Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi
Hoại Phi Vãn Vãn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 5 - Chương 15: Tình yêu không biên giới (15)
Hắn lại hỏi: "Người định làm gì người đó?"
Hứa Thái Hậu chỉ lặng lẽ nhìn hắn.
Lão phu nhân nghe tiếng ta vào, chỉ hơi nghiêng mặt, không quay đầu, hỏi nhỏ: "Tỉnh rồi?"
Lại có một nha hoàn khác tới, quỳ xuống hành lễ, mới nói: "Phu nhân bảo, người nọ đã tỉnh."
Tân vương phi vội kéo hắn: "Đàm Nhi không được nói nữa! Đây là cách con nói chuyện với tổ mẫu mình sao?"
Vòng qua bình phong, thấy một lão phu nhân ngồi ngay ngắn bên mép giường, nha hoàn bên cạnh bưng chậu nước quỳ gối cạnh bà, bà cầm khăn cẩn thận lau mặt cho người nằm trên giường.
Chàng đột nhiên cười một tiếng, vứt trường kiếm trong tay đi, nhìn chằm chằm người trước mặt: "Trẫm vì sao phải so trận này với ngươi?"
Hắn không nghe, gạt tay Tân vương phi ra: "Nếu hôm nay trẫm và người đó đổi thân phận, tổ mẫu còn yêu thương trẫm không?"
Từ khi chào đời đã không được thừa nhận.
Nghe cách nói chuyện của nha hoàn, hình như bà ấy không muốn để Dương tướng quân biết nơi này.
Nguyên Thừa Hạo theo tiếng nhìn lại, thấy nữ tử đã tới gần, hắn cười gọi: "Nương."
"Bây giờ lời ai gia nói cũng không nghe sao? Người đâu, còn không ngăn cản Hoàng Thượng!"
Hứa Thái Hậu đã c·h·ế·t mười bảy năm trước! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người trước mặt mỉm cười: "Hai mươi năm trước, ngươi và ta đều không có quyền lựa chọn ai sống ai c·h·ế·t, hôm nay, hai mươi năm sau, ở ngay nơi này, mọi người đều lấy bản lĩnh của mình ra. Là sống, hay c·h·ế·t..." Hắn vừa nói, một tay vừa rút trường kiếm lên, xoay người, ném một thanh trường kiếm về phía này.
Người đối diện cứng đờ, mũi kiếm dừng lại cách ta chỉ một tấc. Ta không màng gì cả, cuống quít đỡ lấy Nguyên Thừa Hạo: "Sao rồi?"
Chỉ một khắc nhìn thoáng qua, ta thật sự chấn động, đôi mắt kia giống như...
Nào có chuyện trùng hợp như vậy, vương phi và cơ thiếp cùng lâm bồn?
Hắn không sợ, đẩy tay Tân vương phi ra, đứng dậy. Ta tiến lên một bước, rốt cuộc vẫn không dìu hắn. Hắn nhìn Hứa Thái Hậu, nói: "Ngày đó ở vương phủ, vương phi và một cơ thiếp cùng lâm bồn, giờ Dần canh ba, vương phi sinh hạ thế tử, mà cơ thiếp kia lại bị đồn rằng sinh ra quái vật mà bị xử tử, tổ mẫu người nói xem, trẫm kể đúng không?"
Chỉ là, việc này liên quan đến mặt mũi của Tân Vương phủ, ông ấy mới bảo việc này không thể nói.
Đúng lúc này, một giọng nói già nua từ ngoài cửa truyền đến: "Các nàng không dám ra tay với ngài." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhi tử của Tân Vương đăng cơ, Thái Hoàng Thái Hậu đương nhiên sẽ không để người thân của hắn sống sót.
Ta thở dài, ngồi vào mép giường. Nhớ lại vừa rồi nha hoàn kia nói "Người nọ đã tỉnh", lòng ta thoáng động, người nọ... Liệu có phải...
Tiếng bước chân phía sau dường như dừng lại, ngay sau đó, giọng nói của hắn truyền tới: "Sao hả? Vết thương trên người ngươi còn chưa khỏi?"
