Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17: C·h·ó trung thành cắn chủ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: C·h·ó trung thành cắn chủ


Đúng lúc tôi đang cố vắt óc nghĩ cách thoát thân thì cứu tinh đến. Bên ngoài vọng đến tiếng còi hú của cảnh sát, có lẽ là người làm trong nhà đã gọi điện báocho họ. Tôi và các đồng sự lục soát trong ngoài sân rất kỹ, chỉ còn thiếu nước bới cỏlên, nhưng không phát hiện ra bất cứ dấu vết nào của hung thủ. Còn năm conchó béc giê Đức thì mãi cho tới khi các đồng nghiệp Phòng chữa cháy bắt chúngđem đi thì chúng cũng vẫn cứ không hề động đậy, cứ như thể chúng đã biến thành tượng thực sự.

cái bóng chắc chắn là ở trong sân, nhưng ngoài cửa có năm con c·h·ó béc giê Đức, nếu người lạ tiến vào thì sao chúng lại không sủa lấy một tiếng?"Lễ tiết của địa ngục không giống như ở trần gian, tôi không phải là người,tôi là ma, là con ma từ dưới địa ngục đến, theo lễ tiết của địa ngục tôi tới mờiLượng Dụ xuống đó chơi!" Giọng nói của cái bóng bỗng nhiên trở nên lanh lảnh, chói cả tai. Từ phía sau lưng tôi vang lên tiếng kêu kinh hoàng của LýLượng Dụ, ngẩng đầu lên thì đã thấy anh ta nhảy lên và chạy ra phía ngoài cửa."Ha...ha...ha...! Ôi tình lang nhỏ bé của tôi, sao nhìn thấy em chưa kịp chàomột tiếng đã bỏ chạy thế? Anh tưởng rằng có thể chạy thoát khỏi bàn tay của tôisao?" Cái bóng nói, lóe lên một cái rồi biến mất.

Qua sự giúp đỡ của bà Diêu, chúng tôi đã tìm ra những tư liệu của nămngười chưa bị hại có liên quan đến vụ án mười ba năm trước, nhưng những tàiliệu ấy giống như trong ghi chép về vụ án, Miêu Miêu đã gọi đến các số điệnthoại đó, song tất cả đều đã thay đổi. Xem ra, chỉ còn trông chờ vào sự may mắnkhi đến tìm tận nơi theo địa chỉ mà họ để lại. Có điều, những tài liệu đó cũng không phải là hoàn toàn vô dụng, vì tôi đã phát hiện ra qua tư liệu rằng, bố của lý Lượng Dụ là Lý Chí Đức, một quan chức to trong chính quyền tỉnh và là Đạibiểu Đại hội nhân dân cả nước, đây là điều mà trong bút lục về vụ án khôngthấy có. Mười ba năm trước, có lẽ ông ta là người đã ngăn cản việc điều tra vụán.

"Đúng, đúng là tôi đã cưỡng h**p cô ấy, buổi tối hôm đó..." Nói đến đây, bỗng nhiên anh ta dừng lại, vẻ kinh hoàng trên mặt anh ta cho tôi biết anh ta đãnhìn thấy một thứ đáng sợ.

Giọng nói con gái ấy lại vang lên: "Lượng Dụ, sao anh vẫn xấu tính như thế, hơi một tí là đánh là đấm, buổi tối hôm ấy anh cũng đã đối xử với tôi như thế?""Con nhóc kia câm mồm! Ông có Bồ tát hộ thân, cho dù mày là ma dữ, mađói, ma khát, thì ông cũng không sợ! Nếu có giỏi thì ra đây nếu ông không đậpcho mày kêu ầm lên, ông thề thì từ nay về sau sẽ đổi họ thành đồ khốn!" Lý Lượng Dụ ngẩng mặt lên trời gào to, một tay xé rách chiếc áo hàng hiệu nổi tiếng trên người, để lộ chiếc khánh Bố tát bằng ngọc trắng, xung quanh nạmbằng vàng thô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chuông cửa là loại cao cấp có chức năng đối thoại, chuông vừa dứt thì có tiếng người vọng ra, đó là giọng nói đàn ông rất không lịch sự: "Này, ai thế?""Tôi là Mộ Thân Vũ, là nhân viên của Phòng Trinh sát hình sự. Xin hỏi, anhLý Lượng Dụ có nhà không? Tôi muốn hỏi anh ấy một số vấn đề." Người kiakhông lịch sự, tôi đành an ủi mình, anh ta thiếu giáo d·ụ·c, nhưng tôi không thể cũng dùng cách thức ấy với anh ta, trừ phi anh ta bị tôi tóm được đuôi."Xì, mấy hôm nay, tao đâu có g·i·ế·t người đốt nhà, tìm tao hỏi cái C. ấy!" may mà Trăn Trăn không đi cùng, nếu không nhất định cô ấy sẽ đạp cửa, xông vàocho cái người văng C. ra đó một trận.

