Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 56

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 56


“Tính cách cậu ấy hồi đi học tương đối bình thản, dường như đối với ai cũng tốt như nhau. Nhưng hai đứa bọn tớ ngồi cùng bàn ba năm, ít nhiều cũng nhìn ra được điểm đặc biệt.” Nam Phong nhớ lại năm đó, “Nhớ mất là năm cậu sinh nhật, cậu nói không nhận quà, cậu ấy cầm một cái hộp nhỏ, trong giờ học cứ mở ra rồi lại đóng vào, để trong ngăn bàn cả ngày, là tặng cho cậu phải không?”

Nam Phong thì cười cười, ánh mắt lướt qua Tiết Chiêm, uống một ngụm rượu vang đỏ, cố ý tổng kết: “Ồ, xem ra là chưa có rồi.”

“Hai người nói gì vậy?” Hứa Giai Ninh hỏi.

Giữa trưa liên hoan cùng Nam Phong, buổi chiều xem triển lãm tranh Trần Nam Tinh mời, thời gian được sắp xếp kín mít, Hứa Giai Ninh và Tiết Chiêm sẽ đồng hành cùng nhau, ở bên nhau cả ngày.

Tuy nói vậy, nhưng khi đồ tráng miệng được mang lên, Nam Phong định giúp Hứa Giai Ninh dịch qua một chút, Tiết Chiêm lại nhanh hơn anh ta một giây, giành lấy trước mặt anh ta đưa cho Hứa Giai Ninh.

Tiết Chiêm nhận ra đó là hiểu lầm, xem ra lại là một lời đồn do Trần Nam Tinh cố ý bịa đặt…

Cùng lúc đó, Triển lãm Mỹ thuật Thiếu nhi Ưu tú Nam Thành lần thứ 6 – “Kế hoạch Nảy Mầm” – đã khai mạc tại Phòng tranh Nam Thành.

“Quả thực chúng tớ học cùng trường đại học, tớ học tự động hóa, cậu ấy học máy tính.” Đối diện với ánh mắt mờ mịt của Tiết Chiêm, Nam Phong nghiêm túc đính chính, “Tình cảm chúng tớ khá tốt, nhưng đó là tình cảm bạn bè, làm gì có chuyện yêu đương gì? Thật không biết cậu

Tiết Chiêm nhân cơ hội này, đi thẳng vào vấn đề, nụ cười trên mặt không muốn cố giữ thêm một giây nào nữa: “Nam Phong, dù cậu có quay lại

Tiết Chiêm nhận ra đó là hiểu lầm, xem ra lại là một lời đồn do Trần Nam Tinh cố ý bịa đặt…

Anh dứt khoát đem hết những chuyện khó chịu và canh cánh trong lòng nhiều năm nói cho Nam Phong: “Tớ nghe người ta nói sau kỳ thi đại học năm 2016, còn nhìn thấy hai người đăng ảnh công khai tình cảm.”

Tiết Chiêm dừng lại rất lâu ở tấm ảnh tháng 8 năm 2016 đó, nhìn dòng trạng thái, hóa ra là Hứa Giai Ninh và Ôn Thư Bạch đi du lịch đến Bắc Kinh, vừa hay cùng nhau ăn một bữa cơm với Nam Phong, đến liên hoan còn có những người bạn khác của Nam Phong. Ảnh chụp chung có rất nhiều tấm, tấm Nam Phong chụp chung với Hứa Giai Ninh, chỉ là một trong số đó mà thôi.

“Tớ đi tàu điện ngầm qua đây, định đến sớm năm phút, không ngờ hai cậu còn sớm hơn.” Nam Phong vừa đến đã nhìn thấy hai người họ như một cặp, họ ngồi đối diện nhau, đang lặng lẽ chờ cậu.

“Lúc đó nhìn thấy ảnh chụp chung, lại thêm ba năm cấp ba hai người thân thiết như vậy, tớ đã tin, không nghĩ sâu thêm nữa.” Tảng đá lớn trong lòng Tiết Chiêm đè nặng suốt bảy năm cuối cùng cũng được đặt xuống, anh thoải mái nói với Nam Phong, “Tớ còn nhớ trong sổ lưu bút, cậu ấy viết cho cậu rất nhiều chữ.”

“Còn có thể là ai nữa?” Tiết Chiêm đối với tên tình địch đang vênh váo trước mặt mình này, sự chán ghét đã sắp đến cực hạn, còn muốn chọc

Tuy nói vậy, nhưng khi đồ tráng miệng được mang lên, Nam Phong định giúp Hứa Giai Ninh dịch qua một chút, Tiết Chiêm lại nhanh hơn anh ta một giây, giành lấy trước mặt anh ta đưa cho Hứa Giai Ninh.

