Tình Ký Bạc Hà - Bạch Điểu Nhất Song
Bạch Điểu Nhất Song
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 46
“Vốn dĩ là Thư Bạch cho tôi.” Hứa Giai Ninh cũng hừ một tiếng, “Muốn cướp cũng không cho anh.”
khỏi khiến anh trong lòng mất cân bằng.
“Cũng tạm. Nhưng sao anh biết nhà tôi vẫn tiếp tục mở tiệm hoa?” Hứa Giai Ninh nghi hoặc.
Anh đi một vòng lớn như vậy, hóa ra địa chỉ rất có thể lại nằm trong tay người nhà họ Tiết của anh.
Tiết Chiêm hỏi tiếp, muốn nắm bắt cơ hội cuối cùng: “Vậy anh muốn đến tiệm hoa tìm em, được không?”
Từ ngày hôn lễ của Thương Tự, anh đã bắt đầu tìm từng tiệm hoa một, nhưng cho đến tận hôm nay, anh vẫn không tìm được tiệm hoa của nhà Hứa Giai Ninh.
“Xong rồi.” Tiết Chiêm ngửa đầu nhìn trần nhà, có một cảm giác trống rỗng không thể nắm bắt được mọi thứ, “Khó thật, khó khăn lắm mới gặp lại được người ta, giờ lại không tìm ra nữa.”
“Chỉ là… không biết sau này nên xưng hô với Thương tổng thế nào.” Hứa Giai Ninh nói ra điều khó xử của mình.
Đó là một đôi mắt phượng một mí lạnh lùng mà cô chưa từng quên được, đuôi mắt xếch lên, hàng mi cong dài rậm rạp, vẻ tự phụ cao ngạo, lại càng thêm lạnh lùng xa cách so với thời đi học.
Một câu hỏi thuận miệng, làm Hứa Giai Ninh phải nuốt lại vế sau, cuối cùng chỉ giơ ngón tay cái lên, nói: “Cứ gọi như vậy, rất thích hợp.”
Hứa Giai Ninh đoán chắc, sau khi cô chuyển nhà nhiều năm trước, Tiết Chiêm không biết địa chỉ mới của tiệm hoa ở góc nào của Nam Thành, nếu không anh cũng không cần nhờ Trần Nam Tinh và bác Trần chuyển lời, anh đã sớm tự tìm đến cửa rồi.
“Haizz.” Tiết Chiêm cúi đầu, thở dài.
Trước đó cô ấy cũng đã quay người nhìn thấy vị trí của Hứa Giai Ninh, sau đó làm động tác tay “OK” với Hứa Giai Ninh.
“Tôi không có bạn trai.”
Muốn gặp em, chỉ muốn gặp em.
“Đúng vậy, hôm qua đã chính thức nghỉ việc.” Hứa Giai Ninh dừng bước, nhưng không quay đầu lại, “Tôi muốn thư giãn một chút, về giúp việc kinh doanh ở tiệm hoa gia đình.”
“Không có.” Tiết Chiêm lắc đầu, lại nghĩ đến việc Thương Tự gần đây bị cúm A, lập tức đứng cách xa hơn một chút, nói, “Cậu tự giác đi, chú ý
Giờ đây xa cách lâu ngày gặp lại, tư vị trong đó, có lẽ cũng chỉ có chính họ mới biết.
Nói cũng lạ, hoa cỏ lớp Hỏa Tiễn của họ đặc biệt có sức sống. Không chỉ những chậu cây nhà cô mang đến, mà ngay cả chậu bạc hà không biết từ đâu xuất hiện cũng vậy.
Họ học cùng trường cùng lớp hồi cấp ba, ba năm đó, có lẽ giữa hai người đã xảy ra rất nhiều chuyện.
“Tiết tổng, vậy anh đợi một chút, tôi đi lấy.” Trâu Dương nói.
Mà Thương Tự bên cạnh mắt rất tinh, nhạy bén phát hiện sự hoảng hốt của cậu bạn thân cách đó không xa, vội vàng chỉ hướng cho anh, nhắc nhở: “Tiết Chiêm, Hứa Giai Ninh ở đằng đó.”