Ta biết, trong lòng hắn vẫn luôn coi người kia là huynh đệ.
Chàng muốn nói gì đó, hít thở một hồi vẫn không còn sức, chỉ lắc đầu, sắc mặt đã trắng bệch.
Nguyên Thừa Hạo lắc đầu, chỉ hỏi: "Người đó tỉnh rồi?"
"Ngươi muốn làm gì?" Nguyên Thừa Hạo lạnh giọng.
Không ngờ kẻ đó lại nói: "Hôm nay, nếu người nàng chọn là ta, ta sẽ coi như chưa từng có gì."
Nguyên Thừa Hạo đâu?
"Đây là đâu? Sao ta lại ở đây?"
Nguyên Thừa Hạo nâng bước rời đi, ta kinh hãi, vội theo sau.
Hai giọng nói kia trong nháy mắt cũng trở nên mờ ảo...
"Người trẫm và tên đó dẫn theo đều không ít, kẻ này có bản lĩnh ở trước mặt nhiều người như thế đưa trẫm đi, chắc chắn không tầm thường." Hắn đã nhìn ra, chúng ta không có khả năng ở trong tay người nọ. Nghe ra được, hắn cũng giật mình, có lẽ ngàn tính vạn tính cũng không ngờ sẽ xuất hiện kẻ thứ ba.
Hứa Thái Hậu nổi giận: "Làm càn! Đúng là càng nói càng quá đáng!"
"Hạo..." Ta nắm chặt tay hắn.
Ta sợ tới không dám hít thở, Nguyên Thừa Hạo ôm lấy eo ta, dùng sức cầm trường kiếm dưới đất lên. "Đang" một tiếng, vỏ kiếm đã ra khỏi vỏ.
Thì ra hắn và chàng đều không một mình tới.
"Hạo!" Hắn không muốn sống nữa sao, sao có thể hồ nháo như vậy!
Nguyên Thừa Hạo theo bản năng bắt lấy nó.
Ta nào lo lắng cho chính mình? Ta căn bản lo lắng cho hắn, hắn không thể đánh nhau, còn bảo ta đừng sợ, ta sao có thể yên tâm?
Không, không, đây rốt cuộc là chuyện thế nào?
"Ngươi cũng câm mồm!" Bà nhìn người bên dưới, "Thì ra ngày đó ngươi chủ động yêu cầu nhận nữ nhân kia chính vì muốn thả bọn họ! Lòng dạ đàn bà! Chuyện tới nước này, xem chuyện tốt ngươi làm đi!"
Không cản được hắn, ta chỉ đành dìu hắn đứng dậy.
Nguyên Thừa Hạo nhíu mày càng chặt, từ đầu tới cuối không nói lời nào.
Nghiêng đầu nhìn món đồ nằm trên bàn, ta ngồi bật dậy.
Lão phu nhân vừa rồi được một nha hoàn dìu vào: "Không thể đánh nhau tội gì còn phải miễn cưỡng?" Bà ấy nói chuyện vô cùng thong dong, không hề vì Nguyên Thừa Hạo là hoàng đế mà sợ sệt.
"Bang" Hứa Thái Hậu giáng cho hắn một cái bạt tai, lạnh giọng: "Làm càn!"
Ta thầm thở phào nhẹ nhõm, còn sợ chàng bị kích động, sợ chàng sống c·h·ế·t cũng phải tỷ thí với hắn.
Nha hoàn kia lên tiếng trước: "Cô nương tỉnh rồi?"
Có hai nha hoàn đứng ra cản đường, nói nhỏ: "Hoàng Thượng xin dừng bước."
Hắn giơ tay đẩy nàng, nàng vẫn đứng im bất động.
Hứa Thái Hậu đi tới, lạnh lùng hỏi: "Hiện giờ Hoàng Thượng đã lớn, ngược lại không hiểu chuyện sao? Ai gia làm tất cả còn không phải đều vì ngài hả!"
Ta quá hiểu chàng.
