Những Vụ Án Bí Hiểm
Cầu Vô Dục
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 48: Sự trả thù của đứa con trai
Ông ấy kể rằng: Sau khi hôn mê bị quỷ dữ bắt xuống địa ngục, và cùng bị hỏi tội trong điện của Diêm Vương với người vợ đã c·h·ế·t mấy năm trước. Ôngấy đã nhìn thấy đứa con trai đầu, cũng tức là đứa trẻ có lông trắng kỳ quái trênlưng vẫn trong hình hài vừa mới chào đời nhưng lại có thể nói được.Đứa trẻ kỳ quái tố cáo với Diêm Vương rằng mình bị cha ruột lấy đá đập đến nỗi c·h·ế·t oan, yêu cầu Diêm Vương trừng trị. May mà người vợ nhận tất cả tộilỗi về mình nên ông ấy mới có thể trở về dương gian, nếu không chắc đã mấtmạng trong lần trúng gió này rồi. Đứa trẻ kỳ quái kiện không được liền tức giận bảo ông rằng vợ người con trai thứ ba sẽ đối xử tệ bạc với ông, sẽ bắt ông ăn phân. Nhưng lúc đó người contrai thứ ba vẫn chưa lấy vợ, thậm chí ngay cả người yêu cũng chưa có.Mấy năm sau, cuối cùng người con trai thứ ba cũng lấy vợ, người con dâunày đúng là đối xử rất không tốt với ông, thường xuyên mắng chửi ông, mỗi lần mắng chửi đều bắt ông ăn phân. Chuyện người đàn ông kia sau khi trúng gió bị thẩm vấn dưới âm phủ có thểchỉ là một giấc mơ, nhưng tại sao nằm mơ lại dự đoán được sự việc xảy ra sau này? Chuyện này thật ra là thế nào Cầu Mỗ cũng không dám nói bừa, hãy cứ đểđộc giả tự mình suy xét vậy!
Hắn bỗng nhiên cười nhạt: "Tôi cảm thấy rất mệt mỏi, hơn nữa việc cần làm cũng làm xong hết rồi, đã đến lúc tìm một chỗ yên tĩnh để nghỉ ngơi."
Hắn không trả lời ngay ba câu hỏi liên tiếp của tôi mà chậm rãi cởi áo ra. Phó Bân và những người khác nghĩ rằng hắn định giở trò nên căng thẳng hướngnòng s·ú·n·g nhằm vào hắn. Nhưng chiếc áo vừa được cởi ra, chúng tôi đều giậtmình sửng sốt: Trên lưng hắn có hình một chiếc đầu lâu rất rõ ràng!
Để tránh họ tiếp tục anh anh em em với nhau, tôi bảo Phó Bân bây giờ phải tức tốc bắt ngay Sử Mân Trạch, nếu để hắn trốn đi thì chúng ta thành trò cườiđấy. Phó Bân cũng không nhiều lời, lập tức lên xe xuất phát. Tôi và Trăn Trăn cũng lái xe cùng họ hướng về phía trường Đại học Vật lý công nghiệp.
Bao nhựa đựng túi hút máu chứng tỏ Trần Kim Hỷ không nói dối, chắc chắn Sử Mân Trạch đã từng hút máu ở đây và cất máu trong tủ lạnh, chỉ có điều hắn đã không chọn chỗ này làm nơi ẩn náu. Hắn không trốn ở đây thì trốn ở đâu? Đây là câu hỏi hết sức đau đầu.
Phó Bân nói chuyện với Trăn Trăn một lúc rồi cuối cùng cũng nhận ra sự có mặt của tôi, bấy giờ mới lên tiếng chào: "Ồ, cậu Mộ, hóa ra cậu cũng ở đây, thậtngại quá, lâu lắm không gặp sư muội nên vui quá tạm thời quên mất cậu."
Nói chung, người ta không thể nào nhớ được những việc xảy ra lúc trước ba tuổi nhưng tôi lại khác, mặc dù có chút mơ hồ nhưng tôi vẫn nhớ được tình cảnhlúc mới sinh ra, hơn nữa cảnh tượng hãi hùng đó còn luôn hiện về trong giấc mơkhiến tôi giật mình tỉnh dậy.
Cảnh sát từng đến điều tra vụ án của cha mẹ nuôi nhưng không ai cho rằng một đứa trẻ mới 15 tuổi như tôi lại có thể là hung thủ. Mà đầu lâu của họ cũngđã bị tôi giấu đi, lúc đầu chỉ là muốn giữ lại làm kỷ niệm, sau này mới mangđến đây thực hiện kế hoạch trả thù.
