Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 1561-1562

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1561-1562


“Thuốc chống muỗi đấy.”

Nguyễn Tinh Vãn khẽ nói:

Anh không thể nói vài câu dễ nghe để dỗ cô sao?

“Giống nhau ở điểm nào chứ?”

Chương 1561-1562

Nguyễn Tinh Vãn ngẩng đầu, theo bản năng “Hả?” một tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 1562

Đôi mắt cũng khó mà mở ra được nữa.

Nguyễn Tinh Vãn nói:

Sau khi Nguyễn Tinh Vãn ngủ say, Chu Từ Thâm đắp kín chăn cho cô, rồi đi ra ban công.

“Sam Sam.”

“Không cần, mình cùng cậu qua đó.”

Khi Nguyễn Tinh Vãn định xoay người ngủ, giọng nói của Chu Từ Thâm lại vang lên:

“Phần thưởng đâu?”

Cuối cùng, Nguyễn Tinh Vãn chọn một tấm ảnh.

“Vậy là…”

“Thỉnh thoảng ngoài cửa sổ có vài con côn trùng nhỏ, không sao đâu.”

“Vậy thì tốt, mình từng nghĩ về vấn đề này, nhưng chưa từng thấy muỗi trong văn phòng nên cũng quên mất.”

Nguyễn Tinh Vãn khẽ mím môi, lấy ra bức ảnh trong tay mình, đặt cạnh ảnh của Nguyễn Thầm, rồi nói với Bùi Sam Sam:

Nửa đêm, Nguyễn Tinh Vãn đang ngủ mơ màng, cảm thấy cánh tay có gì đó lành lạnh, thoang thoảng mùi thảo dược thơm mát.

Nói rồi, cô mở túi lấy thứ gì đó ra, cùng đi với Bùi Sam Sam.

Chu Từ Thâm đặt hộp thuốc mỡ xuống, tắt đèn tường bên giường, nằm lại bên cô, kéo cô vào lòng:

Bùi Sam Sam quay đầu: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Em không phải nói là bị muỗi đốt sao? Đừng gãi nữa, bôi cái này đi. Ngày mai mang theo đến văn phòng, cũng có thể đuổi muỗi.”

“Không phải vấn đề của ảnh.”

“Tinh Tinh, phòng này có mùi gì thơm thế nhỉ, dễ chịu thật.”

“Bên ngoài muỗi và côn trùng khá nhiều, lưới chắn cửa sổ luôn đóng kín. Nếu mở ra, có lẽ mình đã bị bọn chúng khiêng đi rồi.”

“Chỉ vậy thôi?”

“Không hẳn, anh nói thật mà.”

“Cứ qua loa thế sao?”

“Chọn tấm này đi.”

Nguyễn Tinh Vãn mơ màng đáp:

“Phải chụp ngoại cảnh.”

“Được rồi.”

“Chu Từ Thâm.”

Chu Từ Thâm nói:

“Chống muỗi?” Bùi Sam Sam nhìn quanh:

“Hôm qua mình đột nhiên phát hiện, Tiểu Thầm và… ba mình lúc trẻ rất giống nhau.”

Nguyễn Tinh Vãn liếc nhìn hộp thuốc mỡ bên cạnh, nhẹ nhàng cười:

Anh lấy điện thoại ra, mở kết quả giám định ADN mà Lâm Nam gửi cho anh nửa tháng trước.

Cơn mưa kéo dài suốt đêm.

“Được rồi, em biết rồi, ngủ đi.”

Nhìn vào kết quả trên tờ giấy, ánh mắt đen của Chu Từ Thâm hơi nheo lại, không biết đang nghĩ gì.

“Chúc ngủ ngon.”

Nguyễn Tinh Vãn đặt bút vẽ xuống:

“Tinh Tinh, mình đã gửi mấy bức hình chỉnh sửa xong cho cậu rồi, cậu chọn một tấm để đăng lên trước làm nóng nhé.”

“Sáng mai vẫn phải đi chụp ảnh à?”

“Không thì sao?”

“Ừ?”

“Thật sao?”

Chu Từ Thâm nói:

Trong lúc cô xem, Bùi Sam Sam nói:

“Nếu… sau này em không thể có con, anh có chê em không?”

Chu Từ Thâm ôm cô:

“Đừng đòi hỏi quá đáng, ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm.”

“Chỉ có thể xem sáng mai mưa có tạnh không, nếu không tạnh, lịch chụp có lẽ sẽ phải hoãn lại.”

Vừa khéo phù hợp.

Bùi Sam Sam tiến lại gần:

Bùi Sam Sam thở phào:

Nguyễn Tinh Vãn lấy thuốc mỡ ra, mở nắp ngửi thử rồi đặt nó bên cửa sổ.