Hứa Giai Ninh vừa thấy bạn, đã khen tới tấp: “Oa, hai ba năm không gặp, đẹp trai ra nhiều, trông đầy sức sống.”

“Vậy sao? Tiết Chiêm, nhưng tình cảm đâu nằm ở nhiều chữ hay ít chữ, mà quan trọng hơn là ở nội dung. Hơn nữa… Xét cả lớp Hỏa Tiễn, Hứa Giai Ninh đối xử với cậu không phải là đặc biệt nhất sao?” Nam Phong thật sự khó hiểu, “Cậu còn muốn ghen với tớ à?”

“Đúng vậy, tớ thấy cậu ấy học hành lơ đãng, có chút lo lắng cho thành tích của cậu ấy, tớ muốn cạnh tranh công bằng vị trí số một với cậu ấy.” Nam Phong trả lời, “Bởi vì bạn cùng bàn của tớ là một người rất tốt, cậu ấy giúp tớ rất nhiều lần, không hề tính toán chuyện ban đầu tớ có thái độ thù địch với cậu ấy. Một người như vậy, tớ cũng muốn đối tốt với cậu ấy, đáp lại thiện ý của cậu ấy.”

“Tớ với bạn cùng bàn?” Nam Phong cuối cùng cũng bật cười, “Tiết Chiêm, sức tưởng tượng của cậu có phải hơi phong phú quá rồi không?”

lừa, em không hề yêu đương với Nam Phong.”

“Cậu rất chú ý đến cậu ấy.” Tiết Chiêm lại khai thác được một điểm quan trọng.

“Kể chuyện cấp ba thôi.” Tiết Chiêm và Nam Phong trăm miệng một lời đáp lại cô.

“Tin tốt gì vậy?” Hứa Giai Ninh nghiêng đầu lắng nghe.

cậu, giọng điệu rất khách sáo: “Ngồi bên này của tớ đi, chúng ta cũng lâu rồi không gặp.”

So với trước đây, Nam Phong không chỉ khí sắc tốt hơn, mà còn tự tin ung dung hơn rất nhiều. Điều này Hứa Giai Ninh đã chứng kiến từ hồi đại học, Nam Phong không còn vì hoàn cảnh gia đình mà u sầu nữa, quả nhiên nỗ lực cá nhân sẽ thay đổi cảnh ngộ, mà kinh tế dư dả lại mang đến phản hồi tích cực, cả người ngày càng tốt hơn.

Nam Phong vốn định ngồi cạnh Hứa Giai Ninh, dù sao quan hệ với Tiết Chiêm cũng không đủ thân, ai ngờ Tiết Chiêm đột nhiên chủ động mời cậu, giọng điệu rất khách sáo: “Ngồi bên này của tớ đi, chúng ta cũng lâu rồi không gặp.”

“Lúc đó nhìn thấy ảnh chụp chung, lại thêm ba năm cấp ba hai người thân thiết như vậy, tớ đã tin, không nghĩ sâu thêm nữa.” Tảng đá lớn trong lòng Tiết Chiêm đè nặng suốt bảy năm cuối cùng cũng được đặt xuống, anh thoải mái nói với Nam Phong, “Tớ còn nhớ trong sổ lưu bút, cậu ấy viết cho cậu rất nhiều chữ.”

Tình cảm đặc biệt nhất, tuy Nam Phong lúc đó không liên tưởng đến tình yêu, nhưng cũng biết Hứa Giai Ninh coi trọng Tiết Chiêm.

được một cách sâu sắc cái cảm giác xấu hổ kỳ quặc khi bị bạn học cũ bắt quả tang.

Hứa Giai Ninh không biết Nam Phong từ đâu mà đột nhiên hỏi vậy, hoảng hốt cúi đầu đáp: “Tớ vẫn còn độc thân mà.”

“Là ai lừa anh vậy?” Hứa Giai Ninh nhất thời hơi sững người, rồi lại có vài phần bực bội, “Em đương nhiên là không có yêu đương với Nam Phong! A… Có phải lại là Trần Nam Tinh không!”

Giữa trưa liên hoan cùng Nam Phong, buổi chiều xem triển lãm tranh Trần Nam Tinh mời, thời gian được sắp xếp kín mít, Hứa Giai Ninh và Tiết Chiêm sẽ đồng hành cùng nhau, ở bên nhau cả ngày.

“Kể chuyện cấp ba thôi.” Tiết Chiêm và Nam Phong trăm miệng một lời đáp lại cô.

