Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 85

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 85


[Minh Ý: Ừ.]

Minh Ý ngập ngừng một thoáng rồi đi lại gần: “Vừa nãy em ngủ, anh có ôm em không?”

Cô chau mày: “Anh nhìn cái gì thế?”

Minh Ý vốn thể chất hàn lạnh, từ lần đầu tiên đến kỳ đã đau đến mức lăn lộn khắp giường. Sau này, bà Minh từng đưa cô đi khám Đông y, uống một thời gian thuốc Bắc để điều hòa. Nhưng vì thuốc quá đắng, cô cũng chẳng kiên trì được bao lâu, phần nhiều là lén đem tưới vào chậu hoa.

Minh Ý: “???”

Lo lắng thấp thỏm mấy hôm liền, đến lúc thật sự đến, cô lại chẳng biết mình nên vui hay buồn. Hôm trước khi Khương Du đưa ra giả thuyết đó, trong lòng cô thoáng chốc còn dấy lên đôi chút hân hoan. Bởi cô luôn cảm thấy, được mang trong mình một sinh mệnh mới là một chuyện vô cùng vĩ đại, huống hồ đó lại là con của cô và Phó Thời Lễ.

Vào phòng tắm, Minh Ý cúi rửa mặt bằng nước lạnh, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn đôi chút.

Nghe vậy, Minh Ý liếc anh một cái, trong lòng cuối cùng cũng thở phào. Nếu không, cô còn tưởng mình vừa mơ phải giấc mộng hoang đường nào đó.

Nghĩ tới chuyện vừa rồi vẫn còn ấm ức, Minh Ý cố ý đáp: “Bình thường thôi.”

Ánh mắt Phó Thời Lễ khựng lại trên gương mặt cô, chỉ khẽ nhướng mày.

Không biết có phải là tâm lý tác động hay không, nhưng uống được nửa bát, Minh Ý thật sự cảm thấy bớt đau hẳn.

Cô bực bội vò tóc, đến giờ vẫn chưa nghĩ ra phải nói với Minh Ý thế nào. Nếu lúc đầu chịu thẳng thắn thì còn đỡ, chứ bây giờ…

Có lẽ vì vừa xấu hổ vừa tức giận, giọng cô gắt gỏng hẳn.

Từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống như thế này. Dù đã sớm cùng Phó Thời Lễ thân mật đến mức chẳng còn gì giấu giếm, nhưng giờ phút này toàn thân vẫn thấy ngượng ngập không yên.

[Minh Ý: Nói với cậu nhé, ở Giang Thành có một công viên chủ đề cổ tích rất hay, cậu chắc chắn sẽ thích. Hôm kia quay hình tớ vừa đi.]

Đang nghĩ vậy, cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy mở. Người đàn ông mặc sơ mi đen đứng nơi ngưỡng cửa, trong tay còn bưng một bát mì thanh đạm vừa nấu xong.

Ngưng một nhịp, anh thong thả cất tiếng:

Minh Ý: “Mật ong đi.”

Nói rồi, ánh mắt anh khẽ dừng lại nơi bụng dưới của Minh Ý: “Còn đau không? Anh bảo dì Lan pha mật ong với nước đường đỏ, em muốn uống cái nào?”

Đang ăn ngon lành, điện thoại bỗng vang lên một tiếng. Trên màn hình hiện thông báo WeChat mới từ Tạ Vân Đường.

Phó Thời Lễ gật đầu: “Được.”

[Tạ Vân Đường: Không bận gì, mấy hôm trước đi công tác xa.]

“Vâng.” Cô khẽ đáp, giọng nhỏ: “Em tới tháng rồi, mà trong nhà hết băng vệ sinh mất rồi, anh có thể nhờ dì Lan mua giúp em không?”

Chưa kịp nghe câu trả lời, đã thấy anh liếc sang chiếc bát trống trên bàn: “Bình thường thôi?”

