Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Diệp Kiến Tinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 44
Minh Ý cũng vậy, chỉ khi có ai nói tới thì mới đáp lại vài lời, phần lớn thời gian đều đang chú tâm vào mâm cơm. Dù sao thì hôm nay trên bàn đầy món ngon thế này, cũng phải tới hai phần ba là món cô thích ăn.
Đúng lúc cô đang giằng co trong lòng, Tống Tuyết Cầm liền bật cười trêu chọc: “Hai đứa tình cảm thật đấy. Thím nói cho cháu nghe, từ nhỏ tới lớn, thím chưa từng thấy Thời Lễ gắp đồ ăn cho ai bao giờ.”
Không biết ăn nói thì đừng mở miệng!
Trong lòng Minh Ý lập tức trừ thẳng điểm của Phó Thời Lễ.
Nếu như Phó Thời Lễ chưa từng gắp đồ ăn cho ai khác, vậy thì cô hoàn toàn có lý do để nghi ngờ, có khi anh cũng chưa từng nấu mì cho ai khác.
Tim Minh Ý khẽ run lên một nhịp.
Minh Ý đáp lại: “Anh nghe lén mà còn nói lý lẽ à? Vậy ý anh là bọn em làm ồn đến tai anh chắc?”
Trên đó viết: FSLMY
Minh Ý cũng không còn để ý đến chuyện ai ngủ trên giường nữa, dù sao thì cũng từng ngủ chung nhiều lần rồi.
Về đến nhà, ban đầu Minh Ý định cùng Phó Thời Lễ đỡ ông cụ Phó về phòng nghỉ, nhưng Phó Thời Lễ nói có chuyện muốn bàn riêng với ông cụ, nên cô đành lên tầng trước.
Bàn tay Phó Thời Lễ dần nóng lên, lực nắm nơi cổ tay cô vẫn giữ nguyên. Anh cúi mắt, từ từ hạ thấp người, ghé sát về phía cô, giọng nói trầm khàn: “Phó phu nhân thích kiểu chủ động? Hửm?”
Nhưng vừa mới nhấc chân lên, còn chưa kịp đi qua thì cổ tay đã bị Phó Thời Lễ bất ngờ giữ chặt lại.
Tóc anh còn hơi ướt, trông như vừa mới tắm xong.
Nói rồi, anh vén chăn nằm xuống: “Muộn rồi, qua đây ngủ đi.”
Vào phòng ngủ, theo thói quen Minh Ý đi thẳng vào phòng tắm mở nước chuẩn bị tắm bồn. Khi bước ra, cô nhìn thấy trên tủ đầu giường là hai bộ đồ ngủ được gấp gọn gàng – một đỏ, một xanh. Từ xưa đỏ-xanh luôn là cặp đôi trời sinh, cộng thêm chuyện đồ đôi buổi sáng, nên việc ông cụ bảo người chuẩn bị cả đồ ngủ đôi cũng không khiến cô quá ngạc nhiên.
Tất nhiên là không rồi!
FSL – Phó Thời Lễ?
Lông mi Minh Ý khẽ rung, ánh mắt chậm rãi dời lên – từ vạt áo choàng hơi hé trước ngực, đến yết hầu gợi cảm, rồi cuối cùng là gương mặt sắc nét mang theo khí chất cấm d·ụ·c.
Cô đưa tay gắp một miếng sườn trong đĩa mình bỏ vào bát ông cụ, dịu dàng nói: “Anh Thời Lễ thương cháu, cháu thương ông, coi như miếng sườn này là bọn cháu cùng nhau gắp cho ông ạ.”
Hai tiếng sau, cô mới chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm.
FSLMY – chính là: Phó Thời Lễ Minh Ý.
Dẫu sao cũng là cha con ruột thịt, những chuyện không vui vừa rồi coi như tan thành mây khói. Thêm nữa hôm nay là đêm giao thừa, ăn bữa cơm tất niên cũng chẳng quá câu nệ hình thức, Phó Trì và Phó Trạch Ngôn kẻ tung người hứng khiến ông cụ Phó cười đến không ngậm được miệng.