Nói cũng không sai, cô và Tiết Chiêm vẫn còn đang trong giai đoạn mập mờ.

Đây là thói quen tiện miệng gọi chung sao?

Cô trở lại chỗ ngồi, lại phát hiện hai người này đã thay đổi vẻ im lặng lúc nãy, mà lại trò chuyện rất sôi nổi.

“Cậu rất chú ý đến cậu ấy.” Tiết Chiêm lại khai thác được một điểm quan trọng.

Hứa Giai Ninh vừa thấy bạn, đã khen tới tấp: “Oa, hai ba năm không gặp, đẹp trai ra nhiều, trông đầy sức sống.”

Hứa Giai Ninh không biết Nam Phong từ đâu mà đột nhiên hỏi vậy, hoảng hốt cúi đầu đáp: “Tớ vẫn còn độc thân mà.”

Cô trở lại chỗ ngồi, lại phát hiện hai người này đã thay đổi vẻ im lặng lúc nãy, mà lại trò chuyện rất sôi nổi.

Sau khi tạm biệt Nam Phong, một lần nữa ngồi vào chiếc xe thể thao của Tiết Chiêm, Hứa Giai Ninh rõ ràng cảm nhận được, trạng thái của Tiết Chiêm đã thay đổi.

Họ đang dừng ở ngã rẽ, Hứa Giai Ninh nén cơn bực, bàn với Tiết Chiêm: “Em đột nhiên không muốn đi xem triển lãm tranh nữa, hay là chúng ta về thẳng nhà luôn đi.”

Trần Nam Tinh đang ở trong chờ đợi họ đến.

Ngón tay Tiết Chiêm không yên mà gõ nhẹ lên vô lăng, ý cười tan trong mày mắt, giọng nói cũng dịu dàng như gió: “Biết được năm đó anh bị

Nhưng quay đi khi ở riêng, trước mặt Hứa Giai Ninh, dường như hoàn toàn thay đổi thành một người khác, là một kẻ bá đạo ngang ngược, thích ăn dấm lại sợ bị phát hiện là bình dấm chua.

nghe ai nói bậy.”

Thứ bảy, ngày 28 tháng 10, thật không hẹn mà gặp, lại cùng ngày với triển lãm tranh.

Nhưng Hứa Giai Ninh đã nói trước, vẫn kiên trì bữa này cô mời, đi ra quầy tính tiền.

Cô vừa rồi uống chút rượu vang đỏ, quyết định cũng mang theo chút bốc đồng sau khi uống rượu.

thủng cái vẻ biết rõ mà còn cố hỏi của anh ta, nén cơn khó chịu tột độ trả lời, “Với Giai Ninh.”

Hứa Giai Ninh tính tiền xong đã trở lại, trên đường còn nhận một cuộc điện thoại liên quan đến việc kinh doanh của tiệm hoa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Rượu vang đỏ được mang lên hơi muộn, Nam Phong lịch sự hỏi Tiết Chiêm, Tiết Chiêm xua tay, mỉm cười thản nhiên với anh ta: “Tớ phải lái xe, lát nữa còn cùng Giai Ninh đi xem triển lãm tranh.”

“Tính cách cậu ấy hồi đi học tương đối bình thản, dường như đối với ai cũng tốt như nhau. Nhưng hai đứa bọn tớ ngồi cùng bàn ba năm, ít nhiều cũng nhìn ra được điểm đặc biệt.” Nam Phong nhớ lại năm đó, “Nhớ mất là năm cậu sinh nhật, cậu nói không nhận quà, cậu ấy cầm một cái hộp nhỏ, trong giờ học cứ mở ra rồi lại đóng vào, để trong ngăn bàn cả ngày, là tặng cho cậu phải không?”

“Nếu là tình bạn bình thường, thì không cần phải đắn đo suy nghĩ nhiều như vậy. Cho nên đây không phải là đặc biệt nhất sao?” Nam Phong hỏi lại.

Biết được Tiết Chiêm còn có sự hiểu lầm này, Hứa Giai Ninh cảm thấy càng thêm bó tay với Trần Nam Tinh.

mà.”

“Còn có thể là ai nữa?” Tiết Chiêm đối với tên tình địch đang vênh váo trước mặt mình này, sự chán ghét đã sắp đến cực hạn, còn muốn chọc

Lời vừa dứt, Hứa Giai Ninh khẽ cười, chính là vì câu “kế thừa gia nghiệp” mà cả lớp đều nhớ.

Nam Phong không quen từ chối người khác, nghĩ nghĩ, vẫn ngồi xuống bên cạnh Tiết Chiêm, vị trí chéo đối diện với Hứa Giai Ninh.