Thấy cảnh tượng này, Ôn Thư Bạch quay đầu lại không nhịn được khẽ nói: “Nghiệt duyên mà…”
Tiết Chiêm dần dần nhớ ra, trong hôn lễ có rất nhiều chỗ cần dùng đến hoa, khách sạn nhà họ Tiết của anh, không chỉ đặt hoa của một tiệm.
Hứa Giai Ninh cuối cùng cũng nói ra câu mà Tiết Chiêm muốn nghe.
Hứa Giai Ninh không nói rõ địa chỉ tiệm hoa, cố tình để Tiết Chiêm đi tìm khắp nơi.
Ai có thể phủ nhận, nghiệt duyên cũng là duyên.
Ôn Thư Bạch nhìn thấy ánh mắt của cô, lại nghe thấy giọng điệu trêu chọc, hoảng hốt che miệng cô lại: “Đừng nói nữa…”
Anh biết dù thế nào đi nữa, trong hôn lễ của Ôn Thư Bạch, Hứa Giai Ninh nhất định sẽ đến, và là phù dâu duy nhất.
Nhưng dù sao cũng coi như đã phá vỡ sự im lặng trước đó, Tiết Chiêm nhìn bó hoa cưới, như lơ đãng hỏi cô: “Muốn bắt được hoa cưới thế này, là nôn nóng kết hôn với bạn trai lắm à?”
“Tôi đến tìm Trâu Dương.” Tiết Chiêm nhìn quanh, “Thấy văn phòng anh ta không có ai, đi đâu rồi?”
Bó hoa cưới vốn dĩ nhắm thẳng về phía Hứa Giai Ninh, lúc này lại rơi trúng người Tiết Chiêm. Tiết Chiêm hoảng hốt, cũng theo bản năng đưa tay ra đỡ, thế là người nhận được bó hoa, lại chính là cả hai người họ.
Thế là Hứa Giai Ninh thoải mái trả lời: “Tùy anh.”
Tiết Chiêm vẫn luôn tin tưởng, mọi việc luôn có cách giải quyết, mấu chốt là ở con người.
Còn về Tiết Chiêm, theo lời giải thích của bác Trần trong điện thoại, Tiết Chiêm hoàn toàn không biết chuyện tiệm hoa bị cưỡng chế phá dỡ, hơn nữa Tiết Chiêm lại nghe Trần Nam Tinh nói nhà cô sẽ đóng cửa tiệm hoa
Cô chỉ cụp mắt nói: “Mẹ tôi trước đây giao hoa cho trường học cũng thường xuyên, nhưng hoa lớp chúng ta được chăm sóc rất tốt, nên tôi chỉ mang đến một lần đó thôi.”
“Chuẩn bị cuộc họp rồi.” Thương Tự trả lời, “Chắc là sắp về rồi.”
“Tôi… tôi lười tranh luận với cậu.” Tiết Chiêm tức giận.
Giờ khắc này, bốn mắt họ nhìn nhau, nhất thời không ai nói nên lời.
Sau khi vào cửa, việc đầu tiên Tiết Chiêm làm là tìm kiếm Hứa Giai Ninh đang ngồi ở bàn phía trước. Tìm được cô rồi, anh đang định tiến về phía cô thì có người lại ngăn lại, nhắc nhở anh nghi lễ sắp bắt đầu.
Trong hôn lễ, ngàn việc vạn việc, cô dâu chú rể là nhất.
Nghĩ tới nghĩ lui, xem ra anh còn cần tìm biện pháp khác, thế là sáng sớm anh đến Tập đoàn Thương Thị.
Không bao lâu, Trâu Dương quả thật đã đến, sau khi báo cáo xong tình hình chuẩn bị cuộc họp với Thương Tự, rất nhanh bị Tiết Chiêm giữ lại.