Ta cúi đầu, còn có thể thế nào? Hai mươi năm trước Hứa Thái Hậu lựa chọn thế nào, hai mươi năm sau, bà vẫn sẽ lựa chọn như vậy. Việc này, căn bản không hề trì hoãn.
Hắn lại ngồi dậy, nhìn chằm chằm người trước mặt.
Đang xuất thần, đột nhiên nghe nam tử gọi: "Sinh Nhi..."
Ta không biết bản thân đã hôn mê bao lâu, nhưng ta có thể khẳng định chúng ta vẫn chưa khỏi Du Châu. Bà không thể vừa cứu ta và Nguyên Thừa Hạo đã khiến chúng ta lăn lộn đường xa, chỉ là ở Du Châu, có phú hộ nào mà ta không biết.
Ta lúc này mới hoàn hồn, tiếp tục đi về phía trước, hít một hơi thật sâu, hỏi: "Bà là ai?" Là bà đã cứu ta và Nguyên Thừa Hạo. Nhìn bà lăng la tơ lụa đầy người, không phú thì cũng quý.
Bọn nha hoàn trong phòng đều quỳ xuống, Tân vương phi cũng vậy: "Mẫu..."
Ta khiếp sợ nhìn Nguyên Thừa Hạo, hắn không dẫn theo thị vệ, thì ra là vì người của Dương tướng quân đều tới sao? Đều âm thầm đi theo, nhưng đối phương vẫn biết. Như vậy, chẳng lẽ đối phương đã có kế sách?
Hắn không xoay người, chỉ nói: "Những gì tổ mẫu làm trẫm đều hiểu, chỉ là cả đời này của trẫm vì được người bảo vệ quá tốt, trẫm mới cảm thấy mình rất vô dụng. Hay là... Không có người, trẫm cái gì cũng không phải?"
Nha hoàn sợ hãi quỳ xuống: "Nô tỳ đáng c·h·ế·t! Tùy đại nhân đang ở cùng Dương tướng quân, nô tỳ... Nô tỳ không ra mặt.
Mặt nạ!
Tân vương phi im lặng, một câu cũng không đáp.
Quyển 5 - Chương 15: Tình yêu không biên giới (15)
"Sinh Nhi..."
Hắn cười một tiếng, nhìn Tân vương phi: "Bởi vì đó không phải nhi tử thân sinh của nương, cho nên người mới nhẫn tâm như vậy?"
"Hạo!" Ta thấp giọng gọi hắn, đã là lúc nào rồi, hắn còn có thể nói như vậy? Ta sợ tên đó một khi kích động được hắn sẽ thật sự ra tay.
"Tổ mẫu..."
Hắn cười nhạo: "Đã biết trẫm là ai còn dám ngăn cản, trẫm lấy mạng ngươi."
"Ừ, nương ở đây." Hai mắt bà đã hồng hồng, vội nắm chặt tay hắn.
Bàn tay nắm tay ta không hề thả lỏng, chỉ có ấm áp dần trở nên lạnh băng. Ta căng thẳng muốn gọi, lại không dám kêu thành tiếng.
Ta nghĩ, khi biết được chuyện Nguyên Thừa Hạo có một huynh đệ song sinh, Tùy thái y mới suy đoán Nguyên Thừa Hạo không phải do Tân vương phi sinh hạ.
Trong phòng, khắp nơi lơ lửng mùi Long Tiên Hương quen thuộc. Trái tim như bị thứ gì đó đâm vào, có chút căng thẳng. Ta đưa tay vén nhẹ rèm châu, mơ hồ trông thấy bóng người trong đó.
Cho nên, dù người kia luôn muốn hắn c·h·ế·t, trong lòng hắn vẫn coi người đó là huynh đệ.
Ai đang gọi ta?
Ta khiếp sợ nhìn hắn, ý của hắn là gì, ta đương nhiên nghe hiểu.
"Hôm nay nếu ngươi không cầm kiếm lên, đừng hòng rời khỏi nơi này, ngươi cho rằng dẫn theo người của Dương tướng quân là có thể từ nơi này bình yên ra ngoài sao? Ngươi cũng quá coi thường ta rồi. Còn về giang sơn Tây Chu này, ngươi cũng không cần vướng bận, ta có thể xử lý tốt hơn ngươi."
