Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 156

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 156


Trầm Nhất quay người đi ra khỏi phòng sách, trong lòng anh cất giấu nỗi tức giận, Boss bảo điều tra chuyện ba năm trước, lại còn muốn điều tra chuyện trong tù, thực ra trong lòng của Boss, có lẽ sớm đã nhận định cô chủ Vi Minh có vấn đề rồi.

“Bo… vâng, Boss” Trầm Nhất ban đầu là muốn phản bác, nhưng cuối cùng vẫn là nhận lời.

Chỉ có thể bị bỏ lại ở phía sau!

“Không phải?” Ngón tay thon dài dùng lực lắc lư cái chứng minh thư ở trong tay: “Vậy đây là cái gì? Cô giải thích đi?” Chứng minh thư của cô, sớm đã bị anh thu lại, mà người phụ nữ này, lại chạy đến đây để làm một cái chứng minh thư mới… Tất cả của tất cả, trừ nói lên được, cô muốn chạy trốn khỏi anh, thì còn có thể nói lên được cái gì?

Trong phòng sách Trầm Tu Cẩn lại xem qua một lần báo cáo, vùng trán ẩn nấp vẻ phức tạp.

Phía sau bàn làm việc, ngón trỏ thon dài của Trầm Tu Cẩn cong lại, gõ vào trên mặt bàn ba tiếng “cộc, cộc, cộc”, ánh mắt đặt lên trên bản báo cáo kia, dường như là đang suy tình cái gì đó.

Sau đói Đột nhiên bật dậy, dáng người cao to, tạo ra một sức bật!

Trên gương mặt anh tuấn uy nghiêm đáng sợ đó, được bao phủ bởi một màn sương lạnh!

“Không ngờ rằng người phụ nữ đó từ trước đến giờ chưa từng bỏ đi ý nghĩ chạy trốn khỏi tôi!”

“Cảm…” ơn…

Ngay lập tức, giống như trái cà bị héo, trong miệng Giản Đồng cay đảng.

“Anh lấy nhầm rồi, đây là chứng minh thư của…” Giản Đồng quay đầu lại, ngay lập tức, cứng đơ người, đôi môi trắng bệch run cầm cập: “Anh, sao anh lại, đến, đến đây?”

c Trầm Tu Cẩn nổi trận lôi đình, vốn dĩ không thèm để ý đến Trầm Nhị.

Khi nghe thấy lời nói của Trầm Tu Cẩn, trong lòng Trầm Nhị bỗng thấy hồi hộp! Trong lòng “không hay”, vẫn chưa kịp nói một chữ nào, thì người ở phía trước, đã giống như gió lốc, gào thét mà đi.

Nhưng lại không đứng ra ngăn cản… rõ ràng, là không muốn đắc tội với anh!

“Cô gái, cô cầm lấy này, đây là chứng minh thư mới của cô?”

Giản Đồng nôn nóng, liền hét lớn lên ở trong sảnh làm việc: “Cảnh sát! Cảnh sát! Tôi muốn báo cảnh sát, các anh nhìn thấy chưa, người này cướp chứng minh thư của tôi, không trả cho tôi.”

Cô nói không quen, vậy sao lại vừa bắt đầu đã có thể gọi tên của anh được?

“Đây, chính là kết quả điều tra của cậu sao?”

“Cô muốn chạy trốn khỏi tôi?” Trên khuôn mặt uy nghiêm đáng sợ của người đàn ông, tràn ra vẻ lạnh lùng, không trả lời mà hỏi ngược lại.

Mà lúc này, lời nói của người phụ nữ, lại càng thêm dầu vào lửa.

Tôi chỉ có thể điều tra những người bạn cùng lớp của cô chủ Vi Minh năm đó.

Trầm Tu Cẩn bỗng nhiên đứng thẳng lên, một tay cầm chặt vào cánh tay của cô, giọng nói trâm thấp vô cùng uy nghiêm: “Đi theo tôi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu như người phụ nữ đó vô tội, vậy há chẳng phải nói lên được cô chủ Vi Minh có vấn đề sao?