“Bởi vì hồi lớp 10 mới khai giảng, trong lớp thiếu cây xanh, chủ nhiệm lớp kêu gọi chúng ta mang từ nhà đến một ít. Sáng hôm đó, anh nhìn thấy em giúp dì chuyển hoa.” Tiết Chiêm cười với cô, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng, anh quyến luyến nhớ lại quá khứ, chậm rãi nói, “Lúc đó em mặc bộ đồng phục mới, cười rất tươi, sợ làm bẩn quần áo, còn đeo đôi bao tay màu xanh non, bên trên đính những bông cúc vàng nhỏ xíu. Khi đó anh đã cảm thấy, em rất yêu những bông hoa cỏ đó, thích như vậy, sao lại nỡ bỏ đi tiệm hoa của em và mẹ mình chứ?”
Tiết Chiêm mở ra, lật xem từng tờ giấy bên trong, cuối cùng cũng không tìm thấy địa chỉ tiệm hoa, không khỏi hoàn toàn thất vọng.
Hứa Giai Ninh kéo tay Ôn Thư Bạch ra, thấy Thương Tự bưng ly rượu đã đi tới, nhẹ nhàng đẩy cô bạn đến trước mặt Thương Tự: “Được rồi, sau này Thư Bạch lại có thêm một người che chở, tôi cũng yên tâm rồi.”
Chương 46
Nói xong, Hứa Giai Ninh cảm thấy mình có chút khó hiểu, vậy mà đột nhiên lại bắt đầu ôn chuyện cũ với Tiết Chiêm, rõ ràng có rất nhiều chuyện vẫn chưa nói rõ, cô cũng trước sau đều kiêng dè cha mẹ Tiết Chiêm, vẫn chưa nghĩ kỹ có nên dây dưa lại với anh hay không.
Tiết Chiêm ngồi cạnh Thương Tự, không nói một lời, trông có vẻ đang lo lắng suông.
“Câm miệng đi.” Tiết Chiêm nghe anh ta cứ một câu “chị Giai Ninh”, hai câu “chị Giai Ninh”, nổi cáu, “Cậu thì sướng rồi, ở bên Ôn Thư Bạch suốt ngày tíu tít bên nhau. Tôi hỏi cậu địa chỉ tiệm hoa nhà cô ấy ở đâu, cậu vì Ôn Thư Bạch, một chữ cũng không nói với tôi.”
“Trừng anh làm gì? Anh cũng không định giành với em đâu.” Tiết Chiêm nhanh chóng buông lỏng tay trước, miệng lẩm bẩm.
Nói xong, Hứa Giai Ninh đi về phía Ôn Thư Bạch, không nhìn Tiết Chiêm đang trầm tư phía sau nữa.
Tiết Chiêm thật sự đã hao tổn tâm trí.
“Thương tổng, xem ra như vậy, cô Hứa cũng không hề chặn hết đường gặp mặt.” Trâu Dương đứng bên cạnh suy tư nói, “Hai người có tình ý với nhau, có lẽ ở bên nhau cũng là chuyện nước chảy thành sông thôi.”
Hứa Giai Ninh nghe anh ta gọi mình là “chị” theo Ôn Thư Bạch, có chút không dám nhận, cười gượng nói: “Người 27 tuổi, gọi tôi là chị, cái
—–
Vốn dĩ chuyện này không liên quan gì đến Hứa Giai Ninh, nhưng sau đó Thương Tự cảm thấy tỷ lệ hoa hồng không đẹp, nên đã nhờ Hứa Giai Ninh giúp đỡ, từ tiệm hoa nhà cô vận chuyển đến một lô hoa hồng tươi mới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Toàn Nam Thành chỉ riêng những địa chỉ có thể tìm được trên mạng, đã có 726 tiệm hoa.
Tiết Chiêm là bạn của anh ta, tính cách thế nào, anh ta là người hiểu rõ.
“Vừa hay.” Hứa Giai Ninh nhớ ra chuyện của mình, “Thư Bạch, Thương Tự, hai người hứa với tôi một chuyện đi, nếu Tiết Chiêm đến tìm hai người hỏi địa chỉ tiệm hoa nhà tôi, tuyệt đối đừng cho anh ấy biết.”
