Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2247-2248
Quả thật là một câu hỏi không có đáp án.
“Ba mẹ thằng nhóc khi nào về vậy? Chị không giỏi chăm sóc trẻ con lắm…”
“Con chỉ cần đợi thêm bốn tháng nữa, khi em trai hoặc em gái của con ra đời, con chỉ cần gọi theo em ấy, nếu em ấy gọi ba mẹ, con gọi là bác cả, bác gái. Nếu em ấy…”
Cô nói: “Thả tay ra đi, nếu không cả hai chúng ta đều sẽ rơi xuống.”
Nguyễn Thầm mở miệng, nhưng giọng nói không phải của anh—
Chu Giản An gật đầu, hai tay nhỏ bưng cốc sữa, từ từ uống.
“Chào buổi sáng...”
Chu Giản An ngơ ngác gật đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mẹ nói, chỉ còn bốn tháng nữa, con sẽ có em trai hoặc em gái.”
"Phim kết thúc rồi à?"
“Nhưng nếu bà nội và ba dì Ninh Ninh cùng có mặt thì sao, con phải gọi thế nào?”
Hứa Loan thực sự bị cảnh tượng kỳ quái này làm cho hoảng sợ, lập tức mở mắt.
Hứa Loan hồi phục lại từ trong suy nghĩ, ngồi thẳng người:
Chu Giản An gật đầu, giọng mềm mại:
“Vì con không biết gọi bác cả là bác hay gọi là anh rể, cũng không biết gọi dì Ninh Ninh là bác gái hay chị họ.”
“Tôi qua đón nó.”
Nguyễn Thầm thong thả trả lời: “Tôi sẽ chăm sóc.”
Hứa Loan: “…”
Khi đặt cô lên giường, Hứa Loan mơ màng mở mắt, nhìn anh với vẻ bối rối, giọng nói đầy mệt mỏi:
Nguyễn Thầm hiểu cô đang lo lắng điều gì, cũng đặt một cốc sữa trước mặt cô:
“Vâng ạ.”
“Nhớ nhé, không được gọi là mợ nữa.”
Chương 2247-2248
Hứa Loan nói:
“Vậy bình thường con gọi thế nào?”
Nguyễn Thầm đang nắm chặt cô, đôi môi căng ra.
Chu Giản An lập tức bật dậy, suýt nữa quên mất mục đích đến đây:
Nguyễn Thầm: “Nó sẽ đi cùng tôi.”
Nguyễn Thầm hỏi: “Buồn ngủ rồi à?”
Cậu nhóc trông có vẻ lo lắng:
Nguyễn Thầm hôn nhẹ lên trán cô: “Chúc ngủ ngon.”
“Vậy sau này dì lấy cậu con, con không được gọi mợ sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hứa Loan suy nghĩ một chút, nhíu mày hỏi: “Vậy nếu em đi làm, thằng bé phải làm sao?”
Nguyễn Thầm nhẹ nhàng đỡ lấy cô, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Hứa Loan vội vàng ngồi dậy:
“Chờ... chờ khi đó rồi nói.”
"Hôm nay mệt quá, lỡ ngủ mất rồi, ngày mai sẽ xem lại cùng em."
“Con... đến cùng mẹ à?”
Hứa Loan rõ ràng chưa kịp lấy lại tinh thần, sao cả gia đình họ đều nói chuyện một cách trực tiếp như vậy?
Đột nhiên, có ai đó đẩy cô mạnh từ phía sau.
Câu nói của Hứa Loan chưa nói hết, cô lại cảm thấy không đúng. Dù sao thì, lẽ ra con cái phải gọi ba mẹ là ba mẹ.
Chu Giản An nhìn cô với ánh mắt đầy mong đợi:
“Cái này…”
“Dì biết rồi, dì Ninh Ninh đã mang thai một thời gian rồi đúng không?”
Hứa Loan vào phòng tắm, rửa mặt bằng nước lạnh, trong đầu cô chỉ toàn nghĩ đến những từ ngữ như "bác cả", "bác gái", "chị họ", "anh rể"... đang xoay quanh.
Cô thở phào, may mà chỉ là một giấc mơ.
Hứa Loan mơ một giấc mơ kỳ lạ, trong giấc mơ, cô đứng bên bờ vực thẳm không đáy, trước mặt là làn sương trắng mù mịt, không thể nhìn thấy gì cả.
Nguyễn Thầm liếc qua cậu bé đang chơi ở gần đó: “Muộn nhất là một tuần nữa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vì sao... không muốn đi?”
“Dì, trước khi ăn sáng dì nói sẽ dạy con cách gọi bác cả và dì Ninh Ninh, bây giờ dì có rảnh không?”
“Không phải đâu, ba mẹ đưa các em đi Giang Châu thăm bà nội rồi, nhưng con không muốn đi.”
Cô xếp chéo chân trên sofa, bắt đầu giải thích cho Chu Giản An:
“Dì ơi, ăn sáng thôi.”
Hứa Loan: “…”
Chu Giản An khó chịu lắc đầu:
“Giản An, con cứ gọi là dì thôi, một lát dì sẽ dạy con cách gọi bác cả và... chị họ như thế nào được không?”
“Con đi ăn sáng trước đi, dì vào rửa mặt rồi ra ngay.”
Hứa Loan nói:
Lần đầu cô gặp cậu bé này, khi đó cậu vẫn còn bé xíu, chỉ biết bò lạch bạch dưới đất, lúc nào cũng bị ba cậu trêu chọc.
