Tình Yêu Hai Mặt - Ngã Giai Phong Nguyệt
Ngã Giai Phong Nguyệt
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9: Chương 9
Ai cơ?
Thậm chí còn hiểu lầm là một bạn học nào đó đã lấy của tôi làm của riêng.
Có giỏi thì ôm cái nam đức lạnh lùng, cao ngạo, không chịu mở miệng kia của anh mà ngủ đi!
Tôi cười lạnh.
Tôi tức giận đến mức định đến phòng bên cạnh để bình tĩnh lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mà Văn Thức An còn đang tự mình nói.
[Chính miệng cô ấy thừa nhận.]
Nguyên nhân ngày đó chưa kịp thả đã bị tôi phát hiện là vì Văn Thức An tức giận khóc cả đêm không ngủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 9: Chương 9
Tôi vỗ mạnh vào đùi.
Đây cũng là một trong những lý do quan trọng tại sao dù nhiều thứ có thể trùng khớp nhưng tôi sẽ không bao giờ liên hệ được cậu học trò với Văn Thức An. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Văn Thức An từ phòng tắm đi ra sắc mặt nghiêm trọng: “Em muốn chia phòng?”
Toàn bộ chỉ là suy diễn, tưởng tượng!
Anh trai của Thẩm Cảnh Niên?
Trên điện thoại lại có tin mới nhảy ra:
Anh ta đang nói về Thẩm Ngân, kẻ đã bắt gặp tôi và Thẩm Cảnh Niên trốn học, ép chúng tôi chép phạt, còn một gậy có thể đánh c.h.ế.t hai đứa tôi sao?
Tôi thề thanh âm kia tuyệt đối vì hoảng sợ mà thốt lên.
Quả nhiên, nửa đêm có người cạy cửa không thành.
[Vợ em chỉ coi cậu ta là thế thân.]
Văn Thức An không hé răng. Ánh mắt hoài nghi rơi vào lòng tôi.
[Em biết, cô ấy vẫn luôn lặng lẽ thầm mến anh trai của trúc mã.]
Nhưng tôi không ngờ Văn Thức An lại hiểu lầm nhiều năm như vậy!
[Vợ ngoan ngoãn quả nhiên không thích đàn ông quá chủ động. Có phải cô ấy cảm thấy em rất phiền không?]
Bởi vì có một lần tôi say rượu xé bộ quần áo anh ta, còn khen Văn Thức An mặc như thế rất đẹp mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có quá nhiều chuyện chấn động khiến tôi trực tiếp đá vào chiếc bàn cạnh giường ngủ.
Ví dụ như Văn Thức An có rất nhiều áo sơ mi đen giống nhau như đúc.
Ngày đó tôi bị tên Thẩm Cảnh Niên này lừa uống không ít rượu, sau đó dưới sự ồn ào của cậu ta mà đoạt microphone chuẩn bị cố lấy dũng khí thổ lộ với Văn Thức An.
Lúc này mới đúng.
Gọi xong tôi liền ngất đi.
Sau đó vì mệt mỏi mà mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, không canh được lúc tôi tỉnh dậy.
Cửa phòng tắm trong nháy mắt bị kéo ra.
Tôi nghiến răng, không nhịn được: [Lỡ như là hiểu lầm thì sao?]
Nhưng tài liệu cho thấy nó đã được nhận.
Không phải chứ, người tốt nhà ai lại mặc áo sơ mi đen làm áo ngủ?
Phải.
Lại ví dụ như, nguyên nhân tối hôm đó trước khi Văn Thức An đi ngủ nằm cách xa tôi vì anh rất tức giận.
Văn Thức An có thể đổi họ Đậu rồi.
Con vịt hầm chín, miệng còn không cứng bằng anh ta, đã vậy còn không mở miệng.
Hơn nữa còn cố chấp nhận định:
Hãy để tôi nói cho bạn biết, dù tôi có cố gắng thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không bao giờ tìm thấy những quyển ngôn tình bảo vật bị tịch thu đó!
Một người đang nằm ngủ, còn người kia lại mặc áo đen.
Động tác Văn Thức An chuẩn bị đi về phía tôi chợt dừng lại, sau đó gật gật đầu.
Đối diện không có trả lời.
Thẩm Ngân?
Nhưng khi ngủ dậy, tôi nằm ở trong lòng Văn Thức An là bởi vì tối nào anh ấy cũng lén lút ôm tôi vào trong chăn khi tôi đang ngủ say.
[Nhưng sau khi vợ ngoan ngoãn tỉnh rượu thì không xé nữa... Em còn đặc biệt gọi người làm chất lượng quần áo dễ xé một chút, để tay của vợ ngoan ngoãn không bị thương.]
Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, kết quả giây tiếp theo liền thấy một bước ngoặt lớn.
Nghe ngóng tâm tình người này tôi phải chặn chuyện phát sinh!
Sau khi tỉnh lại liền quên chuyện này, cũng không ai nhắc tới.
Tôi: [...]
Tôi vắt óc suy nghĩ để nhớ lại.
Tôi suy nghĩ sâu sắc.
Nể tình Văn Thức An thành công chọc giận Diệp Hạ Hoan, hơn nữa còn giải thích rõ ràng tấm ảnh kia.
Văn Thức An: [Kỳ thật không tính là thích.]
Bước đầu tiên.
Tôi sợ đến run cả người.
“Làm sao vậy?”
Hoá ra, đều bị Văn Thức An lấy đi!
Lo âu trên mặt chợt lóe lên. Nhưng Văn Thức An rất nhanh lại khôi phục thành bộ dáng lạnh lùng.
Hoàn toàn không có ấn tượng!
A Di Dà Phật.
Tôi nghĩ ít nhất anh ta sẽ ngăn cản.
Cuối cùng là tôi thật sự không nhịn được, ra vẻ không kiên nhẫn đuổi người: "Anh mau tắm đi, em muốn ngủ!"
Không đùa đâu.
Tôi: [...]
Nhưng vẫn không thể lý giải được.
Tôi nghẹn lại, làm bộ như không thấy tiếp tục nói lời khách sáo.
[Thầy ơi, cứu mạng! Vợ ngoan ngoãn chia phòng với em!]
Tôi quyết tâm dạy hết sức mình.
Sau đó tính toán thời gian tôi sắp tỉnh lại rồi lén thả tôi về.
Nhưng Văn Thức An chỉ do dự một hồi, sau đó lạnh lùng nói một tiếng ngủ ngon.
Hơn nữa ấn tượng ban đầu còn là xác định là tôi thất tình còn bị ép gả cho anh ấy.
Không biết còn tưởng là đang đi dự tang lễ của ai đấy.
Tôi: [Sao cậu lại cảm thấy vợ mình thích người bạn kia chứ?]
[Không có khả năng.]
Bao Chửng phán oan tình nếu không có anh ta tham gia diễn thì tôi là người đầu tiên không phục.
Kết quả là uống quá nhiều, trong lúc mơ mơ màng màng tôi nhìn khuôn mặt của lão Ban thành khuôn mặt đáng sợ của Thẩm Ngân, trong nháy mắt sợ tới mức chỉ vào lão Ban kêu một tiếng "Thẩm Ngân".
[Tốt nghiệp trung học, lúc mọi người liên hoan, cô ấy uống say muốn thổ lộ, kết quả cuối cùng kêu tên chính là tên của anh trai tên trúc mã kia. Nhưng mà người ta lúc ấy có bạn gái, cô ấy... không có cơ hội.]
Ngay khi cửa phòng tắm đóng lại, tin của tiểu đồ đệ liền phát tới.
Nhưng anh có lý do chính đáng để không làm như vậy.
Rốt cục nhớ tới sự kiện kia.
Mà tôi đối tốt với anh ta cũng là vì muốn duy trì quan hệ hữu hảo giữa hai nhà.
“Không có việc gì."
Bạn gái cũ của Thẩm Cảnh Niên là tôi hỗ trợ theo đuổi.
Tôi chịu đựng đau đớn, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra: “Không cẩn thận đụng phải mà thôi.”
[Nếu vợ biết em là một người cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện đè cô ấy thì nhất định sẽ cho rằng em không giữ nam đức và chắc chắn muốn ly hôn!]
[Vợ không thích đàn ông quá chủ động!] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đến bây giờ vẫn nhớ phải duy trì dáng vẻ mà tôi “thích”.
Lần này, thật sự cho tôi biết không ít nội tình.
Văn Thức An trả lời rất nhanh: [Em biết cô ấy thích loại hình này. Trước kia, cô ấy bị thầy tịcch thu những quyển tiểu thuyết ngôn tình. Trong đó, đại đa số nam chính đều là hình tượng lạnh lùng, xa cách.]
Anh tức giận đến mức muốn đè bẹp tôi.
Việc này tất cả mọi người đều biết!
Đi vào phòng bên cạnh lập tức khóa trái, còn giấu chìa khóa dự phòng đi.
Và anh ấy nghĩ tôi rất thích áo sơ mi đen.
Còn chuyện này?
Anh ta vừa nói ai?
Chẳng lẽ là bởi vì tôi và Thẩm Cảnh Niên tiếp xúc quá nhiều?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.