Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 24: Hóa thi đồng lão

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 24: Hóa thi đồng lão


Nói huyên thuyên một hồi vẫn chưa tự giới thiệu, tôi tên là Mộ Thân Vũ, tiếng là một cảnh sát của Phòng Trinh sát hình sự nhưng thực ra là thuộc Tổchuyên án bí hiểm, chịu trách nhiệm trực tiếp trước Giám đốc sở chứ khôngchịu quản lý của Phòng Trinh sát hình sự Tổ chuyên án bí hiểm là một tổchuyên điều tra các vụ án siêu tự nhiên, phần lớn đều không được công khai trước dân chúng, thậm chí ngay cả thẩm vấn cũng phải tiến hành nội bộ.

Cô bé cứ lắc đầu liên tục, không cho cậu hôn lên môi. Cậu bé không giữ hai tay của cô nữa mà đưa tay nâng khuôn mặt nóng rực của cô lên, để cô khôngtránh được nụ hôn của mình nữa... Hai đôi môi gắn chặt lấy nhau, hồi lâu khôngdứt. Khi hai đôi môi rời nhau ra, cả hai đều đỏ bừng mặt, nhìn nhau không nói.Một hồi lâu sau, cô gái đẩy người tình nhỏ trên người ra, ngồi dậy nói với vẻxấu hổ: "Cậu ăn h**p tớ, lát nữa về tớ sẽ mách Viện trưởng." "Cậu nỡ làm thế sao? Viện trưởng chắc sẽ đánh c·h·ế·t tớ... cậu nhìn xem, hômqua Viện trưởng đánh vào tay tớ, đến bây giờ vẫn còn đau đây này." Cậu béchìa cánh tay ra, trên đó hằn rõ dấu của ba chiếc roi. Cô bé xoa lên cánh tay của người tình nhỏ với vẻ xót thương, nói: "Còn đauthật không? Chỉ tại tớ đã làm vỡ chén trà của Viện trưởng, khiến cậu phải nhậntội thay tớ."Cậu bé khẽ ôm cô vào lòng, không để ý tới vết roi trên tay, "Vì cậu chịu mấycây roi thì có đáng gì, nếu những chiếc roi ấy quất lên người cậu thì tớ mới thấyđau lòng."Hai người ngồi trên bãi cỏ ôm và nhìn nhau, cô bé bất giác khẽ khép mi lại,cảm thấy như có những bước chân con hươu nhỏ chạy loạn xạ trong lồng ngực,

"Đến bắt tớđi, nếu bắt được tớ sẽ cho cậu tiền để mua táo!" Cô bé quay đầu lại làm điệu bộ tinh nghịch với cậu bé. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đây là bài thơ được lưu truyền khá phổ biến ở giai đoạn giữa thời kỳ nhàĐường, nghe nói tác giả làĐỗ Thu Nương, có điều bà chỉ là người biểu diễn nó,còn tác giả thực sự thì không thể xác định được. Hàm ý trong bài thơ rất đơngiản, có thể tóm tắt bằng mấy chữ"đừng bỏ lỡ khoảng thời gian đẹp đẽ." Đờingười chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, dường như chỉ trong nháy mắt là đã đến điểm cuối cùng. Trong khoảng thời gian có hạn này, chúng ta phải học tập, côngtác, yêu đương, xây dựng gia đình, sinh con đẻ cái..., đến khi mọi việc xongxuôi thì đã chẳng còn lại được bao nhiêu nữa.Tôi thường nghĩ rằng, nếu mình có sự sống bất tử như con quỷ hút máu trongtruyền thuyết thì tốt biết mấy, như thế ít ra cũng không phải buồn phiền vì chuyện tiền bạc. Ví dụ, ở cái thời ông tôi còn sống, tôi sẽ rào quây lại mộtkhoảnh đất lúc đó căn bản không mất tiền mua; mà cũng không cần to lắm, chỉkhoảng một nghìn mét vuông là được rồi, để đến bây giờ bất luận thế nào cũngphải bán được một triệu mấy trăm ngàn. Thú vị hơn là tôi sẽ có đủ thời gian để mà đọc sách. Tri thức là vô hạn, chỉ có con quỷ hút máu có sự sống vô hạn mớicó thể tiếp thu được tất cả tri thức của nhân loại. Tiếc rằng trên thực tế khôngtồn tại loài quỷ hút máu, cái gọi là"huyết tộc" chỉ là sản phẩm tưởng tượng củanhà văn dựa trên nguyên mẫu là người bị bệnh rối loạn chuyển hóa máu (bệnhma cà rồng) ở châu Âu thời kỳ Trung cổ.