Hứa Loan suýt bị vấp chân vào dép, chỉ có thể áp dụng chiến thuật "giữ bí mật" tạm thời:
Nguyễn Thầm đặt ly sữa trước mặt cậu bé:
Chu Giản An suy nghĩ một chút rồi gật đầu, có vẻ là đúng như vậy.
Hứa Loan vừa vén chăn xuống giường vừa nói:
“Hả?”
“Được.”
“Bác cả nói, con cứ gọi như trước, nhưng lần nào ba c*̉a dì Ninh Ninh c*̃ng bảo con gọi không đúng, phải gọi bác cả là anh rể, còn dì Ninh Ninh phải gọi là chị họ. Nhưng bà nội lại nói, con phải gọi bác cả là bác cả, còn dì Ninh Ninh gọi là bác gái.”
“Dì yên tâm, con đã hứa với cậu rồi, sẽ không nói cho ba mẹ biết là cậu và dì sống chung đâu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một lúc sau, Chu Giản An bỏ đồ chơi xuống, quay đầu nhìn Hứa Loan, giọng ngọt ngào hỏi:
“Thằng bé... làm sao đến được đây vậy?”
Nguyễn Thầm thì thầm: “Ừ, kết thúc rồi.”
Nhưng cốt truyện của bộ phim thật sự quá chán, chẳng bao lâu sau, mí mắt cô lại bắt đầu đánh nhau, cuối cùng không chịu nổi nữa, đầu cô nghiêng sang và tựa vào n.g.ự.c Nguyễn Thầm.
“Giản An, ăn sáng thôi.”
“Dì, chào buổi sáng.”
Hứa Loan sợ cậu bé sẽ quen miệng gọi như vậy, nhỏ giọng nói:
Hứa Loan im lặng một lúc, không biết sao bỗng nghĩ ra một ý tưởng, đôi mắt sáng lên:
Hứa Loan: “Vậy chẳng phải quá nhàm chán sao?”
Nguyễn Thầm khẽ nhếch môi: “Được.”
Hứa Loan xoa đầu mình
Cô thực sự ngẩn người, sao lại quên mất tình huống này.
Chu Giản An lúc này đã uống xong ly sữa, lấy khăn giấy lau miệng:
Hứa Loan mơ hồ nhận ra, thực sự có vài nét giống với Chu Từ Thâm, nhưng cậu bé này đáng yêu hơn rất nhiều.
“Dì có rảnh.”
Hứa Loan ngồi bên cạnh cậu bé, tựa người vào sofa, suy nghĩ miên man.
Chu Giản An đã lo lắng về vấn đề này từ lâu, ngay lập tức gật đầu đồng ý.
“Dì, sau này con có phải gọi dì là... mợ không? Con muốn làm quen với cách gọi này trước.”
Nguyễn Thầm xoa đầu cậu bé: “Ăn sáng đi.”
Chu Giản An từ từ gật đầu:
Hứa Loan ngồi đối diện họ, nhỏ giọng hỏi Nguyễn Thầm:
“Uống cái này trước đi.”
“Dì... mợ, ăn sáng thôi.”
Cô quay đầu nhìn cậu bé “Giản An khá ngoan, hay là để chị chăm sóc nó, dù sao thì mấy hôm nay chị cũng không bận lắm.”
Chương 2248
Hứa Loan hoàn toàn bị rối, xoa đầu cậu bé mà thở dài thương cảm, đứa trẻ này thật đáng thương, gánh chịu những vấn đề mà một đứa trẻ không nên có.
Ăn xong, Nguyễn Thầm ngồi lại bàn ăn rồi mở cuộc họp qua điện thoại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hứa Loan thì thầm:
Cái gọi tên này sao mà rắc rối, vòng vèo vậy.
Hứa Loan quay đầu lại, vẫn chưa bình tĩnh lại, thì thấy Chu Giản An đang ngồi bên cạnh, mắt chớp chớp nhìn cô.
Cậu bé ăn ít, chỉ ăn một chút đã xong. Sau đó, Chu Giản An xuống khỏi bàn ăn và đi qua bàn trà, bắt đầu chơi với đồ chơi của mình.
Vậy mà chỉ một thời gian ngắn, cậu bé đã lớn đến thế này rồi.
Hứa Loan nhắm lại mắt, lẩm bẩm:
Hứa Loan cố gắng ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.
Hứa Loan rửa mặt xong, chậm rãi đi vào phòng ăn, thì thấy Chu Giản An đã ngồi ngoan ngoãn đợi sẵn.
“Con nói, khi con gọi dì Ninh Ninh là bác gái cả, thì ba của dì Ninh Ninh sẽ bảo con gọi dì ấy là chị họ, đúng không?”
Ngay lúc này, giọng Nguyễn Thầm từ nhà bếp truyền đến:
Khi cô đang rơi xuống vực, một bàn tay bỗng nắm lấy cô.
Cứ như vậy, anh ôm cô một lúc, rồi mới nhẹ nhàng bế cô đứng dậy, ôm cô về phòng ngủ.
“Vậy thì con cứ làm vậy, khi ở trước mặt ba của dì Ninh Ninh, con gọi là chị họ, gọi ba dì Ninh Ninh là bác. Còn khi ở trước mặt bà nội, con gọi là bác cả và bác gái.”
“Giản... Giản An?”
Hứa Loan: “...”
Cuối cùng, Hứa Loan cũng bị chính mình làm cho rối loạn.
Hứa Loan lắc đầu, gắng gượng tỉnh táo: “Không, tiếp tục xem đi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.