Gian tầng hầm vẫn lộn xộn giống như lần trước tôi đến, chỉ khác là lúc đó ở đây có năm cái xác còn bây giờ là năm người sống. Sử Mân Trạch nhắm mắtngồi trên hình bát quái, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không để ý đến bốnkhẩu tiểu liên đang nhằm vào đầu mình.
Nguyên mẫu của câu chuyện này là do một người bạn trên mạng tên là Kiều Mạch cung cấp, để khích lệ, nhân vật chính Mạch Tiểu Kiều trong quyển nàylấy tên từ tên trên mạng của cô.
Hồ Sơ Các Vụ Án Thần Bí
Trần Kim Hỷ đã thừa nhận tội g·i·ế·t Hồng Sâm và giúp Sử Mân Trạch g·i·ế·t người, cả hai tội này đều là phạm tội ở mức độ nghiêm trọng, xem xét việc hắnchỉ là bị người khác xui khiến, hơn nữa đã tích cực phối hợp giúp đỡ công tácđiều tra nên áp dụng tình tiết giảm nhẹ, xử mười năm tù giam.
Tôi tìm ra Tiểu Kiều đang học tại trường này nên cũng liền chuyển đến đây, đồng thời cố tình tiếp cận Ngạo Dương, xúi giục Ngạo Dương theo đuổi TiểuKiều để tiện cho mình thực hiện kế hoạch trả thù. Về sau ông trời giúp tôi mộttay, Diệu Tổ cũng vào học trường này để tôi có thể chỉ một lần là hoàn thành kếhoạch.
Đó là một đêm mưa như trút nước, sấm chớp đùng đùng khiến người ta thấy trong lòng rất bất an. Tôi đến với thế gian này chính là vào cái đêm đó. Nhưngtôi đến mà không mang theo niềm vui cho cha mẹ, trái lại còn khiến họ vô cùngsợ hãi. Cha tôi giống hệt như ma quỷ đội mưa ôm tôi lúc đó vừa mới ra khỏi tửcung ấm áp của mẹ ra bờ sông, ném xuống dòng nước lạnh cóng. Tôi nhớ nhưin cảm giác trong giây phút ấy, đó là cảm giác như khi đang ngủ yên trong chăn ấm đệm êm giữa mùa đông lạnh giá thì đột nhiên bị người ta ném vào trong hồnước lạnh cắt da. Hai mươi ba năm nay trong giấc ngủ tôi vẫn thường xuyên bị cảm giác này đánh thức, để không bị nó giày vò nữa mà tôi đã ngủ rất ít, tôi sợmột khi ngủ thiếp đi sẽ lại gặp phải ác mộng như vậy.
Chương 48: Sự trả thù của đứa con trai
Tôi trao một tấm thẻ ngân hàng vào tay cha Mạch Tiểu Kiều, đó là điều duy nhất tôi có thể làm được. Đương nhiên tấm thẻ này không phải của tôi mà chủcủa nó vốn là Sử Mân Trạch... Có lẽ, tôi nên gọi là Mạch Mân Trạch được rồi.Có thể hắn đã thấy hối hận, trả thù thành công không những không cởi bỏ được xiềng xích trong lòng hắn mà trái lại còn đeo thêm một xiềng xích nữa. Điều hắn thực sự cần không phải là cảm giác thích thú vì trả được thù mà là sự quan tâm chăm sóc của cha mẹ.
Mân Trạch thuê ở tầng bốn.
Ngạo Dương vô cùng đam mê thần thông, tôi liền kể cho cậu ta nghe truyền thuyết về Điệp tiên đầu lâu, sau đó đến thư viện lấy trộm một kỳ báo cũ củatrường rồi làm giả một bản phô tô của bài báo đó cho cậu ta xem, khiến cậu tanghĩ rằng ở dưới tầng hầm đúng là có Điệp tiên có thể giúp cậu ta thực hiện ướcmơ, dạy cho cậu ta phép thần thông. Để khiến cậu ta càng tin tưởng hơn rằngtrên đời này có phép thần thông thật, tôi còn dạy cậu ta những thứ gọi là thần thông như lấy máu lươn dẫn ma quỷ về gõ cửa. Thật ra, tất cả những điều nàychỉ cần chịu khó đọc sách là biết ngay, có điều cậu ta lại tin là mình có thể gọihồn dẫn quỷ được. Sau đó, tôi còn dùng tiền mua chuộc Kim Hỷ phối hợp thựchiện kế hoạch, các người đã bắt được cậu ta thì qua lời khai của cậu ta chắccũng đã biết được diễn biến tiếp theo thế nào rồi, tôi không cần thiết phải nóinhiều nữa...