Hoa tươi bẻ gấp cho vừa

Quan điểm của họ về sự việc này có thể chia thành bốn nhóm như sau: Một là, b·ắ·t· ·c·ó·c không thành g·i·ế·t con tin; hai là, sau khi gây tai nạn hủy xác xóa dấuvết; ba là, sau khi bị cướp của g·i·ế·t người thì lại bị chuột ăn thịt chỉ còn trơxương; bốn là, ma quỷ b*nh h**n g·i·ế·t người róc thịt. Quan điểm thứ nhất bị Chu Diệu An gạt đi, cha mẹ người c·h·ế·t làm nghề buôn rau kiếm sống, gia cảnh không lấy gì làm giàu có.Hơn nữa Lưu Niên cũng tìm thấy mười đồng trong túi áo người c·h·ế·t mà ôngChu cũng nói rằng thường ngày lúc còn sống người c·h·ế·t cũng chỉ mang theo

"Anh thấy có khả năng này không?" Tôi hỏi Lưu Niên. Lưu Niên trầm tư giây lát: "Điều này cũng có thể, nhưng tương đối khó xảyra. Để róc sạch toàn bộ da thịt trên xác c·h·ế·t đòi hỏi phải rất thành thạo kỹ thuậtngoại khoa, không phải người bình thường có thể làm được. Hơn nữa xương cốtcủa người c·h·ế·t rất nguyên vẹn không hề có chỗ nào bị tổn thương. Nói thật, tôi làm giải phẫu bao nhiêu năm nay cũng không tin được là có thể tách xương ramà vẫn nguyên vẹn như vậy được.""Theo anh, phải là người như thế nào mới làm được?" "Bác sỹ ngoại khoa và chuyên gia giải phẫu bệnh lý bình thường đều khôngcó kinh nghiệm bóc tách toàn bộ da thịt trên cơ thể. Kinh nghiệm này có lẽ chỉcó người làm nghề bốc mả biết cách róc xương."

Năm thứ 34 Dân Quốc, cuối mùa hè.

Khi khu vực này còn chưa bắt buộc thực hiện hỏa táng, sau khi chôn cất người c·h·ế·t được ba năm, thông thường người ta đều tiến hành cải táng, đàoquan tài lên nhặt lấy hài cốt cho vào bảo tháp để thờ cúng, người bốc mả chínhlà người làm nghề này. Tất nhiên, ngoài công việc này ra, người làm nghề bốcmả còn làm tất cả những công việc liên quan đến người c·h·ế·t khác như lượmxác, chôn cất..., ở thời xưa họ còn có thể làm công việc pháp y, chẳng hạn như tác giả"Tẩy oan tập lục" Tống Từ chính là nhân vật tiêu biểu trong số này."Róc xương" là một trong những công việc của người làm nghề bốc mả.Người c·h·ế·t được chôn cất ba năm trở lên mà thi thể vẫn chưa phân hủy hoặcphân hủy chưa hết, nếu được người nhà đồng ý thì người bốc mả sẽ róc thịt đểlấy xương, hài cốt cho vào bảo tháp để thờ cúng, còn thịt đem đốt đi. Bởi thế có lẽ chỉ những người làm nghề bốc mả mới có kinh nghiệm cắt da róc thịt."Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà còn có người làm nghề bốc mả róc xươngchứ!" Người bốc mả suốt ngày phải làm bạn với xác c·h·ế·t vốn là một nghề bịghét bỏ, làm nghề này phần lớn đều là người già và trung niên. Hơn nữa, khôngphải bất cứ người nào làm nghề bốc mả cũng biết róc xương. Róc thịt lấy xương từ một xác c·h·ế·t hoàn chỉnh đã là một việc vô cùng đáng sợ, róc xương từ xácchết thối rữa chưa hết còn đáng sợ hơn nhiều. Huống hồ chính sách bắt buộchỏa táng đã thực hiện được nhiều năm, người bốc mả hiện nay cơ bản đềukhông biết róc xương, công việc của họ chỉ là sắp xếp cho thân thuộc của ngườichết đến đài hóa thân, đồng thời làm nghi lễ đưa linh cữu đi, cùng lắm cũng chỉ coi đó như là một kiểu hướng dẫn viên khác mà thôi. "Có, tôi biết trong thôn có một người." Trong lúc tôi nói chuyện với LưuNiên, một phụ nữ khoảng chừng năm, sáu mươi tuổi là dân trong thôn lúc đócũng đến xem đột nhiên nói chen vào. Tôi đến bên bà ta, hỏi kỹ sự tình, nhưng lúc bà ta đang định trả lời thì lại có người ở bên cạnh ngầm ra hiệu đừng xía vàochuyện của người khác."Không bắt lão già b*nh h**n này, ai biết được nạn nhân bị cắt da bóc thịt lần sau không phải là cháu mình chứ!" Câu nói này của bà ta khiến cho tất cảnhững người xung quanh đều lặng im.Để không bị người khác làm ảnh hưởng, tôi mời bà ta sang một bên nói chuyện. Bà ta cho biết trong thôn có một ông già làm nghề bốc mả tên là"NamMô Chí", hiện nay đã bảy mươi mấy tuổi thời trẻ chuyên làm công việc cải mộnhặt róc xương, ở vùng này chỉ có một mình ông ta mới có kinh nghiệm làmviệc này.