Lạnh lùng nhìn lại, ngươi đương nhiên giật mình rời, ta nhảy xuống đài xem thú mà không c·h·ế·t. Hay là... Vừa rồi tên đó đứng nhìn chúng ta lâu như vậy, chẳng lẽ vì có nhìn ta sao?
"Tổ mẫu ở đây, ngài nghỉ ngơi đi, chờ nghỉ ngơi đủ rồi, tổ mẫu sẽ giải thích với ngài."
Sắc mặt Tân vương phi lập tức thay đổi, mà ta cũng khiếp sợ, hắn nói cái gì... Cái gì là không phải nhi tử thân sinh của bà ấy...
Ta theo bản năng nghiêng đầu nhìn Nguyên Thừa Họa bên cạnh.
Có nha hoàn tiến lên, nhỏ giọng: "Long thể Hoàng Thượng không khỏe, vẫn là nằm trên giường nghỉ ngơi đi.
"Khụ khụ..." Người trên giường ho khan.
Người trước mặt ngẩn ra, ngay sau đó lạnh lùng hỏi: "Sao hả? Sợ c·h·ế·t?"
Hắn nhìn ta, khẽ cười, nói nhỏ: "Đừng sợ, đi theo trẫm, trẫm sẽ không để nàng gặp chuyện."
Kiếm quang hỗn loạn trước mắt, hai gương mặt kia giống nhau như đúc khiến ta sắp không phân biết được ai với ai. Xung quanh mơ hồ nghe có tiếng bước chân, sau đó là tiếng đánh nhau.
Hắn rút tay khỏi lòng bàn tay ta, mắt vẫn nhìn Hứa Thái Hậu: "Tổ mẫu, hai mươi năm trước, người làm chủ, trẫm và người đó ai cũng không có năng lực phản kháng. Hôm nay, hai mươi năm sau, người định dùng cách tương tự giải quyết vấn đề sao? Người kêu trẫm... Làm sao chịu nổi!"
"Vậy xem ngươi có bản lĩnh giữ được nàng không!" Dứt lời, hắn lần nữa duỗi tay về phía ta.
"Đàm Nhi." Tân vương phi đứng dậy giữ chặt hắn, ý bảo hắn đừng nói nữa.
"Hạo..." Ta vỗ về ngực chàng.
Ta kinh hãi. Đều có công phu? Ý chỉ mấy nha hoàn kia sao?
"Cầm kiếm!" Dứt lời, hắn rút kiếm khỏi vỏ, chĩa thẳng vào chúng ta.
Sắc mặt chàng không hề thay đổi, chỉ hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Ta đứng bật dậy, ngay sau đó lại muốn cười, cho dù thật là hắn thì có thế nào? Ta ngay cả việc mình ở đâu, đối phương là ai cũng không biết, sao ta có thể hành động thiếu suy nghĩ? Huống hồ, Nguyên Thừa Hạo còn chưa tỉnh.
"Sao tay lại lạnh như vậy?" Bà đau lòng hỏi.
Bọn nha hoàn giống như trở thành người câm, chỉ đứng yên một chỗ, không nói lời nào.
Sắc mặt người nọ thay đổi, bước chân bên dưới khẽ động. Ta kinh hãi, thấy hắn đã duỗi tay vén bụi cỏ bên cạnh, bên trong sớm đã có hai trường kiếm cắm thẳng dưới bùn đất.
Tay lão phu nhân thoáng cứng đờ, ngay sau đó ném khăn vào chậu nước, đứng dậy ra ngoài.
Ta cũng cảm thấy không ổn, Thái Hoàng Thái Hậu biết trước khi Thanh đại nhân ra tay Tân Vương phủ đã cháy, bà ấy thế mà không truy cứu sao?
Lần nữa ngồi xuống, ta đưa tay nhẹ nhàng v**t v* gương mặt hắn, thì thầm: "Hạo, mau tỉnh lại đi."