Tôi làm việc cho ông chủ gần ba mươi năm rồi, và cũng là hàng xóm của ông bà Đỗ hơn chục năm, vợ chồng ông bà ấy đối xử với tôi rất tốt, không hề có vẻ gì tỏ ra kênh kiệu của người có tiền, không bao giờ đối xử với tôi như với người thấp hèn hơn. Khi Hiền Tử ra đời tôi còn xin phép ông chủ sang giúp gia đình họ. Quan hệ giữa ông chủ với gia đình ông Đỗ cũng rất tốt, tôi sang đó giúp họ nửa tháng, ấy vậy mà ông chủ vẫn trả lương cho tôi, khiến họ rất áy náy.

Những con c·h·ó béc giê đứng thành một hàng thẳng trước cái xác không còn nguyên vẹn của chủ nhân đối đầu với tôi. Nhìn những giọt máu tươi nhỏ xuốngtừ mép của chúng, tôi nghĩ mình cũng sẽ nhanh chóng được đón tiếp như chủnhân của chúng. Giọng con gái xa xăm bao trùm lên không khí tanh mùi máu:

Tôi nhún vai, ngồi xuống và vắt chân giống như anh ta, nhìn thấy trên bàn trà có một hộp xì gà của c* Ba, tôi không khách sáo lấy ra và châm một điếu rồinhả khói một cách khoan khoái như đang ở nhà mình.Lý Lượng Dụ tỏ rõ bị chọc giận trước những cử chỉ của tôi, nên đập mạnh xuống ghế, gầm lên dữ dằn: "Mày đến để hút xì gà hả?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng, bây giờ tôi không có gì phải vội. Trước khi bước vào trong nhà tôi cứ nghĩ rằng trong biệt thự chỉ có một mình anh ta, vì khi tôi nhấn chuông cửathì cũng là lúc anh ta đứng ngay bên cạnh đó nên mới trả lời tôi, nếu không vớicái kiểu cậu ấm con nhà quan như anh ta thì sẽ chẳng bao giờ đích thân ra ngoàicửa đón tôi. Vì thế tôi biết trong lòng anh ta đang rất căng thẳng, tuy vẻ ngoài tỏra rất không kiên nhẫn, nhưng đó chỉ là việc làm che giấu sự bất an trong lòng mà thôi.

Gần như Hiền Tử đã lớn lên trước mắt tôi, vì ông bà Đỗ làm ăn lớn nên ngày nào cũng rất bận, Hiền Tử lại cũng thích chơi với tôi, vì vậy mà cậu ấy thườngsang tìm tôi. Cháu nội của ông chủ không sống cùng ở đây, nên ông ấy cũng rấtthích để Hiền Tử sang chơi. Từ nhỏ, Hiền Tử đã học đàn dương cầm, ông chủ còn mua cả một cây đànnhư thế để khi Hiền Tử sang chơi, đánh đàn cho ông ấy nghe. Những ngày nhưvậy đã kết thúc vào năm Hiền Tử mười lăm tuổi. Mùa hè năm ấy, Hiền Tử tới Cung Thiếu niên học đàn, nghe cậu ấy nói còntham gia biểu diễn nữa, sau khi ông chủ biết tin, có mấy đêm liền không ngủđược và nói rằng nhất định sẽ tới xem. Nhưng, bỗng nhiên có một buổi tối, HiềnTử nhập viện, nghe nói hai tay của cậu ấy đã bị nắp đàn dương cầm kẹp vào,xương của các ngón tay đó đều bị gãy và còn bị sốt cao, phải điều trị một tuần thì mới hết sốt. Nhưng, hai bàn tay của cậu ấy đã bị tàn phế, không nói đến việcđánh đàn mà ngay cả một tờ giấy cũng không cầm nổi.Để chữa hai bàn tay cho Hiền Tử, hai vợ chồng ông bà Đỗ đã bỏ hết mọi việc làm ăn, cả nhà chuyển sang Mỹ, hy vọng bác sỹ ở bên đó có thể chữa lành hai bàn tay cho cậu ấy. Kể từ sau khi họ sang đó đến nay chưa trở về lần nào, đãhơn chục năm rồi, không biết bây giờ Hiền Tử đã lớn như thế nào, tay của cậuấy đã khỏi hay chưa...