Nam Phong nhìn thấy hết vẻ hoảng hốt của cô, cố ý hỏi tiếp: “Độc thân, nhưng chắc là có người thích rồi phải không?”

được một cách sâu sắc cái cảm giác xấu hổ kỳ quặc khi bị bạn học cũ bắt quả tang.

Lúc tính tiền, cả Tiết Chiêm và Nam Phong tranh giành.

Hứa Giai Ninh và Nam Phong trò chuyện rất vui vẻ, kể về Thanh Hoa, rồi lại kể về cuộc sống ở công ty lớn của mỗi người.

“Vậy mấy năm nay hai người…” Tiết Chiêm có chút ngớ người.

Tình cảm đặc biệt nhất, tuy Nam Phong lúc đó không liên tưởng đến tình yêu, nhưng cũng biết Hứa Giai Ninh coi trọng Tiết Chiêm.

“Cậu đừng có mơ.” Tiết Chiêm lập tức đề cao cảnh giác.

“Chứ sao nữa?” Nam Phong hỏi lại, rồi từ từ mở miệng, “Nếu tớ nói tớ cũng yêu thầm Hứa Giai Ninh…”

Nam Phong thật sự phục cái tính hay ghen này của Tiết Chiêm.

Rồi Nam Phong lại như bừng tỉnh đại ngộ: “Thảo nào lúc nãy cậu cứ nhìn chằm chằm tớ như vậy.”

Thời gian trôi qua, Tiết Chiêm mơ hồ có chút không nhịn được nữa, chuyển từ bị động sang chủ động.

“Ảnh chụp chung thì nhiều lắm.” Nam Phong mở story bạn bè, anh ta cũng không hay đăng story, hình như chỉ thỉnh thoảng đi ăn với bạn bè mới đăng, dễ dàng tìm được rất nhiều tấm ảnh chụp chung có Hứa Giai Ninh, mãi cho đến năm 2016, “Chỉ là chụp một tấm lúc ăn cơm thôi

Vì thế Nam Phong muốn thử dò, hỏi Hứa Giai Ninh: “Nghe cậu nói sự nghiệp phát triển không tệ, không biết chuyện tình yêu thế nào, thoát ế rồi mà không báo cho bọn tớ biết à?”

“Là ai lừa anh vậy?” Hứa Giai Ninh nhất thời hơi sững người, rồi lại có vài phần bực bội, “Em đương nhiên là không có yêu đương với Nam Phong! A… Có phải lại là Trần Nam Tinh không!”

Vì thế cô im lặng, muốn tránh né chủ đề này.

Ngón tay Tiết Chiêm không yên mà gõ nhẹ lên vô lăng, ý cười tan trong mày mắt, giọng nói cũng dịu dàng như gió: “Biết được năm đó anh bị lừa, em không hề yêu đương với Nam Phong.”

Nam Phong, một người thông minh lăn lộn chốn công sở, cuối cùng vẫn nhìn ra manh mối từ ánh mắt anh nhìn Hứa Giai Ninh và cách xưng hô thân mật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiết Chiêm nhân cơ hội này, đi thẳng vào vấn đề, nụ cười trên mặt không muốn cố giữ thêm một giây nào nữa: “Nam Phong, dù cậu có quay lại cũng đừng hòng nối lại với cô ấy, hai người sớm đã kết thúc rồi.”

Nam Phong không quen từ chối người khác, nghĩ nghĩ, vẫn ngồi xuống bên cạnh Tiết Chiêm, vị trí chéo đối diện với Hứa Giai Ninh.

Nam Phong thật sự phục cái tính hay ghen này của Tiết Chiêm.

“Đúng vậy, tớ thấy cậu ấy học hành lơ đãng, có chút lo lắng cho thành tích của cậu ấy, tớ muốn cạnh tranh công bằng vị trí số một với cậu ấy.” Nam Phong trả lời, “Bởi vì bạn cùng bàn của tớ là một người rất tốt, cậu ấy giúp tớ rất nhiều lần, không hề tính toán chuyện ban đầu tớ có thái độ thù địch với cậu ấy. Một người như vậy, tớ cũng muốn đối tốt với cậu ấy, đáp lại thiện ý của cậu ấy.”

Cô vừa rồi uống chút rượu vang đỏ, quyết định cũng mang theo chút bốc đồng sau khi uống rượu.

“Tớ đi tàu điện ngầm qua đây, định đến sớm năm phút, không ngờ hai cậu còn sớm hơn.” Nam Phong vừa đến đã nhìn thấy hai người họ như một cặp, họ ngồi đối diện nhau, đang lặng lẽ chờ cậu.