Ta hoảng sợ, vội giữ chặt cánh tay của chàng, bật thốt lên: "Việc này không công bằng!"
Không khỏi nhớ tới gương mặt giống hệt Nguyên Thừa Hạo kia, ta nhịn không được mà cảm thấy hoảng hốt.
Không khỏi nhớ lại ngày ấy ở Cẩm Vương phủ, Tùy thái y có thì thầm vài câu bên tai hắn. Chẳng lẽ là việc này sao?
Bà... Bà rốt cuộc là ai?
"Ở phòng khác. Việc này ai gia đã có tính toán, ngài không cần nhọc lòng. Việc cấp bách lúc này là tĩnh dưỡng cho tốt."
Đang định nói chuyện, đột nhiên có thứ gì đó bay tới. Cổ nhói đau một cái, ta ngẩn ra, cảnh tượng trước mắt dần trở nên mơ hồ, cái gì cũng không thể nhìn thấy.
"Tùy ngươi nghĩ thế nào." Nguyên Thừa Hạo nhìn về phía ba tòa mộ bia, thấp giọng, "Bọn họ sẽ không hi vọng thấy chúng ta đánh nhau ở nơi này."
Ta vội cúi đầu, thấy hắn đã tỉnh, ta vui mừng duỗi tay dìu hắn ngồi dậy. Hắn nhìn xung quanh, nhíu mày hỏi: "Đây là đâu?"
"Chuyện tới nước này, tổ mẫu còn muốn gạt ai?"
Ta quay đầu nhìn, muốn mở miệng, tay lại bị Nguyên Thừa Hạo nắm chặt. Ta biết, càng không muốn ta nói với người khác tình hình sức khỏe của chàng. Ta biết, chàng không muốn dùng việc này để người khác đồng tình với mình.
"Ngươi dám chạm vào nàng!"
Tân vương phi ngẩn ra, nhìn thoáng qua Hứa Thái Hậu để dò hỏi.
Hắn dựa vào người ta, khẽ cười: "Dù sao cũng không c·h·ế·t được."
Bà lót thêm đệm mềm sau lưng hắn, nói nhỏ: "Đừng nói chuyện, nghỉ ngơi đi, tổ mẫu ở đây với ngài."
"Bởi vì trẫm may mắn?" Vì may mắn, mới trở thành đứa trẻ được sống sót kia.
"Đàm Nhi, cháu..."
Nha hoàn không hề sợ hãi, vẫn cúi đầu: "Nếu bọn nô tỳ không xem chừng Hoàng Thượng cũng sẽ mất mạng." Nàng vẫn ngăn cản chúng ta, không hề dời bước.
Tân vương phi cúi đầu, ta rõ ràng nhìn thấy bà đang khóc. Sắc mặt Hứa Thái Hậu thay đổi, bật thốt lên: "Nói bậy! Ngài trước nay không có huynh đệ, ngài là tôn tử duy nhất của ai gia!"
Lão phu nhân kia muốn mời Tùy thái y tới đương nhiên vì trị liệu cho hắn, ta không phải đại phu, không biết thân thể hắn khôi phục sao rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng, dù cho như vậy, ta vẫn cảm thấy ta và Nguyên Thừa Hạo không có nguy hiểm. Nơi này khiến ta cảm thấy an nhàn, không biết vì sao, còn có cảm giác vô cùng an toàn.
Nhìn hắn, ta nổi giận, nhưng lại mắng không ra.
Ta định mở miệng, cảm giác tay hắn dùng lực, nha hoàn thế mà bị đẩy bay ra ngoài!
"Đây rốt cuộc là đâu?" Ta quay đầu hỏi nha hoàn trong phòng.
Ta giật mình, bà ấy thế mà phái người đi mời Tùy thái y?
Nghĩ như vậy, lòng trở nên hoảng loạn, ta nâng bước chạy về phía cửa. Mở cửa, thiếu chút đụng trúng một nha hoàn định đi vào, ta giật mình, hiển nhiên nha hoàn kia cũng hoảng sợ.
