Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4: Chương 4

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Chương 4


Cô ta không ngờ tôi lại bình tĩnh và khinh miệt như vậy, nhất thời khuôn mặt tức giận biến dạng.

Người phụ nữ với mái tóc dài xoăn màu đỏ, dáng người cao gầy lung linh bọc trong bộ đồng phục, chính là người phụ nữ ngoại tình với Phó Hằng.

Phó Hằng là con trai độc nhất của nhà họ Phó, ngày thường ở nhà ăn táo đều là người giúp việc cắt xong bưng đến trước mặt hắn, nhưng hắn có thể học gọt táo vì tôi, lúc tôi ở cữ cũng hầu hạ tôi như vậy. Lau, thay băng vệ sinh, q**n l*t dính m.á.u cũng là hắn giặt... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh mắt hắn tràn lên một chút vui mừng, bỗng nhiên cúi đầu hôn trán tôi một cái: "Lang Lang, em yên tâm, anh không hề mệt.”

Cô ta ngạc nhiên, nhìn tôi với vẻ cảnh giác.

Tôi nhìn cô ta, không nói một lời.

Đúng vậy, tôi rất yếu đuối, nhưng tôi yếu đuối là đối với Phó Hằng, bởi vì tôi yêu hắn nên nó mới thành nhược điểm. Còn đối với người ngoài tôi sẽ không như vậy, cho dù tôi chỉ là một con nhím, tôi cũng sẽ dùng hết sức để dựng thẳng gai của mình lên.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô ta lại tiến lên vài bước, như muốn cho tôi thấy rõ ràng: "Tôi tên Hà Ưu Nhu, là... người yêu của Phó Hằng."

Không muốn bản thân thất bại thảm hại, tôi bỗng nhiên muốn nói đùa với cô ta: "Hà tiểu thư, cô muốn tôi ly hôn với Phó Hằng sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi nói rất bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng chua xót không chịu được, tờ giấy kết hôn này là vật duy nhất còn lại giữa tôi và Phó Hằng.

“Được rồi." Hắn buông vạt áo tôi xuống, ánh mắt lấp lánh, lấy lòng nhìn tôi.

Trái tim tôi đau nhói, tôi có nên tha thứ cho hắn không? Tôi có nên tha thứ cho hắn không?

Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thời buổi bây giờ tiểu tam đều càn rỡ như vậy sao? Lại dám ngang nhiên tới cửa khiêu khích.

Một lát sau, cô ta khinh miệt bĩu đôi môi đỏ mọng: "Cô cũng thật có mặt mũi, tiền của cô đều là của Phó Hằng."

Tôi nhìn hốc mắt đen thui của Phó Hằng,: "Anh bảo tài xế đưa con bé tới là được rồi, anh đừng lái xe."

Nhà họ Phó bọn họ mở công ty bất động sản, mấy tòa nhà lớn trong thành phố tuyến hai này của chúng tôi đều do công ty bọn họ khai phá.

Thấy tôi không nói lời nào cô ta tiếp tục nói: "Lâm Lang, tôi không có thời gian nói nhảm với cô, cô rời khỏi Phó Hằng, tôi cho cô một trăm vạn."

Tôi không biết là vì Phó Hằng đối xử tốt với tôi nên việc hắn ngoại tình mới khiến tôi tổn thương nhiều hơn, hay là vì hắn ngoại tình tôi mới nhớ tới hắn đối với tôi thế nào. Nhưng mặc kệ là cái nào, tôi đều chịu không nổi.

Cô ta không nghĩ tới tôi sẽ cứng đầu như vậy, có lẽ cô ta đã điều tra qua tôi, cảm thấy tôi chỉ là một kẻ đáng thương vô dụng.

Nhưng tôi muốn ở một mình một lúc nên đã bảo cô ấy đi.

Tôi lắc đầu: "Nhưng A Hằng không muốn ly hôn với tôi thì sao?”

Tôi không có tiền nhưng tôi có gan nói lung tung: "Vậy tôi cho cô hai trăm vạn, cô cút khỏi Phó Hằng."

Thật nực cười, cô ta dùng từ “người yêu” chứ không phải “tình nhân”, cô ta hiểu người yêu là có nghĩa là gì không?

Lúc hắn đi ra khỏi phòng bệnh tôi còn sững sờ ở nơi đó, nhiệt độ môi hắn lưu lại trên trán, không phải ấm áp ngọt ngào như ngày xưa, tôi cảm thấy rất bẩn.

Cao ngạo không ai bì nổi, giống như cô ta mới là vợ của Phó Hằng. Tiền chính là can đảm của con người sao? Tôi biết nhà cô ta bán xe hơi, hơn nữa cô ta còn có một người cậu làm Phó thị trưởng. Cho nên cô ta mới không sợ hãi, cảm thấy tôi nên nhường chỗ cho cô ta sao?

Lúc đang rối rắm, bên ngoài lại có một người đi vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi rùng mình một cái, làm sao tôi có thể nghĩ đến cái c·h·ế·t? Tôi còn có Trăn Trăn mà, con gái của tôi nếu không có mẹ thì phải làm sao?

Tôi chậm rãi đặt điện thoại xuống, hơi ngẩng đầu lên: "Cô là ai vậy?"

Trong tay cô ta là túi xách LV kiểu mới, cũng không có ý ngồi lâu, đứng ở vị trí cửa hướng vào bên trong, từ trên cao nhìn xuống tôi: "Chắc hẳn cô đã biết tôi là ai.",

Tại sao xe không đ.â.m c.h.ế.t tôi đi? C·h·ế·t rồi thì không cần phải đối mặt với những chuyện này.

Tâm trí tôi rối bời, có lúc muốn ly hôn, nhưng có lúc lại không nỡ rời xa Phó Hằng và gia đình nhỏ của mình.

Hắn hẳn rất thất vọng. Tôi thấy vai hắn chùng xuống lúc hắn đi rửa tay.

Tôi cúi đầu, tránh ánh nhìn chăm chú của hắn.

Phó Hằng cầm lấy chìa khóa xe: "Anh đi đón Trăn Trăn, anh bảo người trong nhà nấu canh gà, em còn muốn ăn gì nữa không?"

Chương 4: Chương 4

Bây giờ tôi đã biết, cô ta tên là Hà Ưu Nhu, là quản lý bộ phận nhân sự của công ty Phó Hằng.

Tôi thản nhiên nói: "Tôi là vợ của anh ta mà.”

Hắn vừa đi, hộ lý liền bước vào, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, nhìn rất nhanh nhẹn.

Phó Hằng đối tốt với tôi, tôi rõ ràng hơn ai hết.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Chương 4