Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tình Yêu Của Chúng Ta

Xuân Phong Lưu Hỏa

Chương 26: Phá tướng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26: Phá tướng


“Không phải chế giễu.” Anh đặt ly uống, mũi chân hững hờ đùa với chú c·h·ó con bên cạnh bàn: “Em đối với tôi mà nói chính là cô hai, làm việc gì cho em cũng là điều nên làm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chúc Cảm Quả ăn hai ba miếng bún chua cay, đau lòng nhức óc nói: “Tớ chỉ có thể nói, báo ứng. Nhớ năm đó em gái bút sáp màu ngồi cùng bàn với cậu ngốc nghếch đau khổ yêu cậu biết bao nhiêu năm, lên cấp 3 người ta không dễ gì mới lấy được dũng khí tỏ tình chân thành với cậu, cậu nghe đã làm cho một câu “Ngại quá tôi quen biết cậu hả?”, khiến trái tim người ta tổn thương, bây giờ cuối cùng cũng gặp được người có thủ đoạn lợi hại có thể trị cậu rồi.”

Chúc Cảm Quả cười: “Vừa rồi khi bố tớ gọi điện thoại cho cô ta thông báo thành tích, hình như cô ta đã xác nhận lại ba lần, sau đó hoảng hốt cúp máy, nghe bố tớ nói, trong giọng nói còn có tiếng nức nở nữa.”

undefined

Ngụy Phong nhướng mày nhìn cậu ta: “Bố cậu cho cậu bao nhiêu lợi ích để cậu tới khuyên tớ vậy.”

“Đó là lời nói đùa.” Đôi mắt đen nhánh của anh sáng rõ trong trẻo giống như rêu xanh sau cơn mưa: “Cô gái như em không cần lốp xe dự phòng, sẽ không có người đàn ông nào từ chối em đâu.”

“Có nhà mà không về, mỗi ngày ở chỗ tớ làm thần giữ cửa.” Ngụy Phong bước đôi chân dài đi vào sân, thuận tay cầm muỗng múc gạo lên, múc một bát đồ ăn cho mèo rồi đặt ở góc tường nuôi mèo hoang.

Lộ An Thuần vẫn rất thích nhìn anh ăn, cảm thấy cực kỳ ngon miệng, thế là cô mở hộp bánh ngọt đóng gói đẹp đẽ ra.

“Em không thể mang về được.” Cô lắc đầu, đặt thìa xuống: “Cầu Cầu cũng không thể ăn socola được.”

Vừa dứt lời, Ngụy Phong đã bị phần tĩnh điện của tua vít chạm “Tách” một cái, anh nhạy cảm lấy tay ra: “Cái miệng quạ đen.”

Ngụy Phong đẩy cái ly đến bên tay cô: “Ăn không được thì đừng ráng.”

Ăn cơm ở bên ngoài thì đây là điều khó tránh khỏi, trước kia Lộ An Thuần cũng thường xuyên cùng người bạn thân Lưu Nguyệt Sa đi ăn quà vặt, sẽ không chú trọng như vậy.

Bàn tay cầm tua vít của Ngụy Phong dừng lại… Một lúc sau, anh ra vẻ bình tĩnh quay về phòng mình, nằm trên giường nhắn tin cho Lộ An Thuần —

Lộ An Thuần nhận lấy đũa đã rửa mà anh đưa cho cô, ăn hai miếng rột rột, trên môi dính dầu ớt, chóp mũi ứa ra một lớp mồ hôi mỏng.

Ngụy Phong cau mày: “Xa quá, để lại nhóc con ở nhà một mình, tớ không yên tâm.”

Ngụy Phong ngước mắt nhìn về phía cậu ta, cậu ta làm sinh động như thật, vén tóc mái ngắn của mình lên, chỉ vào vị trí mép tóc: “Chỗ này, hôm đó học thể d·ụ·c chạy 800 mét, lúc tớ chạy ngược lại thì nhìn thấy, tóc cô ta bị gió thổi bay lên, chỗ này có sẹo, phá tướng rồi. Chẳng trách bình thường không dám kẹp tóc mái lên, cậu không biết nhỉ, lần sau cậu để ý một chút, nói không chừng còn có tác dụng hơn trị liệu điện giật đó.”

Lúc anh đi ra, cô thu hồi ánh mắt lại ngay.

“Chắc là được đó, đừng cay quá là được.”