“Không phải sao? Có người vừa rồi trên sân khấu gọi người thân thì mạnh dạn lắm, xuống dưới lại không thừa nhận.” Hứa Giai Ninh vừa nói vừa liếc về phía Thương Tự.
Có Ôn Thư Bạch ở đó, dù Thương Tự muốn giúp bạn thân, cũng không thể không cùng Ôn Thư Bạch đồng ý, nói sẽ không cho Tiết Chiêm biết.
“Đùa chút thôi.” Khi nói chuyện, Hứa Giai Ninh cũng đang chú ý Tiết Chiêm, thấy sắc mặt anh quá nặng nề, vội vàng giải thích, “Một mình khá tốt, nhân viên quèn 996 làm gì có thời gian nghĩ đến mấy chuyện đó?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hứa Giai Ninh bực bội vì bị người khác giành mất, ngẩng đầu đang định lý luận, lại đối diện với ánh mắt của Tiết Chiêm.
“Mấy năm nay em sống thế nào? Công việc kinh doanh tiệm hoa của dì có tốt không?” Tiết Chiêm lại hỏi.
Đây không phải là gọi cô già đi sao? “Sao vậy?” Thương Tự hỏi.
Có lẽ cô cũng hiểu tính cách của Tiết Chiêm, biết anh không giỏi luồn lách.
Tiết Chiêm thấy cô nói rất nghiêm túc, vẻ mặt nhanh chóng thay đổi, do dự nói: “Vậy em…”
Cô quả thực đã đồng ý với Tiết Chiêm, có thể đến tiệm hoa tìm cô, nhưng chỉ cần hai người họ không nói, chắc hẳn anh cũng khó tìm được cô.
Hôn lễ của Thương Tự và Ôn Thư Bạch được tổ chức long trọng và tốt đẹp.
Mà không có lời khẳng định của cô, nhà họ Trần sẽ không nói cho anh địa chỉ tiệm hoa.
“Nhưng tôi có chồng rồi.” Hứa Giai Ninh chuyển chủ đề, “Con trai ba tuổi, sắp đi nhà trẻ.”
Tiết Chiêm lập tức chuyển từ buồn sang vui, vội vàng cảm ơn rồi từ biệt Thương Tự, hấp tấp trở về nhà.
phía xa, anh có cơ hội thường xuyên nhìn về phía Hứa Giai Ninh.
Tay phải Thương Tự cầm ly rượu, lúc này Ôn Thư Bạch đang nửa dựa vào lòng anh, anh sợ rượu vang đỏ đổ lên người cô, vội nâng cánh tay phải lên, dùng tay trái cẩn thận ôm lấy cô.
Lúc đầu Tiết Chiêm tìm kiếm, rất tự tin sẽ thắng, anh đã xem nhẹ diện tích của thành phố Nam Thành, cũng xem nhẹ số lượng tiệm hoa.
giữ khoảng cách với tôi ít nhất hai mét. Tôi còn muốn dưỡng đủ tinh thần đi tìm tiệm hoa nữa, không thể bị cậu lây bệnh được.”
Khách khứa đông đúc, họ còn phải đi mời rượu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong văn phòng tổng tài, Tiết Chiêm và Thương Tự chạm mặt nhau. “Cậu có việc tìm tôi à?” Thương Tự có chút bất ngờ.
“Nói ai là vợ chồng chứ…” Ôn Thư Bạch nhất thời không quen với việc được gọi chung với Thương Tự.
Tiết Chiêm muốn nhờ Trâu Dương giúp lấy một vài thông tin của Hứa Giai Ninh, đặc biệt là địa chỉ tiệm hoa của gia đình.
Nhưng chỉ cần có thời gian, luôn có lúc tìm được.
Thương Tự cuối cùng vẫn quan tâm đến bạn thân, nghĩ nghĩ, lại nói: “Tôi không cho rằng thông tin từ chỗ Trâu Dương có thể giúp được cậu. Hơn nữa sau khi Hứa Giai Ninh từ chức, đồ đạc cũng mang đi rất nhiều rồi.”