Không thể phủ nhận cách trả thù của hắn quá tàn bạo hơn là thẳng tay g**t ch*t cha mẹ sinh ra mình, thậm chí tôi còn lo rằng không biết sau khi biết đượcsự thật hai người già ấy liệu có phát điên lên vì không chịu đựng nổi sự thật tànkhốc như vậy không.
Trong vụ án này, người bị tổn thương nhiều nhất có lẽ là Mạch Tiểu Kiều, cô không làm sai điều gì nhưng lại vì sự kém hiểu biết của cha mẹ mà phải chịuđựng nỗi đau khổ vô tận. Nhưng xét từ một góc độ nào đó, Sử Mân Trạch cũnglà một người bị hại, việc trả thù hình như không mang đến cho hắn kh*** c*mnhư trong tưởng tượng, biểu hiện trên khuôn mặt hắn cho tôi thấy thực ra hắnđang rất trống trải, cô đơn.
Giải quyết xong xuôi vụ án, tôi đến viện điều dưỡng tâm thần thăm Lôi Ngạo Dương và Mạch Tiểu Kiều.Tình hình của Lôi Ngạo Dương khá hơn trước một chút nhưng vẫn còn hơi hung bạo nên bị các bác sỹ và y tá đã dùng dây vải trói vào chân giường. Lúc tôiđến trước giường, cậu ta liền mở miệng chửi bới và đòi tôi cởi trói ra cho mình,còn bảo mình đã học được phép thần thông của Điệp tiên, nếu không cởi tróicậu ta sẽ hành hạ tôi đến sống dở c·h·ế·t dở.
"Việc cậu cần làm là trả thù cha mẹ ruột đã sinh ra mình à?" Tôi lạnh lùng hỏi.
Hộ lý chịu trách nhiệm chăm sóc cậu ta cho tôi biết, dù bất kỳ ai đến gần cậu ta cũng bảo đã học được phép thần thông, có thể hô mây gọi gió, sai khiến quỷdữ, thậm chí cả lên trời xuống đất, không có gì là không biết. Hôm qua, cậu tacòn bảo mình đã đánh nhau với Đấu chiến thắng phật Tôn Ngộ Không ba trămhiệp mà vẫn bất phân thắng bại, hẹn nhau hôm nay đánh tiếp. Xem ra, bệnh tìnhcủa cậu ta không thể chữa khỏi được rồi.
Câu chuyện Kiều Mạch kể với Cầu Mỗ thật ra còn kỳ dị hơn trong câu chuyện. Kiều Mạch đã được đồng nghiệp kể lại, nhân vật chính trong truyện làbác của đồng nghiệp này. Câu chuyện bắt đầu từ việc bác gái của cô bạn KiềuMạch sinh người con trai đầu. Con trai cả của họ vừa ra đời trên lưng đã mọc lông trắng, tất nhiên khôngđáng sợ đến nỗi mọc thành hình chiếc đầu lâu như trong truyện nhắc đến mà làmọc thẳng theo sống lưng kéo dài từ gáy cho đến tận mông, trông giống nhưhàng lông mày màu trắng. Người bác cho rằng đó là yêu quái hiện hình, cảm thấy vô cùng sợ hãi nên muốn g**t ch*t. Nhưng đứa trẻ lông trắng kỳ quái nàycho dù bị dìm xuống nước cũng không c·h·ế·t khiến người bác đành dằn lòng lấyđá đập c·h·ế·t. Người cha lấy đá đập c·h·ế·t đứa con trai vừa mới sinh, tình tiết nàyquả là đáng sợ! Cầu Mỗ cũng cảm thấy sợ, thậm chí không dám viết vào tiểuthuyết, mặc dù đây lại là sự việc có thật.
Nhưng có một chuyện Cầu Mỗ có thể khẳng định, đó là những người bẩm sinh tướng mạo kỳ dị hoặc là có khiếm khuyết gì đó thường sau này lớn lênthường sẽ trở thành kỳ tài. Ví dụ về mặt này nhiều vô kể, nổi tiếng nhất phải kểđến Einstein, nhà khoa học vĩ đại này lên 8 tuổi vẫn chưa nói được một câuhoàn chỉnh, thậm chí cha mẹ ông còn cho rằng ông bị thiểu năng trí tuệ.
"Ồ, không vấn đề gì, dù sao tôi cũng muốn tìm một người để dốc bầu tâm sự nên mới ở đây đợi các người. Chuyện này phải bắt đầu từ hai mươi ba nămtrước, cũng tức là lúc tôi vừa mời chào đời..." Hắn cười ma mị, chậm rãi thuậtlại toàn bộ sự việc:
Tôi nghĩ rằng hình đầu lâu đó được vẽ ra, nhưng khi qua sát kỹ mới thấy đúng là nó "mọc" ra trên lưng hắn. Thì ra trên lưng hắn mọc rất nhiều lôngtrắng, mặc dù những lông trắng này hình như vừa mới mọc ra nhưng cũng đủ đểtạo thành hình một chiếc đầu lâu hoàn chỉnh.
