Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 44: Mối nghi ngờ xác c·h·ế·t sống lại

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44: Mối nghi ngờ xác c·h·ế·t sống lại


"Tôi cũng không muốn giải thích với cậu, tôi đưa cậu đi xem vài thứ đã rồi cậu nói sau." Nói xong, anh ấy bám vào tay vịn chiếc ghế đang ngồi, cố gắngđứng dậy. Mặc dù rất không muốn khắp người cũng bị dính mùi xác c·h·ế·t nhưngtôi không thể không giúp anh ấy một tay được!

Chúng tôi bận rộn suốt gần hai ngày mới giải quyết xong bốn cái xác đó, đến khoảng 16 giờ hôm qua mới có thời gian khám nghiệm xác Sử Mân Trạch, tìnhhình của cậu ta rất khác, vết thương dẫn đến cái c·h·ế·t là do cậu ta tự gây ra. Vìthế tôi nghi ngờ sau khi g·i·ế·t xong bốn người kia thì cậu ta tự sát...

Bởi thế, tôi lại thấy nghi ngờ về giả thiết xác c·h·ế·t sống dậy, và nhắc lại với Lưu Niên về suy đoán Sử Mân Trạch giả c·h·ế·t của mình. Anh ấy nghiêm túc suynghĩ một lát rồi trả lời: "Không thể nào! C·h·ế·t giả là chức năng đầu tiên để tựbảo vệ, khi cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng hoặc đại não thiếu dưỡng khí sẽcó thể đi vào trạng thái c·h·ế·t giả nhưng với xác suất rất thấp, nếu được chữa trịphù hợp sẽ có cơ hội sống lại. Nhưng từ lúc được phát hiện cho đến trước khi tấn công tôi cậu ta không hề được tiếp máu, cũng không nhận được bất kỳ biệnpháp cứu chữa nào, chức năng của cơ thể chỉ có thể không ngừng suy giảm, làmsao bỗng nhiên tỉnh lại được chứ? Hơn nữa cho dù có kỳ tích xảy ra thì cậu tacũng không có khả năng tấn công chúng tôi. Với việc mất đi lượng máu lớn nhưvậy, đứng dậy được đã là giỏi lắm rồi!"

"Như vậy có gì đáng chú ý không?" Trăn Trăn không hiểu, cất tiếng hỏi. "Anh Mộ, anh thấy thế nào!" Duyệt Đồng không trả lời thẳng câu hỏi củaTrăn Trăn mà đẩy sang cho tôi.

"Chuyện này cậu đừng tranh cãi với tôi nữa, tôi là pháp y, nhìn vào tình hình vết thương là có thể phán đoán nó hình thành như thế nào. Nếu là người kháclàm, vết thương sẽ không thể như thế được." Anh ấy đúng là hiểu xác c·h·ế·t hơntôi nhiều, vì thế mà không cần nghi ngờ trước phán đoán của anh ấy. Tất nhiên,tôi cũng không nghi ngờ mà chỉ là cảm thấy hơi kinh ngạc một chút mà thôi, tôivốn cho rằng sau khi Sử Mân Trạch g**t ch*t bốn người, Điệp tiên liền nhập vào Lôi Ngạo Dương g**t ch*t cậu ta.

"Anh Mộ, qua đây một lát, Duyệt Đồng có phát hiện mới." Trăn Trăn đột nhiên chạy ra gọi.

Phân tích của Lưu Niên cũng có lý ở mức độ nhất định, nhưng không phải xác c·h·ế·t sống dậy mà cũng không phải c·h·ế·t giả, vậy thì rốt cuộc là chuyện gì?"Không lẽ cậu ta sống lại đúng như lời tiên tri đã nói?" Lời giải thích màTrăn Trăn đưa ra mặc dù hết sức hoang đường nhưng mọi người có mặt lúc đóđều không thể đưa ra bất kỳ lời nào để phản bác lại.