Trong thâm tâm, anh hy vọng, Trầm Nhất sẽ không bị người khác lợi dụng, tính chân thực của bản báo cáo này đáng tin, nếu như vậy, liên quan đến chuyện của ba năm trước, anh không hề vu oan cho người phụ nữ đó… Nhưng mà, người phụ nữ đó lại dùng phẩm hạnh của mình để nói cho anh biết – Cô không hề làm ra chuyện độc ác như vậy vào ba năm trướ!

“Ngài, anh đây là…” Người nhân viên ở cửa phục vụ còn chưa mở miệng nói.

“Boss, hãy nguôi giận, có lẽ là hiểu nhầm thôi!” Trầm Nhị đuổi theo, nhìn sắc mặt lúc này của Trầm Tu Cẩn, giống như là muốn g·i·ế·t người… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đột nhiên!

“Boss? Đã xảy ra chuyện gì thế?” Sảc mặt Trầm Nhị cũng thay đổi, rất hiếm khi nhìn thấy Trầm Tu Cẩn như vậy!

Nhưng bây giờ, đối với cô, lại khó mà quay lại cái thái độ thờ ơ của trước kia rồi…

Cứ đợi đi, đợi anh điều tra rõ ràng chuyện trong tù, sẽ đem chân tướng tr*n tr**, toàn bộ bày ra trước mặt của Boss, thì Boss sẽ không thể bất công người phụ nữ đó nữa!

Không kịp suy nghĩ nhiều, Trầm Nhị xuống xe, đuổi vào trong.

“Trầm Nhất”, đột nhiên, anh mở miệng, giọng nói trâm thấp cất lên: “Cậu đi đến nhà tù điều tra lại một chút”

Đương nhiên, cũng chính là chú ý đến những việc nhỏ không đáng kể mà lúc trước đã từng không quan tâm, những điểm nghỉ ngờ cực kì nhỏ bé đã từng không chú ý đến kia…

Khi nhận được bản báo cáo này, nhìn thấy kết quả điều tra, anh mải miết, lại bắt buộc phải thừa nhận, lúc đó anh thở phào nhẹ nhõm… Biết được mình không hề đổ oan cho cô, trong lòng anh thoải mái hơn được phần nào.

c “Giản Đồng, cô thật là lợi hại đấy nhỉ, thời gian dài như vậy, khôn khéo ở bên cạnh tôi, làm tê liệt thần kinh của tôi, khiến cho tôi thả lỏng cảnh giác, sau đó chớp cơ hội tôi thả lỏng cảnh giác, không dè chừng cô nữa, cô liền chạy đến đây để làm lại chứng minh thư? Haha ~”

Lời chưa nói xong, Trầm Tu Cẩn dựng thẳng ngón tay lên, ngăn cản Trầm Nhị nói tiếp: “

Trầm Nhị vội vàng đi theo, anh bắt buộc phải chạy, mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp bóng dáng cao to mạnh mẽ vang dội ở trước mặt kia.

Nếu Boss đã quan tâm đến chuyện của ba năm trước, quan tâm đến người phụ nữ đó như vậy, vậy anh sẽ đi điều tra… Chỉ là không tin, người phụ nữ đó vô tội.

“Nếu anh vẫn không đưa cho tôi, thì tôi sẽ báo cảnh sát, vừa lúc, bây giờ đang ở đây, Trầm Tu Cẩn, anh có đưa không?”

Ý của câu nói này là, chuyện này có chứng cứ rõ ràng, cả ba người con gái cùng phòng đều nghe thấy, thì tất nhiên sẽ không phải là giả.

“Không, không phải…”

“Báo cảnh sát?” Khóe miệng hếch lên, nhưng ý cười lại không diễn đạt trong ánh mắt: “Được thôi, cô báo đi.”

Cô hiểu ra tất cải Ở đây có người quen biết người đàn ông này!

Muốn điều tra, thì nhất định sẽ điều tra, sống lưng của cô là do anh bẻ cong, anh nên cho cô một cái nhắn nhủ.