Giờ này chắc anh đã tới công ty rồi. Cô không xuống lầu, ngồi ngay sofa, múc một thìa nước đường đỏ uống. Vị ngọt đặc trưng của mía lan tỏa trong khoang miệng, hơi ấm chậm rãi trượt xuống cổ họng.

Minh Ý trở lại Lệ Thành được một ngày thì “dì cả” vốn chậm gần nửa tháng mới chịu ghé thăm.

Ngừng một lát, Minh Ý cúi đầu gõ chữ.

Minh Ý đáp một tiếng, rồi vén chăn xuống giường: “Em rửa mặt cái đã, hôm nay ngủ kĩ quá, giờ đầu vẫn còn choáng.”

Thế nhưng, sự thật chứng minh, quả thực chỉ có duy nhất một công viên chủ đề cổ tích.

Minh Ý không thèm đáp, cúi đầu ôm bát mì.

“……”

Nói cái gì vậy trời?

Cô im lặng, cúi xuống xé bao. Bất chợt nhớ ra điều gì, Minh Ý lại nhíu mày, ngẩng lên: “Sao anh còn chưa đi?”

Phó Thời Lễ hờ hững liếc gương mặt đang thoáng ửng hồng của cô, rút từ trong túi ra một gói băng vệ sinh, lấy một miếng đưa cho cô: “Xấu hổ à?”

Thấy vậy, khoé môi Minh Ý vô thức cong lên.

Bước ra ngoài, Minh Ý thử thăm dò: “Anh về từ bao giờ thế?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phó Thời Lễ bước tới, đặt bát mì lên tủ đầu giường: “Lúc em đang ngủ.”

Cô chống nửa người ngồi dậy, theo thói quen đưa tay chạm ra sau gáy. Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là mơ?

Thấy vậy, Minh Ý cũng không vạch trần. Dù sao thì sau này còn nhiều cơ hội, sớm muộn gì cũng sẽ phải nói, đến lúc ấy cứ để cô đi tìm hai người kia tính sổ.

Cô ngồi xuống: “Sao anh không nói sớm, làm em lo lắng từ nãy tới giờ.”

Vì tới kỳ nên bụng dạ không thoải mái, chiều hôm đó Minh Ý lại ngủ thêm một giấc.

Minh Ý vừa cầm đũa, vừa liếc anh đầy bực dọc: “Ngủ mơ thấy có người hôn mình, tỉnh dậy bên cạnh chẳng có ai, mà trên cổ lại có dấu vết. Đổi là anh, anh có thấy sợ không?”

Một lúc sau, Minh Ý mới nhận được tin nhắn của Tạ Vân Đường: [Lần sau có dịp mình đi cùng, giờ studio còn chút việc, tớ bận trước đã.]

Tạ Vân Đường bỗng thấy lưng mình lạnh toát, trong lòng dấy lên chút hối hận. Cô chợt nghĩ, lẽ ra ngay từ đầu không nên nhận lời với Diệp Sâm.

“Anh chẳng hay, từ khi nào Phó phu nhân lại dễ nuôi thế này?”

Trong lúc Phó Thời Lễ đi mua, Minh Ý ngồi trên bồn cầu lướt vài video ngắn. Chưa bao lâu sau, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ: “Minh Ý. Anh vào nhé?”

Mặt Minh Ý đỏ ửng, vội thu điện thoại, đưa tay che lại: “Em còn chưa cho phép, sao anh đã vào rồi?”

Trước khi đi, còn không quên quay lại giả vờ nghiêm giọng: “Dùng xong thì vứt bỏ, đồ không có lương tâm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô vốn chẳng thích mùi vị của đường đỏ, lúc nào cũng thấy là lạ.

[Minh Ý: Lại đi nước ngoài à? Lần trước chẳng phải nói chuyện bên xưởng đã xử lý xong rồi sao?]

