Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2285-2286
Hóa ra anh vẫn giữ lại sức lực.
Về đến nhà, Nguyễn Thầm vừa mới nhận được điện thoại, Hứa Loan liền đi rót nước, mở vội vỏ bao thuốc, nhét thuốc vào miệng.
Cho đến khi tiếng cửa đóng lại, Hứa Loan mới thở phào nhẹ nhõm, kéo chăn xuống, hít thở không khí trong lành.
Ánh mắt của anh quá sâu, khiến Hứa Loan không khỏi quay mặt đi:
Hứa Loan nghe vậy, lập tức ngồi dậy thêm một chút:
Anh là người phụ trách, đương nhiên anh nói nghỉ là nghỉ.
Nguyễn Thầm bước vào, đáp:
Hứa Loan lập tức siết chặt hộp thuốc trong tay.
"Em đi thay quần áo, chúng ta có thể đi ngay."
Hứa Loan khe khẽ mở mắt, cố gắng chú ý nghe động tĩnh bên ngoài.
Cô thay đồ rộng rãi, đeo khẩu trang và mũ, vừa ra khỏi phòng ngủ thì nhìn thấy Nguyễn Thầm đang ngồi trên sofa đợi mình, mặc áo phông trắng và quần jean.
Hứa Loan "Ừ" một tiếng, vừa định rút tay về thì Nguyễn Thầm đã nắm c.h.ặ.t t.a.y cô và kéo đi về phía trước.
Nguyễn Thầm nhìn cô: "Tại sao không hỏi anh?"
Nguyễn Thầm cầm vài hộp thuốc trước mặt cô lên, nhìn một hồi rồi nói:
Chưa nói hết câu, Nguyễn Thầm đã nhận lấy và lần lượt đeo mũ và khẩu trang vào.
Hứa Loan ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: "Đi thôi."
Nguyễn Thầm nhận lại bát đũa, đặt vào khay: "Tiếp tục ngủ đi, đợi em tỉnh dậy rồi chúng ta đi."
Đi dưới bóng cây, thi thoảng có làn gió thổi qua, cảm giác cũng mát mẻ.
Hứa Loan nghĩ một lúc rồi lại quay lại.
Nguyễn Thầm nhìn cô, từng chữ một nói: "Lần trước, lần này, anh đều có làm."
"Mấy thứ này đều là trị ho và sốt cao, em nên uống thuốc giải nhiệt."
Nguyễn Thầm nắm lấy tay cô, mở lòng bàn tay ra và lấy miếng vỏ thuốc bị vò nát trong tay cô.
Nếu cô giả vờ ngủ, chắc anh sẽ không gọi nữa.
Nguyễn Thầm không nói gì, chỉ nhìn cô:
Hứa Loan không biết từ đâu có sức lực, vội vàng nhận lấy từ tay anh:
"Hay là đầu em vẫn còn đau?"
Nguyễn Thầm nhìn vào lòng bàn tay cô đang nắm chặt, rồi lại nhìn vào những hộp thuốc chưa mở.
Đi thêm một vài bước, Nguyễn Thầm hỏi: "Nóng không?"
Nhìn thấy sắc mặt của anh dần trở nên nghiêm nghị, Hứa Loan nhỏ giọng:
Nhưng ngay lúc đó, chăn bị kéo ra, cô bất ngờ đối diện với ánh mắt đen láy, dịu dàng của Nguyễn Thầm.
Hứa Loan xúc một thìa cơm, lắc đầu rồi lại gật đầu ngay lập tức: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô vừa đi được hai bước thì tay đã bị kéo lại.
Nguyễn Thầm lấy vỏ thuốc trong tay cô rồi vứt vào thùng rác, giọng điệu mang một chút lạnh lùng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ừ... vậy à, em thấy chúng cũng giống nhau cả, uống vào là sẽ ổn thôi."
Cô vội vàng kéo chăn lên che kín đầu.
Tối qua mệt mỏi quá, đầu óc nửa tỉnh nửa mê, cô cũng không rõ là có thật sự tháo ra không, hay là trong lúc mơ màng lại đeo vào.
Hứa Loan đột nhiên cảm thấy hơi hối hận vì đã ra ngoài vào lúc này, thực ra đợi đến tối cũng chẳng sao...
Quả nhiên, bên ngoài lại yên tĩnh.
Cô phải đi mua một thứ nữa.
Rất nhanh, bước chân dừng lại bên giường.
Cô sao có thể nói ra chuyện mình vừa mới đứng dậy là chân đã run rẩy như vậy được chứ, thật xấu hổ! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Không thể đi cùng sao?"
"Anh............. anh không đến công ty sao?"
Hứa Loan vô thức giấu tay ra phía sau: "Chỉ là... mấy loại cảm cúm bình thường thôi."
Hứa Loan khẽ gật đầu.
Hứa Loan muốn nhắm mắt lại nhưng đã không kịp nữa rồi.
Hứa Loan: "?"
Nguyễn Thầm nhìn cô cuộn mình trong chăn, khóe miệng nhếch lên một chút.
Ra ngoài khu dân cư là một hiệu thuốc, Hứa Loan dừng lại, nói với Nguyễn Thầm: "Em vào mua, anh đợi ở đây là được."