Anh không kìm lòng được mà đưa tay muốn chọc vào trán cô, nhưng nghĩ tới cô nói là không được chạm, bàn tay ngoặt đi, đặt trên thành ghế của cô một cách tùy ý.

Ngụy Phong nhìn dáng vẻ quật cường của cô gái, vẻ mặt cũng rất thư giãn, thế là anh ăn hai ba miếng tiêu diệt chén mì.

Chúc Cảm Quả liếc nhìn Ngụy Phong một cái: “Lần này thi ở mức độ khó cực cao, hiện tại thứ tự đều rất sít sao, Lộ An Thuần xếp thứ hai, chỉ hơn hạng ba không phẩy mấy điểm, nhưng em biết cô ấy thua anh trai em bao nhiêu điểm không?”

[1] 冒菜: Maocai là một món ăn giống như món hầm có nguồn gốc từ thành phố Thành Đô, thuộc Tứ Xuyên, Trung Quốc.

“Ngụy Phong, ngon quá!”

Anh vặn ốc vít, không đáp lời, Chúc Cảm Quả dựa vào tủ gỗ thô ráp ở rìa ngoài của bàn sửa chữa, thở dài nói: “Thật sự là nghĩ không ra đó, cậu Phong của chúng ta thế mà cũng sẽ có ngày làm c·h·ó la l**m, cậu có từng nghĩ tới những cô gái trước kia sống c·h·ế·t muốn theo đuổi cậu không, lời thoại kinh điển là gì, đúng, không thể ăn đồ ngọt, ăn vào sẽ nổi mụn, càng không thể đụng vào gái, làn da dị ứng… Sao đến lượt tiểu thiên kim thì mấy cái bệnh của cậu khỏi hết vậy?”

Ngụy Phong dứt khoát đón lấy thìa của cô, cô nhìn thấy anh múc một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, muốn ngăn cản cũng không kịp nữa…

“Thử xem.”

Cô cầm lấy muỗng, múc một miếng bánh nếm thử, vị giác bị vị cay khuấy động lập tức cảm nhận được sự hạnh phúc của vị ngọt ngào tràn đầy.

“Em đi hỏi thằng nhóc con xem, ông đây có từng lấy lòng ai chưa.”

Ngụy Phong ném tua vít đi, trầm giọng nói: “Thấy từ lâu rồi.”

“Mang về.”

Trong không khí tràn đầy mùi thơm của lẩu và đồ nướng, tiếng cười, tiếng mắng, tiếng dầu xì xèo khi nấu nướng đan xen trở thành khói lửa nhân gian.

Đây là c·h·ó la l**m cấp độ cao gì vậy! Còn giỏi tự mình chữa lành lắm!

“Cậu chắc chứ?”

Ngụy Phong hững hờ nói: “Cô ấy sẽ không để ý chuyện này.”

Ngụy Phong biết sớm muộn gì Chúc Cảm Quả cũng sẽ có lần “sỉ nhục” anh, ai bảo trước kia anh giả vờ quá mức chứ.

“Tôi lại không chê em.”

Chúc Cảm Quả mở to hai mắt nhìn anh: “Thừa, thừa nhận rồi à, vậy mà cậu còn trông mong nhảy vào hồ của cô ta!”

Trước kia Lộ Bái bảo cô ăn cay, quả thật giống như cực hình, đây là lần đầu tiên Lộ An Thuần… cảm thấy ăn cay sảng khoái như vậy.

“Khó nói lắm, lỡ như em chỉ xem anh là lốp xe dự phòng thì sao?”

Anh nhìn dáng vẻ thỏa mãn của cô, khóe miệng nở hoa, anh rút khăn giấy lau đi bơ sữa ở khóe miệng cho cô: “Lần sau nhận lương sẽ mua cho em nữa.”

Có điều nếu đã làm c·h·ó la l**m rồi, “lời sỉ nhục” gì anh cũng nhận hết.

Lộ An Thuần ngồi ngay ngắn trên ghế như tiểu thục nữ, nhìn anh chằm chằm cười: “Ngụy Phong, em không ngại bẩn.”

“Em không đồng ý với tôi, cũng không từ chối tôi, cho nên tôi ngầm thừa nhận em có cảm giác với tôi. Vậy thì tôi sẽ cố gắng theo đuổi em, cũng sẽ thương em.”

Lộ An Thuần lại bị anh làm cho trong lòng cảm thấy khó chịu: “Vậy thì cũng không tốt.”