Màn đêm buông rủ, trên sườn núi mọc đầy cỏ oải hương có một cô bé tuổichừng mười ba, mười bốn đang chạy rất nhanh, phía sau lưng cô, một cậu bétrạc tuổi như cô đang chạy đuổi theo.

Tiếng kêu như xé ruột xé gan vang vọng khắp sườn núi vắng vẻ u tịch nhưng không có ai nghe thấy. Khi sườn núi lấy lại vẻ yên tĩnh, thì trên thảm cỏ mềmmại chỉ còn lại một bộ xương có mang đồng phục học sinh...

"Ở đây gần miếu thành hoàng như vậy, chi bằng đến đó xin một quẻ xem sao!" Nói xong, tôi liền kéo Trăn Trăn lúc này đầu óc còn đang mù tịt đi hỏingười dân trong thôn đang vây quanh xem.

Đọc những điều trên đây, có thể sẽ có người nghĩ rằng tôi sắp kể câu chuyện về quỷ hút máu người, nhưng đúng như tôi vừa nói, trong ý thức của tôi quỷ hútmáu chẳng qua chỉ là những con người đáng thương bị mắc chứng bệnh rối loạnchuyển hóa máu mà thôi. Vụ án lần này không hề liên quan đến quỷ hút máu, cólẽ nên nói là một câu chuyện liên quan đến thời gian, bắt đầu từ một bộ xươngkỳ lạ...

Theo như lời Chu Diệu An, vào chín hôm trước, sau khi tan học nạn nhân mất tích cho đến hôm nay, mà địa điểm phát hiện thi thể lại không nằm trênđường từ trường về nhà người c·h·ế·t bắt buộc phải đi qua. Như thế cũng có nghĩalà, rất có thể sau khi tan học người c·h·ế·t đã đi chơi ở đâu đó, do vậy việc biếtđược cậu ta đã đi đâu sẽ rất có ích cho công tác điều tra.Tuy nhiên, muốn biết nạn nhân đã từng đi đến đâu còn phải đợi kết quả xétnghiệm vật chứng của Duyệt Đồng rồi mới có manh mối, lúc này chỉ có thể đếnchỗ Nam Mô Chí thử tìm vận may mà thôi. Mặc dù tôi không nghĩ rằng một cụgià hơn 70 tuổi còn đủ sức khiến cho thiếu niên đang độ khỏe mạnh chỉ còn trơlại bộ xương.

làm..." Nói rồi, cậu hôn lên đôi môi như đóa anh đào của cô bé, nhưng cô bé đã quay mặt tránh đi, nên nụ hôn trượt xuống gò má ửng hồng như ánh chiều.

