Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1703-1704
"Không thích sao?"
"Thực ra nếu tôi cầm thuốc đi tìm một bác sĩ Đông y, chắc chắn sẽ biết được thuốc này dùng để làm gì."
Nguyễn Tinh Vãn nhìn anh, nở nụ cười:
Nguyễn Tinh Vãn thấy anh nói có lý, dù phải chuyển đến nơi mới, nhưng nơi hiện tại cũng không nhất thiết phải bỏ hẳn.
Nguyễn Tinh Vãn nở nụ cười tươi hơn:
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
"Không định tham gia tuần lễ thời trang sao?"
Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng lắc đầu:
Anh tiếp tục:
"Cứ để sau này tính đi, dù em biết đây là cơ hội hiếm có, nhưng công việc hàng ngày quá nhiều, không thể phân tâm được."
"Đừng nghĩ về chuyện này nữa, về nhà đi. Được không?"
"Em xem là được, cô ấy không có ý kiến gì đâu."
Cả hai đối diện với nhau vài giây, rồi Bùi Sam Sam nhận lấy túi thuốc từ tay anh, đặt lại vào hộp xốp, lẩm bẩm:
"Em sợ William biết sao?"
"Không có gì, chỉ là thuốc để điều dưỡng cơ thể thôi."
"Nếu em cảm thấy không quen, có thể giữ lại nơi đó, chuyển khu bán hàng sang đây cũng được."
Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Hơn nữa quanh đó còn có khu cây xanh do một nhà từ thiện trồng nữa."
Daniel nghĩ đó là rau quả được bảo quản, nên mở ra xem thử.
Trước kia, chỉ riêng tiền thuê đã là điều không dám nghĩ đến rồi.
Lê Thừa bên kia vẫn còn gõ gõ gì đó, mãi không gửi tin.
"Vậy còn em thì sao?"
Chu Từ Thâm từ tốn nói:
Nguyễn Tinh Vãn khẽ cụp mi:
"Cậu ấy đứng ngoài studio hơn một tiếng mà không vào, nhưng em đã thấy cậu ấy."
Lê Thừa: “Anh chàng này chắc chắn còn hấp dẫn các cô gái hơn chúng ta tưởng, mấy cô bạn của mình đều là fan của anh ta, nghe nói bạn gái cũ của anh ta, người nào cũng xinh đẹp, người nào cũng có thân hình nóng bỏng.”
Nhưng bây giờ thì khác, dù phải trả tiền thuê cũng không còn cảm thấy quá đáng sợ.
"Vì tất cả những ước mơ của em đều bắt đầu từ đó."
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
"Có phải em vì... bị..."
"Cũng được, nơi này khá rộng, vị trí cũng tốt, phía dưới làm khu bán hàng, phía trên làm kho, em vừa xem qua, cũng có thể chia ra làm hai studio, công việc của Sam Sam cũng tiện."
Cô vừa trả lời tin nhắn vừa xin lỗi.
Chu Từ Thâm hỏi:
Tin nhắn là của Lê Thừa.
"Cũng chỉ là điều dưỡng sức khỏe thôi, đại khái là như vậy."
Đến giờ, ngay cả khi trừ đi các chi phí ban đầu và phần chia lợi nhuận của ba người, Hứa Loan, Sam Sam, số tiền mỗi người nhận được cũng khá nhiều.
Anh đưa tay nắm lấy cằm cô, hôn lên môi cô, giọng nói mơ hồ trong làn môi:
Bùi Sam Sam: “……”
Chương 1704 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Em ngắm thế nào rồi?"
Daniel nhíu mày sâu hơn:
Chu Từ Thâm vén một lọn tóc trên vai cô:
"Còn em à?"
Dưới tin nhắn là một bức ảnh quảng cáo của Daniel cho chuyến lưu diễn toàn cầu.
"Anh ta đến tìm em à?"
Sau đó, khi Daniel đến, anh cũng nói với cô rằng Trình Vị đã lên đường đi London.
"Đã bảo là không cần, tôi gọi đồ ăn ngoài."
Ra khỏi bếp, Daniel quay lại nhìn cô vài lần, khóe môi khẽ động đậy nhưng không biết nói gì.
Tinh Tinh vẫn còn một số bản thiết kế chưa xong, nên họ đã hẹn là cô sẽ gặp Lê Thừa trước, rồi sau đó trực tiếp đi xem địa điểm.
Thật sự rất thích.
Bùi Sam Sam liếc nhìn anh, giọng có phần không vui:
Chu Từ Thâm nhẹ nhàng xoa đầu cô, kéo cô vào lòng, không nói gì.
"Vậy về thôi."
Daniel tựa vào tủ lạnh nhìn cô, không nói gì.
"Người tối nay em định đi gặp là Cô Nguyễn à?"
Nơi này có thể là cửa hàng chính thức đầu tiên của studio "Mãn Tinh", còn trụ sở chính thực sự thì vẫn là ở chỗ cũ.