“Đừng hưng phấn quá thằng nhóc thối.” Chúc Cảm Quả cười nói: “Chưa đâu vào đâu đâu.”

“Anh rất giỏi lấy lòng con gái.”

“Yên tâm, chắc chắn bao, vé máy bay cũng sẽ bao! Nếu thắng thì trường chúng ta còn phát học bổng nữa.” Chúc Cảm Quả giơ ngón tay: “Ít nhất năm chữ số.”

Ngụy Phong bưng ly uống một ngụm rồi nhìn qua cô, ánh mắt sâu thẳm: “Em là cô hai.”

“Mặc dù tiểu thiên kim đó đúng là ngoan thật, cả thành phố đều không tìm ra được người thứ hai.” Chúc Cảm Quả xích lại gần anh: “Nhưng cậu không chú ý tới cô ta bị phá tướng rồi sao?”

Trong hộp đựng một miếng bánh socola lòng chảy, điểm xuyết hạt socola và bột Oreo, còn có nước sốt trân châu đen, mùi thơm ngào ngạt.

Ngụy Nhiên nhìn về phía Ngụy Phong, lộ ra vẻ mặt khinh bỉ: “Độc thân là có lý do!”

“...”

Ngụy Phong thu chân lại theo bản năng, giấu đi đôi giày chơi bóng hơi có vẻ thô sơ kia, lặng lẽ nói: “Có cơ hội sẽ đi dạo xem.”

Ngụy Phong đi đến quán mì chọn món, ánh mắt Lộ An Thuần không tự chủ được mà chạy theo anh, chỉ thấy áo hoodie màu đen của anh xắn lên một nửa đến khuỷu tay, đường nét cơ bắp trên cánh tay lưu loát đều đặn, làn da trắng lạnh tự nhiên, cánh tay không có gân xanh rõ ràng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lộ An Thuần lấy tay che mặt, cúi đầu cười một cách kín đáo: “Anh nói mà em ngại luôn đó.”

Lộ An Thuần thở dài một cái: “Cái này đau biết bao nhiêu chứ.”

Ngụy Nhiên sững sờ lắc đầu.

Nghĩ đến cô, khóe miệng của anh cũng vô ý cong lên, trong mắt là vẻ dịu dàng: “Ngoại trừ thích nói dối.”

Anh cười lạnh một tiếng, không đáp lời cô.

Lúc gần đi Chúc Cảm Quả mới nhớ tới chuyện chính, lại vòng về: “Đúng rồi, tớ tới báo tin cho cậu, cuộc thi Vật lý Stan Cup tuần trước ấy, tớ nghe bố tớ nói cậu không chỉ có số điểm cao nhất trường mà còn là top 1 toàn thành phố, ngày 1 tháng 10 cả nước thi chung kết, trường sẽ đẩy cậu đi thi đó.”

Chúc Cảm Quả dựa vào cửa, trong tay cầm một bát bún chua cay: “Cuối cùng cậu cũng về rồi.”

Anh giúp cô giải quyết miếng bánh ngọt nhỏ còn lại, ngay cả kem cũng cạo sạch sẽ, không lãng phí chút nào.

“Em đã ăn rồi mà!”

Ngụy Nhiên nhào tới, tò mò hỏi Chúc Cảm Quả: “Anh Gan Heo, chị thì sao? Chị ấy cũng đi à?”

Lộ An Thuần nghĩ, chẳng trách anh muốn để cô ăn mình có chút cay, ăn cay rồi thì sẽ không kìm lòng được mà muốn ăn đồ ngọt, ăn ngọt xong lại muốn ăn cay… khẩu vị được k*ch th*ch thì sẽ ăn được rất nhiều.

“Không ngại, em nói gì tôi cũng thích nghe.”

Cô thường xuyên bị người ta túm tóc đập vào tường.

Chúc Cảm Quả cười hề hề: “Cho chim ăn, cho chim cút đúng không?”

“Em gái bút sáp màu à?”

Ngụy Phong dựa vào ghế, nhướng mày nhìn qua cô: “Chỉ cần em bớt nói dối với tôi lại thì muốn nói gì cũng được, tôi rộng lượng lắm.”

Ngay cả động tác tay cũng chưa từng thay đổi.

“Biết, cô ấy thừa nhận rồi, còn nói muốn lợi dụng tớ nữa.”

“Cô chủ nhỏ.” Ngụy Phong đặt tua vít xuống, thuần thục lắp ráp điện thoại, lười biếng nói: “Cô ấy tốt lắm, gần như là hoàn mỹ.”