Đây là thói quen tiện miệng gọi chung sao?

“Cậu cũng vậy.” Nam Phong cười đáp lại cô, “Xem ra so với công ty lớn, vẫn là tiệm hoa dưỡng người hơn, dưỡng cho cậu mặt mày hồng hào.”

“Khoan đã, tớ muốn nối lại với ai?” Nam Phong có chút không hiểu ý anh.

“Không…” Tiết Chiêm nhìn cô, không nén được niềm vui trong lòng, đáp lại cô, “Nhặt được tiền thì có gì mà vui, anh vừa biết được một tin tốt.”

Biết được Tiết Chiêm còn có sự hiểu lầm này, Hứa Giai Ninh cảm thấy càng thêm bó tay với Trần Nam Tinh.

Tiết Chiêm thật sự không hiểu nổi, hai người đã chia tay mấy năm rồi sao lại có thể nói nhiều chuyện như vậy.

“Anh vừa nhặt được tiền à?” Lúc đèn xanh đèn đỏ, Hứa Giai Ninh nghi hoặc hỏi anh.

“Thôi được, ra là cậu nghĩ đến thành tích.” Tiết Chiêm ho khan một tiếng, ngược lại cảm thấy mình nhìn gà hóa cuốc, lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.

Mà Tiết Chiêm nghe anh ta nói đến “đặc biệt nhất”, cả người trạng thái tốt hơn lúc trước rất nhiều, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt rạng rỡ, hỏi anh ta: “Tại sao cậu lại nói như vậy?”

Rượu vang đỏ được mang lên hơi muộn, Nam Phong lịch sự hỏi Tiết Chiêm, Tiết Chiêm xua tay, mỉm cười thản nhiên với anh ta: “Tớ phải lái xe, lát nữa còn cùng Giai Ninh đi xem triển lãm tranh.”

Trần Nam Tinh đang ở trong chờ đợi họ đến. Chương 56 Mong ngóng mãi, ngày liên hoan cuối cùng cũng đến.

Mấy năm nay Nam Phong không gặp mặt Tiết Chiêm, nhưng cũng đã xem vô số tin tức tài chính kinh tế về anh. Nói anh trẻ tuổi tài cao, con nối nghiệp cha. Nói anh đối mặt với phỏng vấn truyền thông, ăn nói trầm ổn tài giỏi, tầm nhìn kinh doanh sâu rộng, có mưu lược lớn.

Hứa Giai Ninh và Tiết Chiêm đến trước, chưa đầy hai phút sau, Nam Phong cũng tới.

“Không uống bao nhiêu đâu.” Hứa Giai Ninh xoa xoa mặt mình, nhắm mắt lại dưỡng thần, nhỏ giọng nói, “Em uống rượu dễ đỏ mặt thôi.”

Nhưng Hứa Giai Ninh nghĩ thế nào cũng cảm thấy rất khó mở miệng trả lời thẳng thắn Nam Phong trước mặt Tiết Chiêm, cô có thể cảm nhận

Rất có ý tứ.

Tiết Chiêm thật sự không hiểu nổi, hai người đã chia tay mấy năm rồi sao lại có thể nói nhiều chuyện như vậy.

Hai người mấy năm không gặp, vẫn thân thiết như cũ. Nhưng dù sao cũng là cuộc gặp ba người, Nam Phong nhớ Tiết Chiêm cũng ở bên, vẫn khách sáo với Tiết Chiêm một câu: “Nhưng hai đứa bọn tớ không bằng Tiết tổng kế thừa gia nghiệp đâu.”

Sau khi tạm biệt Nam Phong, một lần nữa ngồi vào chiếc xe thể thao của Tiết Chiêm, Hứa Giai Ninh rõ ràng cảm nhận được, trạng thái của Tiết Chiêm đã thay đổi.

“Tớ với bạn cùng bàn?” Nam Phong cuối cùng cũng bật cười, “Tiết Chiêm, sức tưởng tượng của cậu có phải hơi phong phú quá rồi không?”

Hứa Giai Ninh và Nam Phong trò chuyện rất vui vẻ, kể về Thanh Hoa, rồi lại kể về cuộc sống ở công ty lớn của mỗi người.

Tiết Chiêm trong lòng lại không cười nổi, chính là vì hai chữ “hai đứa bọn tớ” trong miệng Nam Phong.

Nói cũng không sai, cô và Tiết Chiêm vẫn còn đang trong giai đoạn mập mờ.

