Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 1891-1892

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1891-1892


Giang Nguyên thở dài:

“Dì ơi, chúng cháu lại đến đây làm phiền rồi.”

Nguyễn Tinh Vãn đang cầm đồ chơi trêu chọc cậu nhóc, nghe vậy thì cười cười:

“Vào đi.”

Chu Từ Thâm không nói gì, chỉ vẫy tay ra hiệu cho anh đi nhanh lên.

“Một tuần trước, dự án ‘Tân Hải Ngạn ’ do tập đoàn Chu Thị tổ chức đã gặp sự cố nghiêm trọng, gây thiệt hại kinh tế lớn cho nhiều tập đoàn. Đồng thời, chủ tịch Chu Tuyển Niên đã rơi xuống biển và đến nay vẫn chưa tìm thấy thi thể. Theo kết quả tìm kiếm của cảnh sát, khả năng cao anh đã tử vong.”

“Nhìn thử xem, bức ảnh gia đình này thiếu ai?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nguyễn Tinh Vãn nghi hoặc:

“Bọn mình vừa đi qua studio mới xem thử, gần xong rồi. Giờ chỉ còn làm vệ sinh nữa thôi. Sau Tết Dương Lịch là có thể chuyển vào hoạt động.”

“Thi thể của Chu Tuyển Niên vẫn không tìm thấy à? Khu vực gần bờ biển đã tìm hết chưa? Liệu Chu Tuyển Niên có thật sự chưa c.h.ế.t không?”

“Hồi đó, cứ mở mắt ra là lo lắng không biết hôm nay sẽ thế nào, ngày mai có còn được tỉnh dậy như hôm nay không. Lúc nào cũng cảm giác còn rất nhiều việc chưa làm xong.”

Hứa Nguyệt cười:

Bùi Sam Sam tươi cười, làm nũng:

“Xong xuôi.”

“Cảm ơn dì!”

Anh kiểm tra vết thương của Chu Từ Thâm, rồi miễn cưỡng nói:

“Chuyện này phải tính sổ với Chu Từ Thâm.”

“Rốt cuộc người nằm đây là anh hay tôi?”

Hứa Nguyệt cười nhẹ:

“Có lẽ là Mộng Thư.”

“Đúng vậy, cứ giao cho bọn tôi.”

“Được đấy.”

Daniel đứng sau cô, cũng lễ phép chào:

“Chu tổng, tài liệu tôi đã sắp xếp xong. Những giấy tờ còn lại, sáng mai tôi sẽ mang đến cho anh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cháu chào dì.”

“Các cháu đói thì ăn trước một chút, cơm phải đợi thêm một lát.”

Lúc này, trên TV vang lên một bản tin thời sự:

“Đúng là thế, người bình thường mà rơi xuống biển lâu như vậy cũng không có cơ hội sống sót, huống hồ là anh ta.”

Tại bệnh viện, Chu Từ Thâm đang xem tài liệu thì Lâm Nam, người ngồi gần đó, bỗng cười khúc khích.

“Đúng vậy, đợi anh ấy xuất viện, để anh ấy tự sang phòng bên cạnh ở.”

“Ngày mai mình sẽ đến studio, vẫn còn nhiều thứ phải sắp xếp.”

Nguyễn Tinh Vãn trầm ngâm:

Bùi Sam Sam nói tiếp:

“Lại được ăn ké! Cơm dì nấu ngon xuất sắc! Hihi.”

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Daniel cũng gật đầu:

“Giờ nào cũng được.”

Bùi Sam Sam cắn một miếng trái cây, hỏi Daniel:

Trong tấm selfie cuối cùng, Daniel chen vào khung hình, lộ ra nửa gương mặt. Phần còn lại của bức ảnh là Nguyễn Tinh Vãn, cậu nhóc, và Hứa Nguyệt, tạo nên một kiểu “ảnh gia đình” không chính thức.

Khi Hứa Nguyệt vào bếp, Bùi Sam Sam quay sang nói với Nguyễn Tinh Vãn:

Nguyễn Tinh Vãn đồng tình:

Bùi Sam Sam giơ túi đồ ngọt vừa mua trên đường:

“Lần trước có một mục kiểm tra bị thiếu, lần này bù lại.”

“Tạ Vinh sao?”

Giang Nguyên nghiêm túc trả lời:

Nguyễn Tinh Vãn đáp:

Chu Từ Thâm ngước lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào anh.

Hứa Nguyệt xua tay:

“Sau đây là tin tức tiếp theo về cách xử lý dự án ‘Tân Hải Ngạn ’ và định hướng phát triển tương lai của Chu Thị. Phóng viên Lộ Thanh Thanh đưa tin từ Nam Thành.”

“Đây là lý do anh ở lại Nam Thành sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lâm Nam nhận ra mình lỡ miệng, lập tức cất điện thoại, xóa nụ cười, nghiêm túc nói:

Bùi Sam Sam gật đầu:

Thẩm Tử Tây:

Tối hôm đó, Nguyễn Tinh Vãn nhận được cuộc gọi từ Giang Nguyên.