Tôi bước vào xem, bên trong không những không có người mà đồ dùng cũng chẳng có mấy thứ. Trong không gian khoảng hai mươi mét vuông chỉ có mỗimột chiếc giường chắc đã lâu lắm không ai nằm và một chiếc tủ lạnh còn mớitinh. Trên giường để một số dụng cụ bằng nhựa như túi hút máu, túi đựng dungdịch khử trùng... ngoài ra không còn chỗ nào đặc biệt cả.
Cha nuôi là người mang nặng tư tưởng phong kiến truyền thống lúc nào cũng muốn có một đứa con trai, có điều hoàn cảnh gia đình lúc đó khó khăn, sau khisinh chị thứ hai vì không có tiền nộp phạt do vi phạm luật sinh đẻ có kế hoạch,mẹ nuôi tôi bị ép phải triệt sản. Bởi thế, cha nuôi mới mặc cho mẹ nuôi phảnđối, khăng khăng giữ tôi lại để nuôi.
Hai
Cửa mở ra, phía sau là cầu thang hoàn toàn chìm trong bóng tối cảnh tượng giống hệt như lời Mạch Tiểu Kiều kể khiến tôi cảm thấy nó giống như conđường ma quỷ tối tăm dẫn vào chốn địa ngục. Còn ở đầu cuối cùng của cầuthang, có lẽ có một con quỷ dữ đang chờ đợi con mồi của mình.
Có lẽ, tôi đã mang vận may đến cho cha mẹ nuôi nên sau khi nhận nuôi tôi họ làm việc gì cũng đều thuận lợi, về sau làm nghề buôn bán, điều kiện gia đìnhngày càng tốt lên. Có thể vì tôi là con trai nên cha nuôi vô cùng yêu quý, dù làchuyện ăn chuyện mặc tôi đều được chiều chuộng hơn hai chị nhiều. Cũngchính vì thế mà tôi bị mẹ nuôi và hai chị ghen ghét.
Thế rồi Giám đốc sở lại cất tiếng thở dài: "Theo tôi coi như xong đi, tài liệu giáo d·ụ·c bây giờ vẫn không khác gì so với hồi chúng ta đi học, các quý ông ởSở Giáo d·ụ·c chắc không thảnh thơi mà sửa đổi tài liệu đâu. Chúng ta hãy cứ làmtốt việc mình cần làm đi!" Nói xong giao một cặp hồ sơ cho đối phương.
Theo địa chỉ Trần Kim Hỷ cung cấp, chúng tôi tìm được một căn nhà cho thuê khá cũ nát ở bên ngoài trường, có những chàng trai cô gái dáng vẻ giốngsinh viên ra vào ở chỗ cầu thang, trông thấy Phó Bân và đồng sự với nhữngkhẩu tiểu liên trong tay thì đều sợ hãi dẹp sang bên cạnh. Chúng tôi không cóthời gian để ý đến họ mà xông thẳng một mạch đến trước cửa căn phòng Sử
Đêm hôm đó tôi g·i·ế·t họ, g·i·ế·t hết toàn bộ gia đình họ, cha nuôi, mẹ nuôi, chị cả, chị hai đều bị tôi vặt đứt đầu. Lúc đó, tôi nghĩ lẽ ra mình phải thấy sợ hãimới đúng nhưng thực tế tôi lại không hề sợ hãi một chút nào, trái lại còn thấy một chút kh*** c*m của việc trả thù. Nhưng kh*** c*m này nhanh chóng tiêu tan, bởi vì tôi biết rằng họ không phải là nguyên nhân gây ra bất hạnh cho tôi, người thật sự khiến tôi phải gánh chịu bất hạnh chính là cha mẹ ruột của tôi.
"Nó không phải con tôi sinh ra, sống hay c·h·ế·t không liên quan!" Câu trả lời lạnh lùng ấy của cha nuôi khiến tôi cảm thấy có một nỗi căm phẫn khó tả, cái cơthể vốn đang thoi thóp bỗng nhiên trở nên đầy sức mạnh... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người chờ sẵn ở cửa cầu thang lập tức xông xuống, sau đó hai người còn lại cũng lần lượt xuống theo. Sau khi khống chế xong người bên trong đồng thờibật đèn chiếu sáng lên, Phó Bân liền ra hiệu cho tôi và Trăn Trăn cùng xuốngdưới đó.