Cùng lúc đó, Triển lãm Mỹ thuật Thiếu nhi Ưu tú Nam Thành lần thứ 6 – “Kế hoạch Nảy Mầm” – đã khai mạc tại Phòng tranh Nam Thành.

Nhưng quay đi khi ở riêng, trước mặt Hứa Giai Ninh, dường như hoàn toàn thay đổi thành một người khác, là một kẻ bá đạo ngang ngược, thích ăn dấm lại sợ bị phát hiện là bình dấm chua.

“Thôi được, ra là cậu nghĩ đến thành tích.” Tiết Chiêm ho khan một tiếng, ngược lại cảm thấy mình nhìn gà hóa cuốc, lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.

cũng đừng hòng nối lại với cô ấy, hai người sớm đã kết thúc rồi.”

Tiết Chiêm trong lòng lại không cười nổi, chính là vì hai chữ “hai đứa bọn tớ” trong miệng Nam Phong.

thủng cái vẻ biết rõ mà còn cố hỏi của anh ta, nén cơn khó chịu tột độ trả lời, “Với Giai Ninh.”

“Vậy mấy năm nay hai người…” Tiết Chiêm có chút ngớ người.

Mà Tiết Chiêm quay đầu nhìn cô, thấy cô nghiêng người dựa vào lưng ghế, hai má ửng hồng, anh giơ tay nhẹ nhàng chỉnh lại đầu cô cho ngay ngắn, bàn tay trong khoảnh khắc đó chạm vào má trái cô, cảm giác ấm áp mà mềm mại, còn nóng hơn cả lòng bàn tay anh một chút, không khỏi trầm giọng nói: “Vừa rồi uống bao nhiêu vậy? Giai Ninh.”

Thứ bảy, ngày 28 tháng 10, thật không hẹn mà gặp, lại cùng ngày với triển lãm tranh.

Lúc tính tiền, cả Tiết Chiêm và Nam Phong tranh giành.

mà.”

Nhưng Hứa Giai Ninh nghĩ thế nào cũng cảm thấy rất khó mở miệng trả lời thẳng thắn Nam Phong trước mặt Tiết Chiêm, cô có thể cảm nhận

“Ảnh chụp chung thì nhiều lắm.” Nam Phong mở story bạn bè, anh ta cũng không hay đăng story, hình như chỉ thỉnh thoảng đi ăn với bạn bè mới đăng, dễ dàng tìm được rất nhiều tấm ảnh chụp chung có Hứa Giai Ninh, mãi cho đến năm 2016, “Chỉ là chụp một tấm lúc ăn cơm thôi

“Trêu cậu thôi.” Nam Phong cười, rồi lại nói với Tiết Chiêm, “Được rồi, cậu ấy về rồi kìa.”

Hứa Giai Ninh vừa đi, còn lại Tiết Chiêm và Nam Phong.

“Không sao đâu, bọn tớ cũng vừa mới đến.” Hứa Giai Ninh nhiệt tình chào đón Nam Phong, “Mau ngồi đi.”

Nghe câu này, Tiết Chiêm đối diện Hứa Giai Ninh rõ ràng càng không thoải mái hơn, nói lời lẽ chua chát: “Ừm phải rồi, một lòng vì sự nghiệp, không có thời gian phát triển tình yêu gì.”

Anh dứt khoát đem hết những chuyện khó chịu và canh cánh trong lòng nhiều năm nói cho Nam Phong: “Tớ nghe người ta nói sau kỳ thi đại học năm 2016, còn nhìn thấy hai người đăng ảnh công khai tình cảm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Quả thực chúng tớ học cùng trường đại học, tớ học tự động hóa, cậu ấy học máy tính.” Đối diện với ánh mắt mờ mịt của Tiết Chiêm, Nam Phong nghiêm túc đính chính, “Tình cảm chúng tớ khá tốt, nhưng đó là tình cảm bạn bè, làm gì có chuyện yêu đương gì? Thật không biết cậu

“Không uống bao nhiêu đâu.” Hứa Giai Ninh xoa xoa mặt mình, nhắm mắt lại dưỡng thần, nhỏ giọng nói, “Em uống rượu dễ đỏ mặt thôi.”

“Nếu là tình bạn bình thường, thì không cần phải đắn đo suy nghĩ nhiều như vậy. Cho nên đây không phải là đặc biệt nhất sao?” Nam Phong hỏi lại.

Chương 56

“Không sao đâu, bọn tớ cũng vừa mới đến.” Hứa Giai Ninh nhiệt tình chào đón Nam Phong, “Mau ngồi đi.”

