Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1297-1298
“Tôi muốn hỏi anh, anh có biết Giang Vân Trục không, chú hai của Giang Sơ Ninh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyễn Tinh Vãn lạnh lùng hỏi:
“Vậy thì…”
Nhìn vết thương trên mặt Giang Sơ Ninh, Nguyễn Tinh Vãn nói với cô: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyễn Tinh Vãn lấy điện thoại ra, bước sang lề đường, gọi cho Giang Nguyên.
Giang Sơ Ninh lắc đầu:
Giang Nguyên dừng một lúc lâu, có lẽ vì không ngờ lại nghe thấy cái tên này từ cô.
“Không có gì.”
Người đàn ông trông khoảng ba bốn mươi tuổi, dáng vẻ tuy không nổi bật, nhưng trong đám đông cũng khá ấn tượng, đeo một chiếc kính gọng vàng, khi nhìn Nguyễn Tinh Vãn, ông mỉm cười ôn hòa, lịch sự.
“Ninh Ninh, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Nguyễn Tinh Vãn dừng lại một chút, lấy lại tinh thần:
Chương 1298
“Cô là Nguyễn Tinh Vãn đúng không? Trên đường đi Ninh Ninh đã kể về cô rồi. Cô yên tâm, tôi không đến để đưa nó về đâu.”
“Anh ấy chắc biết nhiều hơn tôi. Để tôi hỏi anh ấy, có tin gì sẽ báo lại cô.”
“Đúng rồi chị, đây là chú hai của em, chính là ông ấy đã cứu em!”
Lúc này Nguyễn Tinh Vãn mới chú ý thấy có một người đàn ông đi cùng Giang Sơ Ninh.
Còn Giang Sơ Ninh thì hào hứng muốn chia sẻ:
“Giờ tôi đưa Ninh Ninh về rồi, xin phép tạm biệt.”
Giọng cô đầy lưu luyến.
“Không có. Em nhớ hồi nhỏ từng hỏi một lần, ba em nói ông ấy đã mất rồi, họ cũng không bao giờ nhắc đến chú hai trong nhà, chắc là vì buồn.”
Nghe giọng đầy phấn khởi của Giang Sơ Ninh, Nguyễn Tinh Vãn cảm nhận được niềm vui của cô, hỏi:
“Vậy ông muốn gì?”
Đợi Giang Sơ Ninh vào phòng nghỉ, Nguyễn Tinh Vãn ra ngoài, định đến hiệu thuốc mua ít thuốc sát trùng.
Giang Sơ Ninh vẫy tay: “Tạm biệt chú hai.”
Đang nói, Nguyễn Tinh Vãn dừng bước, nói:
Giang Vân Trục gật đầu, lại khẽ gật với Nguyễn Tinh Vãn rồi mới quay người rời đi.
Giang Nguyên nói:
“Vậy là cũng hơn mười năm rồi, mà em chưa từng nghe tin tức gì của ông ấy.”
Nguyễn Tinh Vãn nói: “Nghe nói?”
Nguyễn Tinh Vãn nhẹ giọng hỏi:
Giang Sơ Ninh ngoan ngoãn không nhúc nhích.
“Đúng rồi, sao mình không nghĩ ra điều đó chứ.”
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
Nói xong, Nguyễn Tinh Vãn kể vắn tắt những chuyện xảy ra hôm nay cho anh nghe.
Người đàn ông đưa tay về phía Nguyễn Tinh Vãn:
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Lâu lắm rồi, em cũng sắp quên mất rồi, chắc là lúc em chưa đến mười tuổi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Gần đây tôi nghe nói Giang Châu có vài chuyện liên quan đến Nam Thành, nên đến đây xem thử. Trùng hợp gặp Ninh Ninh thôi.”
Nói xong, ông tiếp lời:
Nguyễn Tinh Vãn hỏi:
“Ý cô là Giang Vân Trục chưa c·h·ế·t? Đã đến Nam Thành? Còn vừa gặp Giang Sơ Ninh?”
Nguyễn Tinh Vãn tiếp lời:
Nguyễn Tinh Vãn thở dài:
“Hiện giờ tình hình ở Giang Châu rất hỗn loạn, theo mình thấy, tất cả người Giang gia đều có vấn đề. Nhưng nếu ông ấy đã rời khỏi Giang Châu từ mười năm trước thì mình cũng không dám chắc.”
Giang Sơ Ninh hít mũi, nói:
“Giang Thượng Hàn có biết không?”
Dù vậy, hôm nay xảy ra chuyện này, lát nữa cô vẫn sẽ hỏi lại Trần Bắc, vì có người bảo vệ, lẽ ra Giang Sơ Ninh không nên gặp chuyện gì mới phải.
Bùi Sam Sam gật đầu: “Được.”
“Ninh Ninh nói với tôi rằng ông ấy đã mất mười năm trước. Nhưng giờ đây ông ấy lại xuất hiện ở Nam Thành.”