"Nếu anh Lý đã có việc quan trọng cần phải làm thì tôi không làm phiền nữa." Nói xong, tôi liền đứng dậy, làm ra vẻ như chuẩn bị rời đi."Hừ, mày dám bỡn cợt với tao à! Chỗ của tao không phải thích đến thì đến,thích đi thì đi. Ngồi ngay xuống!" Trên khuôn mặt đầy thịt gân nổi đầy lên, nhìnmà lo cho anh ta không khéo bị vỡ mạch máu.

Không tìm được manh mối nào từ Đỗ Lễ Hiền, đành phải chuyển mục tiêu sang bốn người khác. Lúc này, người duy nhất có thể tìm được có lẽ chỉ có LýLượng Dụ. Bố của cậu ta là quan chức to tôi gọi điện cho tổ trưởng, không tốnnhiều thời gian tổ trưởng đã hỏi ngay được địa chỉ hiện tại của cậu ta.Sau khi chào bà Lưu thì cũng đã là 5 giờ chiều, để tiết kiệm thời gian, tôi quyết định tôi và Trăn Trăn sẽ chia nhau ra để hành động, mặc dù làm như vậylà không đúng với quy định, nhưng cũng chỉ vì không còn cách nào mà thôi. Tôibảo cô ấy đi tìm chị em nhà họ Tô mà rất có khả năng là đã chuyển đi từ lâu rồi,còn mình thì đi tìm Lý Lượng Dụ theo địa chỉ mà tổ trưởng cung cấp.Biệt thự của nhà họ Lý nằm ở khu biệt thự, vừa yên tĩnh vừa sầm uất, trông rất bề thế chẳng kém gì ngôi nhà sang trọng của nhà họ Đỗ, xem ra trong nhữngnăm qua, bố của Lý Lượng Dụ cũng kiếm chác được không ít. Khi tôi đến nơi,mặt trời đã lặn, nhưng trời vẫn chưa tối. Tôi vừa bấm chuông cửa, lập tức nghethấy tiếng c·h·ó sủa, mà không chỉ có một con, dễ có tới bốn, năm con cùng cấttiếng sủa vừa to vừa vang, có lẽ đây là những con c·h·ó có tiếng.

"Lượng Dụ, anh vội đi đâu vậy? Anh nhìn xem, những con c·h·ó của anh đáng yêu biết bao, sao không chơi với chúng một lúc đi?" Giọng nói ma quái của côgái vang vọng khắp nơi, không biết được phát ra từ chỗ nào.Có lẽ, để trút bỏ sự bất an trong lòng, Lý Lượng Dụ thấy mấy con c·h·ó khôngnghe lệnh của mình, bèn tay đấm chân đá chúng. Dù lũ c·h·ó bị chủ nhân đánh rất đau nhưng vẫn không chịu nhường lối dù chủ nhân đi đến đâu chúng cũng đềunhào tới chặn đường.

"Có gì nói nhanh đi, tao đang bận!"