Trầm Nhị nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, lại vào lúc này, tiếng chuông của chiếc điện thoại ở trên bàn reo lên.

Người đàn ông chìa cánh tay ra, lôi Giản Đồng vào trong lòng của mình: “Cô ấy là vợ của tôi, hai người cãi nhau, chuyện trong nhà, các người cũng phải quản sao?”

Giản Đồng mạnh mẽ cắn chặt đôi môi… Vẫn là, thất bại rồi sao?

Trong phòng sách yên tĩnh, Trầm Tu Cẩn nhìn vào bản báo cáo ở trước mặt của mình, nét mặt có chút chăm chú.

Anh ở bên cạnh Trầm Tu Cẩn, đã tận mắt nhìn thấy tình nghĩa của Trầm Tu Cẩn đối với Giản Đồng, nếu như tâm trạng của Boss một khi bị kích động, Trầm Nhị thực sự lo sợ Trâm Tu Cẩn sẽ vì thế mà làm ra chuyện hối hận!

“Tôi…” Cô có thể nói cái gì? Trầm Tu Cẩn không phải là kẻ ngố!

báo cáo này, cậu ấy sẽ không làm giả. Nhưng cậu ấy sẽ vì ngay từ đầu cậu ấy đã nhìn thấy rõ ràng, mà bị người có ý đồ lợi dụng.

“Boss, Trầm Nhất đi theo anh từ nhỏ, cậu ấy có lẽ có một chút ý đồ riêng, nhưng tuyệt đối sẽ không bản bội anh”

Kít ~ Trầm Nhị khó khăn lắm mới đuổi kịp, vừa ngẩng đầu, liền vô cùng kinh ngạc… Đồn công an?

Chiếc xe lái xuống cây cầu vượt, rẽ vào bên trái, đột nhiên tiếng phanh gấp xe, vang lên thủng trời!

“Anh đưa chứng minh thư cho tôi!” Cô với sắc mặt tái mét: “Trâm Tu Cẩn, anh đưa chứng minh thư của tôi cho tôi “Haha~”

Ngón tay thon dài của Trầm Tu Cẩn ấn vào nút nghe, sắc mặt của người đàn ông, ngay lập tức, được bao phủ bởi mây đen.

Kết quả điều tra của Trâm Nhất không hề sai… Nhưng có lẽ, chuyện này, ngay từ lúc bắt đầu đã sai thì sao?

Nhưng chuyện này, bắt buộc phải giữ bí mật, kể cả Trầm Nhất cũng không được nói”

Chương 156: Đi theo tôi

“Ai là vợ của anh ấy, cô đừng nghe anh ấy nói linh tinh, tôi vốn dĩ không quen anh ấy!” Giản Đồng không nói ra cái này còn tốt, vừa nói ra, người ở đây, đều nhận định cô và người đàn ông ở bên cạnh là một đôi vợ chồng.

Mỏng manh vài tờ giấy, lại không hề lật án cho người phụ nữ đó, thậm chí còn càng làm rõ hơn hành vi động ác của người phụ nữ đó lúc ấy.

“Tôi thực sự không phải như thế!”

Cho dù Trầm Nhất là người đã đi theo bên cạnh anh từ rất lâu, cũng không kìm nén nổi run rẩy!

Lúc đó cô chủ Vi Minh nói, chị Giản Đồng buổi tối sẽ đưa tớ đến quán bar ‘sắc đêm, để mở rộng tâm mắt.

Trầm Nhất gật đầu: “Boss, chuyện ba năm trước, quả thực không có ẩn tình gì. Đã trôi qua ba năm, người biết được chân tướng mọi việc, trừ cô Giản ra, thì cũng không còn người nào khác.