Daniel nói:
Lê Thừa: “Lúc nãy ăn cơm, mình đã thấy anh ta có vẻ quen mắt, về nhà tìm bạn bè hỏi thăm một chút, là người này đúng không?”
Chu Từ Thâm nói:
Chương 1703-1704 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Daniel vô tình liếc qua điện thoại, ngừng một chút mới hỏi:
Nguyễn Tinh Vãn cười cười:
"Em đang uống thuốc à?"
Bùi Sam Sam im lặng một lúc, đặt cốc nước xuống:
Hai phút sau, bảy tám bức ảnh đồng loạt gửi đến.
Một lúc sau, Chu Từ Thâm mới hỏi cô:
"Vậy em quyết định thuê chỗ này, ngày mai bảo Sam Sam đến xem thử lần nữa là được." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Còn ai nữa."
"Thích."
"Em thích nơi này, chỉ là không hiểu sao, lúc nào cũng cảm thấy nó hơi không chân thật. Vẫn cảm thấy nơi hiện tại khiến em yên tâm hơn." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bùi Sam Sam lấy điện thoại ra, bấm bừa vài món ăn, vừa chọn xong, điện thoại liền rung lên.
"Em sợ là ba em....................."
Daniel cảm thấy có chút ngượng ngùng, liền chuyển hướng ánh mắt nhìn chỗ khác:
"Anh nhìn tôi như thế, làm... làm gì vậy?"
Nguyễn Tinh Vãn đứng dậy, nhìn xung quanh một chút:
Vừa về đến nhà, Bùi Sam Sam đã nhận được tin nhắn từ Nguyễn Tinh Vãn.
Bên trong chỉ có mấy túi thuốc Đông y. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Daniel nhìn vào bàn tay mình đã trống không, lên tiếng hỏi:
Lê Thừa: “Nói thật, mấy người đàn ông như thế chỉ nên chơi đùa thôi, cậu đừng thật lòng với anh ta, cậu sẽ không thể kiểm soát được đâu.”
Ai ngờ, bị Daniel quấy rầy không ngừng, cô còn chưa nói được mấy câu với Lê Thừa thì đã trễ giờ, không thể đi gặp Tinh Tinh được nữa.
"Đừng hiểu lầm, chỉ là tôi thường xuyên thức khuya, lại ít vận động, nên mới muốn điều dưỡng lại sức khỏe, không phải lý do như anh nghĩ đâu."
Biết cô muốn nói gì, Chu Từ Thâm ôm vai cô:
"Hôm nay, Trình Vị đi London rồi."
Anh nhíu mày, cầm lên một túi, vừa định quay lại hỏi, thì Bùi Sam Sam đã chạy lại.
Anh vào bếp, mở tủ lạnh ra, ngoài một ít trái cây, chỉ thấy một cái hộp xốp.
"Cho dù bây giờ cậu ấy có thái độ như vậy, năm nay, năm sau, hay đến mười năm nữa vẫn chưa chấp nhận, nhưng cậu ấy đâu phải là cái máy, cậu ấy là con người có tình cảm, cho cậu ấy thời gian và cơ hội, cậu ấy sẽ dần dần chấp nhận thôi."
Chu Từ Thâm nhìn về phía bức tranh bên cạnh:
"Yên tâm đi, William đã trải qua biết bao sóng gió, không đến nỗi không chịu đựng nổi chuyện này. Hơn nữa, với ông ấy, đây là một chuyện tốt, phải không?"
Bùi Sam Sam vừa đóng cửa tủ lạnh vừa nói:
Bùi Sam Sam nhìn lại anh, có chút không thoải mái:
Giờ không có rượu để viện cớ say, Bùi Sam Sam không muốn thảo luận về những vấn đề này với anh, cô đẩy anh ra ngoài:
Studio năm nay cũng coi như kiếm được chút ít.
"Không cần đâu, em không phải đang xem cái này, chỉ là đang suy nghĩ thôi, không ngờ có ngày mình sẽ mở studio ở một nơi như thế này."
"Muốn mua về không?"
Chu Từ Thâm: "……"
Biết anh đang nghĩ gì, Bùi Sam Sam bình thản rót một cốc nước cho mình, vừa uống vừa nói:
"Hy vọng thời điểm đó sẽ đến sớm một chút."
"Nhưng anh cũng biết thái độ của Tiểu Thầm mà."
Bùi Sam Sam nhìn dòng tin cuối cùng, mắt hơi cúi xuống, không biết đang nghĩ gì.
Mặc dù thi thoảng cô than phiền về việc mùa hè nhiều muỗi, nhưng cảnh sao sáng rực bên ngoài mỗi đêm lại luôn mang đến cho cô cảm giác thoải mái và vui vẻ.
"Tôi đi xem trong tủ lạnh còn có gì không."
Nguyễn Tinh Vãn thở dài không thành tiếng:
"Được rồi, đừng đứng đây nữa, nếu muốn ở lại ăn khuya thì ngồi đó, không thì về đi."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.