Lúc Lưu Niên bị thương là khoảng 16 giờ 30 phút, mà lúc Sử Mân Trạch đira là 18 giờ, như thế cũng có nghĩa là trong khoảng thời gian 90 phút sau khi tấncông Lưu Niên, cậu ta đã thong thả đóng cửa, khoác áo choàng trắng lên cơ thểtr*n tr**ng của mình, ngoài ra còn tiện tay tắt đèn. Khó hiểu hơn nữa là cậu tacòn nhằm đúng lúc nhân viên an ninh trực ban đi ăn cơm mới ra ngoài. Việc nàymột cái xác không hồn có thể làm được không?

"Tôi cũng không biết phải nói thế nào, đêm qua tôi bị người ta đánh ngất đi, lúc tỉnh dậy thấy Chung Cương đã c·h·ế·t, còn xác Sử Mân Trạch không thấy đâunữa, cậu cứ đến đây trước rồi nói tiếp nhé!"

Quay về phòng làm việc của tổ, báo cáo với tổ trưởng tình hình Sử Mân Trạch sống lại và Lôi Ngạo Dương bị Điệp tiên nhập xong, không ngờ lại bị lênlớp một trận: "Cậu không cho tôi được lời giải thích hợp lý nào à? Tôi bảoTuyết Tình bắn một phát cậu c·h·ế·t, đợi đến lúc sống lại cậu đi bắt Điệp tiên kiavề cho tôi xem đi!"

Trên thực tế, xác c·h·ế·t vùng dậy và người c·h·ế·t sống lại hầu như là chuyện không thể xảy ra, vì thế tôi thà tin đây là hiện tượng giả c·h·ế·t.

Tôi ngán ngẩm trả lời.

Trong lúc thất vọng, tôi đành tiếp tục vắt óc nghĩ cách bắt được Lôi Ngạo Dương, Sử Mân Trạch, và cả gã đàn ông bí hiểm kia. Việc sống lại ly kỳ của Sử Mân Trạch không khỏi khiến tôi suy nghĩ không biết vụ án này có liên quan đếnlời tiên tri trong "Thôi bối đồ" hay không, nếu cậu ta đúng là thánh nhân trongtruyền thuyết thì vụ án này phức tạp hơn nhiều.

Nghe Lưu Niên kể lại xong, trong đầu tôi xuất hiện rất nhiều vấn đề. Trước lúc c·h·ế·t Chung Cương đang tiến hành khám nghiệm sơ bộ xác Sử Mân Trạch, cậu ta dùng kẹp kẹp một sợi lông nhỏ màu trắng, vậy thì sợi lông vừa mới mọc ra đó phải là của Sử Mân Trạch.

Tỉnh dậy, tôi thấy đèn đã tắt, cửa cũng đã khóa, thân thể Chung Cương đã cứng đờ, áo choàng trắng treo trên tường mất một chiếc...

Xác c·h·ế·t vùng dậy là điều khó có thể tưởng tượng được, nhưng truyền thuyết người c·h·ế·t sống lại còn khó tin hơn, ghi chép về việc người c·h·ế·t sống lại từ xưađến nay có lẽ chỉ có chúa Giê-su, ông đã sống lại sau khi c·h·ế·t ba ngày. Mà theoghi lại trong "Kinh thánh", chuyện chúa Giê-su sống lại cũng chỉ được nói tới làsau khi Giê-su c·h·ế·t ba ngày, người ta thấy huyệt mộ mở tung, xác c·h·ế·t khôngbiết đi đâu mất, tín đồ cũng chỉ biết thông tin chúa đã sống lại qua lời kể của "Thiên sứ" chứ không tận mắt trông thấy chúa sau khi sống lại. Vì thế khôngthể loại trừ khả năng có một bộ phận tìn đồ đã chuyển thi thể Giê-su đi, đồngthời đóng giả thiên sứ tung tin đồn nhảm. Như vậy cũng có nghĩa là từ khi sửsách ra đời đến nay chưa từng có ghi chép chính xác và được mọi người côngnhận về việc người c·h·ế·t sống lại, hàng nghìn năm nay chưa từng có, hiện nay cũng không thể xảy ra. Do vậy, tôi nghi ngờ đó là do gã đàn ông bí hiểm kia tấncông Lưu Niên và lấy trộm xác Sử Mân Trạch. Nhưng trước khi chưa tìm hiểurõ đầu đuôi đưa sự việc mà đưa ra những dự đoán vô căn cứ cũng không có tácdụng gì, vì thế vẫn cần phải đến phòng pháp y tìm hiểu tình hình trước rồi mớinói.