Chu Diệu An tinh thần suy sụp ngồi bệt trên mặt đất, khóe mắt rướm lệ, ông thở dài một tiếng, sau đó chỉ vào chiếc xe đạp trên sườn núi và chiếc cặp sách ởcách đó không xa: "Tôi đã từng đi xe của Thiếu Long, còn nhớ rất rõ loại khóaxe. Còn cả chiếc cặp sách kia nữa, đó là chiếc cặp tôi mua tặng cháu trước hômkhai giảng, ai ngờ mới bắt đầu năm học được mấy ngày..." Nói rồi ông ta lại ứanước mắt. Sau đó ông ta cho tôi biết cha mẹ Thiếu Long làm nghề buôn rau, cha là Chu Diệu Toàn trước đây đã từng ly hôn sau khi có một đứa con trai tên làChu Tuấn Long với người vợ trước La Thục Phần. La Thục Phần hiện là chủmột cửa hàng hóa chất, hơn mười năm nay không qua lại với chồng cũ.Trò chuyện được một lát, Duyệt Đồng ở phía dưới vẫy tay gọi, tôi bước đếnthấy cô đang cùng Lang Bình mở chiếc cặp sách nằm dưới đất, lấy từng đồ vật bên trong ra. Do mấy hôm trước mưa to nên tất cả sách vở trong đó đều bị ướt chữ viết trên vở bài tập hơi nhòe, tuy nhiên cô lại tìm được tấm thẻ học sinh đãđược ép plastic, lấy kẹp kẹp lại giơ cho tôi xem. Thông tin trên tấm thẻ cho biếtchủ nhân của chiếc cặp sách là Chu Thiếu Long, học sinh lớp sáu trường Trunghọc cơ sở Hoài Thạch, cũng tức là con của Chu Diệu Toàn.

Về quan điểm thứ ba, Lưu Niên cho rằng tuyệt đối không thể xảy ra, bởi vì nếu xác c·h·ế·t bị chuột ăn thì quần áo không thể còn lành lặn như thế được. Màcho dù lũ chuột có"lịch sự" không cắn rách quần áo thìít nhất cũng để lại dấuchân, huống hồ hiện giờ ngay cả một cái lông chuột cũng không tìm thấy. Tổng hợp tất cả các yếu tố, nhiều khả năng nhất có lẽ là phán đoán thứ tư - ma quỷ b*nh h**n g·i·ế·t người róc thịt.

"Tôi chỉ ngửi thấy mùi xác thối trên người anh..."Đang nói thì Lưu Niên liền chồm đến ôm lấy tôi. Thế là lại phải tắm bằng nước vo gạo rồi!Mùi xác thối rất khó tẩy sạch, một cái ôm này của Lưu Niên cũng đủ làm tôiphải tắm bằng nước vo gạo. Vậy thì, nếu như xác c·h·ế·t thối rữa thì qua trận mưa to nhất định sẽ để lại mùi thối rất nặng trên quần áo mà không thể chỉ trong dăm bữa nửa tháng đã bay hết được."Nếu người c·h·ế·t biến thành bộ xương mà không do thối rữa thì do nguyênnhân gì?" Trăn Trăn vò đầu hỏi.

Tôi hỏi Duyệt Đồng có phát hiện gì đặc biệt không, cô trả lời có vẻ chánnản: "Ngoài những đồ vật như chiếc xe đạp và cặp sách chứng tỏ đây là ChuThiếu Long ra, còn lại không phát hiện được gì nhiều, trận mưa hôm trước đãcuốn đi mọi chứng cứ có giá trị, ngay cả dấu chân cũng không còn.""Khó rồi đây! Không có chứng cứ gì thì điều tra thế nào?"

Có chăng tiếc thuở huy hoàng ngày xưa (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Cởi ra nhanh lên, nếu không bị nó cắn thì gay go!" Cậu bé không hiểu tâm sự của cô bé, cậu chỉ muốn cô gái mà cậu yêu thương không bị hại.Cô bé túm chặt lấy quần, giành giật một hồi với cậu bé, rồi đột nhiên kêulên: "Nó chui vào trong người mình rồi, làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bâygiờ?" Cậu bé vẫn chưa hiểu "chui vào người" nghĩa là gì, thì mặt cô bé trắng nhợt ra, tiếp đó kêu lên thảm thiết như bị xé gan xé ruột, trong nháy mắt, chiếcquần của cô đã bị máu chảy ra từ nửa người dưới nhuộm đỏ...