Mẹ nuôi biết chuyện liền cãi nhau với cha nuôi, còn cha nuôi từ lâu đã không còn dành tâm trí cho gia đình nữa nên dứt khoát chuyển đến ở với nhân tình.Ông không ở nhà, bao nhiêu oán hận mẹ nuôi trút cả lên đầu tôi. Lúc đó, tôi chỉbiết âm thầm chịu đựng, bởi vì tôi nghĩ rằng chỉ cần cha nuôi trở về thì tôi sẽkhông phải chịu khổ nữa, nhưng về sau mới biết đó chỉ là suy nghĩ chủ quan củariêng tôi mà thôi.
Tôi không có ý định sát hại cha mẹ đẻ vì cảm thấy họ có c·h·ế·t cũng không bù đắp được tội ác đã phạm phải. Họ đã rất nhẫn tâm dìm c·h·ế·t đứa con mới lọt lòng, vậy thì tôi phải khiến họ trải qua những năm tháng cuối đời thê thảm, đến c·h·ế·t cũng không được yên. Bởi thế tôi quyết định ra tay với con trai và con gái họ.
"Các người đến sớm hơn tôi nghĩ một chút, chắc Kim Hỷ đã bị bắt rồi!" Hắn từ từ mở mắt ra! Vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường.
Nếu Sử Mân Trạch trốn trong tầng hầm thì tiếng mở cửa chói tai chắc chắn đã đánh động hắn. Phó Bân cũng không rón rén nữa, ra hiệu cho một đồng nghiệp lập tức đốt một chiếc gậy khói ném vào trong. Ánh sáng xanh lè soi sáng khắp gian phòng nhưng do góc độ không thuận lợi nên từ bên ngoài không thể nhìn rõ bên trong có người hay không. Hơn nữa, cầu thang chật hẹp chỉ cho phép từng người xuống một cũng biến gian tầng hầm này thành một cứ điểm để phòng thủ khó tấn công. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói chuyện điện thoại với Tuyết Tình xong tôi lập tức gọi cho tổ trưởng yêu cầu bố trí đội cảnh sát vũ trang đến chi viện. Dù sao Sử Mân Trạch cũng là một ác ma có thể tay không xé rời chân tay người khác, Trăn Trăn cũng chưa chắcđã là đối thủ của hắn, còn tôi có mặt thì cũng chỉ giúp hắn thêm cơ hội thoátthân mà thôi. Tổ trưởng cũng không cằn nhằn gì, lập tức liên hệ với phía cảnhsát vũ trang, không lâu sau đã có bốn người với đầy đủ vũ khí trang bị đến chỗ chúng tôi, hơn nữa phụ trách còn là người quen của tôi, đó là Phó Bân.
"Hy vọng rằng cậu có thể khai rõ đầu đuôi ngọn ngành toàn bộ sự việc."
"Trụ sở Nhật Báo liên tiếp xảy ra hiện tượng ma quỷ..." Lương Chính đọc xong liền mỉm cười hiếu thắng, "Vụ án này nhất định sẽ rất thú vị đây!"
Đạp tung cửa xong, Phó Bân liền lách người sang bên cạnh, hai đồng nghiệp kia hướng mũi s·ú·n·g ra trước xông vào phòng sục sạo. Nhưng chỉ giây lát sau họđã bước ra ngán ngẩm bảo rằng bên trong không có ai.
Nhưng những chuyện về sau không nằm trong phạm vi khả năng của tôi, điều tôi có thể làm được chỉ là điều tra rõ chân tướng, vì thế tôi gộp tất cả cácvấn đề lại trong một câu hỏi: "Chúng tôi tìm thấy ở đây một số tro than, bêntrong có một cuộn băng ghi âm cường lực chưa cháy hết. Nếu tôi đoán khôngnhầm thì chắc là cậu cố tình tiêu hủy chứng cứ, trong đó hẳn có túi hút đựng máu, nhưng băng ghi âm cường lực là thế nào? Còn nhân viên pháp y thực tập bị cậu g·i·ế·t ở phòng pháp y kia trước lúc c·h·ế·t đã nhổ được một sợi lông trắngtrên người cậu, sợi lông này có chỗ nào khác thường? Cuối cùng, cũng là vấn đềquan trọng nhất, tại sao cha mẹ thân sinh lại muốn dìm c·h·ế·t cậu ngay khi vừamới chào đời?"