"Biện pháp thì có, nhưng mà hơi chậm một tí thôi. Chúng chỉ cần sống là bắt buộc phải ăn, nhờ đơn vị tuần tra để ý một chút chắc chắn sẽ tìm được, có điềukhông biết là lúc nào. Có lẽ, chúng ta nên sử dụng biện pháp chủ động hơn." Tôi nói giọng đùa giỡn.

Nếu đó chỉ là tóc hay lông mày thì cậu ta không nhất thiết phải đặc biệt nhổ ra như vậy. Có lẽ sợi lông màu trắng này mọc ra trên mặt Sử Mân Trạch!

"Phát hiện ra một sợi lông trắng." Câu trả lời của Trăn Trăn khiến tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, một sợi lông trắng có gì đáng ngạc nhiên chứ, songtừ thái độ ngỡ ngàng của cô có thể thấy cô cũng không hiểu tí gì về nội tình.

"Cậu lại nghĩ ra biện pháp thối gì rồi!"

Với sức lực của một người bình thường, dùng tay không xé rời tay chânngười khác là chuyện không thể nào tưởng tượng được, hơn nữa hành động tựsát của cậu ta khiến tôi nghi ngờ cậu ta đã từng sử dụng thuốc k*ch th*ch quáliều, đồng thời do hưng phấn quá mức mà mất hết nhân tính. Để kiểm chứngcho suy nghĩ này, tôi dặn Chung Cương tiếp tục làm một số kiểm tra sơ bộ, cònmình thì lấy một ít máu trên người cậu ta rồi sang phòng xét nghiệm ở bên cạnh. Nhưng kết quả xét nghiệm lại cho thấy trước lúc c·h·ế·t, cậu ta không hề sửdụng loại thuốc k*ch th*ch thường gặp nào, điều này khiến tôi cảm thấy hết sứcnghi hoặc, nếu không phải do tác dụng của thuốc k*ch th*ch thì chỉ có thể nóicậu ta đã bị Điệp tiên nhập vào. Tôi đang định quay lại phòng giải phẫu để giảiphẫu thi thể cậu ta nhằm khẳng định chắc chắn hơn chuyện cậu ta có sử dụng thuốc k*ch th*ch hay không, ai ngờ vừa bước vào cửa liền bị đấm một cái vào đầu, sau đó không còn biết gì nữa.

"Phát hiện ra cái gì?" Tôi vừa đi vừa hỏi.

Trong số năm xác c·h·ế·t đưa từ trường Đại học Vật lý công nghiệp về có bốn cái xác không còn lành lặn, khiến tôi và cậu Chung xử lý mệt muốn c·h·ế·t, kẻ xélìa chân tay người c·h·ế·t một cách điên cuồng như vậy có lẽ không nên gọi làngười mà phải gọi là ma quỷ.

"Cũng không có gì, tôi chỉ nghĩ có nên cho tôi hưởng một chuyến du lịch bằng tiền công quỹ hay không, tất nhiên nếu có gái đẹp đi cùng thì càng tốt!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Cậu định về quê chúng điều tra à?" Sắc mặt tổ trưởng tỏ ra không mấy thiện chí.

"Tự cào à? Có khả năng này không..." Tôi đặt tay phải lên vai trái cào một cái, quả đúng như Lưu Niên nói, nếu bản thân tự cào đúng là có thể gây ra vếtthương giống như vậy, nhưng người bình thường chắc chắn không thể làm nổinhư thế, và họ cũng không thể vặt rời chân tay người khác ra chỉ bằng hai bàntay không được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Đầu anh không sao chứ?" Tôi giả vờ quan tâm hỏi Lưu Niên, thực ra đầu óc anh ấy thường ngày cũng đã không bình thường rồi, nếu không đã chẳng để trênngười lưu lại mùi xác c·h·ế·t mà không chút lưu tâm như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng nếu đặt giả thiết xác Sử Mân Trạch đúng là đã vùng dậy, vậy thì hànhđộng của cậu ta sau đó cũng rất có lý trí! Mà theo truyền thuyết mà tôi từngđược biết về chuyện xác c·h·ế·t sống lại, thì sau khi xác c·h·ế·t sống dậy được gọi là"tang thi", sở dĩ gọi như vậy là bởi vì tang thi chẳng qua chỉ là một cái xáckhông hồn, chỉ còn bản năng động vật nguyên thủy mà thôi, không có bất kỳ suy nghĩ nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Lập tức tóm cổ hai tên họ Sử và họ Lôi kia về đây cho tôi, sống phải thấy người, c·h·ế·t phải thấy xác?" Đội trưởng nói như muốn đuổi tôi ra cửa.