Trong khi Lưu Niên và cộng sự còn đang thu thập chứng cứ thì những người tự xưng là cha mẹ của nạn nhân vật vã khóc lóc rồi lần lượt lăn ra bất tỉnh, nên tôiđành trao đổi với Chu Diệu An tự xưng là bác của người c·h·ế·t vài câu: "Ông đãtrông thấy... tình trạng của người c·h·ế·t rồi, dựa vào đâu để khẳng định đây chínhlà Chu Thiếu Long?"

Bộ xương được một người dân thôn Chu Ốc phát hiện trên một sườn núi vắng vẻ ở gần đó. Lúc chúng tôi đến nơi đã có không ít người dân trong thônvây quanh xem, đồng thời có cả ba người tự xưng là cha mẹ và bác của ngườichết cũng ở đó. Các đồng nghiệp của Phòng Trinh sát hình sự lập hàng rào cảnhgiới ngăn người dân xông vào làm hỏng vật chứng tại hiện trường, đồng thời cũng để tạo điều kiện thuận lợi cho Lưu Niên và Duyệt Đồng thu thập chứng cứ. Trên bãi cỏ là một bộ xương nguyên vẹn vẫn còn đầy đủ quần áo từ chiềucao có thể phán đoán nạn nhân khoảng 12 - 13 tuổi, bộ đồng phục học sinh cũngcó thể chứng minh đó là học sinh của một trường trung học cơ sở ở gần đây.

Trên con đường nhỏ vắng lặng bên núi, một cậu thiếu niên mang đồng phục của trường Trung học Hoài Thạch đang gắng hết sức đạp trên chiếc xeđạp, cậu phải đi thật nhanh với tốc độ nhanh nhất về phía trước, vì có một vậtkỳ lạ giống như dải vải màu đen đang đuổi theo cậu ở phía sau.Nhờ nỗ lực, cuối cùng cậu thiếu niên đã kéo dài khoảng cách với vật lạ đó nhưng vì thiếu cẩn thận, vướng phải một hòn đá trên đường cậu và cả chiếc xeđạp cùng lăn xuống vạt cỏ ven đường.Nhìn thấy vật lạ đó sắp đuổi đến nơi, cậu không kịp mang theo cặp sách vàxe đạp, cố nén cơn đau, vừa bò, vừa lăn ra sức chạy. Cậu cuống quýt tới mứcquên cả đường, chạy tới một sườn núi âm u, cuối cùng vẫn bị vật lạ đóđuổi kịp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

chừng ấy tiền mà thôi. Vì thế, phán đoán bị b·ắ·t· ·c·ó·c và cướp của g·i·ế·t người bị loại bỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

ta c·h·ế·t, những vi khuẩn này sẽ phân giải cơ thể, thông thường trong vòng từ 24 đến 72 giờ sẽ bắt đầu thối rữa, tất nhiên là với thời tiết nóng ở miền Nam thì chỉ24 giờ là quá trình này đã bắt đầu. Trong giai đoạn đầu của quá trình phân hủy,bụng của xác c·h·ế·t trương lên, đó là do vi khuẩn phân hủy trong ruột tạo thànhkhí, khiến cho ruột phình to ra... Khi xác c·h·ế·t thối rữa đến một mức độ nhất định, miệng và mũi sẽ chảy máu.Mà cùng với việc khí sinh ra trong khoang ngực và khoang bụng nhiều hơn thìáp lực cũng tăng cao, thậm chí có thể xảy ra hiện tượng nôn sau khi c·h·ế·t, tức làsau khi c·h·ế·t một thời gian nhất định sẽ đột nhiên nôn ra máu. Nếu người c·h·ế·t làphụ nữ mang thai, áp lực tăng lên trong khoang ngực và bụng thậm chí có thểđẩy thai nhi ra ngoài, gây ra hiện tượng sinh con khi đã c·h·ế·t..."Khi xác c·h·ế·t tiếp tục phân hủy, các tổ chức mềm trên toàn thân sẽ phân hóathành chất lỏng bán cố định, gọi là nước của xác c·h·ế·t. Hơn nữa trong quá trìnhthối rữa còn sinh ra rất nhiều giòi bọ, mặc dù chúng chỉ ăn thịt thối nhưng cũng không thể nào không làm bẩn quần áo của người c·h·ế·t được."Theo anh nguyên nhân nào khiến cho xác c·h·ế·t thối rữa nhanh như vậy?"Tôi hỏi. "Xác c·h·ế·t này hoàn toàn không hề thối rữa, nếu bị thối rữa thì ít nhất cũngđể lại mùi xác thối, nhưng mọi người có ngửi thấy mùi gì khác lạ không?" Lưu Niên hỏi vặn lại.

