Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1803-1804
Cô bước ra khỏi văn phòng, đóng cửa lại, đứng trước mặt Bùi Sam Sam, nhỏ giọng nói:
“Lâm Nam đã đi điều tra rồi, rất nhanh sẽ có kết quả.”
“Tạ Vinh không thể đồng ý với Chu Tuyển Niên, chắc chắn là có lý do khác…”
Bùi Sam Sam cứng người quay lại, nhìn thấy người đến, cô lập tức từ bỏ:
Nguyễn Tinh Vãn cười nhẹ:
“Nhưng.............…”
Hoài Tân trở về Chu gia, Chu Tuyển Niên đang cắt tỉa hoa cỏ trong vườn.
“Em biết, em đã hứa với anh, em sẽ chăm sóc thai nhi thật tốt.”
Anh ta bước lên một bước:
“Mình?”
“Cảm ơn cô, lên lầu nghỉ ngơi đi.”
“Lần này nhờ có cô, muốn gì thì cứ nói, tôi sẽ bảo người mang đến cho cô.”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
Chu Từ Thâm biết cô đang nghĩ gì, anh kéo cô vào lòng:
“Giải quyết tôi.”
Bên kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyễn Tinh Vãn ngạc nhiên:
“Thuộc hạ nhất định sẽ bảo vệ sự an toàn của Chu tổng.”
“Nửa tháng sau, Từ Thâm nhất định sẽ dùng toàn bộ sức lực để đối phó tôi.”
Nguyễn Tinh Vãn thở dài: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hoài Tân nhíu chặt mày, không nói gì.
Chương 1804
“Anh không cần khách sáo với tôi như vậy, nếu không có anh, tôi đã sớm bị bọn họ hủy hoại rồi, những việc này tôi đều tự nguyện làm cho anh........…”
“Về rồi à.”
“Cậu theo tôi nhiều năm như vậy, chắc hẳn cậu hiểu tôi ước ao điều gì.”
Khi cô ta còn đang ngẩn ngơ nhìn vào gương, cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ.
“Lúc đó, Giang Thượng Hàn cũng sẽ rời khỏi Giang Châu.”
Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng đặt tay lên eo anh, khóe miệng cong lên, giọng nói rất nhẹ:
Dù Tạ Vinh có bị đe dọa, thì ở trong sòng bạc ngầm, với bản lĩnh của anh ta, trong suốt chặng đường ấy, anh ta có rất nhiều cơ hội để trốn thoát.
“Đúng vậy! Tối nay chúng ta…”
Hoài Tân im lặng theo sau, chờ đợi chỉ thị.
Cô im lặng một lúc rồi mới lên tiếng:
Nhưng mà…
Chu Từ Thâm “Ừ” một tiếng:
Cô ta mãi mãi không ngờ rằng, một ngày nào đó, mình sẽ phải sống với khuôn mặt mà cả đời này cô ta ghét nhất!
Người phụ nữ theo thói quen quỳ xuống, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh anh, mở miệng:
Sau đó cô lại nói:
“Tôi ra ngoài một lát.”
Nguyễn Tinh Vãn: “…”
“Không sao, em trai tôi không phải là người dễ đối phó, ngay cả tôi cũng thường cảm thấy đau đầu.”
Người phụ nữ gật nhẹ đầu, như muốn nói gì đó nhưng vì có Hoài Tân ở đây, đành phải nuốt lại những lời trong miệng, rồi thẳng bước lên lầu.
“Cô ấy đã không còn ở Nam Thành nữa rồi. Hơn nữa lần này cậu đã khiến cảnh sát để ý, nếu còn động vào cô ấy nữa, chẳng phải sẽ làm rõ tội của cậu sao? Tôi vừa khó khăn lắm mới đưa cậu ra được, đừng làm phí công sức của tôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Tuyển Niên chỉ thở dài:
Bùi Sam Sam chỉ tay vào bên trong:
“Chị ấy là bạn của Tạ Vinh, Tạ Vinh … có chút chuyện.”
Chị Mộng vừa nói, những người còn sống sót đều đã tản đi khắp nơi.
Nguyễn Tinh Vãn nhíu mày, mở miệng định nói gì đó nhưng không biết phải nói gì.
“Liên quan đến Chu Tuyển Niên, giao cho anh.”
“Hoài Tân à, tôi là một kẻ tàn phế, sống c.h.ế.t đối với tôi có ý nghĩa gì đâu.”
Chu Tuyển Niên lấy khăn ấm từ trên bàn, lau tay
“Cậu hiểu không?”
Ngoài cửa là Chu Tuyển Niên ngồi trên xe lăn, hai tay đan vào nhau, nở nụ cười ôn hòa:
“Tinh Tinh, hay là cậu đi cùng mình nhé?”
“Gần đây vì bài báo trên mạng, các công ty tham gia dự án Tân Hải Ngạn đều có ý kiến, hiện tại thời gian hoàn thành kế hoạch của chúng ta vẫn còn một khoảng cách dài. Vì vậy tôi chuẩn bị tổ chức một buổi tiệc rượu sau nửa tháng, để xoa dịu tâm trạng của họ.”