Tôi lập tức quay đầu lại, thấy trên một chiếc trụ cách đó không xa lắm có bóng một cô gái tóc dài, giống hệt như cái bóng nhìn thấy ở trường Trung họcsố 13, giọng nói cũng xa xăm, âm u như vậy, "Lượng Dụ, mười ba năm rồikhông gặp, không ngờ anh còn béo hơn cả lúc trước, giống như con lợn ấy!"Bình thường, nếu có người dám nói Lý Lượng Dụ giống như lợn, thì nhất định anh ta sẽ không để yên, nhưng lúc này anh ta không hề nhúc nhích mà cứngây người nhìn cái bóng trên trụ. Tôi nghĩ, có lẽ anh ta sợ quá thành ra đờ đẫn."Cô muốn làm gì?" Tôi quát cái bóng."Anh cảnh sát, tôi đến đây thì có thể làm gì? Tất nhiên là ôn lại chuyện xưa với bạn cũ rồi. Anh nhìn thấy không, Lượng Dụ rất vui kìa, vừa nhìn thấy tôivui quá nên không thốt thành lời. Ha...ha...ha...!" Tiếng cười ma quái vang vọngkhắp phòng khách, trong một lúc không phân biệt được tiếng nói ấy phát ra từđâu.

"Còn đứng đó làm gì, tao đang có việc!" Giọng nói của người thanh niên này giống như giọng nói truyền qua chuông cửa, có lẽ anh ta đúng là người mà tôiđang cần tìm. Nói xong, anh ta quay người đi vào trong nhà, mỗi bước đi,những thớ thịt trên người anh ta lại chuyển động theo, trông chẳng khác gì mộtcon gấu.

Xử lý xong hiện trường vụ án, tôi trầm ngâm suy nghĩ, hung thủ đúng là có rất nhiều điểm mà người ta không thể nghĩ tới. Loài c·h·ó béc giê Đức nổi tiếngvề sự dũng cảm và trung thành, cho dù bị chủ nhân đánh cũng tuyệt đối khôngtấn công lại. Hơn nữa, đến chiếc bàn uống nước của nhà họ Lý cũng là hàng caocấp giá cả bảy, tám chục ngàn đồng, những con c·h·ó trông nhà cũng phải là loạiđược huấn luyện nghiêm khắc, cả bầy xông vào tấn công chủ gần như là chuyện không thể có. Có lẽ, phải điều tra một chút xem nguồn gốc của năm con c·h·ó này từ đâu.

"Anh cảnh sát, đây là lần thứ hai tôi cảnh cáo anh, nếu anh vẫn cứ kiên trì tiếp tục điều tra, thì lần gặp sau đừng trách tôi! Ha...ha...ha...!" Tiếng cười xa dần,nhưng những con c·h·ó vẫn đứng trước mặt tôi như cũ dường như trước khi chưanhận được lệnh mới, chúng chỉ là năm bức tượng, nhưng ai mà biết được khi tôilùi về phía sau một bước chúng sẽ không lập tức lao tới, dùng hàm răng nhọnhoắt của chúng xé tôi thành từng mảnh vụn?

"Hồi nhỏ Hiền Tử rất ngoan, được mọi người yêu quý..." Không biết có phải trong lòng rất xúc động hay không mà bà Lưu không để ý đến việc chúng tôivẫn đang đứng ở cửa, rồi cứ kể về những chuyện hồi Đỗ Lễ Hiền còn nhỏ:

vì hai tay bị thương thì bây giờ chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái theo đuổi cậu ấy.

"Vì sao lại như vậy ạ?"

Lý Lượng Dụ suy sụp trong tiếng cười man rợ, ủ rũ ngồi xuống đất không nói câu nào. Một hồi lâu sau, tiếng cười bỗng nhiên dừng lại: "Các chú c·h·ó chắclà đói rồi, đến lúc phải ăn rồi..." Năm con c·h·ó săn cùng lao vào chủ nhân, máume bắn tung tóe trước mắt tôi, còn bên tai thì vang lên tiếng k** r*n thảm thiết,giây phút ấy cái sân của nhà họ Lý chẳng khác gì một nơi chuộc tội...