Ai ơi đừng tiếc áo vàng

Hoa tàn rụng xuống chỉ chừa cành khô.

Tôi hỏi nơi ở của Nam Mô Chí, bà ta liên tục yêu cầu tôi phải bắt hung thủ thật nhanh để tránh phải suốt ngày lo lắng cháu mình bị hại. Các ông các bà bâygiờ là vậy, coi cháu còn hơn mạng sống của bản thân, dù cháu hơi bị ốm cũngcảm thấy đau đớn hơn chính mình bị cắt thịt.

Chương 24: Hóa thi đồng lão

"Tớ mà bắt được cậu, tớ sẽ cho cậu biết mùi!" Trên khuôn mặt của cậu bé lộ vẻ hiếu thắng, nhưng có lẽ phần nhiều là những rung động lạ lùng của tuổichớm yêu. Sức của con gái không thể nào bằng được con trai, nên chỉ đuổi một lúc, khoảng cách giữa hai người dần ngắn lại. Thế rồi, cậu bé nhảy lên, nhào về phíacô bé, làm cô ngã xuống, hai người cùng lăn mấy vòng giữa đám cỏ oải hương,cuối cùng cậu đè được lên người cô, rồi giữ chặt lấy hai tay cô, miệng cười tinhquái. Cô bé tim đập rộn ràng, vừa thấy hồi hộp lo sợ vừa thấy hưng phấn lạ lùng, run rẩy nói: "Cậu muốn làm gì vậy?" "Hì, hì, bây giờ tớ đã tóm được cậu rồi, tất nhiên là tớ muốn làm gì thì

"Là rác thực vật tìm thấy trên bánh răng xe đạp, có lẽ bị mắc vào trước khi xảy ra chuyện. Chỉ cần kiểm tra xem là loại cây gì là có thể biết được trước khibị hại người c·h·ế·t từng đi qua chỗ nào. Còn cái này nữa, tìm thấy trong cặp sáchđấy." Cô cất túi vật chứng vào, sau đó lại lấy ra một túi khác, bên trong là mộttờ giấy. Trên tờ giấy có chữ nhưng vì mưa ướt nên bị nhòe, tôi chỉ đọc đượcmấy chữ đầu tiên viết khá to - tin xxx được trâu.Tin cái gì sẽ được trâu? Người c·h·ế·t không thể có quan hệ với tà giáo chứ?Tôi nhìn tờ truyền đơn có lẽ viết bằng tay này, không khỏi ngờ vực."Nét chữ tuy bị nhòe nhưng lúc viết sẽ để lại dấu vết trên mặt giấy, đem về xử lý một chút là biết được trên đó viết gì." Cô nói xong bèn thu dọn đồ đạc, chuẩn bị quay về xử lý vật chứng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quan điểm thứ hai cũng nhanh chóng bị bác bỏ, quần áo người c·h·ế·t tương đối nguyên vẹn, không thể nào đã bị tai nạn mà vẫn còn như thếđược. Ngườidân đến xem cũng cho biết thời gian gần đây quanh khu vực này không xảy ratai nạn xe cộ.