Hôm nay phần bánh bao chiên là nhân ba loại và thịt heo bắp cải ngô – đúng hương vị cô thích nhất. Phần đáy bánh được chiên vàng giòn, cắn một miếng liền tràn đầy nước sốt thơm lừng.

Trái lại, Phó Thời Lễ chẳng nghĩ ngợi vòng vo nhiều như cô. Ngập ngừng một thoáng, anh mở miệng: “Dì Lan đang chuẩn bị bữa sáng. Em dùng loại nào, anh đi mua cho.”

Không hiểu sao, cảnh tượng nửa tỉnh nửa mơ vừa rồi lại hiện về, cảm giác chân thực đến mức quá đỗi.

Mỗi lần đến kỳ, Minh Ý vốn hay buồn ngủ. Một giấc dài đã trôi qua, mở mắt ra thì đã tám giờ tối.

Đến khi tỉnh dậy lần nữa, trời đã tối, trong phòng chỉ còn le lói ánh đèn ngủ vàng dịu.

Cô vội lấy điện thoại tra cứu công viên cổ tích ở Giang Thành. Thành phố rộng như vậy, chẳng lẽ chỉ có một nơi?

“Dậy rồi à?”

Nhanh vậy sao?

Hơn nữa, thời gian Minh Ý nói cũng trùng đúng ngày cô cùng Diệp Sâm đến đó.

Cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã đẩy cửa bước vào.


Minh Ý: ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phó Thời Lễ cười hỏi: “Ngon không?”

“Anh đi cùng em.” Phó Thời Lễ cũng đứng dậy.

Lúc ấy, Phó Thời Lễ đứng ngoài cửa gõ hai tiếng: “Minh Ý?”

Nói rồi, anh lại xé bao giấy ướt, đưa thêm cho cô, ánh mắt thong thả rời đi: “Trên dưới người em có chỗ nào anh chưa thấy? Bây giờ thấy ngại chẳng phải là hơi muộn rồi sao?”

Đến khi cô lề mề thay xong, rửa mặt xong rồi bước ra thì đã mười lăm phút đã trôi qua.

Đã xấu hổ muốn c·h·ế·t rồi, anh còn bắt cô phải nói rõ nhãn hiệu. Lúc này Minh Ý chỉ hận không thể đào hố chui xuống.

“Lo gì cơ?”

Chỉ là, cơn đau quặn bụng ập tới khiến cô chẳng còn tâm trí nghĩ ngợi thêm gì khác.

Trong cơn mơ hồ, cô hé mí mắt. Chưa kịp nhìn rõ gương mặt trước mắt, mi mắt đã nặng trĩu sụp xuống, mang theo hương thơm thanh lạnh của tuyết sương bên cánh mũi, cô lại chìm sâu vào giấc ngủ.

Lần này lại thêm việc kinh nguyệt chậm gần nửa tháng, giờ đây càng khiến cô đau tới mức không thể đứng thẳng. Đúng lúc miếng băng vệ sinh cũng đã dùng hết, hôm trước loay hoay với chuyện chương trình thực tế, cô quên không bảo dì Lan mua thêm. Giờ trên kệ chỉ còn vài miếng lót nhỏ, chẳng ăn thua gì.

Thấy vậy, Minh Ý càng tin chắc người mình gặp ở công viên Giang Thành hôm nọ không ai khác ngoài Tạ Vân Đường và Diệp Sâm.

Chương 85

Thấy Minh Ý đã tỉnh, anh đưa tay bật công tắc. Đèn trong phòng sáng lên tức khắc.

Không thể không thừa nhận, tay nghề của Phó Thời Lễ thật sự rất ổn.

Cố nhịn nửa ngày, mặt mũi đỏ bừng, cuối cùng cô gượng ra một câu: “Loại nào cũng được.”

Không biết đã mấy giờ, giữa lúc mơ màng, phía sau gáy bỗng truyền đến từng đợt nóng ấm dày đặc, bụng dưới cũng được một bàn tay ấm áp che chở. Từng luồng ấm nóng như nguồn nhiệt không ngừng thấm vào.