Nhấp môi, ta không biết phải hỏi cái gì.
Hắn rốt cuộc cũng gian nan gọi một tiếng.
Hắn cười nói: "Còn tưởng ngươi có c·h·ế·t cũng không chịu ra tay."
Nha hoàn nghe vậy, lui sang một bên.
Hiện tại cũng thế.
"Là không đánh, hay không dám?"
Hắn không hề dừng bước.
Ta nghiêng đầu nhìn, thấy sắc mặt Nguyên Thừa Hạo hết sức khó coi, mở to hai mắt nhìn lão phụ nhân trước mặt. Bàn tay nắm tay ta run lên, hắn nhấp môi, nhưng chưa từng lên tiếng.
Nói đến cùng, đó cũng chỉ là một người đáng thương.
Không phải mơ!
Mà ta, không thể tin mà nhìn lão phụ nhân trước mặt, hắn gọi bà là, tổ mẫu...
Thoáng chần chờ, ta cuối cùng vẫn nâng bước ra khỏi cửa. Bên ngoài là một cái sân rất lớn, trong viện trồng đầy hoa cỏ, hai bên con đường nhỏ, những bông hoa nở rộ, không khí tràn ngập sắc xuân.
Nhấp môi, vốn định nói gì đó, nhưng ta biết, nếu bây giờ ta mở miệng, hắn sẽ phân tâm.
Chàng chỉ nhìn trường kiếm trong tay. Ta biết chàng kiêu ngạo, muốn chàng cúi đầu là điều không thể. Cho dù muốn chàng nói với kẻ đó hắn có bệnh trong người, không thể dùng võ, chàng cũng sẽ không.
Bà không trả lời câu hỏi của ta. Lúc này phía sau có người tới, quay đầu nhìn, thấy một nha hoàn.
Theo bản năng nhìn Tân vương phi, bà ấy có thể trở thành Tân vương phi, hẳn vì được Hứa Thái Hậu yêu thích, giống như phế hậu Diệp thị năm đó, mặc kệ Nguyên Thừa Hạo không thích nàng, nhưng Thái Hoàng Thái Hậu thích là được.
Nắm chặt tay Nguyên Thừa Hạo, ta giống như vừa nghe một chuyện rất nực cười: "Nếu chọn ngươi, lúc trước đã không cần vất vả tìm mọi cách để bỏ trốn như vậy." Tuy rằng ta không thích Trịnh Chiêu Nghi, nhưng ta lại đồng tình với nàng ấy. Kỳ thật hắn nên thương tiếc nữ nhân kia, nàng vì hắn, trả giá quá nhiều.
Hít sâu một hơi, hắn lần nữa nhìn Hứa Thái Hậu: "Người cho rằng trẫm còn có thể ngủ được sao?"
Cặp song sinh có điềm xấu, hai mươi năm trước, bà đã làm chủ giữ lại một người. Hai mươi năm sau, bà vẫn sẽ không mềm lòng, điểm này ta hiểu. Ta nghĩ, nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ lựa chọn như vậy.
"Cái đêm trong kinh phái người tới, ai gia đã sai người đốt Tân Vương phủ, còn tìm thế thân. Vốn dĩ ai gia cho rằng việc này còn phải lăn lộn một phen, bởi vì với tình tính của Thái Hoàng Thái Hậu, chắc chắn sẽ hoài nghi. Chỉ là không ngờ, Thái Hoàng Thái Hậu thế mà không quản việc này." Bà nhíu mày, việc này đến này bà vẫn nghĩ không ra.
Hắn không trả lời, chỉ hỏi: "Trẫm muốn biết năm đó rốt cuộc vì sao tổ mẫu lại có quyết định kia?"
"Đều có công phu, là không ra tay với trẫm hay như thế nào?
Hắn khẽ cười: "Hoàng đế Tây Chu... Chẳng qua là người nghĩ thế thôi."
Hứa Thái Hậu?
Hắn không nói lời nào, nhấc chăn định xuống giường.