Chương 44: Mối nghi ngờ xác c·h·ế·t sống lại

"Theo tài liệu nhà trường cung cấp, quê chị em họ Mạch và Sử Mân Trạchtrong vụ án này ở cùng một thành phố, có thể giữa họ sẽ có mối quan hệ nào đó,tốt nhất là đi điều tra một chuyến. Dù sao, cứ chờ đợi ở đây cũng không chắc đãtìm được chúng." Lần công tác trước cách đây đã hai, ba năm, còn trong thờigian ăn chực nằm chờ ở Đội chống trộm cướp, thì hầu như ngày nào cũng phảirình mò để bắt trộm, lấy đâu ra cơ hội đi công tác.

"Bắt đầu tính từ hôm nay!" Nài nỉ mãi với tổ trưởng mãi mà không được, quê Sử Mân Trạch và chị em Mạch Tiểu Kiều ở tỉnh khác, ba ngày trừ thời gianđi về không còn lại bao nhiêu, điều tra còn không ra được kết quả gì chứ đừngnói bắt cậu ta về.

Tôi cùng Trăn Trăn dìu Lưu Niên vào phòng giải phẫu, tức là chỗ Chung Cương bị sát hại. Trong phòng giải phẫu không hề lộn xộn như tôi tưởng, cạnhbàn giải phẫu để một chiếc băng-ca dùng vận chuyển xác, thi thể Chung Cươngnằm sấp trên mặt đất ở phía bên kia, một chiếc cán dao mổ cỡ lớn cắm sâu vàosau đầu, một ít máu chảy ra nhuộm đỏ những sợi tóc bên cạnh vết thương. Rấtnhiều người cho rằng dao mổ dùng trong giải phẫu có hình dạng giống như loại dao xẻo thịt bò khi ăn, nhưng thật ra không phải như vậy. Dao mổ gồm hai phầnlà cán dao (còn gọi là giá đỡ dao) và lưỡi dao, cán dao chia thành hai loại lớn vànhỏ, kết hợp với các lưỡi dao khác nhau có thể cắt các bộ phận cơ thể khácnhau. Nhưng đầu cuối của cán dao mổ không sắc nhọn, cho dù có lắp thêm lưỡidao sắc bén cũng chỉ có thể cắt da và thịt, rất khó hình dung để làm nó cắmxuyên qua lớp xương sọ cứng như vậy, nếu thế hẳn là phải sử dụng đến một lực rất lớn.

"Nhân dân phải nộp thuế nuôi cậu, vậy mà cậu không biết nghĩ ra biện pháp à?" Chiêu gầm lên như sư tử của tổ trưởng thật lợi hại, có điều tôi nghe quen rồi.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cái gì mà xác c·h·ế·t vùng dậy?" Tôi sốt ruột hỏi.

"Không thể nào, vết thương trên ngực cậu ta rất sâu, mặc dù không làm tổn thương n·ộ·i· ·t·ạ·n·g nhưng đã mất rất nhiều máu ở hiện trường, nếu không đượctruyền máu thì dù có giả c·h·ế·t cũng không thể sống được. Có điều, khi khámnghiệm xác cậu ta tôi phát hiện ra một vấn đề, đó là vết thương kia là do chínhcậu ta cào!" Lưu Niên nói giọng rất chắc chắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Như thế chẳng phải là anh chơi tôi sao? Chỉ có ba ngày, tôi biết đi đâu mà tìm, ít nhất cũng phải cho thời hạn một tuần chứ!" Tôi vật nài.

