Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2047-2048
Gửi xong tin nhắn, Phong Nghiêu quay sang nhìn Tạ Âm Âm với gương mặt đầy sợ hãi:
"Còn đau không?"
"Cậu đừng đến đây, mình..."
Tạ Âm Âm bĩu môi:
Giang Thượng Hàn không chút biểu cảm nhìn anh ta, giọng điệu lạnh nhạt:
Tạ Âm Âm sững người một lúc, vô thức lục tìm trong túi:
Phong Nghiêu bình tĩnh nói:
Tạ Âm Âm vừa ngoái đầu nhìn vừa nói:
Giang Sơ Ninh tiếp tục, như đang tự nói với chính mình:
Giang Thượng Hàn im lặng nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh và sắc bén như xuyên thấu tâm can. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó, anh ta nói tiếp:
Giang Sơ Ninh gật đầu. Khi anh buông tay ra, cô lại dùng cả hai tay giữ lấy lòng bàn tay anh.
Nhân lúc anh ta nhắn tin, Tạ Âm Âm định mở cửa xe chạy trốn, nhưng Phong Nghiêu nhận ra ý đồ của cô, nhanh chóng khóa cửa xe.
"Mình đang ở cùng bạn trai, anh ấy nói muốn tổ chức lại tiệc sinh nhật cho mình. Cậu có muốn đến chung vui không..."
"Phải rồi, lần trước em nói muốn giới thiệu bạn của em với anh, gọi cô ấy đến luôn đi."
Giang Thượng Hàn nói:
Nhưng không ngờ, tay của anh ta còn chưa chạm đến Giang Sơ Ninh, đã bị một người khác ngăn lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Em đã nói rồi mà, họ cần sự giúp đỡ từ ba em, sẽ không làm gì ông ấy."
"Về nói với ba cậu, thời gian tôi cho ông ta, chỉ còn một ngày."
Cô ngoan ngoãn lên tiếng:
"Không ai có thể làm hại ba em, đừng lo lắng."
Chương 2047-2048
"Không… không đau lắm ạ…"
Phong Nghiêu đưa ngón tay lên miệng làm động tác im lặng:
Cô thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn Giang Thượng Hàn:
"Âm Âm, cậu đang ở đâu vậy?"
"Điện thoại của em đâu mất rồi..."
Biểu cảm trên mặt Phong Nghiêu thay đổi vài lần, môi mấp máy nhưng không thốt được nên lời nào.
"Đợi đã.”
Nhưng chờ cô ở đó, chỉ có Phong Nghiêu, hoàn toàn không thấy bóng dáng của Tạ Âm Âm đâu.
Trong lúc nói, Tạ Âm Âm luôn quan sát phản ứng của Phong Nghiêu. Trực giác mách bảo cô rằng hôm nay anh ta rất bất thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Sơ Ninh nuốt nước bọt, định rụt tay lại, nhưng tay cô đã bị anh nắm chặt.
Giang Sơ Ninh im lặng một lúc, rồi nhỏ giọng nói:
"Yên tâm, anh sẽ không làm hại cô ấy đâu. Chỉ là muốn dẫn cô ấy đi gặp một người thôi."
"Đồ khốn!"
Giang Sơ Ninh ngẩn người, đến khi hiểu anh đang nhắc đến chuyện gì, mặt cô lập tức đỏ bừng:
"Ba em tối qua không về nhà, vừa rồi Phong Nghiêu lại nói như vậy. Em nghĩ có lẽ họ đã giữ ba em lại. Nếu ba em không đồng ý để em gả cho Phong Nghiêu, họ sẽ không thả ông ấy về."
Giang Thượng Hàn đối diện vớI ánh mắt cô, không nói lời nào.
"Anh… anh sẽ không làm hại ba em, đúng không?"
Phong Nghiêu mở cửa xe:
"Anh định đi đâu vậy?"
"Em… em không về đâu. Em phải đi tìm bạn, anh cứ bận việc của mình đi, đừng để ý đến em."
"Anh đang nói linh tinh cái gì vậy? Anh..."
"Dù là ba cậu, cũng không dám nói những lời này trước mặt Giang Cảnh Nghiêu. Ai cho cậu cái gan đó?"
"Em…"
"Anh rốt cuộc muốn làm gì?!"
Giang Sơ Ninh cúi đầu gật nhẹ, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, dù lời của Phong Nghiêu có mang ý đe dọa phóng đại, thì việc anh ta dám nói ra những điều đó cũng chứng tỏ tình hình thực tế không mấy khả quan.
"Muộn nhất là chiều nay, ba em sẽ về nhà."
Tạ Âm Âm liếc nhìn anh ta, từ từ bấm số của Giang Sơ Ninh.
Chưa nói hết câu, cô đã thấy Phong Nghiêu chạy lên cầu cao tốc.
Tạ Âm Âm khó hiểu hỏi:
"Anh đã sắp xếp hết rồi, cứ làm theo lời anh."