Minh Ý ngẩng đầu nhìn sang, người đàn ông với những ngón tay thon dài trắng trẻo, các đốt ngón tay rõ ràng cầm đôi đũa vô cùng thành thạo, lại gắp thêm hai miếng nữa đặt vào đĩa trước mặt cô.
Minh Ý mím môi khẽ cười: “Thím yên tâm đi ạ.”
Minh Ý sững người trong giây lát, sau đó khẽ nhíu mày: “Anh nghe lén người khác nói chuyện là kiểu gì thế hả?”
Chuẩn là fan kỳ cựu rồi.
Giọng anh trầm thấp, khàn khàn đầy từ tính: “Ăn đi.”
Càng nghĩ càng thấy kiểu châm chọc độc miệng của Phó Thời Lễ đúng là đáng ghét, Minh Ý cũng chẳng buồn đôi co với anh thêm nữa, dứt khoát nhấc chân định bước qua anh để quay lại phòng khách.
Không biết có phải cô nhạy cảm quá không, nhưng lần này rõ ràng cảm thấy vật dụng trong phòng tắm của Phó Thời Lễ nhiều hơn hẳn lần trước cô đến.
Cô còn chưa kịp mở miệng, Tống Tuyết Cầm đã nói tiếp: “À đúng rồi, bộ trang sức mà Kỳ Kỳ nhà bọn thím quảng bá thời gian trước thím cũng mua rồi, hôm nay còn mang cả sợi dây chuyền kim cương đắt nhất trong bộ đó đến đây, lát nữa ăn cơm xong thím đưa cháu làm quà gặp mặt nhé.”
“Em còn chưa trả lời.”
Còn chưa bước vào phòng ăn, từ xa đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm nức lan tỏa.
Minh Ý bước khựng lại.
Vào đến nơi, mọi người lần lượt ngồi vào chỗ.
“Này Sở Sở, thím nghe nói trước đây cháu từng quay một bộ phim với ảnh đế Kỳ Chu và cả vợ thằng bé nữa, có thật không thế?”
Minh Ý không dám chắc.
Nói hết câu, trong lòng Minh Ý cũng hả hê hơn, chẳng thèm để ý đến Phó Thời Lễ nữa, cứ thế nhón chân mang giày cao gót bước qua anh, quay lại phòng khách. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“?”
Cô dời mắt, vô tình nhìn thấy dòng chữ thêu trên ngực trái áo ngủ của Phó Thời Lễ.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, bộ đồ ngủ lụa xanh lam rủ nhẹ trên thân hình anh, chất vải óng ánh lấp lánh dưới ánh sáng.
Hôm nay là giao thừa, không khí hiếm khi rôm rả như thế, Minh Ý cũng chẳng muốn vì cãi nhau với Phó Thời Lễ mà lãng phí thời gian, bèn thẳng thừng đáp:
Nghĩ đến đây, Minh Ý đột nhiên lóe lên một ý nghĩ. Cô nhớ lại ba chữ đầu khi nãy, thử ghép lại lần nữa.
Nghe vậy, vẻ mặt Tống Tuyết Cầm rõ ràng sáng bừng lên trong chốc lát:
Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, Minh Ý đoán là nước gần đầy, liền xách đồ đi vào.
“Ừm.”
Chỉ là, chẳng phải Phó Trạch Ngôn cũng quen Khương Du sao? Theo lý thì Phó Trạch Ngôn phải thân với Khương Du hơn mới đúng, sao thím ấy không trực tiếp nhờ cậu ấy xin ảnh có chữ ký mà lại đi đường vòng tìm đến cô?
Chương 44
Minh Ý gật đầu: “Dạ thật ạ.”
Phó Thời Lễ mỉm cười, khóe môi hé ra một tia cười nhạt: “Hai người nói chuyện to như thế, còn trách anh nghe lén?”