Cô hé mắt ra một chút, nhìn thấy người đàn ông ngồi bên giường. Cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, cô hỏi nhỏ:

“Trời ạ, thật sự rất giống… mình đã nói rồi! Tiểu Thầm chắc chắn không thể là con của Nguyễn Quân! em ấy nhất định nhất định là anh em cùng cha khác mẹ với cậu!”

Khóe môi Nguyễn Tinh Vãn bất giác cong lên, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.

“Những lời anh vừa nói, không phải chỉ để dỗ em vui thôi à?”

“Được rồi, ngủ tiếp đi.”

Sáng hôm sau, dù mưa đã tạnh nhưng vì mưa suốt một ngày một đêm, cảnh vật cũng không thể dùng được.

Thôi kệ.

Cô mở mắt:

Dù sao cũng khiến cô vui vẻ không ít.

“Rửa được một phần rồi, ở văn phòng mình. Mình mang qua cho cậu nhé?”

“Anh ấy bảo, ‘Ngoại hình đẹp thì đều na ná nhau.’”

“Trời vẫn đang mưa.”

Chu Từ Thâm thấp giọng đáp:

Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Được, mình đi xử lý ngay.”

Nguyễn Tinh Vãn bĩu môi.

Bùi Sam Sam nhận lấy ảnh từ tay cô, cau mày nhìn kỹ, càng nhìn càng trợn to mắt:

Trong đó có một số được chụp hôm qua.

Hương thơm của hoa cỏ sau mưa hòa quyện với mùi thuốc mỡ, khiến cô cảm thấy thoải mái, cả buổi sáng tâm trạng cũng rất nhẹ nhàng, vui vẻ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bùi Sam Sam ngẩn người, sau đó kinh ngạc:

Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Anh đang làm gì vậy?”

“Ở đây có muỗi sao?”

Nguyễn Tinh Vãn nói:

Nguyễn Tinh Vãn im lặng vài giây mới nói:

Đúng là tên đàn ông đáng ghét.

Bùi Sam Sam nói:

“Cậu nhìn đi.”

Chu Từ Thâm nói:

Một lúc sau, anh cất điện thoại rồi xoay người bước ra khỏi phòng.

Đến studio, Nguyễn Tinh Vãn mở túi ra, phát hiện Chu Từ Thâm không biết từ lúc nào đã để hộp thuốc mỡ vào túi của cô.

“Những chuyện đã tồn tại rồi, giả thiết không có ý nghĩa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ngủ ngon.”

Nguyễn Tinh Vãn gọi cô lại.

“Nhưng dù sao cũng là chuyện khác nhau.”

Nguyễn Tinh Vãn: “…”

“Được, mình xem ngay đây.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bùi Sam Sam đứng dậy nói:

Chu Từ Thâm xoa đầu cô:

Bên ngoài, mưa vẫn tí tách rơi trên cửa sổ.

“Cậu cũng nghĩ vậy đúng không? Nhưng tối qua mình cho Chu Từ Thâm xem, anh ấy lại bảo là đều giống nhau cả.”

Để có thể ngủ sớm hơn, Nguyễn Tinh Vãn ngẩng đầu, in một nụ hôn lên môi anh:

Nguyễn Tinh Vãn: “…”

Nguyễn Tinh Vãn gỡ một tấm ảnh của Nguyễn Thầm xuống, lặng lẽ nhìn mà không nói gì.

Nguyễn Tinh Vãn thực sự rất buồn ngủ, vừa nói vừa ngáp một cái.

Đến trưa, Bùi Sam Sam bước vào:

Bùi Sam Sam cũng khó hiểu như cô:

Cô nhắm mắt lại:

Bức ảnh có đường nét của Hứa Loan rõ ràng, trong khi Nguyễn Thầm chỉ có một góc nghiêng.

“Được rồi, ngủ đi.”

Nguyễn Tinh Vãn im lặng một lúc rồi hỏi:

“Nhưng nếu, ngay cả một đứa cũng không có, anh có ly hôn với em không?”

Nguyễn Tinh Vãn lắc đầu:

“Mình cảm giác từ hôm qua cậu có gì đó hơi lạ, có phải ảnh của Tiểu Thầm có vấn đề gì không?”

Đành phải bố trí lại, buổi chụp hình phải hoãn lại.

Trong văn phòng của Bùi Sam Sam, trên tường đã treo khá nhiều bức ảnh.

“Tinh Tinh, cậu đang có tâm sự gì đúng không?”

“Không có thì không có, chẳng phải chúng ta đã có một đứa rồi sao.”

Nghe anh nói, Nguyễn Tinh Vãn sững lại, cơn buồn ngủ cũng tỉnh táo hơn chút ít.

“Anh nhớ là đã từng nói, anh không thích trẻ con lắm. Anh chỉ thích em.”

Cô nói:

“Sao thế?”

“Ảnh chụp hôm qua đã rửa ra chưa?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1561-1562