Dù vụ án có phức tạp đến mấy cũng chỉ cần bắt được bọn chúng là tất cả sẽ được xử lý dễ dàng. Hai tên này tuy không có họ hàng thân thích ở vùng này,nhưng Lôi Ngạo Dương có rất nhiều bạn, muốn tìm cũng không biết bắt đầu từđâu. Còn Sử Mân Trạch không có nhiều bạn bè, ngoài Lôi Ngạo Dương vànhững người trong bọn ra, thì chỉ có Trần Kim Hỷ, có lẽ thông qua cậu ta tôi cóthể tìm được tung tích gã họ Sử này.

Tôi suy nghĩ giây lát bèn nói với Lưu Niên: "Theo tôi trước tiên nên tìm hiểu tình hình trước lúc anh bị tấn công đã."

Mặc cả với tổ trưởng một hồi cuối cùng vẫn không có kết quả, đành phải từ bỏ ý tưởng du lịch bằng tiền công, để Tuyết Tình và Miêu Miêu đi điều tra.

Anh không bị đánh thành ngớ ngẩn thì tốt rồi, nhưng tại sao anh lại bảo xác c·h·ế·t của Sử Mân Trạch vùng dậy? Anh là pháp y, hẳn phải biết rằng người chếtkhông thể chồm dậy tấn công anh chứ. Trong lúc tôi nói chuyện với Lưu Niên,Duyệt Đồng chào một tiếng rồi liền vào xem hiện trường vụ án, có lẽ do bệnhnghề nghiệp, mỗi khi xảy ra vụ án kỳ bí cô luôn vội vã đến ngay hiện trườngxem xét Trăn Trăn không có việc gì nên cũng đi theo cô.

Xác c·h·ế·t vùng dậy? Đáng sợ quá! Lưu Niên là pháp y mà nói ra những lời này thì hình như không được hợp logic cho lắm, cậu ta chắc chắn phải biết cáigọi là biểu hiện xác c·h·ế·t sống lại, ví dụ như có thể sẽ xảy ra hiện tượng cơ thịtbị co rút cục bộ..., nhưng chuyện chồm dậy đánh cậu ta ngất đi rồi lại còn giếtchết trợ thủ của cậu ta nữa thì hoàn toàn không thể xảy ra được. Thế nhưng tại sao cậu ta lại nói là "xác c·h·ế·t vùng dậy" chứ? Liên hệ đến lời tiên tri về thánh nhân trong "Thôi bối đồ", lẽ nào Sử Mân Trạch chính là thánh nhân nói đếntrong đó?

Tôi bảo Trăn Trăn kéo ghế cho Lưu Niên ngồi xuống rồi từ từ kể lại xem trước lúc anh ấy bị tấn công rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ngồi xuống xong,Lưu Niên xin tôi một điếu thuốc, anh chàng này "bỏ thuốc" cũng đã được mộtthời gian rồi, nhưng cái gọi là bỏ thuốc ở đây chỉ là bỏ mua chứ không bỏ hút.

Sau khi được dìu đứng dậy, Lưu Niên đưa tôi đến phòng bảo vệ an ninh, bảo trực ban mở băng ghi hình giám sát tối qua. Trong băng ghi hình giám sát cổngchính có thể trông thấy rất rõ lúc 18 giờ 03 phút tối hôm qua có một nam sinhviên cao gầy khoác áo dài trắng, đi chân đất ra khỏi cổng chính. Mặc dù khôngnhìn thấy mặt nhưng phía sau rất giống Sử Mân Trạch, hơn nữa trước đó khôngcó người lạ nào vào phòng pháp y, có thể loại trừ khả năng lấy trộm xác. Chẳng lẽ đúng là xác c·h·ế·t đã sống lại?

Tôi cho Lưu Niên biết Mạch Tiểu Kiều nói rằng bốn người kia đúng là do Sử Mân Trạch g·i·ế·t.