"Bây giờ các người đã hiểu, cha mẹ đẻ vì nguyên nhân này mà coi tôi là yêu quái, đem ném xuống sông. Còn cuốn băng ghi âm cường lực các người pháthiện ra chỉ là tôi dùng để đánh lạc hướng, như vậy sẽ dẫn hướng điều tra của cácngười đến chỗ Điệp tiên thoắt ẩn thoắt hiện trong hư vô và lời tiên tri về thánhnhân huyền diệu khó đoán. Còn về nhân viên pháp y thực tập không may kia,anh ta làm việc rất nghiêm túc, phát hiện ra một sợi lông trắng vừa mọc ra trên lưng tôi, có điều tôi không cho anh ta cơ hội để nói với các người." Nói xongcâu này hắn liền yên lặng không nói gì nữa.
Cãi nhau được một lúc, mẹ nuôi chỉ vào tôi và hỏi cha nuôi: "Rốt cuộc có cần đến thằng yêu quái này nữa không? Không cần nữa thì để tôi g·i·ế·t nó luôn!"
Về sau cha nuôi buôn bán ngày càng phát đạt, thường hay phải đi bàn bạc công việc, những lúc ông không ở nhà, cơn ác mộng lại đến với tôi. Mẹ nuôi đãdùng rất nhiều thủ đoạn để hành hạ tôi, trong đó khiến tôi căm hận nhất là khimùa đông đến bà ta lại l*t s*ch quần áo tôi lôi hết quạt trong nhà ra đặt xungquanh cho thổi vào tôi. Lúc đó, hai chị còn giúp mẹ hắt nước lạnh vào người tôi.Cảm giác lạnh thấu xương này khó chịu không khác gì cảm giác lúc tôi mới sinh ra, có mấy lần thậm chí còn khiến tôi lạnh đến c·h·ế·t, đúng là c·h·ế·t vì lạnhthật, tim không đập nữa, cũng không thở nữa, làm cho họ sợ đến mức hồn xiêuphách lạc. Nhưng mỗi lần như thế tôi chỉ "c·h·ế·t" một thời gian, chỉ cần cơ thểđược giữ ấm là liền sống lại. Bởi thế, lúc đầu họ còn hốt hoảng đưa tôi đến bệnhviện nhưng về sau biết rằng tôi không c·h·ế·t thật sự, nên sau khi hành hạ chán họđắp cho tôi chiếc chăn giữ ấm là xong. Hơn nữa, họ còn cảm thấy việc hành hạ cho tôi c·h·ế·t đi sống lại như vậy rất thú vị, không những thế còn ngày càng thậmtệ hơn, từ đó cũng khiến tôi ngày càng căm hận họ.Cũng còn may, chỉ cần cha nuôi ở nhà thì tôi lại cảm thấy ấm áp. Nhưngnhững tháng ngày vui vẻ ấy không kéo dài, cha nuôi buôn bán phát tài, có tiền rồi thì bắt đầu cảm thấy tiếc nuối vì không có con nối dõi, về sau nuôi nhân tìnhở bên ngoài, muốn sinh một đứa con trai mang dòng máu của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đứa Trẻ Sơ Sinh Có Lông Trắng Kỳ Quái
"Ồ, không ngờ lại là em, lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau!" Phó Bân vừa xuống xe liền giang hai tay tiến đến. Tôi vừa cười vừa bước lênchuẩn bị ôm chầm lấy cậu ta, ai ngờ Trăn Trăn ở bên cạnh trong nháy mắt đãxông vào ôm cậu ta trước, phấn khởi nói: "Anh Bân, chúng mình đã lâu lắmkhông gặp rồi." Sau đó họ chuyện trò rôm rả để tôi ngượng ngùng ở bên cạnh. Cái cô Trăn Trăn này bình thường rõ là bảo thủ mà tại sao hôm nay lại nhiệttình thế nhỉ?
Sáng nay Sử Mân Trạch từng sử dụng máy giao dịch tự động trong trường, mà trong trường và khu vực xung quanh chỉ có tầng hầm nơi xảy ra vụ thảm ánlà yên tĩnh nhất, hắn bảo muốn tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi, rất có thể làtrốn trong tầng hầm.
Lời Kết
"Khả năng suy đoán của anh tốt đấy. Đúng thế, việc tôi cần làm suốt cuộc đời này có lẽ chỉ có một, đó là khiến hai kẻ táng tận lương tâm đó phải bị giàyvò đến cùng cực." Vẻ mặt hắn ta càng tươi cười hơn, hình như cảm thấy rất tựhào với những tội ác đã gây ra.