Dưới sự chăm sóc của Hứa Nguyệt, cô đã tăng thêm hai cân kể từ khi xuất viện. Dù bụng đã hơi nhô lên, da dẻ hồng hào hơn, nhưng tay chân vẫn gầy, không thấy nhiều thay đổi, tình trạng ốm nghén gần như cũng không còn.

“Muộn nhất là ngày mai.”

Trong hai ngày tiếp theo, Nguyễn Tinh Vãn chỉ ở nhà, đôi khi vẽ bản thiết kế, nhưng phần lớn thời gian cô dành để chơi với cậu nhóc.

Cô kèm theo ba bức ảnh: một mâm cơm đầy ắp, một đĩa bánh ngọt và một tấm ảnh selfie.

Cúp máy, Giang Nguyên quay sang nói với Chu Từ Thâm:

Khung cảnh gia đình vui vẻ và ấm áp khiến anh hít sâu một hơi, gập điện thoại lại, gọi Giang Nguyên:

“Tôi muốn xuất viện.”

Daniel đáp:

Hứa Nguyệt vào bếp cắt trái cây, bày đồ ngọt ra đĩa rồi mang ra đặt lên bàn trà:

Lâm Nam nhanh chóng nhặt đồ và rời khỏi phòng với tốc độ ánh sáng.

Hứa Nguyệt buông đống rau xuống, ra mở cửa.

“Chờ thêm một tuần nữa.”

Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:

“Để cháu giúp dì.”

“Được, vậy mai mấy giờ?”

Chu Từ Thâm: “…”

“Cậu nhóc vừa kiểm tra ở Giang Châu xong, sao lại phải kiểm tra nữa?”

Sau khi Lâm Nam rời đi, Thẩm Tử Tây gửi ảnh chụp màn hình bài đăng của Bùi Sam Sam vào tin nhắn cho Chu Từ Thâm.

“Những nơi có thể tìm đã tìm cả rồi. Trừ khi sóng cuốn anh ta đến một nơi chúng ta không biết, nhưng khả năng này rất thấp. Hơn nữa, với tình trạng sức khỏe của ông ta, không thể nào sống sót lâu đến vậy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một lát sau, Hứa Nguyệt mang thức ăn ra, gọi mọi người vào ăn cơm.

Chương 1891-1892

“Đúng rồi, Tinh Tinh, cảnh sát đã có kết quả giám định t.h.i t.h.ể nữ được tìm thấy dưới biển. Đó chính là Ôn Thiển, nhưng nghe nói hai ngày trước có người đến nhận xác rồi.”

“Mai cô dẫn cậu nhóc đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe nhé.”

Ăn xong, Bùi Sam Sam đăng một bài trên trang cá nhân:

Chu Từ Thâm:

Chu Từ Thâm lạnh lùng:

Từ sau khi ăn cơm do Hứa Nguyệt nấu, tối nào Bùi Sam Sam cũng đến đây ăn ké, lần này còn kéo theo Daniel.

Chương 1892

Bùi Sam Sam đưa túi đồ cho bà, rồi chạy thẳng vào tìm Nguyễn Tinh Vãn và cậu nhóc.

Daniel đứng lên:

Giang Nguyên ngạc nhiên:

“À, hóa ra là anh.”

Anh cau mày, mở bài đăng của Bùi Sam Sam. Phóng to bức ảnh cuối, anh thấy bóng dáng Nguyễn Tinh Vãn cùng cậu nhóc. Dù ảnh hơi mờ, nhưng không khó để nhận ra nụ cười rạng rỡ của họ.

“Được rồi, tôi hiểu. Anh chỉ muốn gặp vợ con đúng không? Để tôi sắp xếp, sáng mai anh sẽ được gặp họ.”

Ánh mắt Nguyễn Tinh Vãn dừng lại trên màn hình, không biết đang suy nghĩ gì.

Dứt lời, anh cười gượng:

Giang Nguyên nói:

Giang Nguyên: “…”

Thẩm Tử Tây:

“Anh thấy có bệnh nhân nào bị b.ắ.n mà một tuần đã đòi xuất viện chưa?”

Với tính cách của Ôn Thiển, cô ta không có bạn bè thân thiết. Đến cuối cùng, người sẵn lòng lo liệu hậu sự cho cô ta, ngoài Tạ Vinh, cũng chỉ có Mộng Thư.

“Không phải, là một người phụ nữ.”

Bùi Sam Sam vội lắc đầu:

Daniel lắc đầu: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Không cần đâu. Mình với Daniel lo được. Cậu cứ nghỉ ngơi thêm vài ngày, chờ đến khi mọi thứ xong xuôi, cậu chỉ việc đến làm thôi.”

“Không cần đâu, các cháu cứ ngồi chơi. Lúc ăn ta sẽ gọi.”

Nguyễn Tinh Vãn thu lại suy nghĩ, im lặng một lát rồi đáp:

Trong phòng khách, Hứa Nguyệt vừa nhặt rau vừa nói:

Chu Từ Thâm nhướn mày, đồng ý.

Người tới là Bùi Sam Sam.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1891-1892