Hứa Thái Hậu thở dài, đứng dậy: "Tổ mẫu làm như vậy có lý do của tổ mẫu. Năm đó tiên hoàng băng hà, thời điểm trong kinh truyền tới tin tức ngài sẽ đăng cơ, tổ mẫu liền biết, Thái Hậu trong kinh sẽ không bỏ qua cho ai gia. Năm đó ngài còn nhỏ, nhưng hôm nay ngài đã trưởng thành, chắc sẽ hiểu nguyên nhân trong đó."
Ta không thể không thừa nhận, tài hoa của hắn không thua gì Nguyên Thừa Hạo, hắn làm hoàng đế cũng không kém. Chỉ đáng tiếc là, giang sơn khôn thể xuất hiện hoàng đế thứ hai, một núi không thể có hai hổ.
"Trẫm đã vượt qua cái c·h·ế·t mấy lần, nếu sợ c·h·ế·t, cũng đã không tới đây." Nguyên Thừa Hạo nhàn nhạt nói, "Cứ đánh đánh g·i·ế·t g·i·ế·t có gì thú vị? Giang sơn này không cần phiền tới ngươi."
Hứa Thái Hậu lên tiếng: "Đàm Nhi, việc này cháu không cần quản."
Chẳng qua chỉ là...
"Đàm Nhi, cháu đứng lại!"
Mũi kiếm nhọn hướng về phía này, Nguyên Thừa Hạo đưa kiếm cản, ôm ta lui ba bước, thân hình kia rõ ràng lảo đảo. Mắt thấy trường kiếm sẽ đâm tới, ta cắn răng, nhắm mắt chắn trước mặt Nguyên Thừa Hạo.
Hắn cất lại ý cười, trầm giọng: "Trẫm sao có thể mặc kệ? Tổ mẫu, đó là huynh đệ của trẫm!" Hắn nói, khiến lòng ta đau xót.
Ta nghĩ, cơ thiếp đó vốn dĩ sẽ không gặp chuyện, nhưng ai cũng không ngờ bà ấy lại sinh được một đôi song sinh. Cho nên, Hứa Thái Hậu đã giải quyết bà ấy cùng hài tử.
"Tránh ra!" Hắn nghiến răng.
Ta lắc đầu: "Thiếp cũng không biết, tỉnh lại đã thấy ở nơi này. Chàng cảm thấy sao rồi?"
Im lặng rất lâu, hắn mới hỏi nhỏ: "Người đó đâu?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Hạo!"
Người trước mặt chỉ hơi chần chờ, ngay sau đó nắm chặt trường kiếm, phi người qua đây, một tay dùng sức bắt lấy tay ta. Ta hoảng sợ, theo bản năng hét lên. Nguyên Thừa Hạo cũng kinh hãi, ra tay đánh hắn, kéo ta trở về.
Ta dừng bước. Người trên giường, gương mặt quen thuộc kia, là Nguyên Thừa Hạo.
Chàng run rẩy nắm lấy tay ta, muốn kéo ta ra sau. Dụng ý của chàng, ta hiểu, ta đều hiểu.
Ta cuối cùng cũng biết, đêm đó, là Hứa Thái Hậu cứu hắn.
Ta biết hắn đang khiếp sợ. Ta đã giật mình như vậy, huống chi là hắn?
Ta hoàn hồn, vội chạy tới nắm lấy tay hắn. Cảm giác lạnh băng giống tưởng tượng, ta đau lòng nắm chặt tay hắn, đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội kiểm tra cổ hắn, cũng có một điểm đỏ rất nhỏ, xem ra hắn cũng giống ta, bị đánh thuốc mê rồi đưa tới nơi này.
"Sinh Nhi..." Nguyên Thừa Hao gọi một tiếng, trường kiếm trong tay theo đó rơi xuống đất.
Cảm giác thật kỳ lạ, ta không tới gần nhưng vẫn có thể khẳng định, đó là Nguyên Thừa Hạo, mà không phải người có cùng diện mạo với hắn kia.