Hôm đó, có lẽ là một hôm lạnh nhất trong năm ấy, ít nhất trong lòng tôi luôn cho là như vậy. Tối hôm đó sau khi cãi nhau với cha nuôi qua điện thoại, mẹnuôi liền cùng với con gái bà ta ngược đãi tôi, l*t s*ch quần áo, quạt gió, nướclạnh không thiếu thứ gì. Lúc tôi bị hành hạ đến mức chỉ còn thoi thóp thì chanuôi đột nhiên trở về, tôi liền đưa ánh mắt cầu cứu về phía ông, ai ngờ ông cũngkhông để ý đến tôi, vừa về đến nhà đã cãi nhau với mẹ nuôi, trông thấy hai cô con gái lén lút hắt nước lên người tôi cũng không nói câu nào.
"Sử Mân Trạch, cậu bị nghi ngờ mưu sát, h**p d·â·m và xúi giục người khác mưu sát, bây giờ tôi tới để bắt cậu!" Cuối cùng, chúng tôi cũng đã bắt được conquỷ dữ này.
Sự việc tiếp sau đó khá "mê tín", vì thế Cầu Mỗ không đưa vào trong truyện. Đoạn sau kể như thế này: "Sau khi sinh người con trai cả đó được hai mươi nămthì bác gái qua đời, mấy năm sau bác trai bị trúng gió hôn mê gần mười ngày,lúc tỉnh dậy kể cho bạn bè họ hàng thân thích một câu chuyện vô cùng hoangđường."
Đây là một bi kịch bắt nguồn từ sự kém hiểu biết và tiếp tục với một sự cố chấp! Nếu cha mẹ của Sử Mân Trạch không vì kém hiểu biết, sai lầm cho rằngđứa con mới chào đời của mình là yêu quái mà ném xuống sông thì bi kịch nàyđã không xảy ra. Nếu Sử Mân Trạch không vì cố chấp cứ nhất quyết phải trả thùhọ thì bi kịch cũng không tiếp diễn.
Một
"Vụ án này đúng là đã gây ra không biết bao nhiêu phiền toái!" Lương Chính trình hồ sơ vụ thảm án ở trường Đại học Vật lý công nghiệp lên Giámđốc Lương, tiếp theo liền báo cáo kết quả xử lý:
Lúc này, trời đã bắt đầu mờ tối, tôi không muốn kẻo dài tới tận nửa đêm canh ba mới đến tầng hầm khủng khiếp ấy để tìm con quỷ sát nhân Sử MânTrạch kia, thế là liền gấp rút hành động, đến ngay nhà trưng bày khoa học cũ.Cửa sắt vào tầng hầm khép hờ, không thấy có chỗ nào khác thường, có lẽ lầnnày lại mất công toi rồi. Còn Phó Bân thì không chút lơ là, được đồng nghiệpyểm trợ, cậu ấy cẩn thận mở cửa ra. Bản lề rỉ sét phát ra tiếng kêu giống như những tiếng r*n r*, hình như đang kể lể nỗi thống khổ của những người chếtnghe mà rùng mình.
"Theo anh hắn có thể trốn trong tầng hầm không? Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất." Trăn Trăn bỗng nhiên mạnh dạn đưa ra suy đoán, tôi ngẫmnghĩ kỹ một lúc cũng thấy đó hoàn toàn không phải là không có khả năng.
Bị ngâm trong dòng nước sông lạnh cóng, cảm giác đau đớn thấu xương đó ngay cả người trưởng thành cũng không chịu nổi, huống hồ là với một đứa trẻmới chào đời như tôi. Vì thế, sau khi trôi nổi theo dòng nước lạnh được một lúctôi liền mất hết tri giác. Sau đó, ký ức cũng trở nên mơ hồ không rõ ràng, tuynhiên khi lớn lên tôi biết được rằng lúc đó mình trôi theo dòng nước xuống hạlưu được một gia đình chỉ có hai cô con gái mà không có con trai giữ lại nuôi.
Nghe xong những chuyện Sử Mân Trạch đã trải qua tôi vẫn còn có không ít câu hỏi chưa có lời giải đáp, vì thế liền đưa ra từng câu hỏi một. Trước tiên, tôihỏi hắn tại sao không g·i·ế·t Mạch Tiểu Kiều mà lại h**p d·â·m cô. Hắn nghe xongngửa mặt lên trời cười to, nhưng tiếng cười từ chỗ rất khoái trá chuyển dần sanggượng gạo: "C·h·ế·t không phải là sự trừng phạt nghiêm khắc nhất, nếu muốn giếtchết Tiểu Kiều thì tôi đã không phải tốn nhiều công sức suy tính như vậy. Tôi muốn nó sống nhưng phải phát điên để cho cha mẹ thân sinh của tôi biết rằng chính con trai họ đã h**p d·â·m con gái họ, khiến họ phải chịu đựng nỗi đau thấutận tim gan, khiến họ đến tận cuối đời cũng luôn phải hối hận vì tội lỗi mình đãgây ra, và phải c·h·ế·t không nhắm được mắt vì lo cho đứa con gái điên của mìnhkhông ai chăm sóc." Hắn càng nói càng kích động, nhưng sau lúc kích động lạitrở lại bình tĩnh rất nhanh chóng.