Khi tôi bước vào phòng khách, Lý Lượng Dụ đang vắt chân "lún" trong ghế, đúng là lún xuống thật, nếu ngày nào anh ta cũng ngồi như vậy, thì chiếc ghế dathật đắt tiền kia hẳn cũng khó mà chịu đựng nổi trong mấy tháng. Anh ta ngậmmột điếu xì gà, tay chỉ vào chiếc ghế đối diện, ra hiệu cho tôi ngồi xuống.Vừa ngồi xuống thì có một người giúp việc mang trà lên cho tôi. Lý LượngDụ ra hiệu cho người giúp việc lui vào, rồi nói với tôi với vẻ rất thiếu kiên nhẫn:

"Anh cứ yên tâm, phía cảnh sát hoàn toàn không có ý định truy cứu chuyện đó, mà cho dù truy cứu chăng nữa, thì bố anh cũng sẽ có cách bảo vệ anh, nếukhông thì anh đã không thể nhởn nhơ cho đến tận bây giờ." Mặc dù miệng tôinói như vậy, nhưng đã bí mật bật chiếc bút ghi âm trong túi áo, có tống anh tavào tù được hay không, không phải tôi có thể quyết định được, nhiệm vụ của tôichỉ là thu thập chứng cứ.

Rất nhiều khi, trong đầu có trăm ngàn mối không biết nên bắt đầu từ đâu, nhưng một thông tin bất ngờ lập tức có thể giải tỏa cho tất cả mối hoài nghitrong lòng. Trăn Trăn gọi điện cho tôi, nói: Gia đình Tô Mộng Như làm nghềhuấn luyện và buôn bán c·h·ó béc giê...

"Vấn đề mà tôi muốn hỏi là những chuyện có liên quan đến vụ tự sát của Dư Tiêm Lăng mười ba năm trước, trong số mười người có liên quan thì đã có bốnngười bị g·i·ế·t rồi..." Nếu không chọc thẳng vào điểm yếu của đối phương, e rằngtôi không thể nào vào được nhà.

"Anh Lý, anh hãy chú ý cách ăn nói của mình, bây giờ chưa chắc tôi là người phải cầu cạnh đến anh đâu." Tôi vươn người, rồi nói tiếp. "Tuy tôi phụtrách vụ án này, nhưng không có nghĩa là nhất định phải phá được án. Trongthời buổi này, những vụ án không thể kết thúc có rất nhiều, có thêm một vài vụcũng chẳng có gì to tát. Vụ án mười ba năm trước chẳng phải đến bây giờ vẫn chưa được làm rõ ràng sao? Có lẽ, một vài ngày nữa tôi mới nên đến thăm anh, nhưng không biết đến lúc đó anh còn gầm lên hống hách như thế này đượckhông!"

Nói chuyện với Lưu Thư ở cửa gần một tiếng đồng hồ, những tin tức mà chúng tôi có được là: Đỗ Lễ Hiền đã di cư sang Mỹ mười ba năm trước, cho đếnnay vẫn chưa về. Cũng có nghĩa là, về cơ bản có thể loại trừ cậu ấy ra khỏi vụán này. Nhưng tôi vẫn xin bà Lưu một bức ảnh của cậu ấy, trong ảnh, dù chỉmới mười bốn, mười lăm tuổi nhưng trông Hiền Tử rất đẹp trai, nếu không phải

"Chà! Hiền Tử cũng thật là đáng thương." Bà Lưu lắc đầu, thở dài.

Đối với những người là con ông cháu cha coi trời bằng vung như anh ta, muốn anh ta hợp tác thì đầu tiên phải đánh bại nhuệ khí của anh ta, tôi lấy cáichết ra đe dọa, và rõ ràng đã được kết quả rất tốt. Cơn giận dữ của anh ta dầndần bị dập tắt, nói với vẻ ủ rũ như c·h·ó nhà có tang: "Anh muốn biết gì?""Mười ba năm trước, anh đã hãm h**p Dư Tiêm Lăng!" Tôi chọc thẳng vào điểm yếu của anh ta. Những thớ thịt trên mặt anh ta co rúm lại một lúc, "Tôi không muốn trả lời câu hỏi đó."

Người mà chúng tôi muốn tìm đến đầu tiên là Đỗ Lễ Hiền, nhưng đến nơi thì chỉ thấy một căn nhà sang trọng dường như đã để trống trong rất nhiều năm.Chiếc chuông cửa của ngôi nhà dường như đã bị Trăn Trăn làm vỡ đến nơi màcánh cổng vẫn cứ đóng im lìm. Chúng tôi đành phải tới nhà liền đó để hỏi."Anh chị muốn hỏi nhà ông Đỗ à?" Chúng tôi bấm chuông cửa nhà bêncạnh, người ra mở cửa là một bà già hơn năm mươi tuổi, nhìn cách ăn mặc thì có lẽ đó là người giúp việc, bà ấy cho chúng tôi biết tên mình là Lưu Thư."Vâng, chúng tôi đang điều tra một vụ án, hy vọng có thể hỏi anh Đỗ đượcmột vài vấn đề." Tôi đáp với giọng lễ độ.

