Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1633-1634
Bùi Sam Sam ngạc nhiên:
"Hôm qua tôi uống say, có nói linh tinh gì không? Anh đừng để ý, nếu có gì thất lễ, thì tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi."
Daniel nói:
"Chỉ có thể là tôi."
Chương 1634
Chương 1633-1634
"Giường ở đây mềm quá, tôi nằm mà đau hết cả người. Anh có quen biết chỗ nào mát-xa tốt không? Về thành phố tôi muốn đi bấm huyệt."
"Đeo bao vào."
"Để tôi tìm." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Daniel quay lại nhìn cô, nói:
Những gì xảy ra sau đó, mọi chuyện đều diễn ra một cách tự nhiên, hợp tình hợp lý.
"‘Không có ý gì khác’ là sao?"
Bùi Sam Sam ngạc nhiên:
Một lúc sau, Bùi Sam Sam nói:
Trời lúc này đã ngừng mưa, không khí cũng trở nên trong lành hơn.
Cô chưa mở mắt đã cảm nhận được cơn đau đầu kinh khủng do say rượu truyền tới, nôn khan vài lần nhưng không nôn được gì, đầu óc quay cuồng.
Anh bước xuống giường, cuối cùng cũng tìm được một chiếc hộp trên kệ TV.
"Tự nhiên thấy buồn ngủ quá, tôi ngủ đây." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh nói:
Bùi Sam Sam đứng đó, hít một hơi thật sâu.
"Xe vẫn đang sửa, lát nữa chúng ta sẽ đi xe khác về."
Daniel nhíu mày sâu hơn:
Trong bóng tối, Bùi Sam Sam chầm chậm mở mắt. Có lẽ cô không ngờ anh lại làm vậy. Nhìn màn mưa đêm mờ mịt, cô không biết đang nghĩ gì.
Rõ ràng rất mệt, rất kiệt sức, nhưng cô vẫn không ngủ được.
"Không phải. Tôi biết cảm xúc là thứ không thể kiểm soát được, thích hay không thích chỉ là một cách tiếp cận và đối xử khác nhau. Chúng ta cũng chỉ đến mức này thôi. Thích thì làm, nhưng cũng không cần phải ở bên nhau. Vì cho dù ở bên nhau, thì cuối cùng cũng sẽ chia tay, chẳng phải vậy sao?"
"Túi máy ảnh của tôi…"
"Bạn trai cô chu đáo thật đấy."
"……"
"Tôi có một chuyện đã luôn giấu anh."
"Tôi chỉ đang nói lên một sự thật."
"Vậy nên, em coi đây là tình một đêm sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Daniel lập tức ngăn cô lại bằng một nụ hôn. Giọng nói khàn khàn xen qua kẽ môi:
"Không, tôi không nghĩ thế. Vì tôi cũng rất muốn như vậy."
Cô ngập ngừng, cảm thấy dường như cũng không cần thiết phải giải thích nhiều.
Mặt trời từ từ nhô lên, ánh sáng tạo thành một vòng hào quang trên bầu trời.
Khi Daniel đi vào trong, chủ quán cười nói với Bùi Sam Sam bằng tiếng Anh:
Daniel cúi đầu nhìn ly sữa, sau đó nặng nề đặt xuống bàn, xoay người rời đi.
Như hiểu được nỗi băn khoăn của Daniel, cô nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi ăn sáng xong, cô bước ra ngoài thì thấy Daniel đang đứng cạnh một chiếc xe hơi màu đỏ, nói chuyện gì đó với chủ quán.
Anh sợ rằng ngày mai, khi tỉnh rượu, cô sẽ hối hận.
Daniel kéo vai cô lại, để cô đối mặt với ánh mắt mình:
"Tôi lấy cho em."
Daniel ngồi đối diện, mấy lần định mở miệng nhưng lại thôi, như thể có gì đó muốn nói.
Bùi Sam Sam thấy anh, cố gắng gượng chào:
"Không phải vậy sao?"
Không lâu sau, hơi thở của Bùi Sam Sam dần đều đặn hơn, như thể đã ngủ say.
"Vẫn không ngủ được sao?"
Bùi Sam Sam vừa uống canh vừa gật đầu: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thôi kệ, chắc cũng không bị bỏ độc đâu, dù sao thì tốt hơn là nghẹn c·h·ế·t.
"Tôi biết."
Daniel nhìn bóng lưng cô, khẽ mím môi, vòng tay qua eo cô, kéo nhẹ cô lại gần anh, ôm vào lòng mình.
Daniel cũng dừng lại, im lặng hai giây rồi đáp:
"Anh biết từ khi nào?"
Daniel suýt bật cười vì tức giận:
Tiếng mưa ngoài cửa sổ rất khéo léo che đi tất cả âm thanh ám muội trong căn phòng này.
Bùi Sam Sam suy nghĩ rồi nói tiếp:
Bùi Sam Sam đi tới, khẽ ho một tiếng:
Thì ra trong suốt thời gian qua, anh cố ý hỏi cô về chuyện bạn trai cũ của cô chỉ để chọc cô?