Cũng nghe hiểu ý nghĩa câu nói của người đàn ông giống như vua chúa này – Cái Boss chỉ là, Trầm Nhất ngay từ đầu đã có ý đồ riêng, vì vậy bản báo cáo này có vấn đề. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng chiếc xe ở phía trước kia, lại phóng như bay, tốc độ nhanh đến mức gần bằng với tốc độ của tay đua xe, Trầm Nhị kinh hồn bạt vía nhìn về phía Boss của mình ở trên cây cầu vượt, diễn một màn đua xe đến kinh hồn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bản báo cáo cậu ấy sẽ không làm giả, nhưng kết quả của bản báo cáo này, thực sự là giả. Cái này không tốt nói” Trầm Tu Cẩn đẩy bản báo cáo đến trước mặt Trầm Nhị: “Nghe này, việc mà tôi cần cậu làm, là âm thầm điều tra lại chuyện của ba năm trước.

Đến đây làm gì?

Người đàn ông cản chặt răng, dường như mỗi một chữ đều được thốt ra mạnh mẽ từ trong hàm răng! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Trâm Nhị, mọi chuyện vừa nấy, cậu đều nhìn thấy rồi, vậy cậu, chắc chản cũng hiểu được một số thứ, có phải không?” Đôi mắt giống như chim ưng của anh, đặt trên khuôn mặt của Trầm Nhị, vào lúc Trầm Nhị nghe thấy, con mắt đột nhiên co lại, một hồi lâu sau, mới bất lực gật gật đầu: Phải, anh đã hiểu rồi.

Nhưng thoải mái như vậy, lại không thể khiến cho sự ích kỉ của anh biến mất, làm trái lại tất cả chuyện này.

Không, điều này là không thể!

Trầm Nhị cứ đứng ở bên cạnh Trâm Tu Cẩn, giống như một người tàng hình.

Câu nói này, lúc đó cả ba người con gái ở cùng phòng đều nghe thấy”

Nhưng lúc này…

“Cô gái, hai vợ chồng cô nếu muốn cãi nhau, thì về nhà mà cãi, ở đây là nơi như thế nào, cũng không nhìn xem à!”

Cô chủ Vi Minh tốt người như vậy, nhẹ nhàng ấm áp, so với cô chủ Vi Minh, nếu như có vấn đề, thì cũng là người phụ nữ đó có vấn đề mới đúng.

Nếu như lúc nấy còn có một chút tâm tư, nhưng lúc này, trên khuôn mặt anh tuấn không giống với người bình thường ấy, âm u giống như mây đen bao phủ!

Trong lòng người đàn ông nổi cơn giận, trong đầu toàn là “Người phụ nữ đáng c·h·ế·t này muốn chạy trốn khỏi anh”, cái suy nghĩ này, sắp muốn đốt cháy cả đầu óc anh rồi!

Lời chưa nói xong, một cánh tay đột nhiên cướp lấy cái chứng minh thư trong tay của người nhân viên ở cửa phục vụ.

Đột nhiên, người đàn ông cong lưng lại, đầu dựa vào vai của cô, vô cùng nguy hiểm nói: “Giản Đồng, cô thực sự nghĩ ở đây không có ai quen biết tôi sao? Kể cả một nhân viên công vụ nhỏ bé này không quen biết tôi, vậy cấp trên của cô ta thì sao?”

Chương 156

c Ba năm trước anh có thể thờ ơ, không màng đến chân tướng.

Anh cũng chỉ có thể miễn cưỡng đi theo chiếc xe ở phía trước, lại không thể đuổi kịp nó.

Nếu như là như vậy, thì phải như nào mới đượ!

Ba người trên tài liệu này, đều là bạn cùng phòng kí túc xá của cô chủ Vi Minh năm đó, dựa vào trí nhớ của bọn họ, ba năm trước trước khi xảy ra vụ án, cô chủ Vi Minh vô cùng vui vẻ, trong đó có một người con gái, lúc đó còn trêu đùa cô chủ Vi Minh là đi gặp bạn trai hay sao mà lại vui vẻ như vậy.

Tự kéo cửa xe ra, làm một loạt các động tác một cách trôi chảy, chiếc xe nhanh chóng được lái đi, Trầm Nhị không kịp lên xe, chỉ có thể ngay lập tức đi vòng đến một chiếc xe khác ở bên cạnh, kéo cửa xe ra, ngồi vào trong, vội vàng đuổi theo chiếc xe ở phía trước.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 156