Bị Duyệt Đồng lợi dụng bắt đưa đi mát-xa chân, trong thời gian đó sắp xếp lại một lượt trong đầu các thông tin đã có, tôi rút ra kết luận: Trọng tâm của vụán là Lôi Ngạo Dương hiện đang biến mất và gã đàn ông bí hiểm đầu độc giếtHồng Sâm. Đúng lúc đó, chuông điện thoại reo lên, là của Lưu Niên gọi. Tôicòn cho rằng anh ấy gọi đến thông báo tình hình khám nghiệm tử thi nhưngngay khi Lưu Niên vừa mở miệng tôi đã cảm thấy có điều gì đó không bình thường, bởi vì giọng nói của anh ấy vô cùng yếu ớt, hình như là bị thương: "CậuMộ, đến phòng pháp y ngay, xác... xác c·h·ế·t vùng dậy rồi!"

"Được, tôi có thể cử Trăn Trăn đi với cậu, có điều..." Tổ trưởng cười xảo quyệt, "Có điều, nếu trong vòng ba ngày bắt được tên họ Sử thì chi phí sẽ trảbằng công quỹ, còn nếu không, cậu hãy tự móc hầu bao ra mà trả."

"Tôi biết miệng c·h·ó không thể mọc ra ngà voi, đầu tôi chưa bị đập vỡ vẫn còn tỉnh táo." Mặc dù vết thương không nhẹ nhưng anh ấy vẫn rất linh lợi, chắclà đầu óc không vấn đề gì.

"Tôi mà có bản lĩnh như thế thì còn ngồi ở đây cho anh dạy bảo nữa sao?"

Tôi hỏi nhân viên an ninh đang trực ban vào khoảng 18 giờ tối qua đi đâu, thấy có người lạ mặt kỳ quái đi ra tại sao không ngăn lại thì nhận được câu trảlời như sau: "Lúc đó tôi xuống bếp ăn cơm, rời khỏi vị trí trong khoảng mườiphút."

Anh ấy rít mạnh một hơi rồi mới bắt đầu kể lại tình hình trước lúc bị tấn công, có lẽ do suốt ngày làm bạn với xác c·h·ế·t, nhìn thấy người c·h·ế·t quá nhiều rồi nên anh ấy không tỏ ra quá đau buồn trước việc cấp dưới không may bỏ mạng.

"Tổ trưởng ơi, trời đất bao la, tìm ra hai đứa giữa biển người mênh mông đâu có dễ. Hơn nữa hai đứa chúng nó không có ai thân thích ở vùng này, làm saobiết được chúng trốn ở đâu." Tôi dang hai tay ra, nói một cách chán chường.

Tôi hỏi Duyệt Đồng phát hiện được gì? Cô chỉ sợi lông nhỏ màu trắng trên chiếc kẹp nói: "Đây là sợi tóc vừa mới mọc, hơn nữa còn là màu trắng."

Tôi lập tức cùng Duyệt Đồng và Trăn Trăn đến bộ phận pháp y, thấy Lưu Niên quấn băng trên đầu hệt như người Ấn Độ đang ngồi nghỉ trên ghế, quần áovẫn còn dính nhiều vết máu, xem ra anh ấy đã bị đánh không nhẹ. Đồng nghiệpbên Phòng Trinh sát hình sự đã đến trước, đang xử lý hiện trường.

Dân gian truyền nhau rằng lông trắng mọc trên mặt là dấu hiệu của xác c·h·ế·t vùng dậy, có thể Chung Cương phát hiện ra dấu hiệu này nên mới dùng kẹp nhổnó ra. Nhưng khi cậu ấy quay đi, chuẩn bị báo với Lưu Niên phát hiện này thìxác c·h·ế·t chồm dậy, tiện tay lấy cán dao mổ ở bên cạnh đâm vào đầu làm cậu ấychết ngay, không kịp kêu lên một tiếng. Sở dĩ Lưu Niên may mắn sống sót cóthể là do trên tay xác c·h·ế·t vùng dậy kia không có hung khí có thể lấy mạng anh ấy, nên mới tiện tay đấm cho một cái đến ngất xỉu.

Suy nghĩ trong chốc lát, tôi hỏi Lưu Niên: "Liệu có thể là giả c·h·ế·t không?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44: Mối nghi ngờ xác c·h·ế·t sống lại