“Không thành vấn đề, tớ giúp cậu hỏi xem.” Chúc Cảm Quả giải quyết dứt khoát: “Đưa em trai cậu đến thành phố Kinh đi dạo, ngắm nhìn Tử Cấm Thành, du lịch bằng chi phí công, không tệ.”

“Giúp tớ nói với thầy Chúc một tiếng, đi thi thì đi được, nhưng cũng phải chi trả tiền vé máy bay cho thằng nhóc nữa, tớ dẫn nó đi cùng.”

“Ha ha, nói gì vậy, đều là anh em cả.” Chúc Cảm Quả cười hề hề: “Chắc chắn là tớ mong cậu tốt rồi.”

Bị cay rồi.

Chủ quán bưng hai bát mì đậu hà lan đi ra, đặt lên bàn: “Đây, hai bát cay ít.”

Anh vẫn không nhịn được, búng trán cô: “Cô hai à, kiêu ngạo chút đi.”

“Anh… đừng thẳng thắn như vậy, chúng ta kín đáo một chút.”

“Anh luôn ăn nói châm chọc chế giễu người khác như vậy.”

Lộ An Thuần thoáng ngồi thẳng người, nghiêm túc nhìn qua anh: “Ngụy Phong, em có lý do không thể đồng ý được, chúng ta chỉ có thể làm bạn thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Người như cô ấy, vừa đứng trên đường thôi là cũng có thể xảy ra mấy trận tai nạn giao thông, trước kia dây dưa với ông đây dữ như vậy, tớ lại không phải hòa thượng thanh tâm quả d·ụ·c.”

Chúc Cảm Quả cười nói: “Không phải hôm nay cậu lãnh lương sao, cậu tan làm xong là biến mất luôn, Tước Tử nói cậu ta thấy cậu xếp hàng hơn nửa tiếng ở cửa hàng bánh ngọt Đường Tâm trên Paradise Street mua bánh, tớ chẳng phải là đặc biệt tới chờ sao, bánh đâu?”

Trên con phố ăn uống, hai bên đường bày đầy bàn ghế, quán nhỏ bên đường có đủ loại đồ ăn ngon: Mì sợi, đồ nướng, bún xào, mao cai[1], lẩu, xiên que…

Ngụy Nhiên đã đứng ở cửa nghe lén từ lâu hưng phấn đến mức nhảy dựng lên: “A a a! Sắp đi thành phố Kinh rồi! Anh trai tuyệt quá! Anh trai vạn tuế!”

“Vẫn ổn, đã lắm.”

“Cậu thấy rồi à?”

“Cho chim ăn rồi.” Ngụy Phong đi đến bên cạnh bồn nước rửa tay rồi đi tới bàn sửa chữa, tiếp tục tháo lắp một chiếc máy secondhand.

[Đối phương đã chặn bạn, không thể gửi tin nhắn.]

Một lúc sau, ánh mắt cô chuyển đến ngón trỏ bên tay phải của Ngụy Phong, băng gạc đã được tháo ra, tựa như thịt móng tay cũng đã mọc lại rồi, cô theo bản năng kéo tay anh ra, lật ngón trỏ kiểm tra.

Lộ An Thuần bỗng nhiên ý thức được câu nói vừa rồi có hơi xúc phạm, lòng tự trọng của anh rất mạnh.

“Về đến nhà rồi hả?”

“Cần đặt vé máy bay trước không?” Anh hỏi: “Chung kết thi ở đâu?”

“Mạnh miệng đi, sau này bớt đi đánh nhau với người ta lại, có thể chạy thì chạy.”

Ngụy Phong rót nước cho cô, nhưng thấy cô vẫn luôn không đụng vào ly thì dứt khoát mang theo ly và đũa vào quán, khi đi ra, anh đưa ly và đũa đã được rửa sạch sẽ đến trước mặt cô: “Sạch rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Bao ăn ở à?”

Móng tay mới mọc ra mềm mềm, hơi hồng, nhưng vầng trăng non đã hoàn toàn biến mất.

Anh ăn uống không nho nhã thận trọng, nhưng cũng không l* m*ng, chỉ là với dáng vẻ cao lớn, áo hoodie của anh hơi căng theo động tác khom người của anh, dán chặt vào tấm lưng cường tráng của anh, để lộ ra đường nét hình dáng thon gầy có lực.