Mặc dù vẫn chưa thể khẳng định một trăm phần trăm người c·h·ế·t là Chu Thiếu Long nhưng mười phần cũng đã chắc đến tám, chín phần. Da, thịt và lụcphủ ngũ tạng của người c·h·ế·t đều mất hết, may mà tóc vẫn còn, chỉ cần lấy mẫutóc kiểm tra DNA là có thể xác định thân phận chính xác hơn.Công việc thu thập chứng cứ của Lưu Niên đã gần xong, tôi bèn hỏi anh ta có phát hiện gì không. Anh ta trả lời vẻ chán nản: "Da, thịt và các bộ phận đềukhông còn, chỉ còn lại mỗi xương và tóc, nhưng quần áo lại vẫn mặc nguyên trên người. Từ dấu vết bên ngoài có thể thấy, cơ thể phải bị phân hủy còn lại bộxương chỉ trong mấy ngày, đây đúng là chuyện không thể tưởng tượng nổi.""Trong vòng chín ngày mà thi thể có thể phân hủy chỉ còn lại xương sao?" Trăn Trăn nhìn bộ hài cốt, hỏi. "Bình thường thì phải trên dưới một năm mới có thể phân hủy hoàn toàn, cứcho là trời rất nóng thì trong vòng nửa năm cũng không thể phân hủy đến mứcchỉ còn lại xương như thế này. Hơn nữa, quần áo lại không bị nước từ xác c·h·ế·t làm hoen ố, trong trường hợp phân hủy bình thường, điều này không thể xảy rađược." Lưu Niên ra hiệu cho chúng tôi đểý quần áo của người c·h·ế·t, đúng làkhông hề có dấu vết nước từ xác c·h·ế·t thấm ra.

Chín hôm trước, một học sinh trung học cơ sở tên là Chu Thiếu Long mất tích một cách kỳ lạ sau khi tan học. Chín hôm sau, có người phát hiện thấy mộtbộ xương kỳ quái. Sau đó tôi và Trăn Trăn là hai người đến hiện trường trướctiên.

"Nước của xác c·h·ế·t? Đó chẳng phải là thứ chỉ có trong tiểu thuyết kiếm hiệp hay sao?" Có lẽ Trăn Trăn đã xem tiểu thuyết quá nhiều. Lưu Niên mỉm cười giải thích cho cô về quá trình phân hủy xác c·h·ế·t rất đángsợ: "Trong cơ thể người, đặc biệt là trong ruột, có rất nhiều vi khuẩn. Khi người

vừa hồi hộp vừa thích thú, cô chờ người tình nhỏ lại áp môi lên đôi môi mềm mại của mình. Một hồi lâu mà vẫn không thấy đôi môi ấy áp lên, cô bé thấtvọng mở mắt ra, thấy cậu bé đang nhìn về phía xa với ánh mắt tò mò.Cô bé giơ nắm đấm bé nhỏ hờn dỗi đấm vào ngực người tình nhỏ. Đến khicậu bé đưa mắt về và định thần lại, cô nói với vẻ trách móc: "Cậu nhìn gì thế?"Cậu thiếu niên mới lớn không hiểu ý tứ trong những lời nhỏ nhẹ ấy của côbé, mà chỉ thấy tò mò với hình ảnh khác thường ở chỗ xa xa, cậu chỉ vào mộtgốc cây to ở phía đó, nói với cô bé trong lòng: "Cậu nhìn xem, trên thân cây ấyhình như có một dải vải màu đen."

Cô bỗng nhiên bật cười: "Đùa anh thôi, hãy xem cái này..." Cô giơ túi vật chứng về phía tôi, bên trong chứa một ít rác của thứ gì đó. "Đây là cái gì?" Một nhúm nhỏ như cục phân chim thế này, quả thật tôikhông phát hiện ra là gì cả.

Cô bé nhìn theo hướng tay chỉ của cậu, thấy trên cành của một thân cây đại thụ có treo một vật trông giống như một dải vải màu đen. Thường ngày, sườnnúi này rất ít có người qua lại, nên họ mới dám liều lĩnh trêu đùa nhau, hơn nữa,lúc đến đây chưa nhìn thấy dải vải ấy, vì vậy không khỏi thấy tò mò.Hai người cùng tới chỗ gốc cây, ngửa đầu lên nhìn, quan sát kỹ một hồi. Mặc dù đãđến tận gốc cây, nhưng dải vải ấy treo ở chỗ rất cao, hơn nữa trời cũng đãtối, nên họ không nhìn rõ đó là vật gì, chỉ cảm thấy rất giống một dải vải, nhưnghình như cũng không hoàn toàn như vậy. Cậu bé chợt nảy ra ý tinh nghịch, tiệntay nhặt mấy hòn đá nhỏ ném về phía dải vải, một trong những hòn đá đó rơitrúng vào đoạn giữa của dải vải, khiến nó lập tức rách thành hai mảnh. Mảnhdưới rơi xuống, còn mảnh trên thì vẫn ở trên cành cây và co lại rồi như một vật

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 24: Hóa thi đồng lão