Tìm kiếm liên tiếp nhiều ngày, Tiết Chiêm không có chút manh mối nào, vậy mà anh bạn thân Thương Tự bên này lại ngọt ngào như vậy, không
Còn chuyện của Hứa Giai Ninh, lại qua lời nghe Ôn Thư Bạch kể lại.
“Ở bên nhau không đơn giản như vậy đâu.” Thương Tự lại cười nói, “Hai người họ trong những chuyện khác, thì nhanh nhẹn vô cùng.
Cô không quên được chuyện Tiết Chiêm sau khi tốt nghiệp cấp ba đã có vị hôn thê, mấy ngày nay tuy nghe Ôn Thư Bạch nói Tiết Chiêm hiện tại đang độc thân, nhưng cũng để ý đủ chuyện trước kia, luôn muốn ở phương diện này không “thua kém” anh.
Lúc này Tiết Chiêm mới vội vàng xuyên qua đám đông, tiến về phía những vị khách đang chuẩn bị muốn nhận hoa cưới.
Mà lúc đó, người phụ trách của Tiết Chiêm ký nhận hoa hồng, có lẽ ở đó đã để lại địa chỉ tiệm hoa của nhà Hứa Giai Ninh.
Lại ngẫm lại câu cuối cùng của Tiết Chiêm, không khỏi nhướng mày: “Vẫn còn tìm tiệm hoa của chị Giai Ninh à? Cũng xem như một lòng một dạ với người ta đấy.”
Thông qua Trâu Dương lấy thông tin, cũng không xem như làm Thương Tự vi phạm lời hứa.
Mười lăm phút sau, Trâu Dương cầm một hộp hồ sơ trở lại, nói: “Đều ở đây cả, anh cứ từ từ xem.”
Nhiều năm không gặp, trong không khí hòa hợp vui vẻ của hôn lễ, họ đột nhiên không biết nên nói gì, vừa mở miệng đã lắp bắp, dường như đều mang theo sự căng thẳng.
Ôn Thư Bạch thấy cô cuối cùng cũng được gọi lại, nhỏ giọng quan tâm: “Hai người vừa rồi khéo quá, không cãi nhau đấy chứ?”
Anh vừa đi nhanh đến nơi, Hứa Giai Ninh đang gật đầu với Ôn Thư Bạch, mà Ôn Thư Bạch quay người lại bắt đầu tung hoa.
Lại nghe Hứa Giai Ninh nói lát nữa có thể phải về sớm một chút, Thương Tự nói: “Chị Giai Ninh, đến lúc đó tôi cho người đưa chị về.”
“Tiết Chiêm.” Thương Tự cuối cùng vẫn không nhịn được mà hé lộ chút thông tin cho bạn thân, “Hôn lễ của tôi và Thư Bạch là do nhà cậu chuẩn bị, nhưng cậu thử nghĩ lại xem, lúc đó hoa là từ nhà ai cung cấp?”
Trên sân khấu, Ôn Thư Bạch đã giơ cao bó hoa cưới, chuẩn bị ném xuống để truyền lại hạnh phúc.
Khi cô đi được vài bước, Tiết Chiêm mới lên tiếng hỏi: “Em từ chức ở Thương Thị rồi sao?”
Từ khi hôn lễ bắt đầu, Hứa Giai Ninh không hề nói chuyện với Tiết Chiêm, vì bó hoa cưới, lúc này mới nhìn anh thêm vài lần, còn trừng mắt nhìn anh.
“Cậu đến văn phòng tôi, lại bảo tôi giữ khoảng cách?” Thương Tự bị chọc cười.
Hứa Giai Ninh không ngờ anh lại nhớ rõ chi tiết đến vậy, rõ ràng chính cô cũng không nhớ rõ chuyện ngày hôm đó. Đôi bao tay đó thì cô có chút ấn tượng, là thứ cô thường dùng ở tiệm hoa hồi cấp ba, dùng mãi đến khi phai màu, nổi cả lông xù, cuối cùng bị vứt vào thùng carton đựng đồ trong kho.
rồi dọn đi khỏi Nam Thành, càng không nên tự nhiên hỏi han tình hình kinh doanh của tiệm hoa như vậy.
này…”
Liên tưởng quá xa, chính anh cũng cảm thấy quá hão huyền, nhưng giờ phút này trong khung cảnh này, chỉ cần nghĩ đến thôi, sự hưng phấn và vui mừng đó cũng đủ tràn ngập cả trái tim anh.