Lần này thì khác – tẩy tế bào c·h·ế·t, sữa tắm, bông tắm, thậm chí cả tinh dầu tắm hương hoa hồng mà cô yêu thích cũng có.
Minh Ý: “…”
“Gặp rồi ạ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cho đến khi lên giường, kéo chăn che người, cô tình cờ cúi đầu nhìn xuống ngực mình – cũng có dòng chữ giống hệt, chỉ khác ở hai chữ cuối: MY – Minh Ý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy vậy, Minh Ý mím môi hỏi: “Anh tắm rồi à?”
Ông cụ Phó cũng cười cười chen lời: “Đúng thế, ngay cả ông đây, là ông nội nó, cũng chưa từng được Thời Lễ gắp cho một miếng đồ ăn nào.”
Vậy thì, là Phó Thời Lễ tự mình chuẩn bị sao?
Càng nghĩ Minh Ý càng thấy tức, mà càng tức thì lại càng không muốn ăn món mà Phó Thời Lễ gắp cho. Trớ trêu thay, món anh gắp lại đúng là món cô thích nhất – sườn xào chua ngọt!
Vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy không xa là người đàn ông đã thay đồ ngủ đứng bên giường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ nhỏ đến lớn, người chủ động với cô nhiều lắm, thế nhưng người cô thích thì lại là người ít chủ động nhất!
Dù sao thì, cô và Phó Thời Lễ cũng đã mang những món quà Tết không hề rẻ tới biếu các bậc trưởng bối, một sợi dây chuyền kim cương nho nhỏ như vậy, cô hoàn toàn có tư cách nhận lấy.
“???”
Đến giờ ăn cơm, ông cụ Phó đặc biệt sai người chuẩn bị chiếc bàn tròn bằng gỗ lim đỏ kiểu Trung cổ điển chuyên dùng để tiếp khách.
Nhìn giá đồ tắm đầy đủ như vậy, Minh Ý hơi ngẩn người. Chẳng lẽ những thứ này đều là Phó Thời Lễ chuẩn bị riêng cho cô?
Minh Ý cầm lấy một bộ dành cho nữ, chất liệu lụa rất nhẹ, cô ướm thử trước gương – đúng là cỡ của mình.
Phó Thời Lễ vốn dĩ là người kiệm lời, lại thêm chuyện anh về nhà cũ thường xuyên hơn bên nhánh thứ hai, thời gian ở cạnh ông cụ Phó cũng nhiều hơn, nên càng không cần thiết phải tranh giành thể hiện trong bữa ăn này, chỉ vừa ăn vừa nghe chuyện, có ai nhắc đến anh thì mới tùy ý phụ họa một hai câu.
Sau bữa tối, cả nhà ngồi quây quần trong phòng khách, vừa chuyện trò vừa xem chương trình Xuân Vãn. Vì người lớn tuổi nên không cần thức khuya đón giao thừa nữa, đến hơn chín giờ tối, Minh Ý cùng Phó Thời Lễ tiễn gia đình Phó Trạch Ngôn ra về.
Nói rồi, Minh Ý định đưa tay gắp món sườn xào chua ngọt trên bàn, còn chưa kịp nhấc tay lên, một miếng sườn bóng bẩy óng ánh đã rơi vào đĩa cô.
Dù sao thì ông cụ Phó chưa từng đến Tây Ngọc Nhạc Đình, càng không thể biết cô thích dùng gì.
Tại chỗ cũ, Phó Thời Lễ nhìn theo bóng lưng đầy kiêu ngạo kia, không nhịn được cong môi cười nhẹ.
“Ừm.” Phó Thời Lễ khẽ gật đầu, “Vừa nãy về thấy em đang dùng phòng tắm, nên anh qua phòng khách tắm.”