Vì thế Nam Phong muốn thử dò, hỏi Hứa Giai Ninh: “Nghe cậu nói sự nghiệp phát triển không tệ, không biết chuyện tình yêu thế nào, thoát ế rồi mà không báo cho bọn tớ biết à?”

“Chứ sao nữa?” Nam Phong hỏi lại, rồi từ từ mở miệng, “Nếu tớ nói tớ cũng yêu thầm Hứa Giai Ninh…”

nghe ai nói bậy.”

Thời gian trôi qua, Tiết Chiêm mơ hồ có chút không nhịn được nữa, chuyển từ bị động sang chủ động.

“Cậu cũng vậy.” Nam Phong cười đáp lại cô, “Xem ra so với công ty lớn, vẫn là tiệm hoa dưỡng người hơn, dưỡng cho cậu mặt mày hồng hào.”

Tiết Chiêm dừng lại rất lâu ở tấm ảnh tháng 8 năm 2016 đó, nhìn dòng trạng thái, hóa ra là Hứa Giai Ninh và Ôn Thư Bạch đi du lịch đến Bắc Kinh, vừa hay cùng nhau ăn một bữa cơm với Nam Phong, đến liên hoan còn có những người bạn khác của Nam Phong. Ảnh chụp chung có rất nhiều tấm, tấm Nam Phong chụp chung với Hứa Giai Ninh, chỉ là một trong số đó mà thôi.

Rõ ràng lúc trước anh còn sắc mặt không tốt, nói chuyện cũng có chút men chua khó hiểu, nhưng bây giờ lại trở nên thần thái rạng rỡ, mày mặt hớn hở.

“Cậu đừng có mơ.” Tiết Chiêm lập tức đề cao cảnh giác.

Mà Tiết Chiêm nghe anh ta nói đến “đặc biệt nhất”, cả người trạng thái tốt hơn lúc trước rất nhiều, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt rạng rỡ, hỏi anh ta: “Tại sao cậu lại nói như vậy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Khoan đã, tớ muốn nối lại với ai?” Nam Phong có chút không hiểu ý anh.

Chiều theo khẩu vị của Nam Phong, Tiết Chiêm chọn một nhà hàng Tây, phong cách trang trí rất tự nhiên kiểu rừng xanh, lãng mạn dễ chịu, yên tĩnh thanh bình, không gian rất thoải mái.

“Tin tốt gì vậy?” Hứa Giai Ninh nghiêng đầu lắng nghe.

“Anh vừa nhặt được tiền à?” Lúc đèn xanh đèn đỏ, Hứa Giai Ninh nghi hoặc hỏi anh.

“Trêu cậu thôi.” Nam Phong cười, rồi lại nói với Tiết Chiêm, “Được rồi, cậu ấy về rồi kìa.”

Mới đầu cứ tưởng là Tiết Chiêm ghen vì Hứa Giai Ninh có bạn học nam, hóa ra là ghen vì Hứa Giai Ninh có “bạn trai cũ”.

Anh chỉ biết anh lập tức trở thành người ngoài cuộc, hiếm khi có lúc chen vào được lời nào, chỉ đến khi người phục vụ mang đồ ăn lên, mới coi như phá vỡ sự ngượng ngùng.

Họ đang dừng ở ngã rẽ, Hứa Giai Ninh nén cơn bực, bàn với Tiết Chiêm: “Em đột nhiên không muốn đi xem triển lãm tranh nữa, hay là chúng ta về thẳng nhà luôn đi.”

Lời vừa dứt, Hứa Giai Ninh khẽ cười, chính là vì câu “kế thừa gia nghiệp” mà cả lớp đều nhớ.

Hai người mấy năm không gặp, vẫn thân thiết như cũ. Nhưng dù sao cũng là cuộc gặp ba người, Nam Phong nhớ Tiết Chiêm cũng ở bên, vẫn khách sáo với Tiết Chiêm một câu: “Nhưng hai đứa bọn tớ không bằng Tiết tổng kế thừa gia nghiệp đâu.”

Mà Tiết Chiêm quay đầu nhìn cô, thấy cô nghiêng người dựa vào lưng ghế, hai má ửng hồng, anh giơ tay nhẹ nhàng chỉnh lại đầu cô cho ngay ngắn, bàn tay trong khoảnh khắc đó chạm vào má trái cô, cảm giác ấm áp mà mềm mại, còn nóng hơn cả lòng bàn tay anh một chút, không khỏi trầm giọng nói: “Vừa rồi uống bao nhiêu vậy? Giai Ninh.”

Hôm nay không biết tình hình, ghen với anh ta cũng đành thôi. Nghe ý tứ trong lời nói của Tiết Chiêm, lúc cấp ba cũng ghen sao?