Cô nghiêng đầu, dùng điện thoại chụp lại khoảnh khắc ấy.
Hai phút sau, Bùi Sam Sam lấy lại chút lý trí giữa không khí nóng bỏng:
Daniel nghiến răng, định nói gì đó, nhưng Bùi Sam Sam đã xoay người qua chỗ khác, nhắm mắt lại:
Nghe vậy, Bùi Sam Sam giật mình, vội xua tay, cũng trả lời bằng tiếng Anh:
Daniel dừng một chút rồi đáp:
"Không phải, không phải đâu. Anh ấy không phải bạn trai tôi, chỉ là… bạn bình thường thôi."
Bùi Sam Sam mất một lúc để nuốt trôi miếng bánh trong miệng, cuối cùng cũng cầm ly sữa lên uống nốt.
"Những điều tôi nói trước đó, em cho rằng tôi đang nói dối em sao?"
"Ừm," giọng nói cô lộ vẻ mệt mỏi, "đầu cứ căng thẳng."
Đúng lúc đó, Daniel vừa từ bên ngoài trở về.
Chủ quán không nói gì thêm, chỉ mỉm cười rồi quay đi, ném một món đồ chơi để con ch.ó nhặt về.
Daniel kéo chăn lên đắp cho cô, tay nhẹ nhàng vỗ vai cô.
"À, cảm ơn."
Bùi Sam Sam vừa nhai bánh vừa nhận ra điều gì đó, hoảng hốt kêu lên:
"Ai mà không muốn ở một nơi như thế này, có một cuộc gặp gỡ lãng mạn, xảy ra một câu chuyện mơ màng chứ? Dù không phải là anh, thì cũng sẽ là…"
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa vẫn rả rích, không có dấu hiệu ngừng.
Bùi Sam Sam: "…"
"Ngày hai người chia tay."
"Sao thế?"
Bùi Sam Sam đáp:
"Có nghĩa là nam nữ yêu đương, không cần đặt nặng trong lòng. Tôi vừa nói rồi, ở một khung cảnh và hoàn cảnh như vậy, đúng là dễ xảy ra chuyện, đều là người trưởng thành, đều độc thân, chỉ cần bầu không khí đến đúng lúc, thì mọi thứ đều bình thường mà thôi."
Không lâu sau, Daniel bê một bát canh giải rượu và bữa sáng đặt trước mặt cô.
Daniel hỏi:
Lại là cùng một cách nói như lần trước.
"Chào buổi sáng."
"Đó là sữa của tôi mà…"
Dù anh nghĩ thế nào, thì có gì quan trọng?
"Là gì?"
Daniel nghe xong, không khỏi nhíu mày:
"Vậy em nghĩ, tôi nói những lời đó chỉ vì muốn ngủ với em?"
"Cảm ơn."
"Nhưng anh đừng hiểu lầm, tôi nói điều này không có ý gì khác, chỉ là không muốn anh nghĩ tôi là loại người… có bạn trai rồi mà còn…"
Có phải trong rượu có pha cà phê không đây?
Daniel: "?"
"Anh chưa từng nghe câu "người say tỉnh ba phần" sao?"
"Tôi đã nhờ chủ quán chuẩn bị canh giải rượu cho em."
Cô cố gắng cử động chân tay mỏi nhừ, mặc đồ, bước vào phòng tắm rửa mặt, vỗ nhẹ lên má để lấy lại tinh thần, dù toàn thân vẫn rã rời, nhưng cô vẫn đi xuống tầng.
Sáng hôm sau, khi Bùi Sam Sam tỉnh dậy, Daniel đã không còn trong phòng.
Bùi Sam Sam ngước lên, chạm phải ánh mắt anh:
Bùi Sam Sam nằm nghiêng người, đầu gối lên cánh tay của Daniel, lặng lẽ quay lưng về phía anh, không nói gì.
Daniel ngồi dậy, liếc nhìn cô:
Bùi Sam Sam vừa xoa lưng vừa nhỏ giọng than phiền:
Daniel khẽ "ừm" một tiếng:
Cô tiếp lời:
Sau một thời gian dài, mọi thứ cuối cùng trở lại yên tĩnh.
Bùi Sam Sam rất thản nhiên:
Bùi Sam Sam im lặng một lát rồi vẫn tiếp tục giải thích ý nghĩ vừa nãy:
"Em… không có gì muốn nói sao?"
Đầu óc vốn còn mơ màng của Bùi Sam Sam giờ bỗng chốc trở nên tỉnh táo một cách lạ thường.
"Được."
Anh tức đến bật cười, nhấc ly sữa trước mặt lên, ngửa cổ uống một hơi.
Bùi Sam Sam cũng sực nhớ ra:
"Tôi ăn xong rồi, đi thôi chứ?"
Daniel: "……"
"Tôi và… Chung Văn Bác chia tay rồi. Chia tay từ lâu rồi."
"Đợi tôi một lát, tôi quên lấy đồ."
Bùi Sam Sam cầm lấy chiếc bánh sandwich trước mặt, cắn một miếng rồi hỏi:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.