Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1947-1948
Chu Từ Thâm không nói gì thêm, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cậu.
Nhưng cũng chính vì vậy, nguy cơ tăng lên rất nhiều.
Cuối cùng thì cũng đã đến ngày này.
Đến 1 giờ sáng, Giang Nguyên mới từ phòng mổ bước ra, mệt mỏi đến mức kiệt sức. Anh nói:
Khi đứa cậu thấy cô khóc, cậu đưa đôi tay nhỏ ôm lấy cổ cô:
Cảnh tượng hòa thuận này thật hiếm thấy.
Nhưng giờ mọi chuyện đã kết thúc rồi.
"Anh thấy chưa, là hai cô con gái đấy."
"Em biết từ khi nào?"
Nguyễn Tinh Vãn mắt đã nặng trĩu, mơ màng đáp:
Chu Từ Thâm cúi xuống, nhẹ nhàng hôn vào khóe môi cô:
Trong mấy tháng qua, kể từ khi cô biết tình trạng bệnh của đứa nhỏ nghiêm trọng, cô lặng lẽ tăng cường khẩu phần ăn, kết quả là cô đã tăng cân một chút, bụng cũng lớn hơn nhiều.
"Khi nào nó có thể tỉnh lại?"
"Ca mổ rất thành công, nhưng cụ thể còn phải xem quá trình hồi phục sau này."
"Anh phải cho con ăn từ từ, nó vừa làm phẫu thuật, phải ăn chậm thôi."
Cậu không còn làm ầm ĩ như mọi khi nữa mà ngoan ngoãn ăn từng thìa.
Chu Từ Thâm đáp một tiếng, múc một thìa nhỏ và đưa đến miệng cậu.
"Em biết, con đã sinh ra rồi, những chuyện đó không quan trọng nữa."
Hai cô công chúa nhỏ đã tỉnh, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn xung quanh, dường như rất tò mò về mọi thứ.
Chu Từ Thâm khẽ đáp:
"Mẹ không khóc đâu, con yêu, nếu con cảm thấy đau ở đâu thì nói với mẹ nhé."
"Con yêu, có đau không?"
"Cô ấy chưa nói với anh sao?"
Hai tình huống hoàn toàn khác biệt.
"Yên tâm, ca mổ rất thành công, anh đã đi xem qua rồi, con đang ngủ rất say."
Chu Từ Thâm đóng cửa lại:
Nguyễn Tinh Vãn thấy anh cầm thìa, không yên tâm nói:
"Được."
Hứa Nguyệt đưa cậu nhóc ra ngoài chờ, còn cô ở trong phòng khám. Bác sĩ đã nói với cô rằng, cô mang thai đôi.
"Anh sẽ luôn ở bên em."
Ba đứa trẻ đều khỏe mạnh.
Nguyễn Tinh Vãn không nói với Chu Từ Thâm, cũng yêu cầu Giang Nguyên không được nói ra.
Hai đứa trẻ vào ban đêm sẽ khóc, dễ làm phiền đến cậu nhóc, nên cô phải ở phòng khác để tránh gây ồn.
Sau khi cho cậu nhóc ăn xong, Chu Từ Thâm đặt bát sang một bên, quay sang nói với Nguyễn Tinh Vãn:
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười với anh:
"Để anh, em ngồi nghỉ đi."
"Mẹ đừng khóc nha~"
"Bác sĩ nói em vẫn chưa thể xuống giường, đợi vết thương hồi phục tốt hơn, anh sẽ đưa em đi."
"Em có thể đi thăm con không?"
Do phẫu thuật, khuôn mặt cậu cũng gầy đi một chút.
Chương 1948
Hơn nữa, dù là mang thai một đứa hay hai đứa, cuối cùng vẫn phải sinh ra.
Thuốc mê đã hết tác dụng, vết mổ bắt đầu đau rõ rệt hơn.
Những đau đớn và áp lực tâm lý mà cô phải chịu đựng, hơn cả những gì anh có thể tưởng tượng.
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười, tay vỗ nhẹ lên đầu nó.
Chương 1947-1948
Nguyễn Tinh Vãn nghe xong, nước mắt lập tức rơi xuống, cô cúi nhẹ đầu, thổi vào vết thương của cậu.
"Chưa."
Nguyễn Tinh Vãn nói rồi quay sang lấy cháo gà ở bên cạnh.
Cô nhìn sang nôi:
Nguyễn Tinh Vãn chỉ biết gật đầu.
"Vậy mẹ đi xem qua,con ở đây với Tinh Vãn, hai đứa trẻ vừa ti xong, chắc sẽ ngủ tiếp, không tỉnh lại đâu." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cậu nhóc nhìn hai em gái, đưa tay ra, thử thăm dò vỗ vào mặt từng đứa, khi thấy chúng mỉm cười, cậu mới vui vẻ cười theo, quay sang nhìn Nguyễn Tinh Vãn, vui vẻ nói: "
"Em ngồi yên đây, anh sẽ đưa các con qua."
Giọng nói ngây thơ này, đúng là giống y như Chu Từ Thâm.
"Em gái đang ngủ, con yêu ăn cơm trước đi, lát nữa mẹ sẽ đưa các em qua đây."
"Muộn nhất là sáng mai."