Nha hoàn dẫn ta đi qua cổng vòm phía trước, hai nha hoàn đứng ngoài phòng trang điểm giống hệt nha hoàn đi với ta. Bọn họ thấy ta tới, vội mở cửa, nha hoàn không theo vào, chỉ nói: "Mời cô nương vào trong."
Bà nói như thế, Nguyên Thừa Hạo tất nhiên hiểu, bởi vì, ngay cả ta cũng có thể thông suốt.
Người trước mặt lạnh lùng nhìn ta: "Có gì không công bằng? Nếu hắn không có bản lĩnh, chỉ cần ở trước mặt ta nhận thua, ta có thể cho hắn toàn thây, chỉ cần..." Hắn nhìn Nguyên Thừa Hạo, "Chỉ cần ngươi có thể cúi đầu."
Thời điểm biết Hứa Thái Hậu chưa c·h·ế·t, ta cũng đoán được chuyện Tân vương phi còn sống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng, đây vốn dĩ là chứng bệnh năm năm trước vì hắn muốn g·i·ế·t Nguyên Thừa Hạo mà để lại, có gì phải giấu diếm?
"Nếu cô nương tỉnh rồi thì xin đi theo nô tỳ." Nói rồi, nàng nghiêng người nhường đường cho ta.
"Hạo." Ta thấp giọng khuyên hắn, hắn và ta đều hiểu, Hứa Thái Hậu chỉ vì muốn tốt cho hắn.
Lão phụ nhân đã buông tay nha hoàn ra, tiến lên, đỡ bên còn lại của hắn, lo lắng hỏi: "Còn khó chịu sao? Sao còn xuống giường?" Bà dìu hắn về giường, hắn phá lệ không cự tuyệt. "Tùy Hoa Nguyên đang ở cùng Dương Thành Phong, bằng không sớm đã tới."
"Ngài sao có thể cái gì cũng không phải? Ngài là hoàng đế của Tây Chu."
Ta vội cản hắn lại: "Nghỉ ngơi đi." Sắc mặt hắn tái nhợt như vậy, ta lo hắn không thể kiên trì được.
Phụ nhân kia hỏi: "Người đâu?"
Hứa Thái Hậu tiếp tục: "Lần này, nếu không xảy ra chuyện, ai gia sẽ không để ngài biết chân tướng sự việc."
OoOoO
Hứa Thái Hậu sửng sốt.
Người trước mặt cười nhạo một tiếng: "Ngươi yên tâm, hôm nay, ta không định để ngươi sống sót trở về." Tên đó nhìn ta, lại nói, "Sinh Nhi, nàng thật khiến ta giật mình."
Hứa Thái Hậu khiếp sợ nhìn Nguyên Thừa Hạo: "Tùy Hoa Nguyên kể ngài biết?"
Ngón tay cử động, ta chậm rãi mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên giường. Giường gỗ khắc hoa vô cùng thoải mái, ta hoảng hốt, chẳng lẽ vừa rồi chỉ là một giấc mộng hoang đường sao?
Có người đẩy cửa đi vào, ta xoay người, nghe người đó gọi: "Đàm Nhi."
Hắn lắc đầu, nắm chặt tay ta, ánh mắt ngược lại hướng về phía ta. Ta ngẩn ra, ngay sau đó căn răng, hắn tưởng rằng bản thân đang nằm mơ, nhưng ta biết, đây căn bản không phải mộng.
Cuống quít nhảy xuống giường, là người kia động tay chân sao? Như vậy Nguyên Thừa Hạo đâu? Chàng có gặp chuyện gì không?
Nguyên Thừa Hạo chỉ thoáng nhìn qua trường kiếm dưới mặt đất: "Trẫm sẽ không đánh với ngươi."
Thì ra, cái gì hắn cũng đã chuẩn bị tốt.
Không có mệnh lệnh của Hứa Thái Hậu, nha hoàn sẽ không tránh ra.
Giơ tay xoa cổ mình, ta nhớ có thứ gì đó c*m v** cổ ta, sau đó ta ngất đi.
Bởi vì, hơn hai mươi năm hắn đã khuyết thiếu thân tình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.