Ngụy Phong: …

“Cậu hết thuốc chữa rồi! Thật sự tiêu rồi!” Chúc Cảm Quả quả thật muốn đấm tường: “Cậu đã bị cô ta khống chế mức độ sâu rồi, có cần tớ giúp cậu đi liên hệ với trường học cai nghiện Internet Dương Vĩnh Tín không, trị liệu điện giật có thể có tác dụng đó.”

“Hai chén đều thêm cay.” Ngụy Phong ngồi vào một bên bàn nhỏ ngoài cửa, cầm ấm trà lên rót nước cho cô: “Có thể ăn chút cay không?”

Lộ An Thuần hơi do dự, áy náy nói: “Ngụy Phong, em và anh đều có chuyện gì thì nói thẳng, không quanh co lòng vòng, nhưng anh phải biết là em không có ý gì khác cả.”

“Không sao, tớ trông giúp cậu mấy ngày.” Chúc Cảm Quả nằm sấp trên bàn, hạ giọng nói với anh: ‘Tớ nghe nói cuộc thi Vật lý Stan Cup này có thể cộng thêm điểm vào cho thi đại học, chỉ cần cậu có thể lấy được huy chương vàng thì thi đại học có thể cộng thêm điểm. Cậu nói xem cậu học lệch môn nhiều quá, giáo viên tiếng Anh hận cậu đến nghiến răng, khao khát mỗi tiết đều gọi cậu dùng khẩu ngữ không chuẩn đọc bài khóa, thầy cô Toán và Vật Lý thì xem cậu trở thành cục cưng. Lệch môn đến mức độ này, nếu như cậu còn không kiếm thêm điểm cậu thì vào được Học viện Hàng không chắc.”

“Đừng, anh tích góp đó đi! Mua cho bản thân đôi giày.”


Buổi tối, Ngụy Phong xuống khỏi xe gắn máy, ném chùm chìa khóa lên cao, nó rơi vào trong túi đựng đồ ở cửa sân một cách chuẩn xác.

[1] Chim cút tiếng Trung phát âm đồng âm với An Thuần.

Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn thẳng vào cô: “Quan tâm tôi à?”

Từ nhỏ Ngụy Phong đã đánh nhau với người khác không ít lần, bị thương là chuyện thường ngày, anh biết năng lực tự lành của làn da rất mạnh, nhưng cho dù là vết dao cực sâu thì cũng có thể khỏi hẳn như lúc ban đầu.

Ngụy Phong lật màn hình điện thoại qua, tháo con chip, hững hờ nói: “Trước mắt cô ấy chỉ câu một mình tớ thôi, đồng ý rồi.”

Đầu ngón tay của cô chậm rãi xoay cái ly, tiêu hóa kỹ càng lời nói tựa như nhẹ nhàng lạnh nhạt nhưng lại mang ý tứ sâu xa này.

Chương 26: Phá tướng (đọc tại Nhiều Truyện.com)


“Anh trai em thắp áp đảo, bỏ xa cô ấy hai mươi mấy điểm lận! Chuyện này thuộc kiểu đè mặt xuống đất chà rồi còn tát mạnh một bạt tai.”

Đầu ngón tay của anh khẽ chạm vào lòng bàn tay mềm mại của cô, yết hầu ngứa ngáy một hồi: “Không có cảm giác gì cả.”

Vết sẹo nằm ở vị trí như vậy, nhiều năm cũng không mất đi thì chỉ có một khả năng —

Ăn được hơn nửa chiếc bánh, Lộ An Thuần che lấy phần bụng dưới hơi nhô lên của mình: “Em không ăn nổi nữa, lãng phí quá.”

Cô ngậm thìa, nhàn nhạt cười với anh: “Anh không ngại thì em sẽ nghĩ gì nói đó.”

“Vậy thì cũng không phải cậu nhìn không ra, cô ta chơi cậu đó, cướp được tới tay là phủ nhận ngay, tớ nói với cậu này, cô ta nhất định là nuôi cậu như cá thôi.”

Trong khung cảnh huyên náo dầu mỡ khắp nơi, cô gái này trắng ngần trong trẻo, tựa như đóa thủy tiên thuần trắng nở rộ trong dầu mỡ, không nhiễm khói lửa, thận trọng ưu nhã: “Sự quan tâm đến từ một người bạn.”

“Được rồi không hỏi đâu, em biết mà.”

“Đương nhiên là thành phố Kinh rồi, nếu không thì còn có thể ở đâu nữa.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26: Phá tướng