Lý Lượng Dụ c·h·ế·t rồi, c·h·ế·t dưới những hàm răng nhọn hoắt của lũ c·h·ó trông nhà của mình, c·h·ế·t trong miệng của những con c·h·ó béc giê giống Đức nổi tiếngvề lòng trung thành, và c·h·ế·t ngay trước mắt tôi. Dù anh ta bị tấn công ngaytrước mắt tôi, nhưng tôi không thể làm gì được, chỉ cần một con trong số đócũng đã đủ để đưa tôi lên đường rồi, huống chi là cả năm con. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc đó, Lý Lượng Dụ đã chạy ra ngoài sân, tôi cũng không thể ngồi ngây trong phòng khách, lập tức đuổi theo. Tôi chạy ra đến cửa thì nhìn thấy anh ta bịmấy con c·h·ó chặn lại trước nhà để xe, anh ta lớn tiếng quát tháo mấy con vật, ralệnh cho chúng cút khỏi. Nhưng, những con c·h·ó không hề có ý định nhườngđường mà ngược lại ở thế tấn công, như thể chúng đang chờ một người nào đóphát ra mệnh lệnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người kia im lặng một lúc lâu, tôi đã tưởng rằng mình tính toán sai rồi, nhưng đột nhiên giọng của anh ta lại vang lên: "Vào đi!" Cánh cổng sắt tự độngmở ra, tám ngọn đèn tường to tướng cùng bật sáng, chiếu rõ cả một khu vườnrộng. Trong khu vườn có đủ cả cây cối hoa cỏ, giả sơn, bể nước, trông rất xahoa. Nhà họ Lý này cũng thật thích khoe khoang. Vừa bước vào bên trong, tôi lập tức gặp ngay rắc rối, năm con c·h·ó coi nhà khá to vừa nhìn thấy tôi lập tức xông tới bao vây xung quanh và sủa khôngngớt, hơn nữa, chúng còn gần như sẵn sàng lao vào tôi bất cứ lúc nào. Nếu phảiđối phó với những con c·h·ó coi nhà bình thường thì chỉ cần làm ra vẻ như tấn công lại chúng, ví dụ nhặt một hòn gạch lên ném thì thông thường chúng đều sợvà bỏ chạy. Nhưng, lúc này vây quanh tôi không phải là những con c·h·ó nhỏ béấy mà là năm con c·h·ó béc giê giống của Đức cao to, dữ tợn.Đúng lúc tôi đang nhắm mắt, trong đầu nghĩ không biết tổ trưởng có giúp tôikiếm một tấm bằng liệt sĩ hay không thì một tiếng nạt vang lên. Mở mắt ra nhìn thì đã thấy những con c·h·ó béc giê đó cụp đuôi và lùi ra xa. Trước cửa căn biệtthự năm tầng là một người còn trẻ béo tốt, anh ta không cao, chỉ chừng hơn mộtmét sáu, cân nặng đảm bảo phải trên chín chục ký. Tuy ngoài bản thân ra, tất cảnhững thứ trên người đều là hàng hiệu nổi tiếng, nhưng với thân hình ấy thì chodù anh ta có mặc gì cũng chẳng thể đẹp được. Điều này khiến tôi chợt nhớ đếncâu tục ngữ: Dù mặc long bào cũng không phải là thái tử.

"Chỉ là ôn lại chuyện cũ đơn giản như vậy thật sao? Sao lại không bấm chuông mà xộc thẳng vào như thế, làm vậy e là rất mất lịch sự!" Tôi vừa nóisang những chuyện khác vừa phân tích xem hình dáng thật sự của cái bóng ởchỗ nào. Cái bóng xuất hiện trên chiếc trụ, phán đoán theo góc độ, thì có lẽ nhờánh đèn lớn từ ngoài sân chiếu qua cửa sổ vào nhà. Vậy thì, hình dạng thật của (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 17: C·h·ó trung thành cắn chủ

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: C·h·ó trung thành cắn chủ