Đầu dây bên kia, Giang Nguyên hơi bối rối:
Giang Sơ Ninh nhận ra và giới thiệu:
Giang Vân Trục thu tay lại, mỉm cười:
“ chú hai em không ở Giang Châu, ông cũng chẳng ưa mấy cái quy tắc cổ hủ đó.”
“Cũng không bận lắm, có muốn tôi bật video để cô nhìn con trai không?”
“Họ đánh em à?”
Bùi Sam Sam thấy vậy cũng đi theo cô.
Cúp máy, Nguyễn Tinh Vãn đứng đó một lúc rồi quay lại tìm Bùi Sam Sam, cùng vào hiệu thuốc.
“Đúng vậy, Ninh Ninh nói đúng, tôi đã rời Giang Châu từ rất lâu rồi. Lần này đến Nam Thành chỉ vì tò mò khi nghe vài tin đồn thôi. Cô yên tâm, tôi không phải là kẻ thù của các cô, cũng không có ý xấu gì.”
“Rất vui được gặp cô, tôi là Giang Vân Trục.”
Giang Sơ Ninh còn chưa kịp trả lời thì một giọng nam vang lên bên cạnh:
“Cậu đang nghĩ đến người chú hai của Giang Sơ Ninh đúng không? mình cũng thấy ông ta kỳ lạ, tự nhiên lại xuất hiện. Cậu nghĩ ông ta định làm gì?”
Chương 1297-1298
“Sau này em ra ngoài nhớ cẩn thận, nếu gặp kẻ xấu thì la lên. Chu Từ Thâm đã phái người đi theo em, nếu có nguy hiểm, họ sẽ lập tức biết.”
“ chú hai của em đã rời Giang Châu bao lâu rồi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không cần đâu, trên đường về chú hai đã đưa em đi khám rồi, chỉ bị trầy xước chút thôi, không sao đâu.”
“Em vào phòng nghỉ thay đồ đi, chị đưa em đến bệnh viện khám.”
“Ninh Ninh, ở nhà người khác thì phải ngoan ngoãn, không được tùy tiện. Có cơ hội, ta sẽ đến thăm cháu.”
“Anh có bận không?”
Giang Sơ Ninh nhăn mặt vì đau.
“Tinh Tinh, cậu sao vậy?”
“Thực ra tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói là ông ấy đã qua đời. Sau đó, trong Giang gia, mỗi khi nhắc đến ông ấy thì ai cũng né tránh, có lẽ điều này liên quan đến việc ông ấy rời khỏi Giang gia.”
“Được.”
“Đúng. Nên tôi muốn hỏi anh, tình hình của Giang Vân Trục thực sự là thế nào?”
Nguyễn Tinh Vãn tiếp lời:
“Không, Ninh Ninh chỉ bị dọa sợ thôi, rồi ngã từ bậc thang xuống.”
Nguyễn Tinh Vãn nhìn ông với ánh mắt đầy cảnh giác, không nói gì mà kéo Giang Sơ Ninh ra sau lưng mình.
“Chị ơi, em nói cho chị nghe nhé! Em cứ tưởng chú hai đã mất rồi. Ba và cụ nội cũng đều nói vậy với em! Không ngờ ông ấy vẫn còn sống. Trên đường về, ông ấy kể với em rằng, ngày xưa ông ấy cũng vì không ưa quy tắc của Giang gia nên mới rời Giang Châu. Từ nhỏ chú hai đã rất tốt với em, em thật không ngờ lại có ngày được gặp lại ông ấy!”
Nguyễn Tinh Vãn gọi cô vào văn phòng, lấy dung dịch i-ốt và tăm bông, giúp cô xử lý vết thương trên mặt.
Bùi Sam Sam nhỏ giọng hỏi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cố chịu một chút nữa, sắp xong rồi.”
Nguyễn Tinh Vãn nhẹ giọng:
“Ông ấy nói nghe tin về vụ việc ở Giang Châu có liên quan đến Nam Thành nên đến xem, ý là ông ấy đến đây vì Chu Từ Thâm.”
“Không cần, tôi không gọi vì chuyện đó.”
Giang Sơ Ninh lên tiếng gọi: “ chú hai!”
Quay lại studio, Giang Sơ Ninh đã thay đồ xong, đang lau mặt bằng nước sạch.
“Được rồi, vậy em đi thay đồ đi.”
“Ông là…?”
Giang Vân Trục mỉm cười:
Trên đường, Nguyễn Tinh Vãn có vẻ hơi mất tập trung.
Giang Vân Trục dặn dò:
“Sam Sam, đợi mình một chút,mình gọi cuộc điện thoại.”
Đợi ông đi xa rồi, Nguyễn Tinh Vãn mới thu ánh nhìn, quay sang Giang Sơ Ninh.
“Tôi biết ông ấy, có chuyện gì sao?”
Giang Sơ Ninh nói từ sau lưng cô:
Giang Sơ Ninh nhìn thấy cô, liền nở một nụ cười gượng, khuôn mặt đầy vẻ tủi thân.
“Khi em giao hàng xong, trên đường về gặp vài nam thanh niên ở đầu ngõ. Họ cứ đòi số điện thoại của em, nhưng em không muốn cho nên…”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.