Đang suy nghĩ, liền nghe thấy Tống Tuyết Cầm ghé sát vào tai cô, thì thầm: “Chuyện này tuyệt đối đừng để chú hai và Trạch Ngôn biết nhé, hai người đó phản đối thím theo đuổi thần tượng lắm.”
Nghĩ tới đây, tim Minh Ý đập thình thịch. Hôm nay chỉ mải lo lấy lòng người lớn, đến việc của bản thân cũng chưa kịp làm gì. Lát nữa nếu có cơ hội, cô nhất định phải thử kế hoạch ABCD mà Tạ Vân Đường từng nhắc đến.
Mặt Minh Ý hơi nóng lên, bất giác nhớ lại câu nói khi nãy của Phó Thời Lễ lúc đứng ngoài cửa:
— “Phó phu nhân thích kiểu chủ động sao?”
Đúng là có duyên với thương hiệu này thật, đến cả hai chữ cuối logo cũng là viết tắt tên cô.
—
Nói xong, Minh Ý như chợt nhớ ra gì đó, lại bổ sung: “À, còn những người có miệng mà không biết cách nói lời tử tế, cũng nên cân nhắc hiến luôn đi.”
Nghe vậy, Minh Ý có hơi ngại ngùng.
Lần trước chỉ có mỗi chai sữa tắm đơn giản, cùng một chiếc khăn tắm xám treo cô đơn trên giá.
Minh Ý nhíu mày: “Anh làm cái gì đấy?”
“Đúng vậy, ai mà chẳng thích được người khác chủ động? Những người có miệng mà không biết dùng, thì thôi thà mang đi hiến luôn còn hơn.”
“Đúng đấy, dì còn là fan couple của cặp ‘Vũ trụ CP’ nữa cơ! Sản phẩm mà Kỳ Kỳ nhà bọn thím làm đại diện thương hiệu, từ mỹ phẩm, dưỡng da cho tới đồ ăn vặt, nước giải khát, thím đều mua cả đống luôn, dùng không hết thì chia cho bạn bè.”
Thấy Minh Ý nổi giận đến mức bắt đầu buông lời “phá bình hỏng nắp” thế kia, khóe môi Phó Thời Lễ khẽ giật nhẹ, nhưng tâm trạng lại có vẻ khá tốt, kiên nhẫn nghe cô lải nhải về triết lý “hiến miệng”.
Không ngờ Tống Tuyết Cầm lại mê theo đuổi thần tượng đến thế, Minh Ý ngẩn ra một thoáng nhưng cũng không từ chối: “Cảm ơn thím hai ạ.”
Cô vừa đi đến bên giường, vừa thầm ghép trong đầu. Nhưng nghĩ mãi cũng không ra đó là từ tiếng Anh hay viết tắt gì, liền cho rằng chắc là logo của hãng.
Ngược lại, Tống Tuyết Cầm từ lúc ngồi vào bàn đến giờ, cứ thỉnh thoảng lại bắt chuyện với cô, từ chuyện tình cảm đến công việc, cuối cùng còn lạc sang cả chủ đề… theo đuổi thần tượng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Suốt cả bữa ăn, ông cụ Phó được dỗ dành đến vui vẻ cười tít mắt. Mãi đến khi ăn xong, Minh Ý nhớ lại những chuyện vừa xảy ra trên bàn ăn, không nhịn được cong khóe môi cười nhẹ.
“Vậy nói như thế thì cháu chắc chắn đã gặp Khương Du rồi nhỉ?”
Chẳng ngờ giây tiếp theo, Tống Tuyết Cầm liền tự mình xác nhận suy đoán ấy:
Minh Ý thành thật đáp, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, không lẽ thím của Phó Thời Lễ là fan hâm mộ của chị ấy?
Khóe môi Minh Ý nhếch lên, nếu suy luận như vậy, thì người duy nhất Phó Thời Lễ từng nấu mì cho chính là cô, mà nếu làm tròn số thì chẳng phải… Phó Thời Lễ cũng có thể thích cô hay sao?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.