Có lẽ vì nhận ra mùi hương quen thuộc, Minh Ý theo bản năng trở mình, rúc vào vòng tay phía sau.

Cô ngờ ngợ bấm vào, nhìn lại lịch sử trò chuyện mới nhớ ra, hôm qua vừa về đến nhà, việc đầu tiên cô làm là thử thăm dò Tạ Vân Đường, hỏi cô ấy dạo này bận gì. Khi ấy Tạ Vân Đường chưa trả lời, giờ mới nhắn lại, mà cô cũng quên mất chuyện đã hỏi.

Đặt đũa xuống, Minh Ý chợt bắt gặp ánh mắt anh đang nghiêng đầu nhìn mình, nửa cười nửa không.

Ngồi trên sofa, Phó Thời Lễ ngẩng mắt: “Chẳng phải anh vừa nói rồi sao, lúc em đang ngủ.”

Sực tỉnh, Minh Ý rút một tờ khăn rửa mặt, khẽ vén tóc mai lau đi giọt nước. Khi ngẩng đầu nhìn vào gương, cô bất ngờ phát hiện ngay dưới d** tai có một vệt đỏ mờ nhạt, mơ hồ giống hệt dấu hôn.

Ngủ mấy tiếng liền, bữa trưa ít ỏi đã tiêu hết từ lâu. Vừa nãy mới dậy không thấy đói, nhưng giờ bụng đã kêu ùng ục.

Cô chau mày, soi kỹ thêm lần nữa. Chẳng lẽ vừa rồi không phải mơ, người ôm bụng cô sưởi ấm chính là Phó Thời Lễ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bên kia, Tạ Vân Đường đọc dòng chữ hiện trên màn hình, trong lòng bỗng chột dạ. Lẽ nào trùng hợp thế?

“Ngoài anh thì còn ai nữa?” Phó Thời Lễ hỏi ngược.

Anh nhướng mày nhìn cô mấy giây, rồi khẽ cong môi: “Được, anh đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Minh Ý vén tóc, nghiêng đầu, để lộ vết đỏ sau tai: “Tác phẩm của anh?”

Minh Ý mím môi gật nhẹ: “Anh về từ khi nào vậy?”

[Minh Ý: Giang Thành à, mấy hôm trước tớ cũng quay chương trình ở đó, hôm qua mới về. Biết cậu cũng ở Giang Thành thì đã ở lại thêm vài ngày, mình còn có thể đi chơi cùng nhau.]

Lúc mở cửa đi ra, Phó Thời Lễ đã không còn trong phòng ngủ nữa. Nhưng trên bàn trà trước ghế sofa lại đặt một bát nước đường đỏ còn bốc hơi nóng, bên cạnh là một bát cháo thịt băm trứng bắc thảo, thêm bốn chiếc bánh xíu mại nhân ba loại.

Ngoài cửa, anh không hề e dè: “Ừm, vậy em chờ anh mấy phút.”

Dù ngoài miệng cứng rắn, nhưng hành động lại chứng minh ngược lại. Cả bát mì bị cô ăn sạch sẽ, ngay cả nước cũng chẳng chừa bao nhiêu.

Bụng đỡ hơn một chút, cô vừa lướt Weibo vừa thong thả ăn sáng.

Minh Ý đang định bùng nổ, cúi đầu nhìn thì thấy đúng nhãn hiệu mình hay dùng, ngọn lửa trong lòng lại vô thức tắt bớt.

Phó Thời Lễ gật đầu: “Ừ, vậy em ăn chút đã. Ăn xong anh xuống lấy mật ong cho.”

[Tạ Vân Đường: Không, chỉ qua Giang Thành một chuyến.]

“Không cần đâu.” Minh Ý: “Em tự đi được. Anh giúp em mang mì ra sofa nhé, em lát nữa ngồi đó ăn.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 85