Đây chính là sự nhún nhường của người làm công mà. Đối mặt với ông chủ lớn nhất của công ty cũ, vẫn sẽ có phản xạ có điều kiện thái quá này.
Thế là Tiết Chiêm tạm thời dừng bước, nhìn người dẫn chương trình hôn lễ lên sân khấu, tuyên bố nghi thức bắt đầu. Rất nhanh sau đó, chính anh trong vai trò phù rể cũng lên sân khấu, vị trí đó đối diện với phù dâu ở
“Tôi đã hứa với Thư Bạch rồi.” Thương Tự nhíu mày, rất khó xử, “Đây cũng là yêu cầu của chính Hứa Giai Ninh, cậu không suy nghĩ kỹ lại xem tại sao cô ấy muốn trốn cậu, ngược lại còn đến đây chất vấn tôi?”
Trong 726 tiệm hoa, tìm được Hứa Giai Ninh, giống như mò kim đáy biển vậy, không thể nào tìm được. Nhưng Tiết Chiêm rất muốn phá vỡ sự không thể đó, dù phải dốc toàn lực cũng phải tìm được cô.
Tiết Chiêm lặng lẽ thở phào một hơi.
Thương Tự không cần suy nghĩ: “Cô là chị của Thư Bạch, cũng chính là chị của tôi, gọi tôi là Thương Tự, hoặc là Tiểu Tự đều được.”
Nói là hộp hồ sơ, nhưng chẳng qua chỉ là một vài biểu mẫu Hứa Giai Ninh điền khi còn làm ở công ty. Hồ sơ chính thức của Hứa Giai Ninh đã được chuyển đến cục lưu trữ của sở lao động xã hội rồi.
“Thư Bạch gọi tôi, tôi đi trước đây.” Hứa Giai Ninh vội vàng muốn nhân cơ hội chuồn đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh quá đắm chìm, đến khi tiết mục tiếp theo bắt đầu, anh lại nhìn về phía Hứa Giai Ninh, đã không còn thấy bóng dáng cô đâu nữa.
Mà thứ tình cảm dây dưa mãi không dứt, khó có thể cắt bỏ, lại quá khó để định nghĩa, ai biết được có phải là chính duyên đang chịu thử thách, nên mới trông có vẻ hỗn loạn sôi nổi như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khó khăn lắm mới gặp mặt, giờ lại có cảm giác bất lực như bị chôn vùi giữa biển người.
Nhưng hễ đụng đến chuyện tình cảm, một người còn do dự hơn người kia.”
Anh ta thì không khách sáo, nhưng nếu để Hứa Giai Ninh lựa chọn, cô cũng sẽ không ngốc đến mức gọi anh ta bằng cái tên mà chỉ có trưởng bối mới có thể gọi là “Tiểu Tự”.
Tâm trạng này kể từ khi Tiết Chiêm bắt đầu phụ trách chuẩn bị tiệc cưới cho Thương Tự và Ôn Thư Bạch, đã gieo mầm trong lòng anh.
Tiệm hoa nhà cô từng trải qua đóng cửa rồi dời đi, sớm đã khác với hồi cấp ba. Cho nên phần lớn bạn học cũ trong lớp căn bản không biết tình hình gần đây của nhà cô, cô cũng cảm thấy không cần thiết phải nói.
Tiết Chiêm mừng cho họ rất nhiều, cũng cảm thấy ngưỡng mộ, bất giác nghĩ đến mình và Hứa Giai Ninh.
“Không.” Hứa Giai Ninh cười cười, “Còn không phải tại hai vợ chồng em đồng lòng, nhất quyết mời chị rồi lại mời anh ấy, cố tình gán ghép bọn chị lại với nhau, nếu không thì tám đời cũng chẳng gặp.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.