“Về chuyện Tạ Vinh.”
Bùi Sam Sam biết rõ Tạ Vinh không phải người xấu, lại đã giúp đỡ Nguyễn Tinh Vãn không ít, vì thế với tính cách của cô, nếu Tạ Vinh gặp chuyện, cô tuyệt đối sẽ không ngồi yên.
Đến phòng, cô ta đi ngang qua chiếc gương treo cạnh cửa, nhìn thấy khuôn mặt của mình, không khỏi dừng lại một chút, cảm giác có phần mơ hồ.
“Đừng lo,mình biết mình phải làm gì.”
Cô ta dừng lại trước mặt Chu Tuyển Niên:
“Cậu biết tôi muốn gì, chỉ cần cậu dốc hết sức làm, chúng ta vẫn còn cơ hội gặp lại.”
Nguyễn Tinh Vãn im lặng, có vẻ như cũng có lý.
“Tôi đoán, lần này Từ Thâm cũng sẽ có kế hoạch kết thúc tất cả mọi chuyện vào lúc đó.”
Chu Tuyển Niên nhìn anh:
“Anh biết rồi à?”
Hoài Tân cúi đầu:
“Chu Tổng…”
Nhưng anh ta lại không làm vậy, mà là…
“Vậy thì tốt.”
“Sao anh lại đến đây?”
Chu Từ Thâm nói:
“Cậu xem, Daniel là con nuôi của William, mà William lại là ba cậu, vậy chẳng phải cuối cùng đều là người một nhà sao? Cậu đi cũng rất hợp lý mà.”
“Được rồi, vậy mình đi đây.”
Nguyễn Tinh Vãn nói với Chị Mộng:
Chu Tuyển Niên vẻ mặt không thay đổi, chỉ nói:
Không đúng…
Nói đến đây, mặt Bùi Sam Sam hơi đỏ:
Bùi Sam Sam nắm lấy tay cô:
“Không cần đâu.”
Chương 1803-1804
Người phụ nữ vội vã lấy lại suy nghĩ, chạy ra mở cửa.
Hoài Tân vẻ mặt do dự: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyễn Tinh Vãn hỏi
Sau khi Bùi Sam Sam nhanh chóng rời đi, Nguyễn Tinh Vãn nhìn về phía Chu Từ Thâm, có chút ngạc nhiên:
“Cô ấy không rảnh.”
Chu Tuyển Niên lại nở nụ cười: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hoài Tân đã được thả, Tạ Vinh đã nhận tội thay hắn ta.”
“Có chuyện gì vậy?”
Lúc này, từ xa có một người phụ nữ đi đến.
Chu Tuyển Niên tiếp tục:
“Tôi muốn trên đời này không còn Giang gia.”
“Tất cả đã làm theo chỉ thị của Chu tổng, đã xong rồi.”
Hoài Tân nhíu mày:
Anh điều khiển xe lăn di chuyển về phía trước, tiếp tục nói một cách bình thản:
“Đừng nghĩ nữa, giao cho anh.”
Nói rồi, anh mỉm cười, rồi bổ sung thêm:
Một giọng nam đột ngột vang lên từ cửa phòng.
Chu Từ Thâm nói:
Nguyễn Tinh Vãn dựa vào tường, đầu hơi cúi xuống, thở dài một hơi.
“Chu Tổng…”
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Liệu có phải giờ Tạ Vinh tự nguyện ra đầu thú chỉ vì lý do này?
“Lần này là lỗi của tôi, tôi sẽ lập tức xử lý Hứa Loan.”
Bùi Sam Sam gật đầu liên tục:
“Chu Tổng, đều là lỗi của tôi, chắc chắn sẽ không có lần sau.”
Bùi Sam Sam hít một hơi thật sâu:
“Tinh Tinh, đừng quên là cậu đang mang thai, còn chuyện Tạ Vinh thì…”
Chu Tuyển Niên đặt kéo xuống, quay đầu lại mỉm cười với anh ta:
Chu Tuyển Niên nhìn về phía mặt trời đang lặn ở phía xa xa, chậm rãi mở miệng, giọng nói không hề có chút cảm xúc, như thể từ địa ngục vọng lại:
Hoài Tân sắc mặt cứng lại:
Chị Mộng nói, Tạ Vinh rõ ràng có cơ hội chạy trốn, nhưng vì muốn bảo vệ bọn họ mới bị bắt đi.
“Daniel có gọi cho cậu về chuyện tối nay chưa?”
“Chu Tuyển Niên tại sao lại làm vậy?”
“Vừa gọi xong, anh ấy nói đã nói chuyện với ba cậu rồi, nhà hàng tối nay cũng đã gửi cho mình rồi, nhưng mình vẫn cảm thấy rất căng thẳng…”
Nguyễn Tinh Vãn ngẩn người:
Cô ta đứng đó, hai tay nâng khuôn mặt, ánh mắt tràn đầy sự căm ghét và chán ghét.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.