Nghe câu này, Tiết Chiêm đối diện Hứa Giai Ninh rõ ràng càng không thoải mái hơn, nói lời lẽ chua chát: “Ừm phải rồi, một lòng vì sự nghiệp, không có thời gian phát triển tình yêu gì.”

“Không…” Tiết Chiêm nhìn cô, không nén được niềm vui trong lòng, đáp lại cô, “Nhặt được tiền thì có gì mà vui, anh vừa biết được một tin tốt.”

Rõ ràng lúc trước anh còn sắc mặt không tốt, nói chuyện cũng có chút men chua khó hiểu, nhưng bây giờ lại trở nên thần thái rạng rỡ, mày mặt hớn hở.

Hứa Giai Ninh và Tiết Chiêm đến trước, chưa đầy hai phút sau, Nam Phong cũng tới.

Mấy năm nay Nam Phong không gặp mặt Tiết Chiêm, nhưng cũng đã xem vô số tin tức tài chính kinh tế về anh. Nói anh trẻ tuổi tài cao, con nối nghiệp cha. Nói anh đối mặt với phỏng vấn truyền thông, ăn nói trầm ổn tài giỏi, tầm nhìn kinh doanh sâu rộng, có mưu lược lớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh chỉ biết anh lập tức trở thành người ngoài cuộc, hiếm khi có lúc chen vào được lời nào, chỉ đến khi người phục vụ mang đồ ăn lên, mới coi như phá vỡ sự ngượng ngùng.

Nam Phong, một người thông minh lăn lộn chốn công sở, cuối cùng vẫn nhìn ra manh mối từ ánh mắt anh nhìn Hứa Giai Ninh và cách xưng hô thân mật.

Hôm nay không biết tình hình, ghen với anh ta cũng đành thôi. Nghe ý tứ trong lời nói của Tiết Chiêm, lúc cấp ba cũng ghen sao?

Mới đầu cứ tưởng là Tiết Chiêm ghen vì Hứa Giai Ninh có bạn học nam, hóa ra là ghen vì Hứa Giai Ninh có “bạn trai cũ”.

Chiều theo khẩu vị của Nam Phong, Tiết Chiêm chọn một nhà hàng Tây, phong cách trang trí rất tự nhiên kiểu rừng xanh, lãng mạn dễ chịu, yên tĩnh thanh bình, không gian rất thoải mái.

Vì thế cô im lặng, muốn tránh né chủ đề này.

Nhưng Hứa Giai Ninh đã nói trước, vẫn kiên trì bữa này cô mời, đi ra quầy tính tiền.

Nam Phong nhìn thấy hết vẻ hoảng hốt của cô, cố ý hỏi tiếp: “Độc thân, nhưng chắc là có người thích rồi phải không?”

Nam Phong vốn định ngồi cạnh Hứa Giai Ninh, dù sao quan hệ với Tiết Chiêm cũng không đủ thân, ai ngờ Tiết Chiêm đột nhiên chủ động mời

Mong ngóng mãi, ngày liên hoan cuối cùng cũng đến.

Hứa Giai Ninh tính tiền xong đã trở lại, trên đường còn nhận một cuộc điện thoại liên quan đến việc kinh doanh của tiệm hoa.

“Hai người nói gì vậy?” Hứa Giai Ninh hỏi.

Rồi Nam Phong lại như bừng tỉnh đại ngộ: “Thảo nào lúc nãy cậu cứ nhìn chằm chằm tớ như vậy.”

So với trước đây, Nam Phong không chỉ khí sắc tốt hơn, mà còn tự tin ung dung hơn rất nhiều. Điều này Hứa Giai Ninh đã chứng kiến từ hồi đại học, Nam Phong không còn vì hoàn cảnh gia đình mà u sầu nữa, quả nhiên nỗ lực cá nhân sẽ thay đổi cảnh ngộ, mà kinh tế dư dả lại mang đến phản hồi tích cực, cả người ngày càng tốt hơn.

“Vậy sao? Tiết Chiêm, nhưng tình cảm đâu nằm ở nhiều chữ hay ít chữ, mà quan trọng hơn là ở nội dung. Hơn nữa… Xét cả lớp Hỏa Tiễn, Hứa Giai Ninh đối xử với cậu không phải là đặc biệt nhất sao?” Nam Phong thật sự khó hiểu, “Cậu còn muốn ghen với tớ à?”

Rất có ý tứ.

Hứa Giai Ninh vừa đi, còn lại Tiết Chiêm và Nam Phong.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 56