"Cậu biết chúng tôi sẽ đến đây tìm à?" Trăn Trăn ngạc nhiên hỏi, và nhận được câu trả lời hết sức bình tĩnh: "Phải, cho dù các người không biết tôi ở đâythì cũng sẽ quay lại để tìm manh mối." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tủ lạnh vẫn đang chạy, trước khi mở nó ra tôi đã chuẩn bị tốt tư tưởng, bên trong rất có thể để chân tay người hoặc thậm chí là đầu người thối rữa không thểchịu được, nhưng khi mở ra lại phát hiện trong đó không có gì cả.
HẾT TẬP 1 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trên mạng lan truyền câu chuyện như sau: ở Đài Loan từng có 12 sinh viên đại học xuống tầng hầm mời điệp tiên, kết quả gặp phải quỷ đầu lâu gây ra thảmkịch bảy người c·h·ế·t năm người phát điên. Có thể một bộ phận độc giả sẽ chorằng quyển này lấy nguyên mẫu từ câu chuyện đó, Cầu Mỗ (tác giả tự xưng)cũng không phủ nhận đúng là có được ít những gợi ý từ câu chuyện này, nhưngkhông lấy đó làm nguyên mẫu.
Qua điều tra kỹ lưỡng đã khẳng định những hiện tượng khác thường ở Sử Mân Trạch như sau lưng mọc lông trắng, có khả năng c·h·ế·t giả và sức mạnh hơnngười bình thương hàng chục lần đều là hiện tượng lại giống, hoàn toàn khôngcó liên quan gì đến cái gọi là Điệp tiên. Hắn đã thừa nhận tất cả mọi tội ác giếtngười, h**p d·â·m, xúi giục g·i·ế·t người, bắt giữ người bất hợp pháp... Căn cứ theopháp luật bị kết án tử hình, lập tức thi hành án. Lương Chính trầm tư giây lát rồi bỗng nhiên đưa ra ý kiến: "Chúng ta có nên liên hệ với Sở Giáo d·ụ·c không nhỉ? Dù sao vụ án này cũng bắt nguồn từ sựthiếu hiểu biết của cha mẹ Sử Mân Trạch."
Nhưng mối nguy hiểm tiềm ẩn từ bên trong không đe dọa được Phó Bân, cậu ấy dẫn đầu xông vào cầu thang, hai người đồng nghiệp cầm s·ú·n·g quỳ ở hai bên cầu thang ngắm xuống dưới, người còn lại chuẩn bị sẵn sàng xông xuống chiviện bất cứ lúc nào. Sau khi cậu ta vào trong, một tiếng quát lớn vang lên đồngthời vọng lại trong không gian chật hẹp: "Không được cử động, nếu không sẽnổ s·ú·n·g!" Đúng là Sử Mân Trạch ở trong đó!
"Thế tại sao còn ở đây chờ chúng tôi đến bắt?" Trăn Trăn càng thêm nghi hoặc. Tôi cũng không biết hắn có toan tính gì.
Sau khi bắt và thẩm vấn Trần Kim Hỷ, tình tiết vụ án đã vô cùng rõ ràng,Sử Mân Trạch chính là chủ mưu. Mặc dù vẫn còn không ít điểm nghi vấn nhưngcũng chỉ còn cách sự thật một bước chân mà thôi.
Thì ra Phó Bân từng theo cha Trăn Trăn học võ, hai người quen nhau từ nhỏ, tình cảm rất thân thiết. Trăn Trăn đối với tôi hung dữ như thế nhưng trước mặtcậu ta lại hiền lành như một con chim non, trông thấy họ ríu rít anh anh em emkhông hiểu sao tôi bỗng nhiên cảm thấy có chút ghen tỵ.
Cha mẹ Mạch Tiểu Kiều từ quê lên chăm sóc cô, nhưng hai thân già đó chỉ có thể lặng lẽ nhìn con gái nằm co quắp ở đầu giường qua cửa kính trên tườngmà khóc thầm, bởi vì ngay cả họ khi đến gần cũng sẽ khiến cô gào thét mãikhông thôi.
Sau khi cả nhà cha mẹ nuôi c·h·ế·t, tôi liền bắt tay điều tra tình hình cha mẹ đẻcủa mình, bỏ ra mấy năm cuối cùng cũng tìm được họ, ngoài ra còn biết sau tôihọ còn sinh được một trai một gái, tức là Tiểu Kiều và Diệu Tổ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.