Nguyễn Tinh Vãn siết c.h.ặ.t t.a.y anh, cảm giác nước mắt bắt đầu rơi nhẹ nhàng.
Vì vậy anh không hề nghĩ tới chuyện đó.
Nguyễn Tinh Vãn giọng khàn khàn: "Một chút."
Nguyễn Tinh Vãn vừa cho hai đứa trẻ ti xong, Hứa Nguyệt đang bế từng đứa một và đặt chúng vào nôi.
Khi mang thai đứa đầu, sức khỏe cô vốn đã rất kém, đến lúc sinh con, thậm chí còn gầy hơn.
Cả quá trình đều ngoan ngoãn, không có khóc chút nào.
Cô khẽ nói:
Chu Từ Thâm rời đi, Nguyễn Tinh Vãn đưa tay xoa cằm đứa nhỏ:
Nói ra chỉ khiến anh càng lo lắng hơn thôi, mỗi ngày anh đã phải đối mặt với bao nhiêu phiền phức rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô sang phòng bên cạnh thăm cậu nhóc, cậu cũng đã tỉnh, luôn hợp tác với bác sĩ trong việc kiểm tra và uống thuốc.
Ca phẫu thuật này kéo dài đến tận khuya.
Chu Từ Thâm thu hồi suy nghĩ, lạnh nhạt hỏi:
Giang Nguyên nghe xong, chỉ biết cười khổ mấy tiếng rồi vội vàng rời đi.
Nói đến đây, Nguyễn Tinh Vãn im lặng một lúc.
Thấy anh vào, Hứa Nguyệt khẽ hỏi:
Giang Nguyên ngạc nhiên:
Không lâu sau, Chu Từ Thâm đẩy nôi vào phòng.
Em gái!"
Lúc đó, anh vừa mới quay về Chu Thị, mỗi ngày đều rất bận. Hai lần khám thai, đều là Hứa Nguyệt đi cùng cô.
"Nguyễn Tinh Vãn sinh đôi."
Phòng bệnh rất yên tĩnh, Bùi Sam Sam và Daniel đã rời đi.
Hứa Nguyệt nói:
Nguyễn Tinh Vãn vội lau nước mắt:
Khi cô sắp đút cho cậu ăn, Chu Từ Thâm đã từ tay cô nhận lấy bát cháo:
Cậu nhóc buông cô ra, ngây ngô nói: "Em gái~"
Nhất là trước khi vào phòng mổ, cô có thể cảm nhận được sự căng thẳng của Chu Từ Thâm, nên ngay cả lúc đó, cô cũng không nói thật với anh.
Đứa nhỏ mở to đôi mắt ngây thơ nhìn cô, chỉ tay vào vết thương của mình:
Lúc này, bác sĩ cùng với Giang Nguyên thực hiện phẫu thuật cho cậu bước vào: "Chu Tổng." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Từ Thâm đặt hai đứa trẻ lên giường, để cậu nhóc có thể nhìn rõ hơn.
Chu Từ Thâm đứng tại chỗ một lúc, rồi đi đến phòng bệnh của cậu nhóc.
"Ngủ đi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Thổi thổi là không đau nữa." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi ở lại phòng bệnh của cậu một lúc, Chu Từ Thâm đi sang phòng bệnh của Nguyễn Tinh Vãn.
Sau đó, cô đã thảo luận chuyện này với Giang Nguyên. Giang Nguyên nói, vấn đề cũng không lớn, chỉ cần không có sự cố gì đến lúc sinh thì mọi thứ sẽ ổn, tới bảy tháng, sẽ làm phẫu thuật đúng giờ.
Chu Từ Thâm kéo chăn cho cô:
Nguyễn Tinh Vãn nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi:
"Con yêu có thích ba không?"
Nguyễn Tinh Vãn nhìn thấy, khóe miệng nở một nụ cười.
"Chúc ngủ ngon."
Chu Từ Thâm gật đầu, im lặng hai giây rồi mới nói:
Chu Từ Thâm gật đầu, đợi Hứa Nguyệt đi ra ngoài, anh ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Tinh Vãn, nắm lấy tay cô, giọng nói nhỏ nhẹ:
Nguyễn Tinh Vãn nhìn mà mắt cay xè, sau khi kiểm tra xong, cô vào phòng bệnh, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng:
Chu Từ Thâm mím môi, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.
Cậu vừa được đẩy về, do thuốc mê chưa hết nên vẫn chưa tỉnh, nằm yên tĩnh trên giường, hơi thở yếu đến mức gần như không thể nghe thấy.
Vài ngày sau, Nguyễn Tinh Vãn đã có thể tự đứng dậy và đi lại bình thường, ngoài vết mổ hơi đau một chút, không có vấn đề gì, cơn đau cũng nằm trong khả năng chịu đựng.
"Rất thành công."
Cậu nhóc dựa vào lòng cô: "Thích mẹ~"
"Chắc anh không phải lại muốn cãi nhau với em chứ."
…
"Còn đau không?"
"Ca mổ thế nào rồi?"
Nguyễn Tinh Vãn nhỏ giọng nói:
Anh nhỏ giọng: "Không phải ý đó, chỉ là——"
"Con ở bên kia...?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.