"Đi thôi, tôi đưa em về nhà." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong lúc nói, Phong Nghiêu đưa tay định kéo cô.
Giang Sơ Ninh siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm:
Phong Nghiêu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn, sắc mặt lập tức biến đổi:
Giang Thượng Hàn hỏi:
Phong Nghiêu không trả lời, chỉ gửi cho Giang Sơ Ninh một địa chỉ.
"Chúng ta nên xuất phát rồi."
Ánh mắt Tạ Âm Âm nhìn anh ta giống như nhìn một người xa lạ, tràn đầy sự cảnh giác và sợ hãi.
Giang Thượng Hàn nghiêng đầu nhìn cô:
"Sao vậy?"
"Giờ có thể về nhà rồi chứ?"
Thấy cô, Phong Nghiêu cười nói:
Sau khi anh ta rời đi, Giang Thượng Hàn thu ánh nhìn lại, thấy Giang Sơ Ninh cúi đầu, giọng nói trở nên dịu đi:
"Lần trước anh bỏ lỡ sinh nhật của em, lần này anh muốn bù lại."
Giang Sơ Ninh kéo tay anh
Giang Sơ Ninh đầu óc rối bời, đôi mắt trong trẻo nhìn anh:
"Anh làm vậy cũng là vì tương lai của chúng ta thôi. Âm Âm à, một khi anh cưới được Giang Sơ Ninh, có được sự ủng hộ của ba cô ấy, toàn bộ nhà họ Giang sẽ là của anh. Khi đó, em muốn gì anh cũng có thể cho em. Như vậy không tốt sao?"
Tạ Âm Âm không khỏi trợn to mắt:
"Vậy em không đi nữa."
Phong Nghiêu dừng xe bên lề đường, đưa điện thoại của mình cho cô.
"Em muốn đi tìm ông ấy?"
"Mời Cô Giang lên xe, ba tôi muốn gặp cô." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Thật sao ạ?"
Ánh mắt anh ta liếc nhanh qua Giang Sơ Ninh, sau đó quay người chạy đi, không dám ngoảnh đầu lại.
Cô gần như khắc rõ dòng chữ "Tôi đang nói dối”lên trán mình.
Giang Thượng Hàn không trả lời, chỉ hỏi:
Phong Nghiêu nhẹ giọng nói:
Sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh ta, Tạ Âm Âm cuối cùng vẫn không vạch trần chuyện sợi dây chuyền anh ta tặng là giả.
Giang Thượng Hàn buông tay anh ta ra:
Điện thoại vừa kết nối, giọng Giang Sơ Ninh nhanh chóng vang lên:
Chương 2048
Mười phút sau, Giang Sơ Ninh đến địa chỉ mà Phong Nghiêu gửi.
"Biết… biết rồi…"
Trên xe, khi Tạ Âm Âm đang định nhắc Phong Nghiêu rẽ phải ở ngã tư, thì anh ta lại đạp mạnh chân ga, lao thẳng qua giao lộ.
Giang Thượng Hàn hỏi:
"Anh đến thăm chị Mộ Tình phải không?"
Tạ Âm Âm đáp:
"Em luôn tin tưởng, tin rằng anh sẽ không làm hại ông ấy, nhưng em…"
"Giang… Giang…"
Phong Nghiêu rõ ràng không nghe những lời cô nói, ngắt lời:
Lời còn chưa dứt, điện thoại đã bị Phong Nghiêu giật lấy, anh ta nhanh chóng ngắt máy.
Tạ Âm Âm giãy giụa mấy lần nhưng không thoát được sức của anh ta, kinh ngạc hỏi:
"Nói thật đi."
"Thôi bỏ đi, sinh nhật của em qua lâu rồi. Hơn nữa, anh..."
"Cô Giang đến nhanh thật đấy, xem ra cô rất lo lắng cho Âm Âm."
Cô cố gắng tiếp tục chối:
Giang Sơ Ninh vốn định nói gì đó nữa, nhưng cảm thấy nói chuyện này với Giang Thượng Hàn thật kỳ quặc. Dù sao chuyện mà những người nhà họ Giang kia và ba cô đang bàn bạc, chính là chuyện đối phó với anh.
Giang Thượng Hàn nói:
"Anh đi nhầm đường rồi, phía trước quay lại..."
"Thật ra, sinh nhật của em có hay không có quà mình thích đều không quan trọng. Chỉ cần anh ở bên em, em đã rất vui rồi, nên không cần..."
Ngay khi câu nói của cô chuyển hướng, Tạ Âm Âm lập tức nói:
"Anh..."
Giang Sơ Ninh gật nhẹ.
Giọng anh ta mang theo vài phần không kiên nhẫn, hoàn toàn khác với sự dịu dàng thường ngày.
Phong Nghiêu lắp bắp đáp:
Con đường này càng đi sẽ càng xa nhà cô.
Khi nói, cô không dám nhìn thẳng vào anh, ánh mắt liên tục đảo quanh như đang tìm cách trốn tránh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.