"Em tự ăn."
Nguyễn Thầm nghe vậy, gật đầu: "Được."
"Cái này cũng không cần phải hỏi, thuốc em tự mua rồi uống là được..."
Hứa Loan liền quay người, kéo chăn lên che kín đầu, nói mơ hồ:
Nguyễn Thầm không nói gì thêm, chỉ nắm tay cô không buông.
Nguyễn Thầm ngồi xuống bên giường, giọng nói trầm nhẹ:
Hứa Loan cười gượng vài tiếng:
Cả một đêm vất vả, Hứa Loan thật sự đói rồi, không nói gì, cô ăn hết sạch cơm trong bát.
“Em còn hơi buồn ngủ, anh ăn đi, đừng để ý đến em."
Lúc này vừa mới qua buổi trưa, trong khu dân cư không đông người, chỉ có ánh nắng chói chang chiếu xuống.
Cô nhớ là tối qua khi tắm, cô đã tháo chiếc vòng bảo vệ tay rồi mà?
"Anh... anh ăn trước đi, em không đói."
"Vậy lần trước em cũng đã uống sao?"
Hứa Loan định nói không cần, nhưng anh đã quay người cầm bát đũa lên, rõ ràng là muốn đút cho cô ăn.
Hứa Loan dùng sức mạnh ý chí của mình để đứng dậy, sau đó vào phòng tắm tắm nước nóng, cảm giác những cơ bắp căng cứng trên cơ thể dần dần thư giãn hơn một chút.
"Em..........."
Chương 2286
Lý do bật ra thật sự có hơi ngớ ngẩn.
Hay là nhớ nhầm?
Hứa Loan ngây người tại chỗ, há miệng nhưng không biết phải nói gì.
Nguyễn Thầm lên tiếng: "Đi vào trong."
"Hóa ra em không ngủ."
"Không, tối qua làm thêm giờ, hôm nay có thể nghỉ."
Cô bước tới trước mặt anh, đưa mũ và khẩu trang cho anh: "Ngoài trời nắng to lắm, nếu anh không muốn..."
"Không đói?"
Nguyễn Thầm đứng trước mặt cô, hơi cúi người xuống, ánh mắt chăm chú nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh nói: "Có lẽ em bị cảm rồi, anh sẽ ra ngoài mua thuốc cho em."
Khi cô ra ngoài, Nguyễn Thầm đã đứng đợi sẵn.
Hứa Loan còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã được đưa vào bóng mát dưới tán cây.
Hứa Loan lúc này ăn xong, cảm thấy có sức lực trở lại, tốt hơn nhiều so với lúc nãy:
"Ừ... có hơi choáng."
Chàng trai ngoài hai mươi, đúng là... tràn đầy sức sống, nhiệt huyết dồi dào.
Chương 2285-2286
Lần trước khi anh mới về, cô chỉ cảm thấy toàn thân mỏi mệt, có thể đi lại, chạy nhảy bình thường.
"Em không phải ý đó..."
Nguyễn Thầm đặt khay thức ăn lên tủ đầu giường, rồi nói: "Dậy ăn đi."
"Em nhớ là kem đánh răng hình như sắp hết rồi, anh mua thêm hai tuýp đi, rồi chúng ta gặp nhau ở đây."
Hứa Loan ôm đầu gối ngồi bên giường, hai tay che mặt, cảm thấy hối hận vô cùng.
"Bữa trưa đã làm xong rồi."
"Anh đã làm các biện pháp an toàn rồi."
Ánh mắt cô vô tình rơi vào cổ tay mình, hơi nghiêng đầu.
Hứa Loan không khỏi ngửa đầu một chút:
Ngay sau đó, bàn tay Nguyễn Thầm đặt lên trán cô.
Hứa Loan: "..."
Hứa Loan vội vàng ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy bất ngờ:
"Là thuốc tránh thai khẩn cấp..."
"Đợi một chút đi, em ra ngoài c*̀ng anh luôn, đi dạo một chút có thể sẽ đỡ hơn." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ăn xong rồi ngủ tiếp."
Chẳng bao lâu sau, cửa phòng ngủ bị mở ra.
Nguyễn Thầm nắm lấy cánh tay cô, đỡ cô ngồi dậy, dựa vào đầu giường:
"Trong mắt em, anh là kiểu người hấp tấp không tính toán hậu quả, không có trách nhiệm sao?"
"… Cũng ổn."
Hứa Loan vẫn nhắm chặt mắt, không trả lời.
Anh dừng một chút: "Em uống loại thuốc nào?"
Chưa kịp nhớ lại rõ ràng, cửa lại mở.
Nguyễn Thầm: "Được, ăn trước đi."
Khuôn mặt của Nguyễn Thầm ra ngoài có khi còn thu hút ánh nhìn hơn cả cô, phải che đậy lại mới được.
Hứa Loan phản ứng rất nhanh:
Hứa Loan vẫy tay với anh rồi chạy vào hiệu thuốc, sau khi mua được những thứ mình cần, cô cũng mua thêm mấy loại thuốc cảm cúm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.